Huy Châu, tháng giêng, giờ Mẹo, lò hổ (*) ở cửa thành bốc hơi nước trắng xoá.

(*) từ gốc là 老虎灶: nơi cung cấp nước sôi.

“Nước sôi rồi, nước sôi rồi, muốn múc nước sôi thì mau tranh thủ lúc còn sớm đi.” Tiếng trúc gõ bang bang kèm theo giọng nói già nua khàn khàn, vang vọng trong cửa thành sâu thẳm.

Ngay lập tức, nhà nhà trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Lý gia ở cuối ngõ cổng thành.

Triệu thị lồm cồm ngồi dậy khỏi giường, đẩy đẩy Lý Cảnh Phúc ngủ như heo bên cạnh, nhưng Lý Cảnh Phúc chỉ càu nhàu một tiếng rồi nghiêng người ngủ tiếp, làm bà bốc hỏa bật thốt: “Lão khốn nạn.”

Sau đó, Triệu thị bọc nửa tấm chăn cũ xuống giường, trực tiếp bước đến giữa nhà, xốc mạnh tấm rèm ngăn gian phòng lên.

Phía bên kia rèm là chiếc giường tầng bằng gỗ. Tầng dưới là nhị nha đầu Lý gia, Lý Trinh Nương năm nay mười bốn tuổi. Còn tầng dưới chính là tiểu nhi tử Lý gia, Hỉ ca nhi, tám tuổi.

Làm gì có con gái nhà ai đã mười bốn tuổi mà còn chung phòng với cha mẹ, đã vậy còn phân tầng trên tầng dưới với đệ đệ tám tuổi chứ? Nhưng không còn cách nào, Lý gia đành phải như vậy. Căn nhà chỉ có tổng cộng hai gian phòng, gian còn lại dành cho phu thê đại nhi tử, lẽ nào lại để đệ đệ, muội muội chen chúc với họ hay sao!

Triệu thị nhìn Lý Trinh Nương trùm chiếc chăn mỏng co ro một đống, càng giận sôi máu. Bà cắn răng vọt tới mép giường, giật tấm chăn xuống, kéo tai Lý Trinh Nương, hét lớn: “Cái con đáng chém ngàn đao này, chỉ biết ngủ mà thôi. Còn không mau thức dậy đi lấy nước về. Lát nữa trong nhà mà không có nước ấm dùng, lão nương xé da của mi cho biết.”

Đầu xuân lạnh lẽo, lại còn bị nhéo đau, Lý Trinh Nương nhanh chóng tỉnh lại. Lúc này, tâm tình của nàng hết sức bi phẫn, da mắt như bị rót chì, mở không nổi. Đêm qua, lão cha lại đi đánh bạc đến khuya mới về, bị lão nương Triệu thị mắng chửi một trận, cuối cùng lão cha phản công, đè Triệu thị xuống giường lăn lộn một trận, làm bà kêu như heo bị chọc tiết.

Lý Trinh Nương nằm gần cha mẹ, chỉ cách một tấm mành, tất nhiên là cả đêm không ngủ. Nàng đã dùng bông bịt kín tai nhưng vẫn không ngăn được âm thanh nhức nhối, bứt tâm cào phổi kia.

“Dậy liền, dậy liền.” Lý Trinh Nương liên tục nói, sau đó dùng sức tránh thoát Triệu thị, nhanh chóng nhảy xuống giường mặc y phục.

“Ha ha.” Bấy giờ, Hỉ ca nhi ngủ ở tầng trên đã tỉnh, nhìn nhị tỷ bị lão nương cho ăn thiệt thòi, cậu cười khoái trá khi người gặp họa.

Lý Trinh Nương trừng mắt liếc cậu một cái, tiểu tử thúi lại thè lưỡi lêu lêu rồi trở mình ngủ tiếp, làm Trinh Nương bực bội không thôi.

“Hừ, nhanh lên, đừng lề mề nữa.” Nhìn thấy Lý Trinh Nương đã đứng dậy, Triệu thị lúc này mới lững thững trở lại giường, nhưng miệng vẫn mắng không biết ngừng.

