Nguyên Tiêu biết mình vừa làm trò cười, nhưng những tủi nhục và chế giễu mà hắn từng chịu đựng trước kia đã quá nhiều, giờ đây nghe tiếng cười không có ác ý của Chúc Khinh Chu, chỉ một lúc sau, cảm giác nóng ran trên mặt cũng dần nguội lại, vẻ sống động đằng sau vết nứt kia cũng được giấu đi.
Hắn mím môi, trở lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như lúc nãy, khi nhìn Chúc Khinh Chu thì vẻ mặt đã thản nhiên.
Đôi mắt hơi mơ màng, khi chăm chú nhìn người khác sẽ có vẻ long lanh như nước, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong như có dải ngân hà bé xíu.
Ngay cả Chúc Khinh Chu cũng hiếm khi im lặng một lát, nụ cười đọng lại trên mặt rất lâu, gần như thất thần.
Một lúc sau, tên “ốm yếu” khoác áo cưới đỏ khẽ ho hai tiếng, vươn tay kéo khăn trùm đầu của Nguyên Tiêu xuống.
Nguyên Tiêu còn đang ngơ ngác, trước mắt là một màu đỏ lờ mờ khiến người đối diện trở nên mơ hồ, không sao nhìn rõ được người kia đang định làm gì.
Có lẽ vì tên ốm yếu này quá dịu dàng, nên dẫu bị bịt mắt, Nguyên Tiêu cũng chẳng cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn loáng thoáng mong đợi.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy trước mắt bỗng sáng bừng.
Lang quân với khóe môi mỉm cười, dung mạo như ngọc đang nhìn hắn đằm thắm, trong lúc nhất thời có thể khiến người ta sững sờ.
Nhất là dưới ánh đèn vào giờ phút này, lại càng khiến người ta đẹp thêm ba phần, khi hoàn hồn lại, trái tim Nguyên Tiêu đập loạn xạ, cảm giác là lạ không biết từ đâu dâng lên chiếm lấy cả cơ thể, khiến gương mặt lạnh lùng hắn dày công rèn luyện nhiều năm cũng phải tan chảy.
Khó khăn lắm, Nguyên Tiêu mới giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt mình.
Vừa rồi Chúc Khinh Chu kéo khăn trùm đầu của hắn xuống, không ngờ lại nghiêm túc vén lên cho hắn lần nữa.
Chúc Khinh Chu thấy dáng vẻ không biết làm sao cho phải của hắn, không kìm được bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, sau đó ho nhẹ rồi nói:
- Khăn trùm đầu là phải vén lên.
Vén khăn trùm đầu, mới coi như là phu thê chính thức.
Nguyên Tiêu chợt hiểu ra, một lúc sau hắn mới khẽ gật đầu, chậm chạp “À” một tiếng
- Tiểu phu nhân còn muốn gì nữa không?
Chúc Khinh Chu mỉm cười: - Muốn sớm sinh quý tử không?
Nguyên Tiêu khó hiểu: - Nam nhân không sinh được.
Chúc Khinh Chu sững người một lát, rồi lại bật cười vui vẻ.
Nguyên Tiêu không ngờ y lại nói đùa như thế, nhất thời mở to mắt, siết chặt vạt áo của mình, đôi chút cảm xúc không rõ là xấu hổ hay giận dỗi tràn ra từ lớp vỏ bọc băng giá.
Có lẽ vì thấy hắn quá căng thẳng, Chúc Khinh Chu không trêu hắn nữa, có điều bản thân lại không kìm được tiếng ho phát ra từ cổ họng, cả người run rẩy, trông có vẻ rất tội nghiệp. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nếu là người khác, có lẽ sẽ buông lời mỉa mai kiểu “Tự làm tự chịu”, nhưng đối với Nguyên Tiêu, hắn lại sinh ra đôi chút thương xót không rõ từ đâu mà ra.
Vì vậy, khi nghe Chúc Khinh Chu vừa ho vừa thở dài: - Xin lỗi tiểu phu nhân, e rằng hôm nay ta phải ngủ ở thư phòng rồi…
Nguyên Tiêu khựng lại một chút.
Ngay sau đó, hắn bèn lên tiếng.
- Ngươi ngủ ở đây.
Nguyên Tiêu nói một cách dứt khoát.
