Khi Nguyên Tiêu thức dậy, có hơi mơ màng nhìn màn che màu đỏ trên đầu, nhất thời không rõ mình đang ở đâu.

Một lúc sau, hắn mới nhận ra mình đã xuất giá, trở thành vợ của người kia —— nghe đồn rất đáng sợ, tuổi tác đã cao, còn bệnh tật đầy mình.

Thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

“Tên ốm yếu" ấy tính tình dịu dàng, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, không lớn hơn hắn là bao.

Những lời đồn vô căn cứ đó, rốt cuộc truyền ra từ nơi xó xỉnh nào vậy.

Mấy tin đồn nhảm thế này, hắn đã gặp không ít, nghĩ vậy cũng không bận tâm thêm, nhắm mắt lại, đang định vén chăn lên thì bỗng thấy hai cái sừng đen thui bên mép giường.

Trước giờ mắt hắn vốn kém, lần này nheo mắt mà vẫn không thấy rõ, ôm lòng nghi ngờ, lại gần mới phát hiện, hai cái "sừng" đen thui đó chính là búi tóc của cô bé hôm qua, lúc này còn đang nhích tới nhích lui, rõ ràng không chịu ngồi yên.

Ngay sau đó, tiểu cô nương lập tức leo “soạt” lên mép giường, chổng mông rúc vào bên cạnh Nguyên Tiêu, nũng nịu nói: - Tiểu phu nhân! Tiểu phu nhân dậy rồi!

Nó mò trong ngực rồi lấy một cây kẹo hồ lô ngào đường đỏ au óng ánh ra, đưa tới như hiến vật quý: - Cái này là của Ngọc Nữ, Ngọc Nữ tặng cho tiểu phu nhân ăn!

Tiểu phu nhân...

Ngọc Nữ...

Tên người nào người nấy trong Chúc phủ này cũng là lạ.

Trên mặt Nguyên Tiêu không có biểu cảm gì, nhưng hắn nhìn dáng vẻ đáng yêu của Ngọc Nữ, dù trái tim có cứng rắn đến đâu cũng không khỏi mềm nhũn đôi chút, khẽ nghiêng người nhường chỗ cho nó.

Chỉ do dự chốc lát xem có nên nhận lấy cây kẹo hồ lô trong tay Ngọc Nữ hay không, bèn thấy ánh mắt trông chờ của nó dần tắt lịm, cuối cùng biến thành ấm ức, suýt nữa khóc òa lên.

Ngọc Nữ trề môi, vừa nũng nịu vừa khóc: - Tiểu phu nhân ghét Ngọc Nữ thật rồi! Kim Đồng nói tiểu phu nhân không thích ta, thì ra hắn nói thật!

Cục bột nhỏ mắt rưng rưng, nước mắt lăn dài, đến cả Nguyên Tiêu cũng không khỏi hoảng hốt đôi chút.

Hắn mím môi, thử vươn tay ôm Ngọc Nữ, vụng về vỗ lưng nó mấy cái, an ủi một cách không được tự nhiên, nói: - Không có.

Hắn hơi nghiêng đầu, lọn tóc trên đỉnh đầu chàng thiếu niên thanh tú khẽ dựng lên, vẻ ngoài lạnh lùng lộ ra chút bối rối, bổ sung nói: - Không có ghét.

Ngọc Nữ lập tức nín khóc mỉm cười, không chỉ dúi cây kẹo hồ lô vào tay Nguyên Tiêu, mà còn được đằng chân lân đằng đầu chui luôn vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: - Ngọc Nữ đợi tiểu phu nhân lâu lắm rồi! Tiên sinh xấu, bắt Ngọc Nữ và Kim Đồng đợi lâu ơi là lâu!

Nó nói câu ấy, Nguyên Tiêu không tài nào hiểu được, vì sao lại nói là “Đợi lâu lắm”.

