Từ sau nụ hôn khẽ đầy ẩn ý đó, Nguyên Tiêu hơi lảng tránh Chúc Khinh Chu.
Tuy nhiều năm qua hắn chưa từng gần gũi với nữ tử hay nam tử nào, nhưng ít nhiều cũng từng thấy vài “chuyện phong nguyệt” qua thoại bản hay qua lời kể của những người kể chuyện trên phố, giờ đây vai chính biến thành mình, hắn bỗng ngơ ngác không biết nên nói gì, không biết nên làm gì.
Ba bốn ngày trôi qua, bên ngoài mây tan mưa tạnh.
Nguyên Tiêu khẽ giũ tay áo hơi ẩm ướt của mình, đưa tay cẩn thận sờ hoa lan nhỏ trên bậu cửa sổ.
Hoa lan được nước mưa tưới tắm, hai mầm non mơn mởn nép sát vào nhau.
Nguyên Tiêu mượn trản linh đăng tới gần ngắm một hồi, nhìn đến nỗi hai mầm non cũng phải ngượng ngùng run rẩy.
Rõ ràng chỉ là hai mầm non nép vào nhau đung đưa, sao lại khiến người ta nghĩ đến, hôn môi chứ?!
Nguyên Tiêu suýt làm rớt trản linh đăng đang cầm, phải chật vật lắm mới cầm vững linh đăng.
Hoàn hồn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn đã thoáng ửng hồng.
Phải rồi, đúng vậy!
Rõ ràng hắn và Chúc Khinh Chu là phu thê đứng đắn, cớ sao hắn lại vì một nụ hôn bình thường mà băn khoăn mãi đến bây giờ?
Ngày nào Chúc Khinh Chu cũng mỉm cười mang cơm tới cho hắn ăn, không hề so đo chuyện cũ.
Có lẽ vì y thấy Nguyên Tiêu ghét ăn rau nên đã khéo léo nghĩ cách, giã các loại linh thảo không rõ tên thành nước, rồi pha với quỳnh tương ngọc lộ, nặn thành những củ cải nhỏ tròn trịa, ăn vào vừa mát lạnh vừa thơm ngọt lạ thường.
Nếu Nguyên Tiêu ngại không dám nhìn y, y cũng không ép buộc, chỉ hơi cúi đầu nghiêng người, giả vờ đọc sách, thực ra là đang quan sát qua đuôi mắt, nhìn Nguyên Tiêu nghiêm túc ăn hết món mình mang đến.
- Thỏ con ăn củ cải.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, trái tim Chúc Khinh Chu lại mềm nhũn, nhìn thêm một lát sẽ không kìm được mà bật cười, cuối cùng cẩn thận chạm vào cổ tay Nguyên Tiêu, dọn dẹp giỏ đồ ăn.
Trong lòng Nguyên Tiêu luôn có cảm giác là lạ.
Hắn biết, cảm giác này tuyệt đối không phải là ghét, nếu phải nói thì có hơi thích là đằng khác... Tất nhiên, nhiều hơn cả vẫn là ngại ngùng. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
20 năm qua hắn chưa từng gặp người như vậy, không hiểu âu cũng là điều bình thường.
Đang lúc miên man suy nghĩ thì “két” một tiếng.
Cửa thư phòng mở ra.
Người có thể mở được cửa thư phòng không ai khác ngoài Chúc Khinh Chu, cơ thể Nguyên Tiêu thoáng cứng đờ.
Hắn ngại ngùng không dám quay đầu lại nhìn, nhưng bữa sáng hôm nay hắn chưa nhìn thấy Chúc Khinh Chu, bây giờ có hơi muốn nhìn y.
Một lúc sau, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại, Nguyên Tiêu mím môi, từ từ quay đầu lại.
Ngoại trừ bộ hỉ phục đỏ thẫm trong ngày đại hôn, xiêm y của Chúc Khinh Chu phần lớn là màu đen sẫm hoặc là màu nhạt, tuy nhiên, những xiêm y có gam màu này lại càng tôn lên khí chất xuất trần của y.
