Khăn voan đỏ thẫm khẽ đung đưa, tân nương trong kiệu cưới không phải là một cô gái.
Nguyên Tiêu là con vợ lẽ ít được yêu thương nhất trong nhà họ Nguyên, tính tình lạnh lùng, uổng có khuôn mặt trắng nõn thanh tú, mảnh mai như liễu yếu trước gió, nhưng lại không tranh không giành, không ồn ào không gây chuyện, đến cả nha hoàn thấp kém trong nhà họ Nguyên cũng có thể khinh thường hắn, đúng là chịu đủ mọi sự khinh rẻ.
Hơn nữa, từ trước đến nay hắn luôn bị ép dùng những thứ mà đích huynh không cần, quần áo cũ may từ vải vụn, bánh trái ăn thừa, lần này cũng không ngoại lệ.
Người hắn gả, cũng là người mà đích huynh hắn không cần.
Nghe nói là một lão già, 10 năm trước đột nhiên đến định cư dưới chân núi Khánh Ninh, hình như có chút quan hệ họ hàng với vị Thần Quân nào đó, trấn giữ một vùng nơi đây, dần dần trở thành nhân vật tiếng tăm ở núi Khánh Ninh.
Không biết nghe đồn từ năm nào, nhưng ai cũng nói ông ta rất đáng sợ, năm xưa ông ta bị Thần Quân ngăn cản làm xằng làm bậy nên buộc phải sống ẩn dật.
Tên ốm yếu này hết sức xấu xa, có lẽ sắp không sống được bao lâu nữa, vì vậy khi đến cầu thân tiểu công tử nhà họ Nguyên, người nhà họ Nguyên phiền não bực tức nửa ngày trời.
Chứ còn gì nữa?
Núi Khánh Ninh —— thậm chí trong khắp thiên hạ thì ông ta cũng là nhân vật tiếng tăm, lại còn có quan hệ với Thần Quân, bọn họ đâu dám từ chối thẳng thừng tên ốm yếu này.
Nhưng nếu thật sự gả con trai trưởng cho tên ốm yếu này để xung hỉ, nhà họ Nguyên quyết không đồng ý.
Dù gì thì nhà họ Nguyên là dòng tộc Hỏa Tước nổi tiếng ở phía Đông, cũng mang chút huyết thống thần tiên, nếu con trưởng gả đi thì sao kế thừa dòng dõi Hỏa Tước đây?
Chi bằng vứt bỏ đứa con thứ Nguyên Tiêu không mang chút hơi thở Hỏa Tước nào.
Thế nên, mấy di nương tụ tập tốp năm tốp ba bàn bạc nửa ngày... để Nguyên Tiêu gả thay cho đích huynh của mình.
Nguyên Tiêu ngơ ngác chưa kịp biết xảy ra chuyện gì, đã bị trói lại thay hỉ phục, thoa son môi, mơ màng bị đẩy vào kiệu cưới.
Trước khi đi, hắn còn nghe tiếng mấy gã sai vặt tụm lại cười trộm.
Nhưng trong lòng Nguyên Tiêu lại không chút gợn sóng.
Cũng tốt, Nguyên Tiêu nghĩ, một tên què và một tên ốm yếu, chẳng ai chê ai.
Ánh đuốc bên ngoài nhấp nháy, pháo nổ lách tách nghe chói tai, khoảng một nén nhang sau, chiếc rèm thêu chỉ vàng hoa văn cầu kỳ cuối cùng vang lên một tiếng “két”, một cái đầu ló ra từ khe hở. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đó là một bé gái mặt mỉm cười, đánh má hồng đỏ ửng, tóc búi thành hai búi nhỏ vểnh cao, vui vẻ gọi với vào trong: - Tiểu phu nhân đến rồi ạ!
Tiểu, tiểu phu nhân.
Nguyên Tiêu ngẩn ra, đôi môi tô son đỏ khẽ mím, không biết nên phản ứng thế nào.
- Tiểu phu nhân, chúng ta đến nơi rồi!
Cô nhóc kia nhảy nhót vui mừng, định tiến tới kéo tay Nguyên Tiêu, nhưng vô tình để lộ xiên kẹo hồ lô giấu trong áo cưới, bèn thốt lên một tiếng “Ây da”!