Chúc Khinh Chu vẫn đang ho, có điều cơ thể hơi nghiêng vào trong, giữa những tiếng ho xen lẫn tiếng cười, còn chưa kịp nói gì đã thoáng nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp.
Đôi mắt Nguyên Tiêu bỗng sáng rỡ, từ khi vào phủ đến nay, e rằng đây là lần đầu tiên hắn sống động như vậy.
Niềm vui và sự mong đợi hiện rõ trong ánh mắt, càng trở nên nổi bật trên gương mặt vốn lạnh lùng:
- Ta ngủ ở thư phòng!
“…”
Cơn ho của Chúc Khinh Chu bị kìm lại, e rằng bị câu trả lời kia làm “nghẹn”.
- Tiểu phu nhân thích đọc sách à?
Nguyên Tiêu gật đầu thật mạnh: - Ừm.
Chúc Khinh Chu lại hỏi: - Muốn đọc sách hửm?
Đôi mắt Nguyên Tiêu càng sáng hơn, tiếp tục gật đầu: - Ừm!
Hắn thích đọc sách, chỉ thích đọc sách, thậm chí đôi mắt đã bị ảnh hưởng phần nào vì đọc quá nhiều.
Thường ngày hắn cũng chìm đắm trong sách vở, bẩm sinh thấm đượm sự thiện lương và thuần khiết, vì vậy đã tạo nên khí chất… bên ngoài lạnh nhạt, bên trong lại ngây ngô đơn thuần, đến cả những người bắt nạt hắn, hắn cũng chẳng buồn để tâm.
- Quả nhiên sở thích của tiểu phu nhân thật thanh tao.
Chúc Khinh Chu khen ngợi: - Nhưng trời đã tối, ta tuyệt đối không thể để tiểu phu nhân một mình đến thư phòng được…
Thấy vẻ mặt Nguyên Tiêu thoáng chút thất vọng, Chúc Khinh Chu chậm rãi nói hết câu còn lại:
- Nhưng nếu đêm nay phu nhân ngủ một giấc ngon lành, thì sáng mai có thể dậy sớm đọc sách.
Nguyên Tiêu lập tức hiểu ngay, khóe môi vốn mím lại của hắn cuối cùng cũng hơi nhếch lên, không nói thêm gì đã tức tốc cởi giày và khăn trùm đầu, chui vào chăn cái “vèo”, quấn mình như xác ướp, không nhúc nhích, cứ như làm vậy là có thể ngủ một mạch đến sáng.
Chúc Khinh Chu không nhịn được nữa, bật cười sang sảng.
Thậm chí Nguyên Tiêu có hơi khó hiểu, đôi mắt đen lúng liếng, sáng lấp lánh ấy nhìn chằm chằm Chúc Khinh Chu, như hỏi y đang cười gì vậy.
- Không có gì đâu…
Cuối cùng Chúc Khinh Chu cũng cười đủ rồi, mỉm cười kéo chăn lại cho Nguyên Tiêu, dịu dàng nói: - Ngủ đi.
Có lẽ vì quá mong ngóng được đọc sách, không lâu sau Nguyên Tiêu đã ngủ say, rơi vào giấc mộng ngọt ngào, hàng mày cũng giãn ra.
Ngốc nghếch, chẳng biết đề phòng người khác gì cả.
Một lúc sau, Chúc Khinh Chu cười khẽ như thể bất lực, lắc đầu, đưa tay chạm vào cẳng chân bị tật của Nguyên Tiêu.
Cái chân này của hắn cũng từng được không ít thầy thuốc chữa trị, nhưng không có hiệu quả gì rõ rệt, thậm chí không ít người còn khẳng định, đời này hắn chỉ có thể bước đi khập khiễng với cái chân bị tật này thôi.
Tuy vậy, trên người hắn hoàn toàn không có hơi thở của Hỏa Tước, nên dù bị tật cũng không ảnh hưởng đến dòng máu Hỏa Tước.
Vậy thì cũng chẳng sao cả.
Dù gì Nguyên Tiêu cũng không phải đứa trẻ được sinh ra từ cuộc liên hôn chính thống trong dòng tộc Hỏa Tước.