Dáng người y rất đẹp, chỉ cần thoáng nhìn, Nguyên Tiêu đã thấy được bờ vai rộng và vòng eo hẹp của y, nước da trắng nõn tái nhợt gần như trong suốt lộ ra dưới lớp áo, lúc này mới khiến người ta cảm thấy y là một người ốm yếu bệnh tật.
Khó khăn lắm ánh mắt Nguyên Tiêu nhìn chằm chằm cổ áo y mới chịu dời sang chỗ khác, có điều vừa định nói chuyện thì lại thấy đôi môi có phần tái nhợt của y.
Không chỉ vậy, giữa hai hàng mày của y cũng lộ ra chút mệt mỏi.
Gần như ngay lập tức, chân mày Nguyên Tiêu nhíu chặt lại, bước lên hai bước, ánh mắt không cần nói cũng hiểu rõ:
—— Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không sao đâu.
Dường như Chúc Khinh Chu đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn không kìm được mà ho khan: - Là thời hạn của ta đã đến, mấy ngày này vốn là phải như vậy, qua một thời gian sẽ ổn thôi...
Đôi mắt Nguyên Tiêu mở to, trông hệt như một chú thỏ hoảng sợ.
- Ngươi bệnh rồi?
Nguyên Tiêu mở miệng, giọng nói khô khốc nhưng đầy chân thành và lo lắng: - Thời hạn, thời hạn đã đến là sao?
Thời hạn đã đến, chẳng phải ám chỉ người sắp chết à?
Sao mà qua một thời gian sẽ ổn được? Ngay cả người cũng ——
Thấy dáng vẻ căng thẳng này của Nguyên Tiêu, rốt cuộc Chúc Khinh Chu không kìm được mà khẽ bật cười.
Y không lừa Nguyên Tiêu, đúng là đến khoảng thời gian này y sẽ bị như vậy.
Thời hạn 20 năm khổ luyện đã đến, y cần phải cận kề cái chết thì mới có thể niết bàn sống lại.
Nhưng hiển nhiên… hiện giờ không thể nói cho Nguyên Tiêu biết được.
- Phải.
Y thở dài, thoạt nhìn rất thương cảm: - Ta biết, thời gian được ở bên tiểu phu nhân cũng chỉ được mấy hôm nữa thôi, là ta đã vượt quá giới hạn, hôm nay hy vọng tiểu phu nhân có thể cùng ta…
Chỉ một thoáng, sự chú ý của Nguyên Tiêu đã bị phân tán.
Dù hắn biết chắc chắn Chúc Khinh Chu sẽ không nói ra chuyện này, nhưng hiện giờ, điều quan trọng nhất là không để y đau lòng hay khó chịu.
Trái tim Nguyên Tiêu vừa rồi như rơi mạnh xuống giờ đã vọt lên được một chút, nghe mấy lời không đứng đắn của y cũng không nổi giận, chỉ nghiêm túc dỗ dành: - Được. Cùng ngươi.
Nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm: - Ngươi cho gì ta cũng ăn. Ta không kén ăn.
Chúc Khinh Chu mỉm cười đầy dịu dàng, y “Ừm” một tiếng thật dài, nhưng đến khi mấy cái chén được dọn ra, Nguyên Tiêu vẫn không kìm được mà khẽ “Hửm?” một tiếng.
Hôm nay Chúc Khinh Chu không bắt hắn ăn rau xanh nữa, trái lại mang vài món thường thấy ở nhân gian như sườn chua ngọt, tôm kho tàu, còn có một bát xôi Bát Bửu nho nhỏ rắc thêm linh quả tươi rói.
- Mỗi lần thấy ngươi ăn, ít như thỏ gặm vậy.
Chúc Khinh Chu mỉm cười, giọng vẫn nhẹ nhàng: - Ăn nhiều lên, mập mạp hơn một chút, thân thể cũng khỏe mạnh hơn.