Dáng vẻ vụng về của nó bị bé trai trầm ổn bên cạnh trông thấy, lập tức bị mắng: - Ngươi làm tiểu phu nhân sợ rồi kìa!
- Ta đâu có!
Cô nhóc phản bác: - Ngươi mau qua đây đỡ tiểu phu nhân xuống, tiên sinh chờ lâu rồi đó!
- Tất nhiên ta biết!
Bé trai tức giận, vội đưa tay đỡ Nguyên Tiêu: - Tiểu phu nhân, đi cùng ta!
Cậu bé bỗng đưa tay, nắm lấy cổ tay Nguyên Tiêu một cách chính xác.
Nguyên Tiêu là người què, thường ngày phải dựa vào xe lăn, một cậu bé thế này sao đỡ được hắn?
Hắn đang còn kinh ngạc trong lòng, chưa kịp lên tiếng thì bỗng nhiên thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng.
Dường như có một dòng khí lạnh tràn vào truyền từ tay cậu bé sang cổ tay mình, rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể mình.
- …Tiểu phu nhân đến rồi! Phu nhân đến rồi!
Trái tim Nguyên Tiêu run rẩy, hắn nhìn xuống từ mép khăn voan đỏ, quả nhiên thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Phía trước hắn là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cánh cổng sơn đỏ với rường cột được trạm trổ, tuy không lớn đến mức phô trương, nhưng vẫn đủ tạo nên khí thế lộng lẫy.
Cửa phủ lớn như thế lại không có bậc cửa, đến cả người què như Nguyên Tiêu cũng có thể chậm rãi bước vào.
Sau khi bước vào, tiếng pháo nổ lách tách càng vang dội hơn, rèm lụa đỏ rực giăng khắp phủ, không khí hỉ sự dày đặc khiến người ta vui lây.
Ngoài đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trong phủ còn có vài thanh niên đang thì thầm trò chuyện với nhau.
Âm thanh xì xào ấy không hề có chút ác ý nào, trong cơn mơ hồ, Nguyên Tiêu nghe được vài câu lẻ tẻ họ nói.
- …Tiên sinh đã đến chưa?
- Chắc là sắp tới rồi…
Nguyên Tiêu mím môi không nói gì, khi đến hỉ đường thì mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh mắt hắn mê mang, cố gắng chớp mắt vài cái.
Chắc là sắp đến rồi.
Nhưng tân lang của hắn, tên ốm yếu ấy vẫn chưa xuất hiện.
Hắn nghĩ đến mấy lời thì thầm cười trộm của đám sai vặt, vẫn hờ hững và bình tĩnh.
Đám sai vặt kia đoán rằng tên ốm yếu ấy có lẽ quá lớn tuổi rồi, già đến mức không đi nổi nữa, đợi Nguyên Tiêu gả đến thì phải bưng trà rót nước, giặt giũ nấu cơm cho ông ta.
Nguyên Tiêu cũng chẳng mấy bận tâm.
Bốn bề vắng lặng, có lẽ đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đã dẫn mấy thanh niên đến chỗ ngồi, giữa hỉ đường chỉ còn lại hai chiếc đệm đỏ mềm mại. ( app truyện T Y T )
Hắn im lặng không nói gì mà vươn mũi chân, khẩy nhẹ thử một cái rồi lập tức rút chân về.
Vốn đã bị què, động tác này của hắn trông khá buồn cười, ngay cả chính hắn cũng thấy buồn cười nữa là.
Nhưng gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng dửng dưng của hắn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có khóe miệng cứng ngắc hơi nhếch lên đôi chút.
Trong hỉ đường vắng vẻ, lặng ngắt như tờ.
Nguyên Tiêu cúi đầu xuống, lại duỗi mũi chân đá nhẹ chiếc đệm đỏ kia.
Nếu hắn và tên ốm yếu ấy quỳ lên đó, nghĩa là cả đời này sẽ bị buộc chặt vào nhau.
Nghĩ đến đó, động tác dưới chân hắn mạnh hơn đôi chút.
