Chớp mắt đã đến giờ Thân, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, ngõ cửa thành đã hơi tối. Lý Cảnh Phúc ra ngoài mãi không thấy về. Lý đại lang đi đón ông nội và bà nội cũng không thấy quay lại.

Triệu thị sốt ruột đi tới đi lui trong sân, Trinh Nương cũng đứng ở ngoài cửa ngóng cổ chờ.

“Mẹ, đại tẩu, nhị tỷ, người Điền gia đến kìa.” Hỉ ca nhi từ bên ngoài lững thững chạy vào, thở hổn hển hướng về phía Triệu thị và Lý Trinh Nương.

Sắc mặt Triệu thị biến đổi. Người nên về không thấy về, kẻ không nên tới lại mò tới. Bà vội vàng kêu Hỉ ca nhi và Trinh Nương đóng cửa. Nhưng mà rõ ràng người Điền gia đi theo Hỉ ca nhi tới, cầm đầu chính là Điền phu nhân, đỡ bà chính là tam tiểu thư Điền Vinh Hoa, còn có nhị thiếu gia Điền Vinh Xương, phía sau mang theo một đám gia đinh.

Thế trận hùng hổ như vậy, chắc chắn người tới không có ý tốt.

Triệu thị nhìn nhìn cánh cổng đầy khe hở nhà mình, làm sao chống đỡ đám người Điền gia này chứ! Bọn họ ai nấy cũng cầm trường côn, chỉ cần vào được đây, không biết nhà cửa sẽ bị bọn họ đập phá thành cái dạng gì. Khóe miệng Triệu thị không khỏi giật giật, chỉ cần đập vỡ một miếng ngói thôi cũng đủ làm bà đau lòng muốn chết rồi.

Thế là, bà tay mắt lanh lẹ chộp lấy cái rựa để dưới góc tường trong sân, sau đó chạy ra đứng ngay giữa cổng, rất có khí thế của người giữ quan ải, vạn người đừng hòng bước qua, chặn cả đám dừng ngoài cổng.

Trinh Nương thấy mẹ mình như vậy, cũng đành chạy vào phòng bếp, xách dao phay cùng Triệu thị sóng vai đứng chung một chỗ.

“Con ngốc này, mi còn muốn giữ thanh danh không hả, chạy ra đây làm gì?” Triệu thị quay sang quát mắng Trinh Nương.

“Mẹ à, hôm nay Điền gia tới đây quậy, con còn có thanh danh gì nữa? Đã như vậy rồi, không cần cố kỵ làm gì.” Trinh Nương thẳng thừng nói.

Ở ngõ cửa thành này, tiểu cô nương nhà nghèo phải cư xử đúng mực, có thể gánh, có thể làm việc, lời ăn tiếng nói khéo léo, như vậy mới có thể quản gia, mới có người để mắt tới. Nếu trong tình cảnh này, ngươi trốn sau mông người nhà, tuy rằng có thể được tiếng thơm tính tình dịu dàng, nhưng người nghèo kiếm ăn lại là tranh đua với trời, mọi chuyện tránh ở phía sau người nhà, nhất định sẽ bị thiên hạ khinh thường.

Triệu thị nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng. Tưởng tượng đến sau này khó mà đòi được sính lễ tốt từ trên người nữ nhi, dù sao một cô nương mang cái danh goá chồng trước khi cưới, nhà tử tế chắc chắn sẽ cố kỵ. Nếu muốn gả đi, mình còn phải bồi một đống của hồi môn mới thành. Nghĩ đến tổn thất như vậy, liền tức đến nghiến răng. Chặn tài lộ người ta chẳng khác nào giết cha giết mẹ. Nghĩ đến đây, khí thế lập tức bùng mạnh thêm, hung tợn nói với người Điền gia: “Điền phu nhân, các người làm gì vậy? Muốn giết người sao?”

Lúc này, gương mặt Điền phu nhân hết sức tiều tụy, hai mắt đỏ đậm, bà phớt lờ Triệu thị, chỉ chỉ Trinh Nương, quay sang gia đinh hung tợn nói: “Chính là nó, mau bắt nó lại cho ta. Nó đã khắc chết Xương nhi của ta, ta muốn nó chôn cùng Xương Nhi.”

