Theo bản năng, Chúc Khinh Chu đưa tay khẽ lau đuôi mắt của Nguyên Tiêu, nhẹ giọng nói: - Sao thế?

Y vừa đi chưa được một nén hương, tuyệt đối không ai dám bắt nạt Nguyên Tiêu, đã không phải người khác, vậy chỉ có thể là mình.

- Ta làm gì khiến phu nhân giận rồi sao? 

Chúc Khinh Chu đặt đồ xuống, cố kìm nén bản thân không ôm Nguyên Tiêu để hôn khẽ: - Nếu như…

- Không, không phải! 

Chúc Khinh Chu còn chưa nói hết, Nguyên Tiêu đã vội vàng cắt lời y, trông như đang cố nén nỗi buồn, ánh mắt đầy mong mỏi nhìn Chúc Khinh Chu, một lúc lâu sau hắn mới lảng sang chuyện khác, lau đuôi mắt tê rần của mình, nhỏ giọng hỏi: - Đây là gì vậy?

Hiển nhiên Chúc Khinh Chu sẽ không ép hỏi Nguyên Tiêu, nghe vậy, đầu tiên chỉ khẽ cười bất đắc dĩ, cầm chồng kỳ thư kia lên.

- Tháng trước ta và ngươi thành thân, mấy hôm nay vài người bạn cũ của ta mới có thời gian tặng quà.

Chúc Khinh Chu nhẹ giọng nói: - Ngươi xem có thích không. Nếu không thích thì để họ mang cái khác tới.

Nguyên Tiêu mở to mắt.

Không thích còn bắt người ta mang cái khác tới?

Lục Nhĩ Mỹ Hầu như hắn dĩ nhiên không thể nhận thù lao của Tôn Ngộ Không được, trong lòng đầy chua xót, lúc nhận lấy quyển sách thì vô thức mím môi.

Tuy nhiên, khi hắn đọc kỹ tên những quyển sách đó, trái tim Nguyên Tiêu đập loạn cả lên.

Đây… là Dị văn lục! Thiên thư tập! Toàn là kỳ thư dị bảo, dù ra giá cũng chưa chắc có người bán.

Với người mê sách như Nguyên Tiêu, nếu có được một quyển, chắc chắn sẽ yêu quý không rời tay, thậm chí còn muốn ôm ngủ mỗi đêm, cả vợ mới cưới cũng không so được với quyển sách này.

Giờ đây Chúc Khinh Chu đưa cho hắn, lại là từng chồng từng chồng xếp lên nhau, tiện tay để lên bàn.

Đúng là vừa điên rồ vừa khiến người ta chấn động.

- Thích chứ? 

Chúc Khinh Chu mỉm cười dịu dàng.

Nguyên Tiêu vội gật đầu, hắn thích, ai nhận được thứ này lại không thích chứ? Không thích mới là điên ấy.

- Thích là tốt rồi. 

Dường như Chúc Khinh Chu khá hài lòng, mày giãn ra, suy tư một lát: - Ở đây còn một món quà nữa, là ta muốn tặng cho phu nhân, có điều bây giờ xem ra, sợ rằng không bằng đống sách này rồi…

Đối với con mọt sách như Nguyên Tiêu mà nói, e là chẳng có gì quý giá hơn sách.

Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng, điềm tĩnh gật đầu, tán thành tuyệt đối. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nhưng… bây giờ…

Nguyên Tiêu lắc đầu, khe khẽ nói: - Không phải.

Chúc Khinh Chu bật cười to.

Y đưa tay, cầm chiếc áo lông phượng rồi giũ nhẹ.

Vừa giũ xuống, linh khí ngút trời cùng vẻ sang quý lập tức ập đến, những chiếc lông vũ lấp màu sắc sặc sỡ sáng chói, chạm vào vẫn còn hơi ấm.

Nguyên Tiêu lập tức sững người tại chỗ.

Dĩ nhiên hắn không hề biết những ngày qua Chúc Khinh Chu đã làm gì: vị Thần Quân mặt mày cao quý, dịu dàng hiền hóa ấy khẽ nâng tay, cầm cây kim bạc nặng trịch luồn tơ giao nhân, từng đường kim mũi chỉ may nên chiếc áo lông phượng này.

Nói ra thì khiến người ta không khỏi buồn cười, mỗi lần Chúc Khinh Chu may một đường là sẽ đưa tay bình tĩnh nhổ một chiếc lông vũ sặc sỡ trên người mình.