Nghe nói mẫu thân hắn gặp được Nguyên phụ ở bên ngoài, khi đó Nguyên phụ giấu giếm mình đã có gia đình, mẫu thân Nguyên Tiêu và ông ta mến mộ nhau, cả hai sống cùng nhau được khoảng nửa năm, rồi trong một đêm xuân lụa đỏ ấm áp đã mang thai Nguyên Tiêu.
Nhưng cuối cùng lời nói dối của Nguyên phụ vẫn không giấu được, ông ta mất tích suốt một năm, cuối cùng bị người trong dòng tộc Hỏa Tước rầm rộ tìm được.
Mẫu thân Nguyên Tiêu nhìn Nguyên phụ đầy run sợ, vừa giận vừa uất, nhưng lúc đó Nguyên Tiêu đã đủ tháng, không thể phá bỏ được.
Nàng giận quá nên sinh bệnh, sau khi sinh Nguyên Tiêu không lâu thì đã qua đời.
Vì Nguyên Tiêu sinh vào ngày tết Nguyên Tiêu, nên hắn được đặt một cái tên đầy hời hợt là “Nguyên Tiêu”.
Đứa bé nhỏ xíu, vừa lọt lòng đã khóc oe oe một mình suốt đêm.
Tiếc là hắn không biết rằng, dù mang cái tên Nguyên Tiêu nhưng hắn cũng không bao giờ được đoàn viên bên gia đình.
Mẫu thân qua đời, phụ thân phát điên, các di nương căm ghét hắn thấu xương, đứa bé mới chào đời được mấy ngày đã định sẵn sẽ có số phận lẻ loi hiu quạnh.
… Nhớ đến đó, tay Chúc Khinh Chu bất giác siết chặt hơn đôi chút.
Nguyên Tiêu trong lúc ngủ mơ lập tức rên khẽ một tiếng.
Chúc Khinh Chu giật mình buông tay ra, bàn tay vừa rời khỏi cái chân bị tật, bèn thấy một ngọn lửa nóng rực chói mắt từ từ bốc lên, khi sức mạnh trong tay y tan đi, ngọn lửa ấy lại rút trở về.
Hương hoa thoang thoảng bùng lên trong không khí, tỏa ra từ cái chân bị tật, mùi hương không nồng không nhạt, dễ chịu hợp lòng người.
Chúc Khinh Chu không dám ngửi thêm, chỉ khẽ thở dài rồi đưa tay gạt mùi hương ấy đi.
Một lúc sau, y mới cảm thấy cơ thể mình bắt đầu bứt rứt, nhưng nhanh chóng kìm nén nó, xoay người xuống giường.
Trước khi đi, y thoáng nhìn Nguyên Tiêu đang ngủ say thêm lần nữa, hơi bất lực thổi tắt ngọn nến đỏ trên bàn, bước ra ngoài thật nhẹ nhàng.
Y vừa “két” một tiếng đóng cửa lại, xoay người đã thấy mấy thanh niên đang đứng đợi bên ngoài, chính là những người mà ban ngày Nguyên Tiêu đã thấy.
Mấy người đó thấy Chúc Khinh Chu thì lập tức bước tới.
Người đi đầu không ai khác chính là kiếm tu đệ nhất thiên hạ trong lời đồn, lúc này đang hành lễ, hơi cúi người, mặt mày nghiêm nghị: - Tiên sinh.
Đằng sau là một nam tử mỉm cười đi theo, cổ đeo Phật châu không biết làm từ gì, cũng gọi một tiếng: - Tiên sinh!
Thiên hạ có muôn vàn môn phái, nhưng đại thể được chia thành ba phái chính, gồm khí tu, pháp tu, và linh tu.
Khí tu gồm kiếm, đao, roi…, pháp tu gồm phật, đạo, quỷ, tu luyện pháp thuật, thần thông.
Còn linh tu thì phong phú hơn, gồm những sinh vật trời sinh mang thần lực có thể biến thành người như Hỏa Tước, cũng có hóa thân từ thực vật như hoa, cây...
Tuy nhiên, trong giới linh tu thì nổi bật nhất vẫn là vị Phượng Hoàng Thần Quân nghe đồn đã sắp đạt đến cảnh giới Hóa Thần, nhắc đến tên y, không ai không biết không ai không hay, dù là ai cũng phải kính nể mấy phần.