Nếu không phải lần này gả thay, e rằng Nguyên Tiêu sẽ chẳng có chút liên hệ nào với họ cả. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tuy nhiên, cho dù hắn có hỏi lại thì cũng không nhận được câu trả lời, ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, sau khi sửng sốt một lát mới nhớ ra hôm nay mình phải làm gì.

- Ngọc Nữ.

Nguyên Tiêu nghĩ một chút rồi nói: - Tiên sinh ngươi đã nói, có thể đến thư phòng đọc sách… ngươi dẫn ta đi được không?

Ngọc Nữ đang vui đến nỗi lăn lộn thì ngẩn người ra, nó ừm ừm suy nghĩ một lúc rồi lớn tiếng gọi Kim Đồng đến.

Sau khi thì thầm với Kim Đồng một lúc, nó mới quay đầu lại nghiêm túc nói với Nguyên Tiêu: - Tiểu phu nhân, bọn ta không vào thư phòng được, phải đợi tiên sinh đến!

Vẫn phải đợi Chúc Khinh Chu...

Trong lòng Nguyên Tiêu vô thức nôn nóng, khi được hầu hạ thay y phục, vẫn cứ nhón chân ngóng nhìn ra cửa, như thể tha thiết chờ đợi.

Cho đến khi được Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn đến bàn ăn, nhìn những món thanh đạm tươi ngon trên bàn, bánh ngọt mềm dẻo thơm nức, vốn dĩ nên khiến người ta nuốt nước miếng, nhưng Nguyên Tiêu lại chẳng có cảm xúc gì, chỉ không kìm được mà nhỏ giọng hỏi tiếp: - Tiên sinh… ngươi đâu rồi?

Ngọc Nữ “Ấy” một tiếng.

Vừa dứt lời.

Ngay sau đó, một lang quân phong độ nhẹ nhàng bước ra từ trong bếp, tay cầm một bát cháo rắc chút thịt bằm và tôm bóc vỏ tươi rói, để xuống trước mặt Nguyên Tiêu.

- Ta đây. 

Y mỉm cười: - Ai là nhóc tham ăn giấu kẹo hồ lô đấy?

Ngọc Nữ lè lưỡi, chỉ đành ngoan ngoãn lấy cây kẹo hồ lô từ tay Nguyên Tiêu để sang một bên.

Nguyên Tiêu ngoan ngoãn nhận lấy bát cháo, ánh mắt có vẻ mong đợi nhìn Chúc Khinh Chu, nhỏ giọng nói: - Ta muốn đọc sách trước.

- Ừm…

Chúc Khinh Chu như đang suy nghĩ, y tiến lại gần Nguyên Tiêu, hương cỏ cây thoang thoảng vừa dễ chịu vừa thanh mát.

Y càng trầm ngâm, Nguyên Tiêu lại càng chờ mong, đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn, Chúc Khinh Chu không nhịn được mà bật cười.

- Ăn trước đã.

Nghe như thể sẽ phải đợi rất lâu.

Thấy vẻ mong chờ trong mắt Nguyên Tiêu dần vụt tắt, Chúc Khinh Chu không nỡ trêu hắn nữa.

Y mỉm cười nói: - Ăn xong mới được đọc, nhưng mắt ngươi có bệnh, không được đọc quá lâu, tối đa chỉ được đọc ba canh giờ thôi, được không?

Vừa nghe được đọc sách, Nguyên Tiêu đã không nghe rõ những lời sau đó nữa, chỉ gật đầu lia lịa: - Ừm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng vốn không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ có thể nhận ra được chút niềm vui từ độ cong nơi khóe mắt và đuôi chân mày của hắn.

Sau khi được hứa hẹn, Nguyên Tiêu mới có tâm trạng cúi đầu nhìn bát cháo trước mặt mình.

Trông thật sự rất ngon.

Nếm thử một thìa.

Thơm ngon, sánh mềm, ngon lắm.

