“Lý Trinh Nương đã khắc chết đại ca ta, tất nhiên phải bồi mạng.” Điền Vinh Xương lau mồ hôi trên trán nói, khí thế Lý thất tổ mẫu thật khó đỡ mà.
“Lão thân cô lậu nông cạn, chưa từng nghe thấy cái lí lẽ này. Xưa nay, tuẫn tiết hầu như chỉ xuất phát từ tự nguyện nhỉ? Làm gì có đạo lý bức người tuẫn tiết? Lão thân là tổ tông Lý gia, đụng phải chuyện này sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.” Thất tổ mẫu khẽ cau mày, mắt như đao nhìn chằm chằm Điền phu nhân.
“Ai bảo lúc trước Triệu thị bức hôn chúng ta chứ? Nếu không phải bà ta bức hôn, con ta sẽ không bị khắc chết, giờ con ta đã chết, Lý Trinh Nương của bà ta phải bồi mệnh.” Điền phu nhân hồng mắt, bất chấp kêu lên.
“Phu nhân, bà quậy đủ chưa? Vinh Xương, mẫu thân ngươi thương tâm quá độ, ngươi không ngăn cản, ngược lại còn hùa theo. Thật là đồ ngu ngốc, về nhà nhốt ngươi trong phòng cấm ba ngày.” Lúc này, lại thêm vài người kéo đến, trong đó một người nổi giận đùng đùng hướng về phía Điền Vinh Xương nói.
Hai người đi song song, cầm đầu đúng là ông nội Lý Kim Thủy cùng với Điền đại gia Điền Hòe An, trượng phu Điền phu nhân, hai người phía sau là Lý đại lang dìu bà nội, trong tay đại lang còn ôm một chiếc hộp trang sức cũ kỹ.
Thảo nào chờ mãi không thấy ông nội bà nội tới, thì ra bọn họ đi tìm Điền Hòe An, Lý Kim Thủy không có khả năng tới khua môi múa mép với Điền phu nhân, trực tiếp tìm Điền Hòe An mới là phương pháp giải quyết vấn đề.
Mà người ban nãy trách cứ Điền phu nhân chính là Điền Hòe An. Mấy năm nay, Điền gia sống bằng nghề buôn bán gỗ, cũng kiếm được chút tiền. Có tiền rồi tất nhiên muốn mưu cầu chức quan, có chức quan mới có thể giữ được tiền. Đây là con đường mỗi một thương nhân đều phải đi, nếu không, sẽ là công dã tràng.
Cho nên, khi Lý lão chưởng quầy (tức ông nội Trinh Nương) đột nhiên đến cửa hàng tìm ông, ông mới biết phu nhân và nhi tử đến Lý gia bức Lý Trinh Nương tuẫn tiết. Ông ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cũng bởi Lý lão chưởng quầy năm xưa thường hay ra vào vương hầu phủ đệ.
Năm đó, lão gia tử chính là nhìn trúng điểm này mới muốn cùng Lý gia đính thân. Suy cho cùng, thương nhân buôn bán gỗ nếu không có chức quan, vậy thì dù có tiền cũng chỉ là một thương nhân, nhưng chế mặc sư (sư phụ làm mực) hàng đầu thường hay trở thành nhà cung cấp cho vương hầu, đây là một con đường có thể gần gũi với quan chức.
Huống chi, còn có chức Mặc Vụ quan, chuyên quản lý về mực. Thật ra mà nói, nếu năm đó Lý gia không phát sinh biến cố, Lý Kim Thủy này ắt hẳn đã là Mặc Vụ quan của triều đình rồi.
Mặc dù mấy năm nay Lý Kim Thủy đã xa cách gia tộc, rời khỏi ngành làm mực, nhưng dù sao Lý Kim Thủy vẫn còn có mối quan hệ, lỡ như ông ta ngáng chân mình, vậy thì mưu tính bấy lâu nay e rằng phải thất bại.
Cũng trách ông mấy ngày nay vội vàng dẫn người lên Hoàng Sơn tìm nhi tử, không để ý đến chuyện trong nhà.
Cho nên, vừa nghe Lý lão chưởng quầy nói chuyện này, ông liền vội vã đến đây. Không ngờ Lý thất tổ mẫu cũng có mặt, thế này thật thêm rắc rối. Mấy năm nay, ông còn dự định thử sức với ngành làm mực nữa đấy.
“Vinh Xương, Vinh Hoa, mau đỡ mẫu thân các ngươi trở về.” Điền Hòe An vẫy vẫy tay.
“Được, Lý Trinh Nương không chịu tuẫn tiết vì con ta, vậy nó cũng không xứng với cái danh hôn thê nữa, mang sính lễ trả lại cho nhà ta.” Điền phu nhân liếc nhìn Điền đại gia, căm hận nói.
“Phu nhân, nhà ta nào thiếu chút tiền đó chứ?” Điền đại gia bên cạnh tức muốn dậm chân.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc, nó khắc chết con tôi, chẳng lẽ tôi còn phải tốt với nhà họ sao? Mơ tưởng!!” Ngữ khí Điền phu nhân đầy oán hận. Dáng vẻ trừng mắt nhe nanh như muốn cắn xé người Lý gia mới hả giận.
“Sính lễ đã bị cái tên bất hiếu tử nhà ta phung phí hết rồi, chỗ này là tiền giá trị ngang với sính lễ. Đại lang, trình lên.” Bấy giờ, Lý Kim Thủy quay sang nói với Lý đại lang phía sau.
