Hồng Loa ngẩn ra không nói nên lời. Người trong viện của họ vẫn luôn kiêu căng hống hách. Trước đây, đại nương tử không thèm để ý, cũng chưa từng nhắc nhở câu nào. Những câu phủ đầu này như đòn cảnh tỉnh khiến nàng ta bỗng nhận ra hình như nương tử nói đúng.
Hồng Loa lập tức xìu xuống, vội bào chữa: "Tam nương tử thường dặn nô tỳ rằng nương tử là đại nương tử của Tạ gia, thân phận cao quý, nô tỳ phải thay nương tử trông coi mọi chuyện trong viện, không để người khác coi thường nương tử... Nô tỳ cũng nghĩ rồi, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì, nô tỳ sẽ ra mặt nhận tội, tuyệt đối không liên lụy nương tử!"
Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi, nói: "Hồng Loa, ngươi là người hầu thân cận của ta. Đối với người ngoài thì việc ngươi làm cũng là ý của ta. Không chỉ ngươi, mà mọi người trong viện này cũng vậy. Dù ngươi có ra mặt nhận lỗi thì nghĩ thử xem liệu người khác có cho rằng đây không phải ý của ta không? Ta không hề sai võ tỳ làm Bạch Lộ trọng thương, nhưng phụ mẫu ta lại tin vào lời Tạ Minh San. Tại sao? Chính là vì những hành động trước kia của chúng ta nên mới có cớ sự này. Nếu các ngươi thật lòng tin lời Tạ Chỉ Ninh, một ngày nào đó tai họa ập đến, ta lại mang tiếng oan thì chẳng còn ai tin ta nữa. Đến lúc đó, thanh danh của ta bị hủy hoại, có kết cục vô cùng thê thảm. Chẳng lẽ các ngươi muốn thấy ta có kết quả như vậy sao?"
Nàng vừa dứt lời thì Thanh Ổ vội nhìn sang, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hồng Loa run lên, mắt đỏ hoe, vội nói: "Nương tử, ta tuyệt đối không có ý đó!"
Hồng Loa xuất thân bần hàn. Phụ mẫu nàng ta đều đã qua đời, cữu cữu của nàng ta nghiện cờ bạc nên bán nàng ta cho một kỹ viện ở Tây Bình. Từ nhỏ nàng ta phải làm công việc nặng nhọc trong một kỹ viện, bị bà tử quản sự đánh đập thương tích đầy mình. Nhưng nàng ta cứng đầu không chịu thua. Có lần thừa dịp bà tử quản sự ngủ, nàng ta cầm kéo muốn trả thù, bị bà tử kia đuổi đánh, nhờ vậy mới gặp được Tạ Chiêu Ninh rồi được nàng mua lại.
Hồng Loa lại nhắc ân cứu mạng năm xưa, rồi nói: "... Nếu không được đại nương tử cứu giúp, nô tỳ đã bị đám người trong kỹ viện đánh chết từ lâu, làm sao sống được đến giờ này. Nô tỳ... nô tỳ chỉ mong được làm gì đó để báo đáp người, sao lại muốn hại người được!"
Tạ Chiêu Ninh biết Hồng Loa thật lòng với mình, năm đó khi gặp chuyện không may, Hồng Loa không hề do dự đứng ra nhận hết về mình, tự gánh chịu mọi tội lỗi. Nhưng làm vậy thì có ích gì? Người đời đều chắc chắn rằng chủ tớ họ thông đồng với nhau, chẳng ai thèm nghe nàng giải thích.
"Nếu ta không phạt ngươi thì chắc ngươi không nhớ kỹ những gì ta nói hôm nay." Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi, nói: "Ra ngoài hiên quỳ hai canh giờ, sau khi chịu phạt thì đích thân đi xin lỗi nha hoàn kia. Nếu để ta phát hiện ngươi lại khắt khe nhẫn tâm với người hầu cũng như những người ngoài viện này thì ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi dễ dàng đâu. Hiểu chưa?"
Hồng Loa lập tức dập đầu, nói: "Nương tử yên tâm, nô tỳ đi quỳ ngay!"
Tạ Chiêu Ninh cũng không biết nàng ta đã hiểu ra thật hay chỉ đang nhận lỗi với nàng.
Nhưng trước mắt cũng chỉ làm được thế thôi.
"Còn nữa, các ngươi phải nhớ cho kỹ điều này." Tạ Chiêu Ninh từ tốn nhẹ nhàng nói tiếp: "Sau này, bất kể Tạ Chỉ Ninh nói gì thì cũng đừng tin bất cứ lời nào, không được nghe bất cứ câu nào. Còn nữa, cứ cư xử như bình thường, đừng để nàng ta nhận ra."
