Đi trên đường, Trinh Nương thầm hạ quyết tâm, việc này không thể mặc Điền gia muốn thế nào thì thế đó. Điền gia muốn từ hôn có thể, muốn đòi lại sính lễ cũng được nhưng phải cho mình thời gian.

Không thể mượn cớ trả lại sính lễ bắt mình chôn cùng. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cha mẹ cũng không có cách nào phản đối được.

Lý Trinh Nương vừa đi vừa nghĩ đến nhà lúc nào không hay.

“Đại lang, còn sớm lắm mới tới giờ làm công, mau cùng ta đi bón phân cho ruộng dâu, cuốc đất nữa. Ít lâu nữa là lãnh trứng tằm rồi, không chăm cây dâu cho tốt, tằm sẽ không sống nổi mất.” Trong tiểu viện, Triệu thị nói với Lý gia Lý đại lang đang ngồi xổm ở cạnh cửa uống cháo ngô. Thường ngày, Lý đại lang làm trong xưởng dầu, hễ là việc nặng nhọc đều có phần hắn.

Ruộng dâu là mảnh vườn duy nhất của Lý gia. Mỗi năm ba mùa tằm đều dựa vào mảnh ruộng dâu này nuôi sống. Đương nhiên, trộm lá dâu ở đất người khác, Triệu thị tuyệt đối đã làm không ít.

“Vâng”. Lý đại lang gật gật đầu, đứng lên nuốt ngụm cháo cuối cùng vào trong bụng.

“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ.” Lúc này, Đỗ thị đang vấn tóc ở cửa chớp chớp mắt, bước đến trước mặt Triệu thị, lấy lòng nói.

“Chuyện gì, có chuyện thì nói, đừng lắm trò.” Triệu thị đề phòng nhìn Đỗ thị. Với hiểu biết của bà về Đỗ thị, tuyệt đối nàng ta có chuyện cần nhờ.

“Chủ nhân xưởng ép dầu đại lang làm công muốn bán xưởng. Mấy huynh đệ nhà con đều làm công ở đó. Mọi người có ý định mua lại, con với đại lang cũng muốn chen một phần, muốn hỏi mượn mẹ một ít.” Đỗ thị nói.

Triệu thị lập tức trừng mắt nhìn nàng ta, đòi tiền chính là muốn mạng bà đấy. Bà cắn răng lạnh lùng nhìn Đỗ thị nói: “Trong nhà đã nghèo đến thế này bộ ngươi không nhìn thấy sao!”

“Con nghĩ sính lễ mà lần trước Điền gia đưa cho nhị nha đầu í, dù sao hai năm nữa mới thành thân, mẹ cho con mượn tạm dùng trước đi.” Đỗ thị cười nói.

“Đừng mơ, ngươi dẹp ngay cái tâm tư này đi. Tính tình đại lang thế nào, đám huynh đệ nhà ngươi là cái dạng gì, đừng nói sính lễ đã mang đi trả sạch nợ, dù có còn cũng tuyệt đối không góp vô. Đây không phải là lấy bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về sao?” Triệu thị tức giận nói.

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy chứ!? Mấy huynh đệ của con cũng là nhìn thấy nhà ta khó khăn nên mới đồng ý cho nhà ta góp phần đấy. Họ đều có ý tốt mà.” Đỗ thị bi thương nói.

“Dẹp, ta không cần loại ý tốt này.” Triệu thị xua tay, vẻ mặt không cần nhiều lời.

Trinh Nương vừa vào cửa liền nghe thấy hết, không khỏi trợn mắt. Tuy rằng nàng đã hạ quyết tâm không để cho Điền gia muốn tính sao thì tính, nhưng nàng không biết cuối cùng tình thế sẽ phát triển như thế nào, phần sính lễ đó cũng nên chuẩn bị. Bởi vậy, dọc đường còn rầu về chuyện sính lễ, không biết trong nhà còn dư lại nhiều ít, ai ngờ chưa gì đại tẩu đã nhớ thương.

“Mẹ, sính lễ còn lại bao nhiêu?” Trinh Nương đặt ấm đồng vào cái sọt đan bằng rơm rạ để giữ ấm, rồi cởi Tiếu Quan trên lưng xuống nhét vào tay Đỗ thị, sau đó hỏi mẫu thân nhà mình.

“Sao đây, mi cũng nghĩ đến sính lễ, mi có biết xấu hổ không hả?” Hiện giờ, Triệu thị bắt được ai là mắng người đó, bà chẳng còn hòa khí nổi nữa.

“Mạng sắp mất luôn rồi này, biết hay không biết xấu hổ gì nữa.” Lý Trinh Nương lạnh lùng nói.

Nghe nhị nha đầu nói vậy, trái tim Triệu thị hẫng một nhịp, vội vàng hỏi: “Mi nói vậy là có ý gì?”

Lý Trinh Nương liền thuật lại chuyện Điền Bổn Xương du ngoạn Hoàng Sơn bị ngã xuống vách đá, lại nói tiếp: “Nghe nói, Điền gia đã truyền ra ngoài, nếu không trả lại sính lễ sẽ bắt con chôn cùng, mẹ xem nên làm thế nào thì làm đi.”