Nghe y nói, hốc mắt Nguyên Tiêu bỗng dưng đỏ hoe.
Hắn nhận lấy đồ từ tay Chúc Khinh Chu, cảm thấy bản thân thật là… không ngoan chút nào, không chỉ kén ăn, hay tránh né Chúc Khinh Chu, mà còn để y phải dỗ mình.
Rõ ràng bọn họ vốn là phu thê đàng hoàng, nếu Chúc Khinh Chu muốn hôn thì cứ cho y hôn thôi! Người ta đã tốt với mình như vậy, cho hôn một cái thì đã sao?
Nghĩ vậy, bèn ngoan ngoãn gắp thêm vài đũa thức ăn, sau khi gắp đầy chén thì cho vào miệng, hai má thịt mềm mại khẽ động đậy theo động tác ăn cơm, ánh mắt Chúc Khinh Chu cũng cầm lòng không đậu mà dõi theo không rời.
Hôm nay Nguyên Tiêu luôn để ý đến chuyện đó.
Thế nên, sau khi lặng lẽ nuốt xôi Bát Bửu, hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, âm thầm hạ quyết tâm, nhân lúc Chúc Khinh Chu chưa phản ứng kịp, hắn bèn nghiêng người qua.
Chủ động đưa má đến gần Chúc Khinh Chu, ngốc nghếch dâng phần thịt non mềm trên mặt tới bên môi y.
Chúc Khinh Chu bỗng nhiên sững người.
Cánh môi y vốn lạnh lẽo, lướt qua làn da mềm mại ấm áp trên má Nguyên Tiêu, như băng tuyết chạm vào ánh dương rực rỡ, gần như khiến người ta nghẹt thở.
- Ngươi…
Không biết từ lúc nào mà hơi thở của Nguyên Tiêu cũng trở nên dồn dập, giọng hơi khô khốc: - Ngươi phải vui lên.
Trong mắt Chúc Khinh Chu như có ngọn lửa đang bùng cháy, một lát sau y mới khẽ buông tiếng thở dài, kìm nén bản thân, vừa lễ độ vừa dịu dàng hỏi: - Có thể để ta… vui hơn một chút nữa không?
Nguyên Tiêu không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, gáy Nguyên Tiêu đã bị người nam nhân nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoát bóp lấy, không cho trốn tránh; đôi môi căng mọng ngọt ngào, vương chút vị linh quả trong xôi Bát Bửu, khi bị cướp đoạt còn vụng về hé miệng, dường như muốn hít thở thêm chút không khí, nhưng không ngờ lại khiến người nam nhân xâm lược càng sâu hơn.
Chiếc lưỡi kia rõ ràng là của một người ốm yếu bệnh tật đầy dịu dàng, cớ sao lại mạnh đến thế! Càn quét môi mình, còn kéo lấy đầu lưỡi mình, cuối cùng còn xấu xa cào nhẹ lên vòm miệng mình, cảm giác tê rần như sét đánh lan khắp toàn thân, khiến cả sống lưng mềm nhũn.
Nguyên Tiêu như một chiếc bánh nếp nhỏ tan chảy, mềm oặt trong lòng Chúc Khinh Chu.
Trên gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt rướm nước mông lung mờ mịt.
- Ta vui lắm.
Chúc Khinh Chu nhẹ giọng, mỉm cười: - Tiểu phu nhân làm gì, ta cũng vui cả. Như vậy, ta đã hạnh phúc rồi.
- Ta còn vài món quà muốn tặng cho tiểu phu nhân.
Y không cho Nguyên Tiêu kịp nghĩ ngợi, liên tục đưa ra câu hỏi: - Ăn thêm chút nữa đi, chờ ta mang quà quay lại, được không?
Nguyên Tiêu ngơ ngác gật đầu.
- Bánh trôi nhỏ ngoan quá…
Trước khi Chúc Khinh Chu đi ra ngoài lấy đồ, không kìm được thở dài một tiếng, trên mặt đong đầy ý cười.
Bánh, bánh trôi nhỏ!