Bị chửi mắng quá nhiều, Lý Trinh Nương sớm đã quen.

Gia đình khốn đốn, tính tình ai cũng đặc biệt xấu. Mắng chửi người khác để phát tiết thật sự là biểu hiện bình thường nhất của bá tánh bình thường. Huống chi, cả nhà này tất cả đều là cực phẩm.

Lão cha Lý Cảnh Phúc, mỗi ngày không phải sống mơ mơ màng màng trong rượu chè, thì là đánh bạc đến trời đất u ám, đã vậy còn giở mánh lừa bịp. Tóm lại, trong mắt người ở ngõ cổng thành, đây là một kẻ thối nát, đáng chém ngàn đao.

Lão nương Triệu thị hung hãn, keo kiệt, chua ngoa, đã vậy thấy tiền là sáng mắt. Dân ở ngõ cửa thành nhìn thấy bà là chạy trốn, không phải sợ bị bà mắng, mà là sợ sơ sẩy một chút sẽ bị bà lợi dụng.

Đại ca Lý Chính Lương, đúng như tên của hắn, là người xem như tốt nhất trong nhà, nhưng lại quá thành thật. Đừng nói người trong nhà, mà bất kì người ngoài nào cũng sai hắn làm việc được. Lại thêm đại tẩu Đỗ thị là một người có thể đối chọi gay gắt với mẹ chồng Triệu thị. Vì thế, trong mắt dân ở ngõ cửa thành, Lý Chính Lương chẳng khác nào một kẻ vô năng, nhu nhược.

Về phần cậu em trai tám tuổi Hỉ ca nhi, tiểu tử này một bụng xấu xa, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới không khỏi rơi lệ chua xót.

Đương nhiên, đó là chủ nhân Lý Trinh Nương của thân thể này. Nàng cũng là cực phẩm, rất mê ăn. Vì ăn một cái bánh rán hành, có thể xối nước lạnh toàn thân trong tiết trời tháng giêng thế này. Sau khi bị đông lạnh ngã bệnh, liền đến tìm gia gia nãi nãi hiện sống một mình để lừa tiền. Lừa được tiền rồi cũng không đi khám bệnh, mà đi mua bánh ăn. Cuối cùng bánh rán hành ăn được, nhưng lại bệnh chết, cho nên mới có chuyện Lý Trinh Nương hiện tại được lợi.

Đây là kiểu người gì vậy chứ?

Một chiếc áo bông, một cái quần ống rộng, trên eo buộc váy mã diện, sáng sớm đầu xuân mà chỉ có một bộ quần áo như vậy, chắc chắn là không ngăn được gió lạnh. Lý Trinh Nương phải ra sức dậm chân nhảy tại chỗ một lát. Sau đó, múc gáo nước trong lu ở ngoài phòng bếp rửa mặt.

Nàng híp mắt nghe lão nương mắng đủ thứ ngôn từ hay ho, mua vui trong khổ. Trọng sinh đến đây đã mấy ngày, những câu mắng chửi của Triệu thị đã thành khúc nhạc đệm mỗi sáng của Lý Trinh Nương. Thật thú vị!

Rửa mặt xong, Lý Trinh Nương xách chiếc ấm đồng lớn ra ngoài lấy nước nóng.

“Trinh Nương, mang theo Tiếu Quan với. Nó khóc cả đêm làm ta không ngủ được, ta muốn ngủ bù.” Lúc này, đại tẩu của Lý Trinh Nương, Đỗ thị ôm đứa bé trai chừng một tuổi đi ra, kèm theo sợi dây lưng thật dài trực tiếp nhét vào tay Lý Trinh Nương, sau đó xoay người về phòng tiếp tục ngủ nướng.

“Mẹ nó chứ!” Lý Trinh Nương mặc dù bình tĩnh, nhưng lúc này cũng nhịn không được rủa thầm một tiếng, sau đó nhìn thấy tiểu Tiếu Quan ở trong lòng mình cười vô tâm vô phổi, bất giác dở khóc dở cười.