Tin tức này  làm tất cả mọi người đều choáng váng.

“Mi nói thật?” Triệu thị trừng mắt hỏi.

“Không có lửa làm sao có khói, chỉ cần đến Điền gia nghe ngóng chẳng phải sẽ biết thật giả sao.” Lý Trinh Nương nói.

Nhìn vẻ mặt của Trinh Nương, Triệu thị biết e rằng việc này đã chính xác tám chín phần. Chẳng qua, vẫn có chút không yên tâm nên sai Lý đại lang đến Điền gia bên kia hỏi thăm một chút. Lý đại lang lục tục chạy đi, chốc lát sau đã trở về, vẻ mặt khó coi nói: “Mẹ, thực sự có chuyện như vậy đấy.”

Triệu thị vừa nghe, sắc mặt đại biến. Đúng như mọi người sở liệu, sính lễ sớm đã bị Lý Cảnh Phúc mang đi đánh bạc thua hết sạch. Ngay cả chiếc vòng tay cuối cùng bà trộm giấu đi cũng bị Lý Cảnh Phúc tìm được, tối qua thua nốt trên sòng bạc luôn rồi.

Thế chẳng phải con gái bà sắp mất mạng rồi ư? Nghĩ nghĩ,thình lình bà chạy vọt vào trong phòng, bổ nhào lên giường, tay đấm chân đá vào Lý Cảnh Phúc vẫn còn nằm trên giường: “Cái lão khốn kiếp này, tôi liều mạng với ông.”

“Chuyện gì chuyện gì? Con mụ này, bà điên rồi hả?” Lý Cảnh Phúc đột nhiên bị Triệu thị đánh cũng nổi nóng, tức giận đẩy Triệu thị xuống giường nói.

“Còn không phải tên khốn nhà ông, cả ngày chỉ biết cờ bạc cá cược, thua hết sính lễ của Trinh Nương. Giờ thì hay rồi, Điền Bổn Xương ngã chết, Điền gia muốn từ hôn đòi lại sính lễ, nếu không trả sẽ bắt Trinh Nương chôn cùng. Ông chết thay cho Trinh Nương đi.” Triệu thị lại nhào lên giường, hết đá lại cắn Lý Cảnh Phúc.

Lý Cảnh Phúc vừa chống đỡ vừa nghe Triệu thị la lối khóc lóc, hồi lâu mới hiểu nguồn cơn sự việc, cũng trừng mắt rống lên: “Mẹ nó, đính thân là ngươi tình ta nguyện, Điền Bổn Xương đó không có phúc khí, hưởng không được phúc nữ nhi nhà ta, chết thì chết, từ hôn có thể, muốn đòi lại sính lễ đừng có hòng. Đâu phải chúng ta muốn từ hôn.”

“A, lúc này ông nói mấy lời hung dữ như vậy thì có ích lợi gì. Có bản lĩnh thì kêu Điền gia bỏ qua đi. Nếu Điền gia muốn cứng rắn, ông bảo Trinh Nương phải làm sao bây giờ? Đồ khốn nhà ông, tôi cho ông cờ bạc này!!” Triệu thị lại oán hận nhào lên đấm đá. Mặc dù bà chỉ là thân nữ nhân nhưng cũng rõ ràng Điền gia nhất định sẽ không chịu để yên.

“Còn không phải do bà à? Tôi đã bảo bỏ hôn sự này đi. Điền gia họ coi thường nhà chúng ta. Bà cứ không nghe, một hai bám lấy người ta. Hiện giờ chuyện tới nông nỗi này, lỗi hoàn toàn do bà còn trách ai.” Lý Cảnh Phúc bị Triệu thị đánh đến bực bội, càng rống to hơn.

“Trách tôi, tôi làm vậy chỉ vì tốt cho Trinh Nương thôi mà. Gả cho nhà đó không phải lo cơm ăn áo mặc. Chẳng lẽ ông muốn Trinh Nương phải sống những ngày tháng khốn khổ giống như tôi sao? Vả lại, còn không phải tại ông đam mê cờ bạc, trong nhà nợ nần chồng chất, nếu tôi không nghĩ cách kiếm chút tiền, cái nhà này còn có thể sống nổi nữa sao?” Triệu thị vừa khóc vừa mắng. Sau đó, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

“Mau mau mau, đại lang, đi thỉnh đại phu.” Lý Cảnh Phúc thấy Triệu thị như vậy, cũng sốt ruột không thôi, gấp gáp kêu đại lang đi thỉnh lang trung.

Trinh Nương cũng vội vàng rót chén nước ấm, tiểu Tiếu Quan trong lòng tức phụ đại lang bị mọi người cãi nhau ồn ào thức dậy, khóc rống lên. Nhất thời, cảnh tượng như gà bay chó sủa.

Đây đúng là càng nghèo càng thêm điên.

