Bạch Bất Ngữ là một “người” rất khiêm tốn và có mục tiêu cuộc đời rất rõ ràng – trở thành một bà nội trợ bình thường.
Khi đám thân tín của Bạch Bất Ngữ biết được mục tiêu “vĩ đại” này của cô, ai nấy đều sửng sốt, mắt tròn mắt dẹt như mấy con ma treo cổ thè lưỡi sau khi chết. Họ hoàn toàn không hiểu nổi Bạch Bất Ngữ, người đủ sức xưng vương xưng bá trong giới quỷ, tại sao lại thèm muốn cuộc sống của những con người yếu đuối đó.
Vì vậy, Bạch Bất Ngữ ngồi trên cao, vẻ mặt chán chường hỏi họ: “Ngoài việc làm ma, còn chuyện gì vui nữa không?”
Đám thân tín nhìn nhau, cuối cùng lại chẳng nói được lời nào.
Từ chuyện nhỏ như nhập vào người thường quậy phá, đến chuyện lớn như tập hợp hàng vạn quỷ binh đánh nhau tơi bời với đám quỷ dưới địa ngục, Bạch Bất Ngữ đã dẫn dắt họ làm hết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ mà một con ma có thể làm… Còn, còn có thể làm được gì nữa chứ?
Quản lý quỷ binh?
Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, họ đã xây dựng một hệ thống quản lý vô cùng hoàn thiện từ rất lâu rồi. Dù cho họ có đột ngột thay ngôi đổi chủ, đám lâu la bên dưới cũng chẳng hề hay biết. Mà thực tế, Bạch Bất Ngữ đã ru rú trong cái hang ổ trông thì to lớn nhưng đến mạng internet cũng chẳng có này, làm bà chủ phủi tay mấy trăm năm rồi.
Thật sự… chẳng có gì để làm! Ngay cả đám thân tín giữ chức vụ cao dưới trướng Bạch Bất Ngữ, thực ra cũng thấy cuộc đời làm ma thật nhàm chán. Nhiệt huyết và cái tính trẻ trâu hồi đó, sớm đã tan biến không còn tăm hơi theo dòng thời gian.
“Ta đi đây.” Bạch Bất Ngữ buông lại ba chữ đó, rồi biến mất hoàn toàn trước mặt đám thân tín vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị kia.
Vì vậy, việc Bạch Bất Ngữ chọn cuộc sống hiện tại không phải là để trốn tránh điều gì, mà chỉ thật lòng muốn tìm kiếm một lối sống mới, trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới mà cô chưa từng có.
Chẳng qua ban đầu, Bạch Bất Ngữ chỉ muốn đến thành phố Vân Hà giải khuây, tận hưởng cuộc sống mua sắm thỏa thích, ru rú ở nhà của loài người, nhưng không ngờ lại gặp được Hạ Trúc Khanh ở thành phố này.
Hiện tại còn có Hạ Kỳ có thể chất đặc thù từ khi sinh ra, cuộc sống cũng đi vào quỹ đạo.
Tiếc là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù Bạch Bất Ngữ chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, thậm chí đã chọn thành phố Vân Hà, nơi vốn có tiếng tốt trong giới quỷ là ít khi xảy ra chuyện, nhưng sau sáu năm sống yên ổn…
Ngọn gió ở phố Hạnh Phúc, thành phố Vân Hà, dường như đã đổi chiều.
Vì vụ nữ sinh viên đại học mất tích, cảnh sát thành phố Vân Hà đã lượn lờ trước cổng nhà tứ hợp viện của nhà họ Hạ cả ngày, mà thỉnh thoảng họ còn nấp trong góc, nhìn cổng nhà họ Hạ rồi hí hoáy ghi chép gì đó vào sổ tay, khiến Bạch Bất Ngữ thi thoảng ra vào cổng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng những cảnh sát đó cũng chỉ là người thường làm việc theo công vụ thôi. Vì họ biết được chuyện về “Quán trà Phố Hạnh Phúc” từ người cung cấp thông tin, lại tìm thấy dấu vết cuối cùng của nữ sinh viên ở camera giao lộ, nên họ quyết đào sâu ba tấc đất cũng muốn tìm ra manh mối ở đây.
Hơn nữa, nhà họ Hạ không liên quan gì đến chuyện này, không sợ ma gõ cửa, càng không sợ cảnh sát gõ cửa. Bởi vậy Bạch Bất Ngữ cố gắng duy trì nhịp sống thường ngày, cứ đến giờ tan học là lại đạp xe đi đón Hạ Kỳ.
Chẳng ngờ Bạch Bất Ngữ vừa đón con trai về đến cửa nhà, đã thấy bốn chàng trai cao lớn với vóc dáng khác nhau đang nằm sõng soài trên đường, giãy giụa một cách kỳ quặc như thể bị giẫm phải cái đuôi vô hình.
Đương nhiên, Bạch Bất Ngữ cũng nhìn thấy con ma nữ ướt sũng cách đó không xa… chính là cô gái mắt đỏ hoe nhưng người đầy quỷ khí đi theo sau bốn chàng trai kia lúc sáng.
