Thiếu nữ trước mặt mặc chiếc áo lụa tay lỡ màu trắng phối với chiếc váy xếp ly màu vàng nhạt. Trên tóc nàng chỉ cài một cây trâm ngọc màu trắng nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, di chuyển cũng khó khăn phải tựa vào bà tử bên cạnh. Nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt khẩn khoản như một muội muội thật lòng quan tâm tỷ tỷ của mình.
Bên cạnh nàng ta là một thiếu nữ mặc áo lụa tay lỡ hoa văn tiên nữ màu hồng sen, váy xếp ly nhạt màu hoa văn cành lá, dung mạo dịu dàng thanh tú.
Thiếu nữ kia vừa thấy nàng vội vàng tiến lên, thân thiết nắm tay nàng, thì thầm bên tai:
“Trưởng tỷ, muội gặp Nhị tỷ trên đường đến đây. Muội lo trưởng tỷ gặp chuyện không hay nên vội vàng chạy đến..."
Hai người này đều là muội muội của nàng, Tạ Uyển Ninh nhị nương tử Tạ gia, và Tạ Chỉ Ninh, tam nương tử thứ xuất của Tạ gia, cũng từng là tỷ muội tốt của nàng.
Trong lòng Tạ Chiêu Ninh chỉ thấy trào phúng.
Không ai biết rằng người thứ muội Tạ Chỉ Ninh luôn ân cần ở cạnh nàng, lúc nào cũng ủng hộ nàng lại âm thầm thông đồng với Tạ Uyển Ninh! Hai người này đúng là giỏi thủ đoạn. Tạ Uyển Ninh ngoài mặt tốt đẹp như trăng sáng trên trời. Tạ Chỉ Ninh lại âm thầm ở bên cạnh nàng, dẫn dụ lời nói và hành động của nàng nhưng không hề để lộ chút gì, khiến người khác nghĩ rằng nàng ta đang cố khuyên mình.
Giống như lần này, chính Tạ Chỉ Ninh là người vô tình nhắc đến trang sức mới của Tạ Uyển Ninh, nào là hoa văn ngọc lan trên đó rất đẹp, nào là hoa ngọc lan lại chính là hoa văn mà Triệu Cẩn ưa thích nhất. Tạ Chiêu Ninh nghe vậy sao không nóng lòng muốn cướp cho được?
Nhưng nàng ta chỉ âm thầm dẫn dụ mà không hề để lộ chút gì, lúc trước Tạ Chiêu Ninh không hề nghi ngờ Tạ Chỉ Ninh.
Tạ Chỉ Ninh âm thầm thao túng nàng làm nhiều chuyện xấu xa, kiếm chuyện với Tạ Uyển Ninh chỉ là một trong số đó, mục đích là để Tạ Uyển Ninh càng được mọi người yêu thương che chở. Tạ Uyển Ninh âm thầm dùng thủ đoạn chia rẽ nàng với phụ thân mẫu thân, khiến mối quan hệ giữa hai bên trở nên vô cùng tồi tệ, thế là dễ dàng đánh bại từng người một. Ngay cả sau khi nàng thành thân, bọn họ vẫn không buông tha cho nàng. Bọn họ lợi dụng nàng làm vô số chuyện xấu xa, cũng chiếm được rất nhiều lợi ích.
Bọn họ hại tổ mẫu thân bại danh liệt, hại mẫu thân mất hết tất cả. Cuối cùng Tạ Chỉ Ninh và Tạ Uyển Ninh không chỉ được gả vào nơi cao sang mà còn nức tiếng hiền lương thục đức. Di nương mẹ ruột của Tạ Chỉ Ninh, trở thành vợ kế của phụ thân, con trai bà ta sinh ra được thừa kế cơ nghiệp. Bọn họ đã lấy đi tất cả mọi thứ. Còn Tạ Chiêu Ninh và những người từng tốt với nàng đều bị hủy hoại thanh danh, có kết cục vô cùng bi thảm.
Quá khứ như núi đao biển lửa ập xuống, mang theo nỗi đau như lửa đỏ thiêu đốt. Nhưng ngoài mặt, nàng chỉ bình tĩnh đáp lời: “Nhọc lòng muội quan tâm rồi, đã không còn gì đáng ngại.”