Tiếc rằng, dường như Phượng Hoàng Thần Quân đã bế quan từ 20 năm trước để đột phá Hóa Thần đỉnh, nhiều năm rồi người đời chưa từng nhìn thấy dung nhan của Thần Quân.
Chúc Khinh Chu khẽ giơ tay, ngăn không cho mấy người kia hành lễ nữa, khẽ gật đầu, ôn hòa nói: - Có chuyện gì?
Kiếm tu cầm đầu nhíu mày, lạnh giọng nói: - Tiên sinh, ta vừa mới hỏi Kim Đồng, nó bảo vị —— “tiểu phu nhân” kia không phải là thiếu gia của dòng tộc Hỏa Tước! Vậy chẳng phải là lừa người à!
- Lăng Lưu!
Phật tu kia khẽ trách hắn: - Ngươi bớt nói chút đi ——
Lăng Lưu lạnh lùng nói: - Nếu bọn họ dám lừa tiên sinh, ta tuyệt đối không buông tha cho dòng tộc Hỏa Tước.
Không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, mấy vị linh tu đứng phía sau Phật tu kẻ thì hừ lạnh, kẻ thì mỉm cười, vẻ mặt mỗi người một kiểu. ( app TYT - tytnovel )
“…”
Chúc Khinh Chu khẽ cười, nói: - Chẳng phải Kim Đồng Ngọc Nữ đã nói rồi sao? Hắn là tiểu phu nhân của ta.
Lần này đến lượt mọi người ngạc nhiên, Lăng Lưu trừng to mắt hết sức khó tin, thanh kiếm bên hông cũng đồng thời rung lên, bừng tỉnh nói: - Người ——
“Kim Đồng” và “Ngọc Nữ” gần như được xem là loa truyền lời của Chúc Khinh Chu, những gì chúng nói đều là ý của Chúc Khinh Chu.
Tiên sinh nhà bọn họ sớm đã biết “tiểu phu nhân” bên trong kia là giả, vậy mà vẫn gọi thân thiết, thậm chí còn mang chút ý cười dịu dàng.
Sợ Lăng Lưu tính tình khô khan sẽ khiến tiên sinh nổi giận, cuối cùng Phật tu kia cười tủm tỉm lên tiếng:
- Vâng, xin tuân theo lời dạy của tiên sinh.
- Có điều đến quá gấp, e là chưa kịp mang theo món lễ vật nào hợp ý tiểu phu nhân.
Hắn nói: - Không biết tiên sinh có thể gợi ý đôi chút chăng?
- Đương nhiên.
Chúc Khinh Chu cười khẽ: - Nếu rảnh thì giúp ta tìm vài quyển kỳ thư, tiểu phu nhân nhà ta rất thích.
Lăng Lưu mím môi trầm ngâm suy nghĩ bên cạnh, nghe Chúc Khinh Chu lên tiếng mới lập tức đáp một tiếng “Vâng”.
Một lúc sau, cuối cùng hắn không kìm được lòng tò mò, nhíu mày nói: - Không biết tiểu phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi, tu hành theo đường nào, làm sao mà…
Làm sao mà lại lọt được vào mắt xanh của tiên sinh?!
- Linh tu.
Chúc Khinh Chu lên tiếng.
Y bước về phía trước, mấy người phía sau lập tức đi theo y, mãi cho đến khi đi xa phòng ngủ, tránh làm ồn Nguyên Tiêu, Chúc Khinh Chu mới tiếp tục mỉm cười nói:
- Hiện giờ tiểu phu nhân còn chưa bằng số lẻ so với tuổi của ta, mới vừa nhược quán* thôi.
(*20 tuổi)
Nhược, nhược quán?!
Họ vốn tưởng rằng người được tiên sinh cưới về hẳn là phải có bản lĩnh không tầm thường, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ bọn họ, thậm chí đoán rằng tiên sinh có hứng thú với dòng tộc Hỏa Tước.
Nhưng giờ nhìn lại…
Hoàn toàn không phải!
Phật tu và Lăng Lưu đưa mắt nhìn nhau, sợ tới mức suýt trượt chân, kêu ra tiếng.
Trời đất! Thì ra tiên sinh nhà bọn họ thích gặm cỏ non, lại còn gặm hết sức vui vẻ!