Mới nửa ngày không gặp, tạo hình của cô ta đã hoàn toàn thay đổi phong cách rồi.
“Mẹ ơi, mấy anh này lớn thế rồi mà vẫn phải quan sát kiến ạ?” Hạ Kỳ mới đi học tiểu học ngày đầu tiên, nhưng cậu bé hoàn toàn không có tâm trạng háo hức của trẻ con bình thường. Cậu bé chỉ ngoan ngoãn ngồi trên yên sau xe đạp, hai tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn, đôi mắt to tròn đen láy nhìn bốn người trên mặt đất, vẻ mặt hơi ngây ngô đáng yêu.
Dưới sự bảo vệ cẩn thận của Bạch Bất Ngữ, Hạ Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì cậu bé không nên thấy, và dĩ nhiên cũng không nhìn thấy con ma nữ đang ở rất gần.
“Ngoan nào.” Bạch Bất Ngữ dừng xe đạp, chống chân chống xong liền ôm lấy cậu con trai cưng của mình, hai tay nhấc bổng Hạ Kỳ như một con búp bê lớn xuống xe. Rồi cô dụ dỗ: “Mẹ thấy bố con lén mua một cuốn kỳ phổ cổ đấy, chắc chắn là nhân lúc con không ở nhà lén chơi một mình rồi!”
Tức thì đôi mắt đen láy của Hạ Kỳ đột nhiên mở to. Tuy mặt mũi cậu bé không thể hiện tí biểu cảm gì, nhưng lúc chạy nhanh vào nhà cậu bé đã khua tay chân cùng phía, lóng ngóng cả lên, loạng choạng đi mấy bước mới nhận ra, đủ thấy thằng bé kích động đến mức nào.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Về điểm này, Bạch Bất Ngữ vẫn cảm thấy hơi buồn bực. Cô là một con quỷ, mang thai mười tháng, trải qua bao khổ cực mới sinh được một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp đáng yêu thế này, nhưng sao nó lại giống hệt bố nó, mê chơi cờ như vậy chứ?
…
Nhìn Hạ Kỳ chạy vào cổng sân rồi, Bạch Bất Ngữ mới tiếp tục đẩy xe, lướt qua con ma nước ướt sũng kia, đi về phía bốn chàng trai vẫn còn nằm trên mặt đất.
“Chị ơi, chị…”
Thường Bình cảm nhận được hai chân mình đã bị ác quỷ khống chế, nên dù cậu ta có giãy giụa cỡ nào cũng không đứng dậy được. Nhưng điều khiến Thường Bình khó chịu nhất bây giờ là, dù cậu ta có cảnh báo vị phu nhân trẻ tuổi đang đẩy xe đạp kia thế nào, vẻ mặt đối phương vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn cười nói vui vẻ với con trai!
“Các cậu không sao chứ?”
Đến bên cạnh nhóm Thường Bình, Bạch Bất Ngữ dựng xe đạp sang một bên, cúi người nhìn nhóm bốn người đang sợ hãi hoặc đau đớn, giả vờ vô tình phẩy tay qua chân Thường Bình.
Cho dù chỉ là một bà nội trợ đi ngang qua, khi thấy có người nằm sõng soài với tư thế khó coi trước cửa nhà mình, cũng không thể hoàn toàn làm ngơ được.
Huống hồ Bạch Bất Ngữ cũng chẳng làm gì to tát, chỉ tiện tay phẩy đi luồng quỷ khí bên chân nhóm Thường Bình, để họ muốn đi đâu thì đi thôi.
“Chúng tôi…” Thường Bình còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đã cảm thấy chân mình nhẹ bẫng, cảm giác bị vật nặng đè lên lúc trước đột nhiên biến mất.
Bốn chàng trai cao lớn nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, người nào người nấy vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị nhân lúc còn cử động được thì chuồn ngay lập tức.
Điều Bạch Bất Ngữ muốn thấy chính là bốn chàng trai này rời khỏi phố Hạnh Phúc càng nhanh càng tốt. Dù sao, con ma nữ đứng sau lưng bốn người họ chỉ muốn đi theo họ thôi, nếu họ đi rồi, ma nữ kia tự nhiên cũng sẽ không ở lại nữa.
“Chị ơi, xin chờ một chút!” Thường Bình lúc này lại đột nhiên đổi ý, vẻ mặt nặng nề hỏi Bạch Bất Ngữ: “Chị ơi… chị có nhìn thấy sau lưng chúng tôi… có thứ gì kỳ lạ không?”
Luồng khí lạnh đó mãi không chịu tan đi. Tuy Thường Bình và ba người bạn kia đều không dám quay đầu lại nhìn, nhưng cậu ta vẫn rất muốn biết – Chu Dao rốt cuộc có thật sự biến thành ma không? Chu Dao có thật sự đang đứng sau lưng họ không?
Bạch Bất Ngữ tự nhiên liếc mắt qua con ma nữ, lắc đầu với vẻ mặt nghi hoặc.