Tạ Minh San lập tức hừ lạnh một tiếng: “Uyển Ninh, vì nàng ta hung hăng mà người hầu Bạch Lộ của muội mới bị đánh, muội cũng vì lo cho người hầu nên mới bị bệnh! Muội còn quan tâm đến nàng ta làm gì!”
Khương thị thấy sắc mặt Tạ Uyển Ninh tái nhợt, vội sai người đỡ nàng ta ngồi xuống.
Tạ Huyên thấy mọi người đã đến đông đủ thì nhìn Tạ Chiêu Ninh nói: “Nếu mọi người đều ở đây, Tạ Chiêu Ninh, con hãy nói rõ ràng cho ta biết con đã làm Bạch Lộ bị thương như thế nào!”
Tạ Chiêu Ninh đoán trước được sẽ có chuyện thế này, nàng chỉ bình tĩnh nói: “Phụ thân, con không hề đánh người thì biết phải giải thích thế nào đây?”
Tạ Huyên nhíu mày hỏi: “Con nói không có? Vậy ta hỏi con một câu. Con thấy trang sức của Uyển Ninh đẹp, muốn chiếm làm của riêng, có việc này không?”
Sự việc hiện ra trong đầu Tạ Chiêu Ninh rõ ràng như mới hôm qua, nàng tất nhiên thừa nhận.
Tạ Huyên nói tiếp: “Con thừa dịp Đông viện không có ai, dẫn người xông vào chỗ ở của muội muội con, Bạch Lộ muốn ngăn cản con, con liền tát Bạch Lộ một cái, Trần cô quét sân đã tận mắt nhìn thấy, có chuyện này không?”
Chuyện này đúng là có thật.
Tạ Huyên nói tiếp: “Bạch Lộ ngăn cản con, con giả vờ bỏ về, rồi đánh lạc hướng nha hoàn bà tử, lén ra lệnh cho võ tỳ đánh Bạch Lộ. Có chuyện này không?”
Tạ Chiêu Ninh nói: “Con không làm chuyện này. Đúng là con đã tát Bạch Lộ, nhưng sau đó lại lập tức quay về Cẩm Tú đường, không hề bảo võ tỳ làm Bạch Lộ bị thương.”
Tạ Huyên nhíu mày nói: “Minh San đã tận mắt chứng kiến, hơn nữa ngoài võ tỳ của con thì ai có thể đánh Bạch Lộ đến nông nổi này, con giải thích thế nào?”
Hai võ tỳ này theo Tạ Chiêu Ninh về nhà từ phủ Tây Bình, vì đại cữu cữu sợ nàng bị bắt nạt nên chọn hai người này làm hộ vệ cho nàng. Trước đó đúng là nàng đã cậy vào hai võ tỳ này làm không ít chuyện xằng bậy.
Tạ Chiêu Ninh nói: “Phụ thân, sau khi chuyện này xảy ra, phụ thân đã phạt con quỳ ở từ đường. Con không có thời gian nói chuyện với Minh San muội muội. Giờ con có thể hỏi Minh San muội muội vài câu được không?”
Tạ Huyên hơi bất ngờ. Tất nhiên ông không hề vu oan cho Tạ Chiêu Ninh. Thật ra ông đã hỏi Tạ Minh San mọi chuyện từ trước, sau khi xác nhận mới hỏi nàng những câu hỏi đó. Ông đặt câu hỏi cũng chỉ muốn nàng nhận ra lỗi lầm của mình, biết sai mà sửa. Nhưng nếu nàng muốn hỏi thì cứ để nàng hỏi cho rõ ràng. Tạ Huyên nói: “Hỏi đi.”
Tạ Chiêu Ninh quay sang Tạ Minh San hỏi: “Ta có mấy câu muốn hỏi Minh San muội muội. Muội nói đã tận mắt thấy ta ra lệnh cho võ tỳ, lúc đó là giờ nào và muội nhìn thấy ta ở đâu?”
Câu này Tạ Huyên đã hỏi nàng ta từ lâu rồi.
Tạ Minh San trả lời lưu loát: “Khoảng giờ Mùi, trên con hẻm giáp với ngõ Phù Cừ! Ta nhìn thấy qua song cửa sổ. Ngươi ra lệnh cho võ tỳ đá lôi người hầu kia tới bụi chuối. Ngươi không thể chối cãi!”
