Mưa rơi trên hoa lan, những chồi non bé nhỏ nhú lên trong màn mưa bụi mờ ảo đượm vẻ tươi xanh ướt át.

Nguyên Tiêu ngẩn ngơ nhìn một lúc, lát sau hắn mới đưa tay đóng cửa sổ lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách, trong lúc nhất thời không biết vì sao, ngay cả quyển sách trước mắt cũng chẳng thể đọc nổi.

Những ngày hắn sống ở đây tốt đẹp đến mức như không giống nhân gian, thoáng cái đã trôi qua mấy ngày.

Trước kia, chỉ cần có thời gian đọc sách, hắn nhất định sẽ vùi đầu đọc sách như đói khát, bất kể là lúc nào, nếu đã khuya thì thắp một ngọn đèn dầu nho nhỏ, vì vậy mà đôi mắt mới bị ảnh hưởng; nhưng giờ đây ở chỗ Chúc Khinh Chu, ngày nào thư phòng cũng sáng sủa, Chúc Khinh Chu cũng luôn nhắc hắn nghỉ ngơi một lát rồi mới đọc tiếp, tuy bệnh cũ chưa khỏi, nhưng ít ra đôi mắt không còn nhức mỏi nữa.

Hắn hiểu.

Suốt một nén hương vừa qua, tâm trí mình cứ bồn chồn suốt, là vì thường vào lúc này Chúc Khinh Chu sẽ đến tìm hắn, nhắc hắn nghỉ ngơi, nhưng lần này Chúc Khinh Chu lại không đến.

Vì sao y không đến?

Nguyên Tiêu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cụp mi mắt.

“Cốc cốc” hai tiếng, có người gõ cửa.

Nguyên Tiêu chợt quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện lên chút mong chờ.

Hắn vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.

Nhưng khi thấy Kim Đồng ôm một bọc bánh ngọt đầy ụ đứng ngoài cửa, nét mong chờ trên mặt Nguyên Tiêu thoáng biến mất.

Tuy khuôn mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng khóe môi khẽ chùng xuống đôi chút.

- Tiểu phu nhân! 

Kim Đồng vui vẻ nói: - Tiên sinh nói không cho tiểu phu nhân ăn quá nhiều bánh ngọt… Kim Đồng lén mang đến cho tiểu phu nhân ăn đấy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Dáng vẻ nghiêm túc của nó hết sức đáng yêu, Nguyên Tiêu đứng lên rồi ngồi xổm xuống, nắm bàn tay be bé của nó rồi nói chuyện với nó, cũng nghiêm túc đáp: - Cảm ơn Kim Đồng.

- Tiên sinh nhà ngươi đâu? 

Nguyên Tiêu vẫn không kìm được lòng mình, tò mò hỏi: - Hôm nay… sao y không tới.

Kim Đồng ngạc nhiên: - Ta…

Ngay sau đó, Nguyên Tiêu bỗng cảm thấy trước mắt bừng sáng, một trản đèn nhỏ tỏa sáng lờ mờ dịu dàng nhảy nhót, trản đèn kia không phải ánh sáng từ lửa nến, mà là linh hồn không phỏng tay, bồng bềnh trôi nổi.

- Tiên sinh ở đây. 

Giọng Chúc Khinh Chu nhẹ nhàng, trong nụ cười mang theo chút “đe dọa”, trêu ghẹo nói: - Không biết là nhóc nào không nghe lời ta nhỉ?

Thấy Kim Đồng trông như ông cụ non bỗng rưng rưng nước mắt nhìn sang, Nguyên Tiêu mềm lòng, một lúc sau mới quay đầu lại.

Hắn nhỏ giọng lí nhí: - … Là ta.

Đôi mắt Nguyên Tiêu sáng lấp lánh, khuôn mặt mềm mại, lúc lí nhí nhận lỗi thay trông ngốc nghếch một cách đáng yêu, khi nhìn sang thì đầy mong chờ.

Tuy “lạnh lùng”, nhưng lại càng ngọt ngào.

Trong mắt Chúc Khinh Chu đong đầy nét cười.

- Thôi được. 

Y nói: - Nếu là phu nhân, vậy không phạt nữa.

- Kim Đồng. 