Nếu không phải vì pháp lực y cao cường… Thì e rằng lông vũ trên bản thể đã bị nhổ trụi.

- Đây… 

Nguyên Tiêu nghẹn lời: - Đây là?

- Một chiếc áo mà thôi. 

Chúc Khinh Chu mỉm cười: - Chiếc áo này có thể chống nước chống lửa, đao kiếm không đâm thủng được, phu nhân cứ mặc như là áo giáp.

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng Nguyên Tiêu biết rõ, làm gì có thứ —— thứ áo giáp nào lại quý giá và đẹp đẽ như vậy!!

- Chiếc áo này là mấy ngày trước ta gấp rút làm cho phu nhân, e là không được đẹp lắm.

Chúc Khinh Chu lại nói: - Đương nhiên ta biết chỉ sợ thứ này không thể sánh được với mấy quyển sách mà phu nhân yêu quý…

- Nhưng, phu nhân có thích không?

Chúc Khinh Chu hỏi hết sức chân thành.

- Thích! 

Nguyên Tiêu đầy trân trọng: - Thích lắm.

Chỉ nói thế thôi vẫn chưa đủ, hắn lập tức cởi áo ngoài mình đang mặc, ngay cả áo trong cũng cởi luôn, yêu quý mặc chiếc áo lông phượng vào, hết sức vừa người.

Mặc xong mới khoác áo ngoài vào, hắn như một đứa trẻ nhận được món quà yêu thích, nhìn trái nhìn phải, quý trọng vô cùng.

Kể cũng lạ… những quyển sách mà Nguyên Tiêu ao ước suốt 20 năm qua, vậy mà lại không sánh bằng chiếc áo do Chúc Khinh Chu tặng cho hắn?

Chúc Khinh Chu không kìm được mà mỉm cười.

Y biết, đối với nhóc mọt sách như Nguyên Tiêu mà nói, hiển nhiên là sách quý giá hơn nhiều, nhưng y vẫn không kìm được, mỉm cười:

- Vậy thích cái nào hơn?

- Ngươi.

Nguyên Tiêu đáp đầy chân thành và thẳng thắn.

Đây không phải là câu trả lời nằm trong dự liệu của Chúc Khinh Chu, y không ngờ bản thân trong lòng Nguyên Tiêu hiện giờ đã chiếm vị trí cao đến thế.

Trái tim Chúc Khinh Chu như lỡ mất một nhịp, y vừa định nhẹ ho một tiếng rồi bảo Nguyên Tiêu nói lại lần nữa, thì đã nghe Nguyên Tiêu từ tốn nói hết câu.

- Thích cái ngươi tặng hơn. 

Nguyên Tiêu nghiêm túc nói: - Tuy sách rất tuyệt, nhưng không bằng cái ngươi tặng.

Trái tim như bị một chiếc búa tạ nện mạnh, Chúc Khinh Chu hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy ngực mình.

…Dù chính Nguyên Tiêu cũng không nhận ra, nhưng Chúc Khinh Chu lại cảm thấy trái tim mình dường như không còn nghe lời nữa, cứ “thình thịch thình thịch” rung động theo từng lời của Nguyên Tiêu.

- Tiểu phu nhân. 

Yết hầu Chúc Khinh Chu lên xuống, sau một lúc mới đổi sang chủ đề khác: - Ta có một người bạn cũ rành về y thuật, hắn cũng muốn đến tặng quà cho ngươi, tiểu phu nhân có bằng lòng nể mặt không?

Về chuyện chữa chân, không phải Chúc Khinh Chu hoàn toàn không biết gì, nhưng y chỉ là một "tên ốm yếu" bình thường, ngay cả bản thân còn không “chữa được”, nếu muốn chữa cho Nguyên Tiêu, chắc chắn sẽ không đáng tin.

Hơn nữa, thân phận của Nguyên Tiêu cũng khá đặc biệt.

Nhưng nếu giao cho đệ tử thần y của y thì chuyện này có vẻ hợp tình hợp lý hơn nhiều.

Có thể chữa được chân ư?

Nguyên Tiêu đã đi đứng khập khiễng suốt ngần ấy năm, đương nhiên cũng từng hy vọng có thể đi lại như bình thường, nhưng lần nào hy vọng cũng đều thất vọng, vì vậy hắn không còn nuôi hy vọng hão huyền nữa.