Chỉ chốc lát sau, đại phu chạy tới, chỉ nói là tức giận quá độ lên cơn đau tim, phải nghỉ ngơi nhiều.

“Đại lang, mau đón ông nội bà nội của con trở về, cứ nói nhà sắp sụp rồi, thỉnh họ về chủ trì.” Triệu thị tỉnh lại, câu đầu tiên liền dặn dò đại nhi tử, không thèm liếc nhìn Lý Cảnh Phúc một cái. Lý Cảnh Phúc bên cạnh lại trầm mặt: “Không được đi.”

“Dựa vào cái gì không được đi? Có bản lĩnh thì ông lấy sính lễ ra đây, giải quyết chuyện Điền gia ngay bây giờ đi, tôi sẽ im lặng, không nói lời nào.” Triệu thị lạnh lùng nói.

“Không phải tôi suy nghĩ vì bà đó sao? Bà với mẹ tôi không hợp. Tôi sợ bà sẽ thiệt thòi trong tay bà ấy. Hơn nữa, nhà chúng ta nào có chỗ cho họ ở chứ?” Lý Cảnh Phúc lấy lòng nhẹ nhàng nói với nương tử.

“Phi, đừng dùng cái trò này nữa. Tôi không hợp với mẹ ông, nhưng cũng hi vọng nam nhân trong nhà tranh đua. Mấy năm nay, mẹ ông ở bên ngoài nói tôi thế này thế kia, ai ai cũng nói tôi không chấp nhận được cha mẹ chồng, tôi bị bao nhiêu người xỉa xói sau lưng. Ông nhìn lại lương tâm ông đi. Lúc trước, cha không chịu sống cùng chúng ta là bởi vì tôi sao? Là bởi vì bại gia chi tử như ông đó. Ông ấy sợ ông lấy tiền mua quan tài của ông ấy nướng vào chiếu bạc. Hôm nay, nhân cơ hội này, mời cha mẹ ông đến cũng hay. Dù sao, tôi cũng chịu hết nổi cái nhà này rồi. Còn để họ ở đâu hả? Đằng sau còn có một gian phòng chất củi, dọn dẹp một chút tôi với Trinh Nương sẽ ở đó. Cha mẹ ông và Hỉ ca nhi thì ở phòng của chúng ta. Còn ông hả, chỗ nào mát mẻ thì ông ở đó đi.” Triệu thị hơi có chút nản lòng thoái chí.

Lý Cảnh Phúc bị nương tử nói một trận mất hết mặt mũi, liền quay sang Lý đại lang bên cạnh vẫn còn thất thần, quát: “Không nghe mẹ ngươi nói sao, còn không đi mau.”

Lý đại lang giật mình đáp lời, liền vội vã chạy ra ngoài.

Sắc mặt Đỗ thị chằm vằm, có chút không vui. Một bà mẹ chồng đã không dễ ở chung, giờ lại thêm bà nội chồng. Chẳng qua, có ngăn cũng ngăn không được, đành ôm Tiếu Quan trở về phòng.

Lão Lý thấy sắc mặt Triệu thị không tốt cũng không dám lảng vảng trong phòng, chắp tay sau lưng định đi ra ngoài.

“Ông lại muốn đi đâu?” Triệu thị trừng mắt hỏi.

“Không phải bà bảo tôi tìm chỗ mát mẻ sao?” Lý Cảnh Phúc trầm giọng nói, xoay người ra khỏi phòng. ( app TYT - tytnovel )

“Sao tôi lại gả cho một nam nhân như ông vậy chứ?” Triệu thị lại mắng một trận. Nhưng không làm gì được nam nhân nhà mình, xoay mặt qua thì thấy nữ nhi nhìn mình với vẻ mặt suy tư.

“Nhìn cái gì?” Triệu thị tức giận hỏi.

“Mẹ, mẹ không sợ bà nội chuyển đến sẽ kiếm chuyện khó dễ với mẹ sao?” Lý Trinh Nương dò hỏi. Thường ngày, nàng nghe Triệu thị nói xấu bà nội không ít.

“Còn không phải là vì mi sao.” Triệu thị trừng mắt.

“Cảm ơn mẹ.” Lý Trinh Nương chắp tay cười hì hì, trong lòng lại chửi thầm, nếu không phải lúc trước mẫu thân bức hôn, làm gì có chuyện như ngày hôm nay. Nhưng bất kể thế nào, Triệu thị cuối cùng không có vì tiền mà bỏ mặc nàng, bất tri bất giác nàng cảm thấy gần gũi với bà hơn.

“Mi đó, là đứa không được hưởng phúc. Sao đang yên đang lành lại rớt xuống vách đá vậy chứ?” Triệu thị lắc đầu thở dài. Vốn dĩ, phú thương như Điền gia rất khó tìm, cửa hàng vô số, vất vả lắm bà mới tranh thủ được.

Lý Trinh Nương cười hì hì né tránh: “Mẹ, Điền gia đó như vậy, gả đi chưa chắc có phúc đâu.”

************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play