Vào giờ tan tầm buổi chiều.

“Thường Bình, cậu không tham gia hoạt động của câu lạc bộ cờ vây nữa à?”

“Chủ tịch, em có việc gấp.” Một nam sinh cao lớn mặc áo phông trắng, quần jean vội vã chạy ra từ Đại học Vân Hà, nhưng đã bị chủ nhiệm và một thành viên khác của câu lạc bộ cờ vây chặn lại ngay cổng trường.

“Đây là buổi sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên của năm học đấy.” Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây hơi đau đầu, đứng chắn trước mặt chàng trai tên Thường Bình: “Hôm kia trong buổi chào đón thành viên mới, câu lạc bộ cờ vây chúng ta khó khăn lắm mới tuyển được năm bạn mới, không phải cậu cũng đã hứa hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn ấy sao?”

“Em thật sự có việc gấp mà!” Vẻ mặt Thường Bình trông đúng là rất vội vàng.

“Thường Bình, cậu là đại thần của câu lạc bộ cờ vây chúng ta đấy.” Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây không định để Thường Bình đi dễ dàng: “Mấy đàn em khóa dưới đều là vì ngưỡng mộ cậu nên mới tham gia đó.”

“Em…” Thường Bình liếc nhìn trời, rồi lại nhìn giờ trên màn hình điện thoại, cuối cùng buông một câu: “Em đi tham gia hoạt động của một câu lạc bộ khác!”

Hoạt động của câu lạc bộ khác?

“Cậu… cậu còn tham gia câu lạc bộ nào khác nữa à?” Chủ tịch và thành viên đang chặn đường đều sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.

Nhân cơ hội này, Thường Bình liền quay người bỏ chạy.

“Này, Thường Bình! Thằng nhóc cậu tham gia câu lạc bộ nào thế hả!” Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây hét với theo bóng lưng Thường Bình. Anh và cậu ta đã ở cùng câu lạc bộ cờ vây ba năm, thật sự không biết cậu còn có sở thích nào khác.

“Câu lạc bộ giao lưu chuyện kinh dị!” Thường Bình đã chạy xa, đáp vọng lại một câu, rồi biến mất khỏi cổng trường trong nháy mắt.

“Hả?” Chủ tịch và thành viên kia ngơ ngác đứng ở cổng trường một lúc lâu mới hoàn hồn: “Thường Bình dính dáng đến Câu lạc bộ linh dị từ bao giờ thế? Mà trường mình có câu lạc bộ này à?”

“Cũng bình thường mà.” Thành viên còn lại của câu lạc bộ cờ vây không mấy ngạc nhiên: “Trình độ chơi cờ của đàn anh Thường rất cao, mà trong câu lạc bộ mình cũng chẳng tìm được đối thủ nào xứng tầm, chắc bình thường tham gia sinh hoạt câu lạc bộ cũng thấy nhàm chán. Biết đâu anh ấy tham gia Câu lạc bộ linh dị… là để tìm cảm giác mạnh thì sao?”

“Anh thấy cậu ta là đồ lập dị thì có!” Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây tức tối quay người bỏ đi: “Chả trách lại thần tượng Hạ cửu đẳng, người nổi tiếng là tính tình kỳ cục.”

“Hạ cửu đẳng? Ý anh là Hạ Trúc Khanh cửu đẳng ạ?” Thành viên kia dường như lần đầu nghe chuyện này: “Em còn tưởng Hạ cửu đẳng chỉ nổi tiếng trong giới nữ kỳ thủ thôi, dù sao thì tỷ lệ thắng năm nay của ngài ấy cũng không cao lắm.”

“Tên nhóc Thường Bình đó cũng khối đứa con gái theo đuổi đấy chứ.” Chủ tịch nhắc đến chuyện này, không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị: “Tuần trước anh còn thấy nó đi dạo phố cùng với hoa khôi mới nổi rất xinh đẹp của khóa năm nhất… à không, năm hai chứ.”

“Chủ tịch, anh đang nói đến Chu Dao à?” Vẻ mặt của thành viên kia đột nhiên trở nên kỳ quặc.

“Anh quên mất em với hoa khôi mới đó học cùng chuyên ngành.” Chủ tịch nói, cũng nhận ra vẻ mặt của thành viên năm hai bên cạnh có chút lạ: “Sao thế?”

“Em nghe nói Chu Dao đã mất tích đúng một tuần rồi, không có tin tức gì, nói thẳng ra là không biết sống chết thế nào!” Thành viên kia hạ thấp giọng, nói một cách đầy bí ẩn: “Hôm nay lúc lên lớp còn có cảnh sát đến lớp điều tra, xem ra vẫn chưa tìm được.”

“Không thể nào? Tuần trước anh mới thấy cô ấy mà…” Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây đột nhiên ôm chầm lấy mình, răng va vào nhau lập cập: “Sao đột nhiên anh thấy hơi lạnh sống lưng thế nhỉ?”