Y khẽ gọi một tiếng. ( app TYT - tytnovel )

Kim Đồng lanh trí “Dạ” một tiếng, đóng cửa lại rồi nhanh chân chuồn mất; trong thư phòng giờ chỉ còn hai người bọn họ.

- Tiểu phu nhân lại đây. 

Chúc Khinh Chu đặt trản đèn kỳ lạ đó lên bàn, dịu dàng gọi: - Dạo này đang đọc sách gì vậy?

Nguyên Tiêu đi theo y đến bên bàn, nhỏ giọng đáp:

- “Hoàng Quân Ký”… Nghe nói, Phượng Hoàng Thần Quân là song tu khí linh.

Thật lợi hại.

- Ồ?

Tuy nhiên, Nguyên Tiêu cảm thấy, dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có vậy.

Không lợi hại bằng Chúc Khinh Chu.

- Ừm. 

Nguyên Tiêu nghiêm túc: - Trong sách viết rằng, lông vũ rực rỡ của người đẹp hơn cả Khổng Tước, xinh đẹp muôn phần, nếu ai có được một chiếc lông vũ của Phượng Hoàng Thần Quân thì tu vi sẽ tiến thêm một bậc… Chắc chắn là người rất gần gũi bên cạnh người. Nhưng tính tình người hung dữ, tính nết lạ lùng, e rằng chẳng ai lấy được lông vũ đâu.

Chúc Khinh Chu như chợt bị sặc, khẽ ho vài tiếng như mắc bệnh, nhìn sang Nguyên Tiêu, không biết nên cười hay nên bất lực.

- Nhưng, cũng không hẳn là vậy. 

Nguyên Tiêu nhìn Chúc Khinh Chu, chẳng hiểu sao lại sửa lời: - Bọn họ còn nói ngươi là tên ốm yếu hung dữ. Tin đồn, không đúng.

Chúc Khinh Chu đâu có hung dữ.

Chúc Khinh Chu không kìm được cười phá lên, y nhìn đôi mắt Nguyên Tiêu có vẻ lo lắng cho sức khỏe của mình, cuối cùng khẽ cúi người cọ nhẹ vào tóc mai của hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Nguyên Tiêu mở to mắt, chẳng hiểu sao tim lại đập thình thịch, còn chưa kịp hỏi tại sao Chúc Khinh Chu lại… lại thân mật như vậy, đã nghe y dịu dàng nói: - Xôi Bát Bửu đã hấp xong rồi.

Đôi mắt Nguyên Tiêu lập tức sáng rỡ: - Ừm một tiếng.

Người như Chúc Khinh Chu —— là chủ nhưng không phải chủ, vậy mà lại biết nấu ăn, ban đầu Nguyên Tiêu không tài nào tưởng tượng được; nhưng món xôi Bát Bửu y nấu lại dẻo thơm ngọt ngào, ăn lúc nóng thì dẻo dẹo thơm nức, để nguội thì hạt xôi vẫn ngon lắm, hệt như những món bánh ngọt bán ngoài tiệm.

Trước đây Nguyên Tiêu chỉ ăn xôi Bát Bửu nguội lạnh, giờ thì lại thích xôi nóng, thấy Chúc Khinh Chu vừa bưng tới, hắn bèn nhận lấy, sau khi được cho phép thì bắt đầu dùng đũa —— hạt xôi nóng hôi hổi bị hắn thổi nhẹ đôi chút, chẳng mấy chốc đã nuốt xuống.

Có lẽ vì quá nóng, đôi môi hắn từ hồng chuyển sang đỏ hồng, đầu lưỡi cũng trở nên trơn bóng ngọt ngào, mỗi lần hơi thè lưỡi thổi thì vừa tội nghiệp vừa dễ thương.

Chúc Khinh Chu cảm thấy đôi tai thỏ vô hình của hắn như sắp dựng lên vì vui vẻ.

Hắn thật sự rất kén ăn, ăn xôi Bát Bửu một hồi, thậm chí không còn muốn ăn những món khác nữa, trừ khi Chúc Khinh Chu hơi ép hắn ăn vài miếng rau xanh không rõ tên thì hắn mới chịu ăn một ít.

Thực ra những món rau xanh đó khác hẳn với những món rau bình thường mà Nguyên Tiêu từng ăn ở Nguyên phủ, mùi thơm nhè nhẹ, vị ngọt dịu, có thể gọi là mỹ vị.