Hồng Loa và Thanh Ổ kinh hãi nhìn nàng. Trước giờ Tạ Chiêu Ninh vẫn một lòng tin tưởng Tạ Chỉ Ninh, nàng ta nói gì cũng nghe. Nhưng từ câu nói vừa rồi của Tạ Chiêu Ninh họ dường như đã nhận ra có gì đó vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên sắc mặt của Tạ Chiêu Ninh vẫn bình thản như nàng vừa nói một chuyện rất bình thường.
Thanh Ổ nghĩ đến sự bình tĩnh kỳ lạ của đại nương tử khi ở chính đường vừa rồi.
Đúng lúc đó một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, hóa ra là Tạ Chỉ Ninh đến thăm.
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười. Nàng cũng đoán Tạ Chỉ Ninh nhất định sẽ đến tìm mình, quả nhiên là vậy.
Tạ Chiêu Ninh nói với hai người: "Ta biết các ngươi có nhiều nghi vấn, nhưng không cần hỏi nhiều. Tự mình suy nghĩ đi. Thanh Ổ, đi thông báo cho người hầu của cả viện biết, sau này trong viện chúng ta nếu có kẻ ra ngoài sinh sự, hoặc ức hiếp kẻ yếu, sẽ bị phạt hai mươi roi, quyết không lưu tình."
Thanh Ổ và Hồng Loa thưa vâng rồi lui ra, Tạ Chiêu Ninh đứng dậy, thổi tắt hai ngọn nến trong phòng, sau đó sai người mời Tạ Chỉ Ninh vào.
Một lát sau Tạ Chỉ Ninh dẫn theo nha hoàn Bạch Hoành đi vào. Nàng ta vừa bước vào đã thấy Tạ Chiêu Ninh đang ngồi cạnh bàn thấp, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, vì Tạ Chiêu Ninh ngồi quay lưng lại nên nàng ta không thấy rõ biểu cảm của nàng.
Tạ Chỉ Ninh vội vàng đi tới nói: "Tỷ tỷ, sao trong phòng tối thế?" Sau đó, nàng ta đặt một hộp thức ăn lên bàn, nói: "Đây là món canh lòng ba màu mà tỷ thích nhất. Hôm nay tỷ đã chịu khổ rồi, hy vọng tỷ ăn xong sẽ thấy dễ chịu hơn."
Tạ Chiêu Ninh cố nhớ lại trong quá khứ mình đã chung đụng với Tạ Chỉ Ninh thế nào. Mẫu thân hiểu lầm nàng sâu sắc, phụ thân hoàn toàn không tin tưởng nàng. Lúc đó chỉ có mỗi Tạ Chỉ Ninh qua lại với nàng nên Tạ Chiêu Ninh tất nhiên đã xem nàng ta như tỷ muội thân thiết. Hiện giờ thế sự xoay vần, tâm trạng của nàng cũng thay đổi rất nhiều, chỉ e Tạ Chỉ Ninh sẽ nhận ra được gì. Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Tạ Chiêu Ninh nói với Tạ Chỉ Ninh: "Cũng chỉ có muội là đối xử tốt với ta."
Tạ Chỉ Ninh bảo Bạch Hoành thắp nến. Bạch Hoành cũng đã quen với cách bày trí trong phòng này nên nhanh chóng tìm được nến. Sau khi Bạch Hoành thắp nến xong thì lui ra ngoài, Tạ Chỉ Ninh hỏi: "Vừa rồi lúc ở cửa, hình như nghe thấy tỷ tỷ phạt Hồng Loa. Không biết nàng ta đã làm gì sai khiến tỷ tỷ tức giận vậy?"
Tạ Chiêu Ninh đáp: "Nàng ta đụng phải lúc ta đang không vui nên ta mới nổi nóng!"
"Tỷ tỷ đừng vị chuyện xảy ra ở chính đường mà buồn bực làm gì." Tạ Chỉ Ninh ngồi xuống, tự mình mở hộp thức ăn, lấy ra một bát canh bày lên chiếc đĩa sứ trắng Định Diêu rồi căm giận nói: "Tạ Minh San xử tệ với tỷ như vậy, muội cũng tức thay cho tỷ. Đây, tỷ uống chén canh lòng ba màu này đi, chắc sẽ dễ chịu hơn."
Tạ Chiêu Ninh đón lấy chén canh, nhìn món canh được nấu cẩn thận trong chén.