Sau khi rời trường, Thường Bình đi thẳng đến phố Hạnh Phúc. Nơi cậu ta muốn đến không phải là Câu lạc bộ Linh dị nào đó, mà là một quán trà ở cuối phố Hạnh Phúc.

Mười ngày trước, Weibo của Thường Bình, sinh viên năm tư Đại học Vân Hà; Chu Dao, sinh viên năm hai, và ba sinh viên khác từ trường đại học bên cạnh đột nhiên nhận được tin nhắn trúng thưởng, nói rằng bài đăng rút thăm “Thành viên trải nghiệm Quán trà Phố Hạnh Phúc” mà họ từng chia sẻ đã trúng giải.

Quả thật, họ có tiện tay chia sẻ bài đăng này, hơn nữa quán trà ở phố Hạnh Phúc đó thực sự tồn tại. Vì vậy năm sinh viên vốn không quen biết nhau đã tập hợp lại, cùng bước vào quán trà trông có vẻ trang nhã đó.

Không ai ngờ rằng, đây thực chất là một âm mưu đến từ ác quỷ!

Kể từ lúc bước vào quán trà kinh dị đó, họ phải trải qua mười phó bản của thế giới kinh dị mới có thể lấy lại tự do. Nếu họ tự ý bỏ trốn hoặc tiết lộ sự thật về quán trà kinh dị cho người khác, họ sẽ lập tức bị ác quỷ ám đến chết!

“Còn sáu phó bản nữa là kết thúc rồi.” Vì sắp đến giờ hẹn với đồng đội, Thường Bình gọi một chiếc taxi đến phố Hạnh Phúc. Do lo ngại không thể để tài xế taxi đến quá gần quán trà, Thường Bình bèn xuống xe ở một nơi khác rồi tăng tốc chạy về phía quán trà, chỉ sợ mình đến muộn sẽ rước họa vào thân.

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Thường Bình!”

Thường Bình vừa nhìn thấy cửa lớn của quán trà thì đã bị một cánh tay cực khỏe kéo vào góc tường. Ba người vây chặt lấy Thường Bình, còn dùng tay bịt miệng cậu lại.

Nếu ba người trước mặt không phải là đồng đội cùng trải qua quán trà kinh dị với Thường Bình, có lẽ cậu đã thật sự la hét ầm ĩ rồi.

“Suỵt! Trong quán trà toàn cảnh sát, chúng ta tạm thời không vào được.” Người chặn trước mặt Thường Bình là một anh chàng đeo kính, được xem như nửa quân sư trong đội. ( app truyện T Y T )

“Cảnh sát? Đùa kiểu gì vậy?” Thường Bình biết quán trà đó thực chất do ác quỷ mở, hoàn toàn không ngờ có ngày cảnh sát lại nhúng tay vào.

Nhưng khi Thường Bình để ý thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ba người đồng đội, cậu biết sự việc có lẽ nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dưới ảnh hưởng của đồng đội, Thường Bình cũng bất giác hạ thấp giọng.

“Chu Dao mất tích rồi.” Người lên tiếng là một anh chàng mập mạp đứng cạnh người đeo kính, vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cảnh sát và gia đình cô ấy đang tìm cô ấy khắp nơi. Vì có người nói đã gặp Chu Dao ở đây nên cảnh sát mới đến.”

“Bây giờ cảnh sát lập án nhanh vậy sao?” Mới sáng nay còn gặp cô gái tên Chu Dao đó, Thường Bình không nghĩ ngợi gì mà nói: “Vậy chúng ta cũng phải giúp tìm chứ! Ma quỷ của phó bản kinh dị thứ năm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, Chu Dao có thể gặp nguy hiểm!”

“Thường Bình.” Anh chàng mập lại lau mồ hôi: “Cảnh sát nói Chu Dao đã mất tích bảy ngày rồi!”

“Bảy… bảy ngày? Sao có thể?!” Thường Bình không kìm được hét lên, nhưng lập tức bị người bên cạnh giữ lại, đành hạ giọng nói tiếp: “Vậy thì người vào quán trà cùng chúng ta cả tuần nay là ai?!”

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Chúng tôi cũng không biết.” Anh chàng đeo kính lắc đầu, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi. “Đây cũng chính là điều đáng sợ nhất. Đúng không? Nếu Chu Dao thật sự mất tích bảy ngày, vậy có nghĩa là vào lần thứ hai chúng ta vào quán trà, Chu Dao đã bốc hơi khỏi thế gian rồi.”

“Chu Dao luôn ở bên cạnh chúng ta…” Chàng trai khỏe mạnh đang giữ tay Thường Bình muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, chẳng qua vẻ mặt đã lộ rõ sự sợ hãi muộn màng.

Thường Bình cũng bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Cô gái xinh đẹp hay khóc nhưng luôn cẩn thận băng bó vết thương cho họ, thật sự… có vấn đề sao?

“Lúc tớ mới đến, mấy cảnh sát đó còn đứng ở cửa quán trà.” Răng anh chàng đeo kính bắt đầu va vào nhau vì sợ: “Họ nói quán trà đó đã đóng cửa hơn nửa năm rồi, bên trong hoàn toàn là một đống đổ nát.”