Nguyên Tiêu cắn nhẹ môi, chợt phản ứng lại.
Đây… đây là biệt danh Chúc Khinh Chu đặt cho hắn ư?
Tuy hắn từng nói mình tên “Nguyên Nhất Phàm”, nhũ danh là Nguyên Tiêu, nhưng Chúc Khinh Chu chưa từng gọi tên thật của mình bao giờ, hoặc gọi là tiểu phu nhân hoặc gọi là Nguyên Tiêu —— giờ lại có thêm một cái tên mới là “bánh trôi nhỏ”.
Nguyên Tiêu thích lắm!
Trước đây hắn toàn bị các di nương gọi là “đồ chết tiệt”, “hồ ly tinh”, hoặc bị bọn thị vệ tỳ nữ kêu là “đồ chó”, “đầu gỗ chết bầm”, hoặc kêu hắn là rác rưởi, tóm lại, chẳng ai xem hắn là người, càng không coi hắn là tiểu thiếu gia.
Bánh trôi nhỏ, đây là cái tên hay nhất, dịu dàng nhất Nguyên Tiêu từng nghe.
Xung quanh không một bóng người, không biết từ khi nào khóe môi Nguyên Tiêu đã hơi cong lên, khuôn mặt trước giờ luôn lạnh nhạt bỗng chốc trở nên dịu dàng mềm mại, trái tim hắn đập thình thịch thình thịch.
Hạnh phúc thật đấy.
Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ
Nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ thêm một lúc, thì chợt nghĩ tới một sự thật đau lòng.
Dù mình được gọi là bánh trôi nhỏ, nhưng hiện giờ mình đang thay thế thân phận của “Nguyên Nhất Phàm”.
Không dễ gì mới gặp được một người tốt như vậy, lại còn đặt cho mình một cái tên ngọt ngào như thế, sau khi vui vẻ xong, Nguyên Tiêu mới nhận ra, tất cả những điều này vốn không thuộc về hắn.
Nguyên Nhất Phàm không phải người tốt lành gì, nếu hắn ta biết mình đang sống tốt như này, biết Chúc Khinh Chu lợi hại đến vậy, hiển nhiên sẽ muốn giành lại tất cả những thứ hắn ta vốn dĩ không cần.
Còn mình thì lại không có cách nào ngăn cản được hắn ta, dù sao ngay từ đầu mình cũng chỉ là một kẻ thay thế.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, nhưng Nguyên Tiêu lại nghĩ đến một khả năng kinh khủng hơn.
Mình là kẻ thay thế, vì vậy sinh thần bát tự cũng không giống với Nguyên Nhất Phàm.
Chúc Khinh Chu cưới tiểu thiếu gia Hỏa Tước, hiển nhiên là vì có lợi cho sức khỏe, đây chính là “xung hỉ” trong truyền thuyết.
Nhưng nếu người đến xung hỉ lại có bát tự không khớp, chẳng phải sẽ phản tác dụng à?!
Hiện giờ sức khỏe Chúc Khinh Chu ngày một yếu đi, có phải là do mình không?
Có lẽ Chúc Khinh Chu cũng là vì sức khỏe nên mới đối xử tốt với phu nhân như vậy; nếu y biết mình là kẻ giả mạo, biết mình là người đã khiến sức khỏe y yếu đi, liệu y có ghét mình không?
Không bao giờ mang xôi Bát Bửu đến cho mình nữa, không bao giờ dỗ mình ăn nữa, không cho mình đọc sách nữa, không muốn xuất hiện trước mặt mình nữa…
“Cạch” một tiếng, cửa bị mở ra.
Tay trái Chúc Khinh Chu cầm một chiếc áo lông phượng sặc sỡ, tay phải cầm một chồng kỳ thư dị văn, đang đầy hứng khởi chuẩn bị dỗ dành bánh trôi nhỏ của mình, nhưng chợt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ấy đã tan chảy, nước mắt lưng tròng, mặt mày hết sức ấm ức như sắp khóc đến nơi.