Được lắm! Giờ lui hôn cũng không thèm nói, trực tiếp bắt chôn cùng luôn.

“Xía, nhi tử của bà tự mình ngã chết, liên quan gì đến Trinh Nương nhà ta? Các ngươi còn dám tiến lên, ta sẽ liều mạng với các ngươi.” Triệu thị giơ đao, khí thế không hề yếu.

Có nhiều khi, cãi nhau là phải như vậy. Khí thế ngươi mà yếu một chút sẽ thua ngay.

“Ngươi câm miệng cho ta. Xương nhi ta đang yên đang lành, chính là mụ đàn bà đanh đá này, cầm lông gà mà xem như lệnh tiễn, bắt buộc chúng ta thực hiện hôn ước, kết quả vừa mới định đính một tháng, Xương nhi liền có chuyện. Đó không phải do nữ nhi ngươi khắc thì ai khắc hả?” Điền phu nhân cắn răng trả lời.

Điền phu nhân cứ vịn lấy chuyện bức ép đính thân, Triệu thị không khỏi hơi nghẹn thở, cảm thấy chột dạ.

Trinh Nương thấy vậy, như vầy không được. Tới nước này rồi thì cứ làm tới luôn, dù sao nhà nàng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

“Điền phu nhân, theo lý tôi là vãn bối, hôm nay vốn không có chỗ cho tôi nói chuyện, nhưng sự tình liên quan đến sống chết của tôi, tôi không thể không nói. Hôn ước này do trưởng bối sở mệnh. Lúc trước, Điền phu nhân không thừa nhận, đó chính là bất hiếu bất nghĩa. Thế nên, hành động của mẹ tôi không có gì đáng trách. Hơn nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Điền thiếu gia thật sự đã chết sao? Sao tôi lại có cảm giác, hắn còn sống nhỉ……” ( app truyện T Y T )

“Nói bậy, người ngã xuống vách đá sao mà còn sống được? Người của chúng ta đều ở Hoàng Sơn tìm hơn mười ngày. Ngươi bớt lấy sống thì gặp người, chết phải thấy xác viện cớ đi. Mấy năm nay, lên Hoàng Sơn hái thông rồi chết ở đó, có bao nhiêu người vớt được thi thể về hả?” Điền Vinh Xương bên cạnh tức muốn hộc máu nói.

“Ủa, hơn mười ngày rất dài sao? Mấy chuyện này như thế nào cũng phải tìm một hai năm chứ! Xung quanh Hoàng Sơn có người miền núi, thợ săn, người hái thuốc, họ đều kiếm ăn trong núi Hoàng Sơn. Nói không chừng, Điền đại thiếu gia đã được ai đó cứu, ngươi xác định ngươi đã tìm khắp nơi? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hay là ngươi có tâm tư khác?” Ánh mắt Trinh Nương có điều ám chỉ nói, lời này như đào hố chờ người nhảy vào.

“Nói hươu nói vượn, ngươi đừng ở chỗ này ngậm máu phun người.” Điền Vinh Xương tức đến khó thở, hắn không phải là Điền phu nhân sinh, mà là con thiếp thất. Câu này của Trinh Nương thật sự muốn Điền phu nhân nghi ngờ hắn, sau này hắn khó mà sống yên.

Thoáng chốc, Điền phu nhân không còn kích động giống như ban nãy nữa, có vè như bà còn đang cân nhắc, nhi tử rốt cuộc có khả năng còn sống hay không.

Điền Vinh Xương nhìn thấy thần sắc Điền phu nhân, sợ bà thật sự tin, không khỏi sốt ruột nói: “Mẫu thân, đám người Lý gia không ai tử tế cả, không phải con bạc thì cũng là hạng đàn bà đanh đá, chúng ta không cần nhiều lời với chúng đâu.” Dứt lời, quay sang đám gia đinh, nói: “Còn thất thần làm gì, bắt người cho ta.”

Lập tức, mấy tên gia đinh vọt lên.