Đống đổ nát?

Thường Bình nhớ rõ quán trà được trang trí rất xa hoa. Từ ánh đèn, bàn ghế và cả những bụi trúc xanh trồng cạnh tường đều để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu ta. Chẳng lẽ chỉ có mấy người họ mới nhìn thấy quán trà kinh dị đó sao?

“Các, cậu, đang, làm, gì, vậy?”

Ngay lúc bốn người đang co rúm trong góc tường im lặng, một giọng nữ yếu ớt và ma mị đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ.

Đó là giọng của Chu Dao! Giọng nói ngày thường khiến bốn chàng trai cao lớn vui vẻ tươi cười, giờ đây nghe chẳng khác gì tiếng gọi từ địa ngục, nghe thế nào cũng thấy lạnh sống lưng.

“Sao, vậy? Tại, sao, không, quay, lại, nhìn, tôi?” Giọng Chu Dao lại vang lên, ngữ điệu ngắt quãng từng chữ nghe không giống người sống: “Đến, lúc, đi, vào, quán, trà, rồi…!”

Con ma của quán trà từng nói, cứ đến lần thứ năm và thứ mười thì những người tham gia sẽ gặp kiếp nạn. Mà con ác quỷ đáng sợ đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu… Nhưng Thường Bình và nhóm cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, ác quỷ của phó bản thứ năm vẫn luôn đi theo bọn họ!

“A a a a a!” Người đầu tiên không nhịn được hét lên chính là anh chàng mập đã mồ hôi đầm đìa. Cậu ta biết “Chu Dao” đang ở ngay sau lưng, nên chỉ có thể lao về phía quán trà ở đằng trước.

Ít nhất ở đó còn có cảnh sát!

Đúng vậy, có cảnh sát!

“Anh Mập…” Thường Bình và hai người kia vội vàng đuổi theo, chỉ mong có thể cách “Chu Dao” phía sau càng xa càng tốt.

Nhưng ngay lúc bốn người đang liều mạng bỏ chạy, một cơn gió âm u đột nhiên thổi qua chân họ, tiếp đó, cả bốn người cùng lúc bị vấp ngã, ngã sấp mặt ngay trên con đường lớn của phố Hạnh Phúc gần quán trà. Hai chân đau nhói, đến cả động tác đứng dậy đơn giản cũng không làm được.

“Chết tiệt!” Thường Bình đấm mạnh xuống mặt đường, cậu ta thậm chí có thể cảm nhận được cơn gió âm u phía sau đang đến ngày càng gần.

Chẳng lẽ hôm nay cậu ta thật sự phải chết ở đây sao?!

Sự việc đến nước này, điều Thường Bình hối hận nhất chính là đã không trân trọng cuộc sống bình yên và bình thường trước đây, thậm chí còn từng thấy cuộc sống trước kia thật nhàm chán và tẻ nhạt, còn từng cảm thấy kích thích và phấn khích khi gặp phải quán trà kinh dị…

Đến bây giờ Thường Bình mới nhận ra, cuộc sống bình dị và bình thường mới là điều tốt đẹp nhất.

Còn cả bố mẹ vẫn luôn đợi cậu về ăn tối… thật sự không thể gặp lại nữa sao?

Thường Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, đấm mạnh xuống mặt đường thêm một lần nữa.

“Mẹ ơi, họ đang làm gì vậy?” Ngay lúc bốn chàng trai cao lớn tưởng mình chắc chắn phải chết, một giọng nói trẻ con non nớt nhưng bình tĩnh đột nhiên vang lên từ gần đó: “Mấy anh trai này cũng phải làm nhật ký quan sát kiến nhàm chán ạ?”

“Không được nói bài tập cô giáo giao là nhàm chán.” Tiếp đó là giọng một phụ nữ trẻ vang lên, cùng lúc đó, tiếng xe đạp dừng lại bên cạnh cũng lọt vào tai Thường Bình: “Mấy anh trai này không thấy quan sát kiến nhàm chán đâu. Vì vậy con cũng phải hoàn thành bài tập cho tốt, đừng có suốt ngày chỉ biết học chơi cờ theo bố con.”

“Mau đi đi!” Sau khi Thường Bình gắng gượng chống người dậy, cậu ta nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn quen thuộc đang dừng xe đạp ở ngay bên cạnh, trên yên sau của xe còn có một cậu bé chừng năm, sáu tuổi để đầu quả dưa hấu. Cả hai mẹ con đều tò mò nhìn chằm chằm vào họ.

“Hai người mau đi đi! Ở đây nguy hiểm lắm!”

Thường Bình nhận ra đó chính là phu nhân trẻ tuổi và con trai của gia đình đối diện quán trà, cũng là những người bình thường sống cuộc sống giản dị. Do đó, cậu ta tuyệt đối không thể để họ bị cuốn vào chuyện này!

“Mau đi đi!!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play