Cuối cùng đành phải dùng dây lưng bọc mông tiểu Tiếu Quan, địu ở sau lưng. Tiếu Quan tròn đôi mắt đen lúng liếng nghịch tóc nàng. Lý Trinh Nương tức giận vỗ bàn tay nhỏ, nhóc con lại đổi tay khác tiếp tục nghịch, kéo đến nỗi da đầu Lý Trinh Nương đau đớn một trận.

Tóm lại, cả nhà cùng với thằng nhóc con này đều không bớt lo.

Lý Trinh Nương vừa chửi thầm, vừa ra cửa.

Bấy giờ dù đã là giờ Mẹo, trời đã sáng, nhưng ngõ cửa thành vẫn tối đen như đêm khuya.

Ngõ cửa thành là một con đường vận chuyển hàng hóa vào thành, được xây dựng ở dưới lầu cửa thành, chỉ có vài đoạn ở cách vách ngăn mới lộ ra một khoảnh trời. Những chỗ khác giống như đường hầm, hơn nữa còn rất hẹp. Bên trên mặt trời rực rỡ chói chang, hoàn cảnh nơi đây lại âm u ẩm ướt. Địa phương như vậy, đừng nói kẻ có tiền, dù cho những gia đình hơi có điều kiện cũng không thèm ngó. Cũng chính bởi vậy, ngõ cửa thành liền trở thành nơi những hộ lao động nghèo trú ở.

Theo cách nói đời sau, chỗ này chính là xóm nghèo, khu ổ chuột.

Hơn trăm năm trôi qua, dần dà đã hình thành khung cảnh sinh hoạt độc đáo của ngõ cửa thành.

Mà buổi sáng đến lò hổ múc nước nóng chính là cảnh đặc biệt của nơi đây. Lúc này, các nhà các hộ đều có người xách thùng gỗ hoặc là ấm đồng ra tới, chậm rãi hợp thành dòng người, hết sức náo nhiệt.

Lý Trinh Nương xách chiếc ấm đồng lớn, cõng tiểu Tiếu Quan đi theo dòng người. Chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy ngọn phong đăng đầu cọp độc đáo trước cửa lò. Ánh sáng đèn mờ nhạt ở trong làn hơi nước bốc lên giống như tranh thủy mặc nhuộm ra, vừa mang nét hoài cổ vừa có hơi thở ấm áp. ( app TYT - tytnovel )

Trước cửa lò hổ, mấy đại nương tẩu tử tới lấy nước vừa xếp hàng vừa nói chuyện phiếm, chủ đề không ngoài đông gia dài tây gia ngắn.

Mà Thủy bá đang bận đến nỗi chân không chạm đất. Chốc thì múc nước, chốc thì thêm củi lửa, còn phải thêm nước lạnh vào nồi trống.

Lý Trinh Nương đứng nhìn một lúc, sau đó đặt ấm đồng xuống tại chỗ, không hề lo lắng người khác chen ngang. Thời đại này có quy phạm nhiều hơn hậu thế. Ấm đồng đặt ở đó, người ta còn tiện tay giúp đỡ ngươi di chuyển về trước, tuyệt đối sẽ không có ai thừa cơ chen ngang giành chỗ.

Mỉm cười chào hỏi người chung quanh, Lý Trinh Nương liền từ trong đám người chen vào lò hổ, giúp đỡ Thủy bá một tay, đổ nước đầy cả nồi to rồi ngồi bên bếp đút thêm củi.

Tuy cha mẹ không được hàng xóm ưa thích nhưng gia cảnh Lý gia khốn cùng, hàng xóm chung quanh có thể giúp vẫn sẽ giúp. Chẳng hạn như nàng tới lấy nước, người khác một thùng hai văn tiền, nhưng đối với nhà nàng, lúc nào Thủy bá cũng chỉ thu một văn. Đây là tình cảm.

“Ủa, đó không phải nhị nha đầu Lý gia, Trinh Nương sao? Nha đầu này bình thường là đứa vô tâm vô phổi, quỷ tham ăn, vậy mà bây giờ cũng biết giúp đỡ người khác hả?” Một tẩu tử lớn tuổi đứng bên ngoài nhìn Lý Trinh Nương đang thêm củi vào lò, vẻ mặt hiếm lạ nói.