Lý đại lang lập tức tiến lên, mở hộp trang sức ra, bên trong đầy một hộp gồm vài thỏi bạc nguyên bảo lớn cùng với chút bạc vụn to như hạt đậu, một ít trang sức cũ, thậm chí còn có cả tiền đồng.
Bất cứ ai nhìn thấy liền có thể cảm giác ngay được, thật không dễ để gom được hộp tiền thế này.
Lý Trinh Nương nhìn hộp trang sức, trong lòng buồn bực. Số tiền đó nặng như Thái Sơn. Cơn buồn bực trong lòng dường như chứa đựng cảm giác khác, có chút rầu rĩ, có chút thương tâm.
Nỗi thương tâm này tựa hồ là vì Điền Bổn Xương chết. Nàng biết, đây không phải tình cảm của mình, mà là của nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, Trinh Nương đột nhiên quay lại nhìn nhìn Triệu thị.
Hốc mắt Triệu thị cũng ửng đỏ.
Đột nhiên, Trinh Nương hiểu ra, có lẽ mọi người đều cho rằng Triệu thị là vì tiền Điền gia mới buộc Điền phu nhân thực hiện hôn ước, nhưng kỳ thật rất có thể lại là bởi vì nguyên chủ thích Điền Bổn Xương.
Cho nên, Triệu thị mới dùng chút thủ đoạn, cực lực thúc đẩy hôn sự này. Chỉ là vì tính tình của bà, nên chẳng mấy ai thật sự hiểu bà.
Mà chuyện tới nông nỗi như bây giờ, là ai cũng không ngờ tới.
Vở kịch kết thúc, mọi người giải tán, Trò hề tới đây cũng chấm dứt. Đối với Trinh Nương mà nói, đây là chuyện tốt.
Lý thất tổ mẫu mang theo đoàn xe chở gỗ rời đi, không thèm ngoái lại liếc nhìn Lý gia ở ngõ cửa thành một cái. ( app truyện TᎽT )
Không biết năm đó ân oán có bao nhiêu sâu? Tuy nhiên hôm nay ân tình của Thất tổ mẫu, Trinh Nương sẽ nhớ kỹ.
Chớp mắt trời đã tối, hiếm khi thấy ngọn đèn trên bàn Bát Tiên trong nhà họ Lý thắp sáng hai bấc.
Trong phòng, ông nội Lý Kim Thủy đang nói chuyện với Lý đại lang.
Bên này, bà nội Ngô thị hơi có chút cau mày khó chịu, mang theo Triệu thị, Đỗ thị và Trinh Nương cùng nhau thu dọn hai căn phòng ở nhà họ Tôn cách vách. Mấy năm nay, Tôn gia bên cạnh kiếm được chút tiền, đã dọn khỏi ngõ cửa thành từ lâu. Trước giờ, hai gian nhà của họ bị bỏ trống.
Tuy rằng Triệu thị nói dọn dẹp phòng mình cho hai lão phu thê ở, nhưng họ không muốn, nên thuê hai gian của Tôn gia. Sau đó mở một cửa sổ ở giữa, như vậy hai bên nhà có thể thấy nhau. Nhờ vậy mà Lý gia cũng có chút không gian.
“Tức phụ Cảnh Phúc, kéo cái bàn trà sang bên này đi.” Ngô thị phân công công việc cho Đỗ thị và Trinh Nương rồi mặc kệ họ, quay sang cố tình chỉ huy Triệu thị vội đông vội tây.
“Thứ này vừa rồi không phải là đặt ở bên đó sao? Mẹ nói chắn đường nên kêu con chuyển sang bên này, sao bây giờ lại kêu con dời qua đó nữa?” Triệu thị thở phì phì, nói.
“Ta bây giờ lại cảm thấy vẫn là để bên này tốt, không được à.” Ngô thị trừng mắt nói.
“Được được được, mẹ già mẹ nói như thế nào thì thế ấy.” Triệu thị không biết giận, lại nâng bàn trà dời qua.
“Ta nói này tức phụ Cảnh Phúc, không phải ngươi nói trong nhà chuyện gì cũng có thể gánh được sao? Như thế nào, bây giờ không gánh được rồi đó, còn phải dựa vào chúng ta.” Thần sắc Ngô thị lúc này đắc ý hệt như tiểu hài nhi.
“Cho nên mới nói nhà có người già như có bảo vật, lần này con thỉnh về tới hai bảo vật.” Triệu thị dỗ dành nói.
Trinh Nương và Đỗ thị cạnh đó cũng vui vẻ.
Đỗ thị đè thấp giọng nói với Trinh Nương: “Thật ra, mẹ là chính bà nội nhìn trúng đấy. Hai người vốn dĩ rất thân, sau này đều là bởi vì cha nên mới thế. Cha thích đánh bạc, thua sạch tiền trong nhà, mẹ hết mắng rồi đánh ông ấy, bà nội thì che chở. Thường xuyên như vậy, thế là dần trở nên như nước với lửa.”
“Bây giờ ông nội đã trở về, để ông nội trị cha đi.” Trinh Nương nói. Nàng thật sự cảm thấy Lý Cảnh Phúc là một người cha quá tồi tệ.
“Ngươi còn trở về làm gì? Cút, cút cho ta.” Đúng lúc này, cách vách truyền đến tiếng quát của Lý Kim Thủy, trong giọng nói lộ rõ tức giận khó nén.
Là Lý Cảnh Phúc đã về nhà.
************************************