“Thế sao? Lý gia ta dựa vào điều chế mực lập nghiệp. Cho tới hôm nay, cũng coi như là gia tộc truyền thừa lễ nghĩa. Nhân nghĩa lễ trí tín, bất cứ điều nào cũng không phạm. Ở Huy Châu này, nhắc đến người Lý gia, phần lớn đều phải khen vài tiếng nhân nghĩa. Lão thân thật không biết từ khi nào người Lý gia ta ở trong mắt người bên ngoài lại là con bạc, là đàn bà đanh đá? Điền Nhị tiểu tử, ngươi nói cho lão thân nghe xem. Đây là chuyện liên quan đến danh dự Lý gia, Điền Nhị tiểu tử đừng trách lão thân cậy già lên mặt.”

Đúng lúc này, một giọng nữ nhân có phần khàn khàn, nhưng lại tràn ngập uy nghiêm vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, thì thấy một cỗ xe ngựa, thân xe đều bằng gỗ tùng, có chỗ còn to bằng cả đầu người. Giờ phút này, cỗ xe dừng ngay chỗ mọi người vây xung quanh hóng chuyện.

“Ái chà, là Thất tổ mẫu Lý gia. Chắc là Thất tổ mẫu vừa mới từ ngoài thành nhận hàng đưa vào thành đây mà. Ha ha, Điền gia gặp phải đối thủ khó nhằn rồi, không ngờ lão tổ mẫu đích tông Lý gia ra mặt……” Đám đông bu quanh xem náo nhiệt đều vì nhà Trinh Nương nhẹ nhàng thở ra.

Không biết vì sao, Trinh Nương vừa thấy bà cụ gọi là Thất tổ mẫu này đứng ở đó với khuôn mặt trầm tĩnh, trong lòng liền vững vàng. Triệu thị bên cạnh cũng vui mừng, có Thất tổ mẫu ra mặt, tình hình hôm nay sẽ dễ dàng hơn.

Bấy giờ, Triệu thị liền đoạt lấy dao phay trên tay Trinh Nương kẹp chung với cái rựa mình đang cầm, ném sang một bên. Sau đó kéo Trinh Nương bước tới phúc thân hành lễ với bà.

Lý lão phu nhân chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, lại xoay mặt nhìn chằm chằm đám người Điền gia.

“Tham kiến Lý lão phu nhân.” Đám người Điền gia đều hành lễ. Tuy rằng Lý gia hiện tại từng bước xuống dốc, nhưng một cái họ Lý ngự tứ, một bảng hiệu ‘hoàng kim dễ đến, Lý Mặc (mực) khó cầu’ Ngự ban, dù là ai cũng không dám khinh thường.

Sau đó, Điền phu nhân xoay mặt hướng về phía Điền Vinh Xương nói: “Quỳ xuống.”

Điền Vinh Xương không cam nguyện, nhưng không dám phật ý Điền phu nhân, đành quỳ xuống.

Tiếp theo, Điền phu nhân tiếp tục nói: “Lão phu nhân hiểu lầm, cái câu ‘người Lý gia’ của nhị tiểu tử nhà ta chính là chỉ hộ Lý gia ở ngõ cửa thành. Nam chính là con bạc, nữ chính là hạng đàn bà đanh đá, điểm này là không sai.”

Lời này của Điền phu nhân không giống như xin lỗi.

“Thế ư? Lão thân già rồi, mắt mờ tai lãng, hy vọng Điền Nhị tiểu tử sau này có nhằm vào ai, thì nhớ thêm cái định ngữ phía trước, chẳng hạn như nói Lý gia ngõ cửa thành, như vậy lão thân mới có thể nghe ra.” Ánh mắt Lý lão phu nhân sắc như đao quét qua, nói.

“Vâng, xin ghi nhớ lão phu nhân dạy bảo.” Điền Vinh Xương bị Lý lão phu nhân quét mắt qua, quỳ đến trán toát cả mồ hôi hột.

Hồi lâu sau, Lý lão phu nhân mới xua tay: “Đứng lên đi, nói cho ta biết hiện tại xảy ra chuyện gì?”

************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play