“Ờ, mười ngày rồi đó, ngày nào tôi cũng nhìn thấy nó giúp Thủy bá làm việc, so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều.” Một bà thím nói.

“Có cha mẹ như vậy, nếu nó lại không hiểu chuyện, e rằng sau này không còn đường sống đâu. Mấy người có nghe chuyện Điền gia không?” Lúc này, một đại nương bên cạnh nhảy vào góp vui.

“Chuyện gì vậy?” Vài người xung quanh đều tò mò hỏi.

“Mấy ngày trước đây, đại thiếu gia Điền gia Điền Bổn Xương mời mấy người bạn đến Hoàng Sơn du ngoạn, vô ý rớt xuống vách đá.” Đại nương kia trừng mắt kể.

“Hả……” Người xung quanh đều kinh hô: “Có bị mất mạng không?”

“Đâu chỉ mất mạng, tôi nói cho các người biết, tìm mãi không thấy đâu, ngay cả thi cốt cũng không vớt được. Xưa giờ bị ngã xuống vách đá Hoàng Sơn, mấy người xem có nhà nào vớt được thi cốt trở về không? Thảm lắm!” Đại nương lắc đầu thở dài.

“Ái chà, Trinh Nương này coi như xong đời rồi. Thời gian trước, không phải Triệu thị mới ép buộc Điền gia định ra hôn kỳ sao? Trinh Nương không phải thành goá chồng trước khi cưới rồi à? Sau này có muốn gả cho nhà tử tế khó lắm đấy.” Bà thím lúc đầu nói chuyện, vẻ mặt đáng tiếc nói.

“Xía, với cái đám người nhà Trinh Nương thì dù không phải goá chồng trước khi cưới, người trong sạch cũng không dám lấy nó đâu.” Đại nương giống như hiểu biết rộng rãi kia nói, sau đó hạ giọng: “Tôi có một muội muội giúp việc bếp núc ở Điền gia, tôi nghe muội ấy nói, Điền gia đã rêu rao rằng Điền Bổn Xương xảy ra chuyện đều là do Trinh Nương khắc, trước khi cưới mà đã goá chồng nên không cần Lý Trinh Nương nữa, người đã chết rồi thì phải từ hôn.”

“Từ hôn phải bồi thường đối với Lý Trinh Nương không phải chuyện tốt, chỉ là trong mắt Triệu thị Lý gia chỉ biết có tiền, lúc trước buộc Điền gia định hôn kỳ, còn không phải là vì sính lễ của Điền gia sao? Đống sính lễ đó e rằng đã bị Lý Cảnh Phúc phá hết rồi, Lý gia làm sao lấy ra được nữa?” Tẩu tử lớn tuổi nói.

“Chứ còn gì nữa.” Nghe tẩu tử lớn tuổi nói như vậy, người chung quanh thở dài. Lại nói tiếp, “Triệu thị này đúng là không có tự trọng. Hôn sự của Trinh Nương cùng với Điền Bổn Xương là năm đó Lý Kim Thủy và Điền lão gia nói đùa với nhau thôi. Giờ Điền lão gia đã sớm mất, Lý Kim Thủy cũng không còn là đại chưởng quầy Mặc phường (xưởng mực) Lý gia nữa, lão chẳng qua là một lão đầu trông coi cửa tiệm nhỏ. Vật đổi sao dời, tuy ở chỗ chúng ta, Lý gia cũng coi như nhà giàu nhưng hộ Lý Kim Thủy đã sớm lụi tàn, tách khỏi Lý gia từ lâu. Điền gia hiện giờ làm gì coi trọng bọn họ nữa. Vốn dĩ chuyện này mọi người tự biết trong lòng, không nói ra, chỉ là Triệu thị ham tiền đến điên rồi, buộc Điền gia thực hiện lời hứa, lúc ấy ồn ào cả thành đều biết. Nếu Điền gia không thực hiện lời hứa, mụ sẽ tố cáo Điền gia thất tín bội nghĩa. Mà Điền gia cũng là thương nhân buôn gỗ hàng đầu ở phủ Huy Châu. Nhân nghĩa lễ trí tín, đây là điều căn bản để thương nhân tồn tại, không ai dám vi phạm. Không còn cách nào, Điền gia mới nâng sính lễ hạ sính, nhưng không ngờ hôn kỳ mới định không lâu, Điền Bổn Xương liền có chuyện, làm khổ nha đầu Trinh Nương.”