Trong Chúc phủ rộng lớn thế này mà chẳng thấy người hầu đâu, ít nhất Nguyên Tiêu chưa thấy ai cả —— hai đứa nhóc tì Kim Đồng và Ngọc Nữ chẳng lẽ biết nấu cơm à?

Chẳng lẽ là…

Ăn một lúc, hắn bèn ngẩng đầu nhìn Chúc Khinh Chu, thấy y đang chống tay cười tủm tỉm như thể đang đợi hắn nhận xét.

- Có thích không? 

Chúc Khinh Chu cười hỏi: - Nếu thích món gì thì nhớ nói với ta, ta sẽ nấu cho ngươi.

Nguyên Tiêu cúi đầu ăn hết nửa bát cháo, đến khi ngẩng mặt lên, trên môi vẫn còn dính chút nước trong suốt, khiến môi hắn thêm phần hồng hào và ngọt ngào.

Bình thường ở Nguyên phủ, hắn toàn phải ăn đồ thừa, không có ai hầu hạ hắn cả, ngược lại hắn còn bị người ta sai bảo. Nếu không phải vì không biết nấu ăn, có lẽ hắn đã bị vênh mặt hất hàm sai bảo rồi.

- Xôi Bát Bửu.

Miệng nhanh hơn não, Nguyên Tiêu nói xong mới mím môi, như thể cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn, gương mặt vốn đã không chút cảm xúc lại càng trở nên lạnh nhạt hơn, hàng mi khẽ cụp xuống. ( truyện trên app T•Y•T )

Nguyên Tiêu, người cũng như tên, luôn thích những món ngọt ngào mềm mềm dẻo dẻo, món hắn mong chờ nhất mỗi dịp Tết ở Nguyên phủ chính là “xôi Bát Bửu”.

Đồ ăn thừa thường nguội lạnh, lạnh rồi ăn cũng không còn ngon, dầu mỡ trong món ăn đông lại còn dễ làm bẩn sách; chỉ có xôi Bát Bửu khi nguội lạnh thì vẫn dẻo ngọt, từng miếng từng miếng, vì thế Nguyên Tiêu rất thích món này.

Ánh mắt Nguyên Tiêu khẽ nhìn xuống, sau giây lát im lặng thì lặng lẽ nói thêm: - Không, không cần nấu đâu. Gì cũng được.

“…”

Lông mi Chúc Khinh Chu run lên, sau khi hoàn hồn thì mỉm cười dịu dàng: - Sao trùng hợp thế nhỉ, vừa hay ta cũng định nấu xôi Bát Bửu. Không biết tiểu phu nhân có chịu nể mặt nếm thử không?

- Xôi Bát Bửu! 

- Xôi Bát Bửu!

Kim Đồng Ngọc Nữ không biết ló mặt qua đây từ lúc nào, bọn chúng đều đồng thanh hô lên.

- Rồi. 

Chúc Khinh Chu dỗ dành: - Nấu một dĩa cho tiểu phu nhân, nấu một dĩa cho hai đứa nữa, nhưng không được ăn nhiều, được không?

Nguyên Tiêu không kiềm được mà mắt sáng rỡ.

- …Ừm.

Chỉ sau vài câu nói đã ăn hết bát cháo, Nguyên Tiêu bước theo sau Chúc Khinh Chu, nhẹ nhàng đi tới trước thư phòng; không biết Chúc Khinh Chu đã làm cách gì mà trước cửa thư phòng như có sóng nước nhẹ nhàng dao động, Chúc Khinh Chu khép hai ngón tay làm bút rồi vẽ một chữ, chợt mỉm cười hỏi:

- Phu nhân vào phủ đến nay vẫn chưa nói tên họ và tên tự, không biết có thể cho Chúc mỗ biết được chăng?

Lòng bàn tay Nguyên Tiêu lập tức rịn mồ hôi lạnh.

Hắn suýt nữa thì quên mất, mình không phải là tiểu công tử mà y muốn cưới, đối với người ngoài, hắn chỉ là một thứ xấu mặt không được phép lộ diện, là Lục Nhĩ Mỹ Hầu gả thay.