Tạ Minh San là đứa con gái mà Tạ Bính, đường huynh của Tạ Huyên về già mới có được, vì vậy nàng ta được cả nhà nuông chiều từ nhỏ, lại rất thân thiết với Tạ Uyển Ninh. Tạ Huyên và Khương thị cũng rất yêu thương cô cháu gái này.
Trong mắt nàng ta, Tạ Chiêu Ninh là một kẻ man di xuất thân hoang dã, lại cướp mất vị trí trưởng nữ của Tạ Uyển Ninh. Người như vậy không xứng bước chân vào Biện Kinh, cũng không xứng đáng được làm tỷ muội với mình, thế là nàng ta giúp Tạ Uyển Ninh đối phó với nàng.
Tạ Minh San thường nói những lời chế giễu nàng, lén mắng chửi nàng bằng những từ như “phường vô học, không biết xấu hổ, đáng chết già ở biên cương". Lúc riêng tư nàng ta thường kể với Khương thị về những lỗi lầm của nàng, mách tội nàng thường lên mặt với nàng ta, bắt nạt Tạ Uyển Ninh như thế nào. Mặc dù nàng ta chỉ thêm mắm dặm muối nhưng theo thời gian Khương thị không khỏi cảm thấy tính tình của Tạ Chiêu Ninh rất tệ hại, không thể hòa thuận với ai.
Mặc dù Tạ Chiêu Ninh rất tức giận, nhưng lại không biết phải đối phó với nàng ta thế nào.
Rốt cục có một lần, nàng tức giận đến mức muốn đánh nàng ta, vừa giơ tay lên đã bị phụ thân nàng bắt ngay tại chỗ. Vậy là chưa kịp đánh mà Tạ Chiêu Ninh lại bị phạt quỳ dưới mái hiên suốt bốn canh giờ, khi đứng dậy thậm chí còn không thể bước đi được.
Còn Tạ Minh San lại đứng cạnh đó nhìn nàng đầy đắc ý.
Tạ Chiêu Ninh hơi nhướng mày, nhưng không hề hoảng hốt. Nàng cười nói: “Minh San muội muội quả là tinh mắt. Hai bên ngõ hẻm trồng hàng cây sồi xanh, che khuất hầu hết song cửa, đến âm thanh còn không truyền được ra ngoài. Nếu Minh San muội muội không chui qua đám cây sồi xanh kia để rình xem ta sai khiến võ tỳ, sao có thể trùng hợp như vậy lại đi ngang qua, nhìn thấy qua song cửa được?”
Mọi người đang có mặt nghe nàng nói vậy đều sững sờ.
Từ lúc Tạ Minh San nói tận mắt nhìn thấy nàng ra lệnh cho võ tỳ đánh trọng thương Bạch Lộ, cho đến lúc nàng quỳ gối ở từ đường đến ngất xỉu, không ai nghiêm túc chất vấn Tạ Minh San. Suy cho cùng việc này cũng giống với những gì Tạ Chiêu Ninh có thể làm. Hơn nữa, còn có Trần cô đang quét nhà làm chứng là nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh tát Bạch Lộ ở cửa.
Ngõ hẻm mà Tạ Minh San nhắc đến rất ít người qua lại, cũng không ai để ý từ ngoài đường có thể nhìn thấy cảnh trong viện hay không. Đó cũng là điều mà Tạ Chiêu Ninh từng thắc mắc nên nàng đã đích thân đi xem. Nhưng lúc này Tạ Minh San đã về nhà, Bạch Lộ cũng đã biến mất khỏi phủ nên không còn chứng cứ gì. Từ đó về sau nàng phải gánh tội danh này cả đời.
Tại sao Tạ Chiêu Ninh lại đột nhiên hỏi câu này?
Tạ Minh San liếc nhìn đám người Tạ Uyển Ninh. Nàng ta bối rối bắt đầu nói năng mơ hồ: “Vừa rồi ta không giải thích rõ ràng... Lúc đó ta đang chơi với Tú Cầu, nó chạy vào bụi sồi xanh. Ta đi tìm nó mới phát hiện ra!” Tú Cầu là một con chó sư tử mà Tạ Minh San nuôi.