Có điều lần này chiếc đệm đỏ “soạt” một tiếng rồi trượt ra ngoài.
Nguyên Tiêu hơi mở to mắt, không rõ ràng lắm, nhưng vì hắn đi lại khó khăn, muốn cúi người nhặt chiếc đệm về chỗ cũ thì lại loạng choạng, cơ thể mất thăng bằng.
Bỗng nhiên!
Nguyên Tiêu cảm thấy eo mình truyền đến một luồng lực nhẹ nhàng, thoải mái ôm lấy hắn, dòng khí ấm áp truyền đến từ cánh tay, dần dần lan ra khắp toàn thân.
Một giọng nói dịu dàng trầm thấp mang theo nụ cười, vừa truyền tới tai liền khiến người ta run rẩy tê rần.
- Xem ra tiểu phu nhân của ta không thích đệm cưới rồi.
Y mỉm cười nói: - Sao lại đứng không vững vậy?
Lớp khăn voan đỏ trước mặt bị cơn gió nhẹ thổi bay lên, để lộ khuôn mặt của người nam nhân trước mắt này.
Cao ráo tuấn tú, phong thái phi phàm, nơi khóe mắt chân mày khẽ mang theo nụ cười mỉm, đôi mắt đào hoa dù không yêu nhưng vẫn đầy tình tứ.
Người nam nhân với khóe môi nhếch lên ấy chắp tay sau lưng, trên người khoác y phục đỏ rực rỡ, rạng ngời mà phóng khoáng.
Trước đây vì đọc sách nên mắt Nguyên Tiêu khá yếu, dù trước mắt hơi lờ mờ, nhưng chắc chắn rằng người nam nhân trước mặt này tuấn tú không giống phàm nhân, anh tuấn hơn bất kỳ ai hắn từng gặp trước đây.
Người nam nhân này tuy sắc mặt nhợt nhạt hơn người bình thường, nhưng sức lực thế này thì tuyệt đối không thể là của một tên ốm yếu.
Y… lại càng không phải là một lão già đi đứng bất tiện.
Nguyên Tiêu thấy da đầu tê rần, mái tóc được buộc chỉnh tề khẽ cọ vào cổ như đang nghịch ngợm khiến hắn thấy nhột.
- Hôm trước, bị ngã.
Hắn nhớ đến những lời dụ dỗ lẫn đe dọa của mấy di nương kia, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng, cứng nhắc.
Rõ ràng là một giọng nói mềm mại, ngọt như mật... nhưng giờ đây lại như một xiên kẹo hồ lô ngào đường bị đông cứng.
Người nam nhân kia nghe giọng nói lạnh nhạt ấy cũng không tức giận, chỉ như bừng tỉnh mà cười nhẹ: - Thì ra là vậy.
- Vậy hôm nay không cần quỳ.
Y nói: - Sức khỏe của tiểu phu nhân quan trọng hơn.
Y vừa dứt lời, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ không biết từ đâu chạy ra, líu ríu cười vui vẻ, nhìn y rồi gọi: - Tiên sinh! Bái đường!
- Ừ.
Y cười.
Y thoáng nhìn Tiểu Nguyên Tiêu có đôi mắt ngập nước, mơ màng ngây thơ, mỉm cười: - Ta họ Chúc, tên Khinh Chu. Tiểu phu nhân gọi ta Khinh Chu là được.
Khinh Chu, Nguyên Tiêu thầm gọi trong lòng, khinh chu dĩ quá vạn trùng sơn*, đúng là một cái tên thật hay.
(*Thuyền con đã vượt muôn trùng núi non. Câu cuối trong bài thơ “ Tảo phát Bạch Đế thành” của Lý Bạch)
Không giống như Nguyên Tiêu tưởng tượng, hỉ đường rộng rãi vây đầy những người đến xem náo nhiệt, trái lại, hỉ đường ở đây vô cùng im ắng, thậm chí mấy thanh niên ban nãy cũng không thấy đâu, khắp sảnh chỉ có đôi Kim Đồng Ngọc Nữ là ồn ào nhất, vui vẻ reo hò, cứ giục bọn họ uống rượu giao bôi, rồi lại nhảy nhót đưa bọn họ vào động phòng.