Không phải Nguyên Tiêu không thích, chỉ là hắn cảm thấy nếu ăn những món đó thì sẽ không còn bụng để ăn xôi Bát Bửu nữa.

- Nguyên Tiêu. 

Chúc Khinh Chu hiếm khi gọi hắn như thế, giọng nói trước giờ luôn dịu dàng nay lại hiếm hoi mà trở nên nghiêm khắc: - Nếu còn để Kim Đồng Ngọc Nữ ăn hộ ngươi, ta sẽ để hai đứa sống ở ngoài vài ngày, không cho gặp ngươi nữa.

Y không nỡ phạt Nguyên Tiêu, đành phạt đồng bọn của Nguyên Tiêu thôi.

Vừa dứt lời, Nguyên Tiêu lập tức rút đũa về, nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ, không nhìn thấy, đôi tai lông xù vểnh hết cả lên.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ấy thoáng hiện vẻ bối rối.

Xong, xong đời rồi.

Hắn không nói một lời, lập tức gắp đồ ăn trở lại, cúi đầu ăn hết.

Mùi vị ngọt ngào xanh tươi trượt qua đầu lưỡi, Nguyên Tiêu cảm thấy món này cũng khá ngon, dường như cả người cũng thoải mái hơn đôi chút, nhưng mà hắn… muốn ăn xôi Bát Bửu hơn.

Có điều Chúc Khinh Chu vẫn chưa vừa lòng, ánh mắt y nặng nề, dường như cảm thấy Nguyên Tiêu ăn chưa đủ.

Nhưng mà, Nguyên Tiêu tủi thân nghĩ… rõ ràng hắn đã ăn hết rồi.

Chẳng phải Chúc Khinh Chu chưa bao giờ nổi giận với hắn sao?

Đừng… đừng giận được không?

Nghĩ vậy, Nguyên Tiêu chẳng biết lấy đâu ra can đảm, bỗng nhiên nghiêng đầu tựa lên vai Chúc Khinh Chu.

Chúc Khinh Chu không đưa tay ra cũng không sao, Nguyên Tiêu cứ vùi đầu vào hõm cổ y dụi qua dụi lại.

Rõ ràng chưa từng học cách nhõng nhẽo, vậy mà không thầy dạy cũng hiểu.

Bị hắn dụi như thế, vẻ rét lạnh trên khuôn mặt Chúc Khinh Chu lập tức tan biến, như gió xuân thổi tan băng uyết, chỉ ngẩn ra trong chốc lát rồi biến thành bất lực và cưng chiều.

Gương mặt y nở nụ cười khẽ, một giây sau đó, y nâng cằm Nguyên Tiêu lên.

Tư thế này khiến Nguyên Tiêu buộc phải nghiêng người về phía trước, hắn không được thoải mái cho lắm, chỉ biết ngơ ngác, vụng về túm lấy tay áo Chúc Khinh Chu, khuôn mặt mềm mại bị bóp phình thịt trông hết sức đáng yêu.

Hắn không biết phải làm gì, chân mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt đáng yêu như ngọc như tuyết mang vẻ nghiêm túc không phù hợp.

- Không muốn làm ta giận đúng không? 

Chúc Khinh Chu khẽ hỏi: - Không muốn ta trách ngươi, đúng không?

Do dự một lúc, cuối cùng Nguyên Tiêu vẫn thật thà gật đầu, dụi cằm vào lòng bàn tay Chúc Khinh Chu như làm nũng.

- Vậy để ta dạy ngươi… 

Chúc Khinh Chu không biết từ lúc đã mỉm cười, đảo khách thành chủ: - Ngươi biết, phải làm sao mới khiến ta vui không?

Nguyên Tiêu lắc đầu.

Ngay sau đó, Chúc Khinh Chu khẽ cúi người, nhắm mắt lại, những dải lụa mềm mại như mây trôi nhẹ nhàng rủ xuống, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của y hiện lên nụ cười nhạt.

Đó là một nụ hôn không xem như là xâm chiếm.

Y nếm được vị xôi Bát Bửu nhạt nhẽo vẫn còn vương nơi khóe môi của Nguyên Tiêu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play