Nhưng như vậy lại khác với những gì nàng ta vừa nói. Tạ Minh San sợ mọi người hoài nghi vội nói: “Ta không đổ oan cho nàng ta, nàng ta đúng là đã tát Bạch Lộ. Trần cô đang quét dọn ngoài cửa cũng nhìn thấy!”
Chu thị nghe thì thấy không đúng, che miệng ho khan mấy tiếng, sau đó nói: “Đúng là Trần cô nhìn thấy Man Man đánh Bạch Lộ, nhưng Trần cô cũng nói Man Man tát Bạch Lộ rồi bỏ đi. Nhưng con lại nói Man Man ra lệnh cho võ tỳ đánh Bạch Lộ một trận, đây là hai chuyện khác nhau. Ta hỏi con, con có thật sự nhìn thấy Man Man ra lệnh trong hẻm không?”
Tạ Minh San vẫn khăng khăng: “Đúng là ta đã nhìn thấy, chỉ là lúc đầu không nhắc đến chuyện Tú Cầu.”
Sắc mặt Tạ Huyên trầm xuống, không rõ vui giận.
Đúng lúc đó Tạ Chỉ Ninh nhẹ nhàng lên tiếng: “Minh San đường tỷ không thù oán gì với trưởng tỷ, tuyệt đối sẽ không vu oan cho trưởng tỷ. Đường tỷ, có phải tỷ nhớ nhầm không?”
Ngược lại Tạ Minh San như được nàng ta nhắc nhở.
“Ta không có thù oán gì với Tạ Chiêu Ninh, sao lại vu oan cho nàng ta!” Tạ Minh San lập tức phản ứng: “Ta chính mắt nhìn thấy nàng ta ra lệnh cho võ tỳ dùng đá Thái Hồ đánh Bạch Lộ, Bạch Lộ không dám phản kháng nên mới bị võ tỳ làm bị thương!”
Nàng ta ra chiều đắc ý nhìn thấy biểu cảm của Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh liếc nhìn Tạ Chỉ Ninh. Tạ Chỉ Ninh dường như không ngờ lời nói của mình lại bị lợi dụng chống lại Tạ Chiêu Ninh nên tỏ vẻ áy náy nhìn nàng.
Tạ Chiêu Ninh cong môi nói: “Ta cũng vừa định hỏi Minh San muội muội, rõ ràng chúng ta không có thù oán gì, vì sao lại hãm hại ta? Chẳng lẽ... có người đứng sau chuyện này? Ta và muội không có thù oán gì, nhưng nhất định có người lại thù oán với ta. Không biết mấy ngày ở trong phủ, Minh San muội muội ở đâu?”
Đúng lúc đó Tạ Uyển Ninh đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói:
“Phụ thân, con cầu xin phụ thân đừng điều tra chuyện tỷ tỷ làm Bạch Lộ bị thương nữa. Con biết con có thể ở lại đây là nhờ phụ thân mẫu thân thương hại. Nếu tỷ tỷ vì con mà bị nghi ngờ thì con đau lòng lắm! Tỷ tỷ... tỷ tỷ sẽ không làm hại nha hoàn của con đâu. Con tin tưởng tỷ tỷ. Xin phụ thân đừng vì chuyện này mà nghi ngờ tỷ ấy!”
Nàng ta vừa nói vừa dập đầu, sắc mặt lại tái nhợt, chỉ một động tác bình thường như vậy mà toàn thân cứ run lên như sắp ngất đến nơi.
Nàng ta trông yếu ớt đến thế khiến những người quan tâm lập tức vây lấy bảo vệ nàng ta. ( app truyện TᎽT )
“Con nói gì vậy? Con là đích nữ của Tạ gia, gì mà ở lại với không ở lại!” Khương thị là người mềm lòng nhất, bà ấy thấy Tạ Uyển Ninh có vẻ không ổn thì vội vàng tiến lên ôm nàng vào lòng.
Tạ Uyển Ninh nắm lấy tay áo của Khương thị, khuôn mặt nhỏ xinh của nàng ta thật ra không giống Khương thị. Khương thị có dung mạo rạng rỡ và đôi mắt phượng rất đẹp. Tạ Uyển Ninh lại toát lên vẻ nhu mì với đôi mắt trong như nước hồ. Có lẽ vì được nuôi bên mình từ nhỏ nên Khương thị hết mực yêu thương nàng ta...