Mấy di nương kia từng uy hiếp hắn, nếu hắn không chịu gả thay thì sẽ đào mồ mẫu thân hắn lên, không cho ai chôn cất thay hắn, để mẫu thân hắn vất vưởng bên ngoài, không được yên nghỉ.

Chính vì vậy, Nguyên Tiêu mới chịu đi; ban đầu ôm lòng tìm đến cái chết, vậy mà giờ đây đã bị dỗ dành tới nỗi đầu óc quay mòng, chẳng còn biết trời đất là gì.

Hiện giờ Chúc Khinh Chu hỏi tên họ của đích huynh hắn, lẽ ra Nguyên Tiêu nên nói thật.

Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại thấy hụt hẫng, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.

- Ta tên… Nguyên Nhất Phàm.

Nguyên Tiêu buột miệng nói dối, lấy tên của đích huynh.

Hắn nhìn Chúc Khinh Chu vẫn mỉm cười nhìn mình, không định đặt bút viết, cuối cùng không kiềm được cảm giác là lạ trong lòng, bèn nói thêm một câu: - Nhũ danh là, Nguyên Tiêu.

- Ừm, Nguyên Tiêu.

Chúc Khinh Chu cong môi, hai ngón tay như rồng bay phượng múa viết xuống hai chữ “Nguyên Tiêu”, một lúc sau bèn dịu dàng nói: - Đến đây, đọc sách nào.

- Sau này nếu muốn vào thì cứ vào thẳng là được. 

Chúc Khinh Chu mỉm cười: - Ngoài ngươi ra, những người khác không vào được.

Tim Nguyên Tiêu bất chợt đập mạnh hơn, hắn chớp mắt, hồi lâu mới ngơ ngác “Ừm” một tiếng.

Cửa được đẩy ra, cảnh tượng bên trong thư phòng thoáng hiện ra trước mắt Nguyên Tiêu, những quyển sách muôn màu muôn vẻ chất đầy phòng, nhìn từ bên ngoài không thể đoán được thư phòng này rộng nhường nào, hoa lan bên cửa sổ khẽ lay động theo gió, nhẹ nhàng rung rinh.

- Chỗ này là của ngươi. 

Chúc Khinh Chu giới thiệu từng chút một cho hắn, còn trêu ghẹo: - Nơi này có một ngăn bí mật, nếu không muốn bị ai thấy thì cứ trốn vào đây.

Từ trước đến nay Nguyên Tiêu chẳng có cơ hội đọc nhiều sách, mỗi lần cực khổ tìm được một quyển là phải đọc đi đọc lại năm sáu lần mới thấy đủ, giờ đây được bước chân vào thư phòng thế này, cảm giác chẳng khác gì bà Lưu vào vườn của quan lớn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Hắn gật đầu liên tục, không biết có thật sự ghi nhớ hay không, đôi mắt dán chặt vào quyển sách không rời.

Nguyên Tiêu thật sự rất thích.

Một lúc sau, hắn không kìm được đưa tay lên kệ lấy một quyển sách mà trước đây làm cách nào cũng không mượn được, hình như là một quyển sách kể về Phượng Hoàng Thần Quân, người song tu cả khí và linh, hắn cũng chẳng rõ tại sao mình lại cảm thấy hứng thú đến vậy, nhưng chỉ vừa chạm tay vào gáy sách, đôi mắt đã sáng rỡ.

Thấy dáng vẻ này của hắn, Chúc Khinh Chu thật sự không nhịn được mà bật cười, bất đắc dĩ nhưng cũng đầy cưng chiều xoa nhẹ tóc hắn, rồi nhân lúc hắn chưa kịp nhận ra thì rụt tay về.

Thích ăn ngọt, mê sách, lần nào bị trêu cũng không giận.

Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng.

Nhưng thực ra lại là một bé thỏ vừa ngoan ngoãn vừa dễ dụ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play