Mãi đến cửa phòng ngủ, Chúc Khinh Chu mới gõ nhẹ lên đầu đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia, cười nói: - Rồi, mai hẵng đến.
Kim Đồng Ngọc Nữ ấm ức bĩu môi.
- Canh trước cửa để xem động phòng à?
Y mỉm cười: - Tiểu phu nhân sẽ giận đó.
Hai đứa nhóc lập tức che mắt lại, vừa hoảng vừa lo, hô lên: - Tiểu phu nhân không giận đâu!
- Nếu các ngươi còn quậy nữa.
Chúc Khinh Chu cong đôi mắt long lanh: - Tiểu phu nhân sẽ ghét các ngươi đó.
Hai đứa nhóc càng hoảng hơn, khóc hu hu nói: - Tiểu phu nhân không được ghét bọn ta!
Nguyên Tiêu khẽ cụp mắt, không biết nên mở lời thế nào.
Một lúc lâu sau, hắn mới thử lên tiếng, làm quen với xưng hô “tiểu phu nhân” này, giọng không còn quá cứng nhắc nữa: - …Không có.
- Không có giận.
Hắn nhìn hai đứa nhóc đang mong ngóng, khô khốc nói: - Không có ghét.
Bọn nhóc vui mừng nhảy cẫng lên chạy ra ngoài, kẽo kẹt đóng cửa lại, ánh nến trong phòng bị gió lùa, càng chập chờn dữ dội hơn.
- Không giận?
Bất ngờ, Chúc Khinh Chu tiến sát lại gần hắn, khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm, dưới ánh nến đỏ ấm áp càng tôn lên vẻ đẹp của y khiến người ta mê như điếu đổ, mái tóc đen như mực tàu chảy xuống, lơi lả phủ lên cần cổ tái nhợt và lồng ngực lộ ra.
Cổ họng Nguyên Tiêu nghẹn lại: - …Không có.
- Nhưng ta thấy hình như tiểu phu nhân có điều gì muốn nói.
Y dịu giọng nói: - Phải không?
Phải.
Đúng là Nguyên Tiêu có một thắc mắc trong lòng, khiến hắn rối trí đến quay cuồng, một lúc sau mới cất tiếng.
- Ngươi…
Nguyên Tiêu ấp úng.
Chúc Khinh Chu dịu dàng: - Hửm?
Có lẽ vì Chúc Khinh Chu quá dịu dàng, nên khi hắn mở lời dù vẫn lạnh nhạt nhưng không còn cứng nhắc như vừa rồi, ngây ngốc hỏi:
- Ở đây… ngươi còn đại phu nhân nữa phải không?
Nếu không thì sao mấy đứa nhỏ cứ gọi hắn là “tiểu phu nhân”, chắc chắn là còn một chính thất ở đây rồi.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi nói ra câu đó, Chúc Khinh Chu lại như không kìm được mà bật cười.
Nguyên Tiêu mím môi, khó hiểu.
Cổ áo Chúc Khinh Chu hơi xộc xệch, để lộ lồng ngực trắng nhợt, đường nét phập phồng lên xuống đẹp mê người.
Trong mắt y ánh lên sóng nước long lanh, cười nói: - Đương nhiên là không phải.
- Bởi vì tuổi ngươi còn nhỏ, chắc phải nhỏ hơn ta cả ngàn tuổi nên ta mới bảo chúng gọi ngươi là tiểu phu nhân.
Chúc Khinh Chu cười đến mức lộ ra đôi phần “bệnh tật”, khẽ ho vài tiếng: - Nếu không thích tiểu, vậy sau này…
Lúc này Nguyên Tiêu mới biết mình hiểu nhầm, khuôn mặt lạnh như băng vậy mà lại lộ ra chút bối rối, vội vàng nói: - Không cần!
- Ồ…
Chúc Khinh Chu kéo dài giọng, cười tủm tỉm.
Y hạ giọng, mỉm cười nói: - Ngàn năm qua, Chúc mỗ chỉ có một phu nhân là ngươi thôi.