Tạ Huyên cũng xót xa nhìn nàng ta, nói: “Uyển Ninh, con còn chưa khỏe, mau ngồi xuống đi!”
Vì Tạ Uyển Ninh khẩn cầu, Khương thị quay sang Tạ Chiêu Ninh nói: “Mặc dù lời của Minh San có phần mâu thuẫn, nhưng đúng Trần cô đã nhìn thấy con tát Bạch Lộ. Hơn nữa, lúc đó trong ngõ Phù Cừ không còn ai khác, chỉ có con và nha hoàn của con. Ngoài con ra còn ai muốn đánh Bạch Lộ? Con giải thích những chuyện này thế nào?”
Bàn tay khuất trong tay áo của Tạ Chiêu Ninh nắm chặt lại, chỉ biết thầm cười nhạt. Mẫu thân lúc này quả thực không phải là mẫu thân trong ký ức cuối cùng trước đó.
Nàng nhớ lại tình cảnh không thể biện giải đó rồi bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ không có chứng cứ thì mẫu thân vẫn kết luận là con làm sao?”
Đúng lúc đó Chu thị từ tốn kéo chuỗi hạt san hô đeo trên tay xuống, cất tiếng: “Không có chứng cứ thì không thể định tội Man Man được. Ta mặc kệ các người nghĩ gì, chỉ cần có ta ở đây, nếu lời kể của Tạ Minh San không nhất quán thì ta quyết không để các người vô cớ kết tội Man Man!”
Tạ Chiêu Ninh nghe tổ mẫu bênh vực mình thì mũi cay xè. Trên đời này chỉ còn một người bảo vệ nàng mà thôi.
Khương thị sốt ruột: “Mẫu thân bảo vệ con bé như vậy là tốt cho con bé sao? Con bé giờ đã càn quấy như vậy, sau này nếu con bé gây ra chuyện lớn thì phải làm sao đây!”
Chu thị không nói gì, chỉ nhắm mắt lại lần chuỗi hạt san hô, sắc mặt không hề giao động.
Cả Khương thị và Tạ Huyên đều cảm thấy Chu thị không nên bao che cho Tạ Chiêu Ninh, nhưng Chu thị là bề trên nên họ cũng không thể làm gì được. Thật ra không phải họ quyết định chỉ dựa vào lời nói của Tạ Minh San, nhưng chỉ nhớ đến tính tình thường ngày của Tạ Chiêu Ninh thì nàng có làm vậy cũng không lạ. Nàng đã từng tát thứ nữ nhà ngự sử. Hơn nữa, người hầu bình thường sao có thể đánh đập Bạch Lộ ra nông nổi đó. Chỉ có hai võ tỳ bên cạnh Tạ Chiêu Ninh mới làm được. Lúc đó không ai có mặt, mọi bằng chứng đều nhằm vào Tạ Chiêu Ninh. Nhưng có nói gì Chu thị cũng không chịu nghe.
Tạ Huyên suy nghĩ một lúc, quyết định không thể để chuyện này kéo dài được nữa. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì chỉ có hại cho Tạ gia, thậm chí cả các tỷ muội khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ông hít một hơi rồi nói: “Thôi bỏ đi. Nếu mẫu thân đã khăng khăng, lời kể của Minh San lại không nhất quán, ta không muốn tự dưng buộc tội con. Ta sẽ nói với mọi người rằng Bạch Lộ ngã xuống từ hòn giả sơn nên bị thương nặng. Ta đã phái người đưa Bạch Lộ đến thôn trang, bảo họ chăm sóc đàng hoàng. Chuyện này đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai, cũng đừng nhắc đến nữa!”
Sắc mặt Chu thị lúc này mới dịu lại. Khương thị muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một lát lại không lên tiếng.
Tạ Huyên nói tiếp: “Ta vốn định nếu con làm chuyện này thật thì sẽ đưa con đến Tĩnh Tâm am để các ni cô dạy dỗ con đàng hoàng nửa năm.” Ông vừa dứt lời thì tổ mẫu đã biến sắc. Tổ mẫu chưa kịp lên tiếng thì Tạ Huyên đã nói tiếp: “Mặc dù không chứng minh được con làm nha hoàn bị thương nặng, nhưng con đánh Bạch Lộ rõ ràng là sai. Vậy thì đổi thành chép kinh đi. Chép Kinh Kim Cương một trăm lần. Nếu không chép xong, con không được phép rời khỏi Tạ gia! Lần sau nếu con còn tái phạm, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con!”