Giờ đây, Chúc Khinh Chu nói thế, lẽ ra Nguyên Tiêu nên từ chối y, dẫu sao chỉ có chính Nguyên Tiêu mới hiểu được cảm giác thất vọng ấy đau đớn đến nhường nào, thay vì bị thần y đánh giá từ trên xuống dưới một phen rồi bảo rằng không chữa được, thì chi bằng không chữa, ít nhất trong lòng vẫn còn chút hy vọng.

Nhưng nhìn Chúc Khinh Chu, Nguyên Tiêu không hiểu sao mình lại sinh ra chút mong đợi.

Có lẽ vì từ khi vào phủ, Chúc Khinh Chu chưa từng lừa hắn.

Hơn nữa, Chúc Khinh Chu thần thông vô biên, dường như có thể giải quyết được hết mọi chuyện cho mình.

- Ừm… 

Nguyên Tiêu có vẻ hơi do dự, nhưng dường như đã hạ quyết tâm.

- Bánh trôi nhỏ nhà chúng ta ngoan quá. 

Chúc Khinh Chu thở dài một tiếng: - Đi theo ta, được chứ?

Y vươn một bàn tay ra, như muốn nắm lấy tay Nguyên Tiêu.

Trái tim Nguyên Tiêu run rẩy, một lúc lâu sau mới “Ừm” một tiếng, đặt bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên bàn tay to rộng của người nam nhân.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng Kim Đồng Ngọc Nữ đang nói chuyện ồn ào với thần y kia.

Giọng của thần y lạnh lùng có hơi “nghiêm khắc”: - Ta thấy tiên sinh cho các ngươi ăn nhiều quá rồi, nếu ăn nữa ta sẽ ném các ngươi vào hầm băng của ta để đông lạnh. Vừa hay, ta muốn xem thử hai đứa ngươi ——

Kim Đồng mạnh miệng nói: - Không đâu! Tiên sinh sẽ không để ngươi mang bọn ta đi!

Ngọc Nữ khóc hu hu: - Ta phải nói với tiểu phu nhân! Tiểu phu nhân sẽ bảo vệ ta!

“…”

Trước giờ Nguyên Tiêu luôn bất lực với Ngọc Nữ hay khóc nhè, hắn đi theo sau Chúc Khinh Chu bèn vội vàng bước tới, ôm lấy Ngọc Nữ như che chở con mình.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, lạnh lùng như băng, nhưng động tác lại rất dịu dàng.

Còn thần y đứng đối diện hắn, sắc mặt cũng lạnh lẽo, hai người giằng co, ở giữa là cô nhóc khóc thút thít, hình ảnh trông khá hài hước.

Cho đến khi Chúc Khinh Chu bước tới, bật cười thở dài một tiếng, bóp nhẹ tay Nguyên Tiêu, nhỏ nhẹ nói:

- Ngươi cứ chiều chuộng Ngọc Nữ đi, bị ngươi chiều hư từ lâu rồi.

Nguyên Tiêu mím môi, hơi không đồng tình mà nhìn Chúc Khinh Chu.

Kim Đồng và Ngọc Nữ vừa sụt sịt vừa ôm chặt cái chân không bị tật của hắn, thiếu điều lau cả nước mắt nước mũi lên đó, nhưng Nguyên Tiêu cũng không giận, thậm chí còn cúi đầu xuống, đưa tay xoa đầu chúng.

- Chiều thì chiều đi, còn biết làm sao được. 

Chúc Khinh Chu bất lực nói: - Ngươi chiều bọn chúng, ta chiều ngươi.

Y quay đầu sang thần y, nhẹ nhàng nói:

- Chọc giận tiểu phu nhân nhà ta thì tự vào hầm băng mà suy ngẫm đi.

Thần y khựng lại, trung thành đáp: - …Vâng.

Lần trước, Lăng Lưu đã nói với hắn, nghe đâu tiểu phu nhân không phải là huyết mạch chính tông của dòng tộc Hỏa Tước, rõ ràng là “Lục Nhĩ Mỹ Hầu”, không biết trên người Nguyên Tiêu có gì mà khiến tiên sinh yêu thích đến vậy.

Lúc nói câu ấy, mày Lăng Lưu cau chặt, có vẻ rất khó hiểu.