Mặc dù Tạ Chỉ Ninh nhỏ tuổi hơn nàng và Tạ Uyển Ninh nhưng lại cư xử với nàng vô cùng chu đáo. Mỗi khi nàng bị phạt thì nàng ta lập tức mang đến món canh mà nàng thích nhất. Mặc dù kiếp trước nàng là đích trưởng nữ của Tạ gia nhưng lại cảm thấy ngoài những nha hoàn xung quanh thì không ai ưa mình, cũng vì vậy nàng mới tỏ ra ngang ngược, lỗ mãng. Làm sao nàng không cảm động trước sự dịu dàng của Tạ Chỉ Ninh được? Thế nên sau này, mỗi khi Tạ Chỉ Ninh khóc lóc cầu xin điều gì, nàng cũng sẽ trăm phương ngàn kế giúp nàng ta dù có khiến tay mình vấy máu.
Thế nên khi bị giam ở Tông Chính tự, biết được chính Tạ Chỉ Ninh là người đầu tiên đứng ra tố cáo, khóc lóc kể lể nào là bị nàng ép buộc, nào là nếu không có nàng ta can ngăn thì nàng còn làm nhiều chuyện độc ác tồi tệ hơn, Tạ Chiêu Ninh đã đau đớn tột cùng.
Nàng đòi gặp Tạ Chỉ Ninh một lần nhưng người đến lại là Tạ Uyển Ninh.
Tạ Uyển Ninh đã bày nhiều loại bánh và canh trước mặt nàng, những chiếc chén sứ mỏng manh tinh xảo la liệt trên sàn phòng giam bẩn thỉu và lộn xộn. Nàng ta vừa được phong Từ Tế phu nhân, mặc y phục lụa Thục Châu thêu chỉ vàng xuất hiện trong phòng giam tối tăm bẩn thỉu.
Nàng ta vẫn nói năng dịu dàng như trước: "Trưởng tỷ đừng trách Tam tỷ không muốn đến thăm tỷ. Cả đời tỷ ấy phải đóng kịch trước mặt tỷ đã thấy ghê tởm lắm rồi. Nhưng dù sao tỷ cũng giúp tỷ ấy trừ bỏ Lâm Nguyệt Bạch, để phu quân tỷ ấy lên chức. Tỷ ấy không nỡ nhìn tỷ rơi vào cảnh rủi ro như vậy, nên mới nhờ ta mang bánh và canh này cho tỷ. Tỷ ấy còn dặn dò món canh lòng ba màu này là món tỷ thích nhất, nhất định phải uống khi còn nóng. Bánh bao thịt bò này tỷ ấy đã dùng loại thịt rất tươi để hấp, tỷ nhất định phải nếm thử một chút." ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng nàng lại nổi điên hất tung tất cả, mớ chén đĩa sứ mỏng manh cũng vỡ tan. Đâu phải Tạ Chỉ Ninh phản bội nàng mà ngay từ đầu đã đóng kịch. Một vở kịch lớn đã được mở màn từ khi nàng bước chân vào phủ. Nàng bị lừa dối gần mười năm rồi! Cuối cùng rơi vào cảnh trắng tay, bị mọi người phỉ nhổ, đến khi không còn vắt kiệt được lợi lộc nào từ nàng thì bọn họ mới chịu dừng tay!
Trong cơn tức giận, nàng bị đám bà tử của Tạ Uyển Ninh đè mạnh xuống, rồi thẳng tay quăng mạnh lên chiếc giường lạnh lẽo. Nàng chỉ có thể run rẩy òa khóc, nhìn Tạ Uyển Ninh dẫn người hầu bỏ đi.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn lại chén canh lòng ba màu trong tay.
Tạ Chiêu Ninh cầm thìa lên nhấp một ngụm, nếm lại hương vị ngọt ngào tươi ngon mà mình yêu thích.
Nếu nàng học được gì từ quá khứ thì đó là những kẻ đã phụ mình không thể giữ lại nữa.
Giờ đây đối mặt với Tạ Chỉ Ninh, nàng chỉ nhớ đến Thanh Ổ cả người đầy máu và cái chết của tổ mẫu, nhớ mình bị cả thiên hạ này thóa mạ, ai cũng vui sướng khi thấy nàng chết đi.
Nàng chợt nảy ra một ý nên giả vờ không cam lòng, nói: "Ta hận nàng ta, nhưng ta không biết phải làm gì nàng ta bây giờ! Dù sao cũng vì nàng ta mà ta mới bị phạt, làm sao nuốt trôi cơn giận này!"
Tạ Chỉ Ninh tỏ ra sốt sắng như thể cùng chung một mối thù với nàng: "Sao mẫu thân chỉ nghe lời phiến diện của Tạ Minh San chứ? Đúng là tức chết!"