Ông nghiêm khắc nhìn Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh hiểu phụ thân không tin rằng nàng không đánh người mà ông chỉ muốn giữ kín chuyện này.
Sau này lại xảy ra việc nàng đẩy Tạ Uyển Ninh từ trên lầu xuống. Phụ thân nàng tát thẳng vào mặt nàng, lập tức ra lệnh cho người đưa nàng đến Tĩnh Tâm am. Mẫu thân tức giận đến mức không muốn gặp nàng nữa.
Tạ Chiêu Ninh cũng quỳ xuống nói: “Tuy con trong sạch nhưng Bạch Lộ dù sao cũng là người hầu thuê từ bên ngoài giờ lại bị thương ở nhà ta. Con phần nào cũng có lỗi. Con tình nguyện trích tiền của mình chu cấp, cả tiền phí chữa bệnh nữa.”
Tạ Huyên hiếm khi lộ vẻ nhẹ nhõm, ông gật đầu: “Con cũng có lòng rồi, cứ làm theo lời con.”
Tạ Uyển Ninh thấy cảnh đó thì gắng gượng đứng dậy, cúi người: “Vậy ta thay mặt nàng ấy cảm ơn tỷ tỷ. Chuyện hôm nay cho qua, hy vọng tỷ tỷ đừng sinh hiềm khích với ta. Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.”
Tạ Minh San đứng sau lưng nàng ta lên tiếng: “Tỷ tốt bụng quá rồi! Để nàng ta thoát tội dễ dàng mà còn phải cảm ơn nữa chứ!”
Tạ Uyển Ninh nói: “Tóm lại tỷ tỷ không cố ý.” Nàng ta vừa nói vừa ho khan. Khương thị lo lắng, vội đỡ Tạ Uyển Ninh về nghỉ ngơi. Trước khi đi, bà ấy nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh, nói: “Phụ thân phạt con chép kinh, vậy mỗi ngày chép xong thì đưa đến cho ta!”
Tạ Chiêu Ninh hơi mỉm cười thưa vâng.
Tạ Chiêu Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người rời khỏi chính đường. Khi Tạ Minh San đi ngang qua nàng thì khịt mũi nói nhỏ: “Lần này thì hời cho ngươi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu... đồ xấu xa.”
Ánh mắt của nàng ta đầy chế giễu và ác ý.
Tạ Chiêu Ninh lại không hề tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Mỏi mắt trông chờ.”
Tạ Chiêu Ninh nhìn theo bóng dáng đám người Tạ Minh San theo Khương thị rời đi, bỗng nhớ ra một chuyện.
Năm đó Bạch cô, người hầu thân tín của Khương thị đã vào ngục gặp nàng, ngoài việc báo tin Khương thị qua đời còn nói với nàng một chuyện.
“Phu nhân phát hiện ra trong nhà có một bí mật.” Bạch cô đã nói với nàng: “Bí mật này rất quan trọng, nhưng phu nhân không thể nói với bất cứ ai. Lần này quay về thăm người là muốn nói cho người biết. Đáng tiếc, trên đường lại gặp cướp... Ta nghĩ đúng là quá trùng hợp. Sao phu nhân mới vừa phát hiện thì lại gặp nạn chứ?”
Tạ Chiêu Ninh hiểu ý của Bạch cô. Bạch cô cho rằng việc Khương thị bị bọn cướp giết hại không phải là tai nạn mà là do con người gây ra.
Bí mật này rốt cuộc là gì?
Tạ Chiêu Ninh cảm thấy đằng sau sự bình yên của Tạ gia dường như ẩn chứa một sự khác thường không thể diễn tả.
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, Tạ Chiêu Ninh nhìn lên vòm trời bên ngoài song cửa.
Ánh nắng nhạt dần, hoàng hôn màu cam đang dịu dàng lười nhác phủ lên đình viện.
Nhưng với nàng lại là một cuộc đời mới.