Khi ấy, thần y còn hơi khịt mũi coi thường, lạnh nhạt nghĩ rằng Lăng Lưu làm quá lên, ngày khác hắn nhất định sẽ đến gặp "tiểu phu nhân" này một phen. ( app truyện T Y T )

Giờ thì hắn thấy…

Trên người Nguyên Tiêu đúng là không hề có chút huyết mạch Hỏa Tước nào, e là vì mẫu thân hắn là Thánh nữ của tộc Hợp Hoan Hoa —— hiển nhiên Hợp Hoan Hoa lợi hại hơn Hỏa Tước nhiều.

Mùi Hợp Hoan Hoa trên người Nguyên Tiêu vô cùng nồng, đều dồn hết vào nơi cái chân đã bị gãy kia.

Nhưng trong lòng thần y, dù là Thánh Tử Hợp Hoan Hoa cũng tuyệt đối không xứng với tiên sinh nhà mình!

Thế mà…

Sau khi thần y thưa “Vâng” thì gần như đứng chết trân tại chỗ, hiển nhiên không phải vì bị phạt vào hầm băng, chuyện này chẳng là gì với hắn cả.

Mà là vì chiếc áo lông phượng Nguyên Tiêu đang mặc trên người.

Mẹ nó chiếc áo này có thể mặc tùy tiện vậy được à?!

Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đôi mắt mình nóng rực không thôi, nghĩ đến nguồn gốc của chiếc áo ấy, hắn cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi.

Lại thêm lời nói vừa bất lực vừa chiều chuộng của Chúc Khinh Chu, thần y cảm thấy tròng mắt mình sắp rớt ra luôn.

Cây vạn tuế nở hoa, nhà cũ bốc cháy, sao mà dữ dội thế?!

Đúng là dọa người ta chết mất thôi!

- Xin tiên sinh cho phép đệ tử xem chân cho tiểu phu nhân rồi hẵng đi chịu phạt. 

Giọng thần y vẫn lạnh như băng: - Chân của tiểu phu nhân không khó chữa.

Nguyên Tiêu khựng người.

Thần y bước lên, lấy một túi kim châm bạc nặng trịch từ trong tay áo, tiếp tục hỏi: - Sao chân của tiểu phu nhân lại bị thương?

Hắn vừa thốt ra câu này, những người còn lại đều quay đầu nhìn Nguyên Tiêu.

Nguyên Tiêu suy nghĩ một lát, rồi trả lời: - Năm mười tuổi, trên núi Khánh Ninh, cứu một con chim nhỏ. Bị cây đổ đè gãy chân.

Dòng tộc Hỏa Tước đã trấn giữ khu vực núi Khánh Ninh nhiều năm, phần lớn thời gian sẽ đưa con cháu trong nhà đến núi Khánh Ninh rèn luyện, dù Nguyên Tiêu không được yêu thương, nhưng năm 10 tuổi vẫn được dẫn theo cùng.

Trên người những người khác đều có huyết mạch Hỏa Tước, vì vậy đi trong núi như cá gặp nước, thỉnh thoảng phun lửa để nướng đồ ăn, hoặc trượt đi để né tránh thú dữ, tốc độ chạy cũng cực kỳ nhanh.

Còn Nguyên Tiêu thì không được như vậy, hắn không hề biết trên người mình có huyết mạch Hợp Hoan Hoa, chỉ biết khi thỉnh thoảng chạm vào vài loại thực vật thì trong lòng sẽ có cảm giác là lạ, biết được loại nào ăn được, loại nào thì không.

Nhưng hắn lại chạy không nhanh, thể lực cũng kém những người lớn kia.

Dưới sự cố ý trêu cợt của đích huynh, Nguyên Tiêu bị tách khỏi đội, bị bỏ lại một mình phía sau rất xa.

Khi đó hắn mới chỉ 10 tuổi, trên người lại không có pháp khí hộ thân nào, chỉ biết lảo đảo đuổi theo phía trước, đuổi mãi đến khi trời tối mà vẫn không thấy bóng dáng người nào.

Hắn bị lạc đường rồi rơi nhầm vào một bí cảnh, đến nơi cấm địa trong núi Khánh Ninh - chỗ tuyệt đối không nên đến.

Hoàn toàn mờ mịt, không biết gì cả.

Hắn nhìn xung quanh tối đen như mực, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, một lát sau không kìm được nữa mà ôm lấy chân mình, co lại trong góc, khóc thút thít.

Bỗng nhiên, hắn nghe bên trên cái cây gần đó vang lên tiếng “chim nhỏ” kêu chíp chíp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play