Tạ Chiêu Ninh nắm tay Tạ Chỉ Ninh, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nghiêm túc nói: "May mà Tam muội muội đến an ủi ta. Trong nhà này chỉ có muội đối xử tốt với ta thôi."
Tạ Chỉ Ninh vừa cười vừa đứng dậy, nhìn xuống nói: "Sao trưởng tỷ lại nói vậy? Muội vừa gặp tỷ đã thấy thân thiết. Sau này, trưởng tỷ có gì tốt cũng nghĩ đến muội, đều mang cho muội, muội tất nhiên phải nghĩ cho tỷ rồi." Nàng ta do dự: “Muội cũng muốn dạy cho nàng ta một bài học. Nhưng..."
Nàng ta lại đổi lời: "Thôi bỏ đi, muội muội không nói nữa. Trưởng tỷ đã bị phạt rồi, nếu vì biện pháp của muội mà xảy ra chuyện gì nữa thì muội sẽ tự trách mình tới chết thôi!"
Tạ Chiêu Ninh thầm cười châm biếm, đến rồi đây, đúng là không uổng công nàng dẫn dụ.
"Muội cứ nói đi. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, sao tỷ tỷ lại trách muội được?" Tạ Chiêu Ninh không chịu bỏ cuộc. "Rốt cuộc là cách gì?"
Tạ Chỉ Ninh cứ lấp lửng mãi, lúc thì nói nàng ta sợ Tạ Chiêu Ninh bị phạt, khi thì bảo lo mọi việc sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát, không tốt cho các tỷ muội. Khi Tạ Chiêu Ninh hứa sẽ cẩn thận mọi bề nàng ta mới thì thầm: "Hôm nay Nhị bá mẫu cũng có đến, bảo là ngày mai đến ngắm hoa trà mà mẫu thân trồng. Nhưng Tạ Minh San không có thích mấy thứ này. Muội có thể dẫn mẫu thân và những người khác ra vườn ngắm hoa. Sau đó, chỉ có tỷ và Tạ Minh San ở trong phòng, tỷ tỷ có làm gì cũng không ai thấy ... "
Nàng ta nói xong thì đưa cho Tạ Chiêu Ninh một chiếc bình sứ tròn to cỡ ngón tay cái: "Bột trong này có thể khiến nàng ta khổ sở ba ngày. Chỉ cần lén bỏ vào chén trà là xong. Trên đường đến đây muội cứ do dự mãi, không biết nên đưa cho tỷ hay là thuyết phục tỷ bỏ qua mới là đúng đắn."
Tạ Chiêu Ninh cầm lấy bình thuốc, lòng thầm cười nhạo, đã mang theo mà còn giả vờ không biết có nên đưa hay không? Chiêu lạt mềm buộc chặt của Tạ Chỉ Ninh đúng là rất hiệu quả. Trước đây nàng quả là ngốc nghếch, chỉ nghĩ Tạ Chỉ Ninh rối rắm như vậy cũng vì muốn tốt cho mình. Nàng không chỉ nghe lời nàng ta mà dù bị bán đứng vẫn che chở cho nàng ta, sợ kéo tỷ muội thân thiết của mình xuống nước.
Tạ Chiêu Ninh săm soi một lúc rồi cất bình sứ vào tay áo: "Muội muội đúng là có lòng rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ nhớ kỹ!"
"Muội chỉ muốn tỷ vui hơn thôi." Tạ Chỉ Ninh mỉm cười tươi tắn: "Chỉ cần trưởng tỷ thấy vui thì muội tình nguyện làm bất cứ chuyện gì."
Tạ Chiêu Ninh cũng vui vẻ cười: "Đúng, vậy thì tốt quá."
Tạ Chiêu Ninh tỏ vẻ mệt mỏi, Tạ Chỉ Ninh rất hiểu ý, lấy cớ không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên về trước.
Tạ Chiêu Ninh vuốt ve lọ thuốc, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, nàng cất lọ thuốc vào rương, gọi nha hoàn vào hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.
Nàng vẫn chưa khỏe hẳn. Hôm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Chiêu Ninh cũng thấy kiệt sức...
Nhưng khi nhìn vào những hoa văn chạm rỗng của chiếc giường bạt bộ thì nàng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Nàng nghĩ đến bệnh tình của tổ mẫu, sự hiểu lầm của mẫu thân, và đám người Tạ Chỉ Ninh... Nàng còn rất nhiều điều muốn làm.
Tạ Chiêu Ninh từ từ nhắm mắt lại, nàng phải ngủ để ngày mai xốc lại tinh thần.