Lúc này, Trinh Nương ngồi bên bếp thêm củi lửa cũng không khỏi thấy hơi phiền, nàng gõ gõ đầu.

Mặc dù âm thanh nói chuyện rất nhỏ, nhưng lò hổ chỉ lớn bấy nhiêu, Lý Trinh Nương vẫn loáng thoáng nghe được. Vị hôn phu họ Điền này nàng cũng biết. Chỉ là nàng đến thế giới này mới có mười ngày, hơn nữa hiện tại chỉ mười bốn tuổi. Phần lớn nữ tử triều đại này sau 17 tuổi mới thành thân, bởi vậy nàng cũng không vội vã, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Hừ! Điền gia cũng lên tiếng rồi, nếu Lý gia không hoàn lại sính lễ thì để Trinh Nương chôn cùng với nhi tử nhà họ đi. Tôi thấy Điền gia từ hôn là giả. Ai không biết Lý Cảnh Phúc là con ma bài bạc đã thua sạch sính lễ từ lâu, mối hôn sự này còn lui cái rắm. E rằng mục đích chân chính chính là muốn Trinh Nương chôn cùng thôi, tâm tư tàn nhẫn biết chừng nào.” Đại nương cao giọng nói, lại quét mắt sang Lý Trinh Nương một cái, dường như cố ý nói cho nàng nghe.

Trong lòng Lý Trinh Nương cũng biết rõ ràng. Đừng nhìn đại nương đó ba hoa, lắm chuyện nhưng thực sự là có hảo ý nhắc nhở, để nàng có sự chuẩn bị.

Mấy ngày trước, Trinh Nương gánh nước ngang cửa nhà đại nương này, vô tình đòn gánh bị gãy, hai thùng nước ngã đổ vào nhà bà. Trinh Nương bị bắt được mắng cho một trận. Cuối cùng, đại nương này còn tống tiền đại ca Trinh Nương ba đồng. Không ngờ bị mẫu thân Triệu thị biết được, Triệu thị lại chạy tới nhà đại nương, náo loạn một hồi, đòi lại ba đồng cho bằng được.

Bởi vì ba đồng mà hai nhà xem như kết oán, nhưng kết oán thì kết oán, hiện giờ đại nương lại thông qua phương thức này cảnh tỉnh nàng.

Người ở ngõ cửa thành là như vậy. Thường ngày vì chút việc lông gà vỏ tỏi mà ồn ào nhốn nháo, ai cũng không nhường ai, nhưng khi thật sự gặp gỡ chuyện lớn, sẽ không thờ ơ ngồi xem.

Đều là người khốn khổ cùng nhau kiếm ăn ở ngõ cửa thành, nếu không giúp đỡ nhau một chút, chẳng lẽ kêu người ngoài tới bắt nạt sao!

Lúc này, Lý Trinh Nương liền đứng lên, nói với đại nương kia: “Cảm ơn đại nương.”

“Hứ, đừng tự mình đa tình.” Đại nương lại không chấp nhận lời cảm tạ của Lý Trinh Nương. Bà không chịu thua Triệu thị đó đâu. Sau đó, xách ấm nước nóng rời đi.

Lúc này, Thủy bá đã giúp Lý Trinh Nương đổ đầy nước nóng, quay sang nói với nàng: “Nước có rồi đây, mau trở về cùng người nhà thương lượng cho kĩ.”

“Vâng.” Lý Trinh Nương gật gật đầu, xách ấm đồng ra cửa. Tiểu Tiếu Quan trên lưng không biết đã ngủ từ khi nào, phát ra tiếng ngáy khò khè nho nhỏ.

************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play