“Thường Bình, mau đi thôi!” Anh chàng đeo kính thấy Thường Bình đứng yên không đi, giọng nói ngày càng sốt ruột, nhưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn: “Dù sao chúng ta cũng đã trải qua bốn lần rồi, nếu bây giờ không đi, nói không chừng mất mạng ở đây luôn đấy!”
“Chị ơi…” Thường Bình vẫn cắn răng nhìn Bạch Bất Ngữ bên cạnh.
“Cậu có thể gọi tôi là cô Hạ.” Bạch Bất Ngữ nghe Thường Bình gọi bao nhiêu tiếng “chị ơi”, đột nhiên cảm thấy mình lại già đi mấy trăm tuổi.
“Hạ, cô Hạ.” Thường Bình ngoan ngoãn đổi cách xưng hô. Đây cũng là lần đầu cậu ta biết gia đình đối diện quán trà họ Hạ: “Sáng nay chúng ta cũng gặp nhau rồi. Lúc đó chị có thấy cô gái đi theo sau chúng tôi không? Một cô gái khá xinh đẹp ấy!”
Nghe câu hỏi của Thường Bình, hai người còn lại bị quán trà kinh dị lựa chọn cũng run lên, im lặng chờ đợi câu trả lời của Bạch Bất Ngữ.
Mà Bạch Bất Ngữ đương nhiên biết Thường Bình muốn biết điều gì, nên nghiêm mặt nói: “Cô gái nào? Sáng nay tôi chỉ thấy bốn cậu từ quán trà đối diện đi ra thôi mà! Nói mới nhớ, cảnh sát nói quán trà đối diện đóng cửa hơn nửa năm rồi, mấy cậu trai trẻ các cậu ngày nào cũng rảnh rỗi đến quán trà bỏ hoang qua đêm làm gì? Không sợ à? Các cậu vẫn là sinh viên đúng không? Chuyện quan trọng nhất vẫn là học hành, mấy chuyện gái xinh với qua đêm bên ngoài các thứ, cứ để tốt nghiệp rồi hẵng tính.” ( app truyện TᎽT )
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bạch Bất Ngữ có vóc người nhỏ nhắn, mặc áo sơ mi voan, quần short bò và giày đế dày bình thường, chưa kể cô còn để kiểu tóc thẳng đơn giản nhất cùng với cặp kính gọng to. Nhìn thế nào vẫn thấy cô trẻ hơn cả nhóm người Thường Bình.
Nếu không phải Thường Bình biết cô là mẹ của một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, có lẽ lúc nãy cậu ta cũng không gọi được tiếng “chị ơi” như vậy.
Khi Bạch Bất Ngữ ở dáng vẻ này dùng giọng điệu bề trên khuyên họ học hành tử tế, tâm trạng của bốn chàng trai cao lớn vẫn có chút phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó, họ rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng vì những lời cô nói…
Từ trước đến nay, thật sự chỉ có bốn người họ mới nhìn thấy Chu Dao?
Cả tuần nay đi theo bên cạnh họ, luôn là hồn ma của Chu Dao?!
“Không có việc gì thì về nhà sớm đi, đừng để người nhà lo lắng.” Bạch Bất Ngữ gật đầu với bốn chàng trai mặt đầy sợ hãi, rồi đẩy xe đạp tiếp tục về nhà.
Chính vào lúc này…
Bên trong quán trà vốn bị cảnh sát xác định là tòa nhà bỏ hoang đột nhiên bùng phát một luồng quỷ khí đáng sợ!
Bạch Bất Ngữ bất giác quay đầu nhìn lại, liền thấy phía trên quán trà không biết từ lúc nào đã tụ lại một đám sương mù đen kịt, và nó đang lan nhanh ra đường phố Hạnh Phúc với tốc độ như sấm sét.
Đám sương mù đen kịt đó lập tức nuốt chửng bốn chàng trai nhóm Thường Bình, nuốt chửng con ma nước vẫn luôn đi theo sau họ, thậm chí nuốt chửng cả lốp sau xe đạp của Bạch Bất Ngữ.
“Ta vẫn luôn nghĩ ma quỷ với nhau cứ sống yên ổn là tốt rồi.” Bạch Bất Ngữ híp mắt nhìn chằm chằm vào cái lốp sau: “Kết quả là ngươi không chỉ tự tìm tới cửa, mà còn định trộm xe đạp của ta?!”
Thấy đám sương mù đen kịt sắp lao vào cổng nhà tứ hợp viện, Bạch Bất Ngữ đẩy gọng kính trên sống mũi xuống, bàn tay phải đưa ra lại trực tiếp tóm lấy đám sương mù đen!
Đám sương mù đen kịt hư ảo khó nắm bắt đó lại bị Bạch Bất Ngữ túm chặt lấy, sau đó vừa kéo vừa lôi thẳng vào quán trà đối diện!
Nhưng ngay khoảnh khắc Bạch Bất Ngữ bước vào quán trà…
Xuất hiện trước mặt Bạch Bất Ngữ không phải là quán trà bỏ hoang, cũng không có khung cảnh trang nhã trong trí nhớ của cô, mà lại là một ga tàu điện ngầm?
Một ga tàu điện ngầm lộ thiên không một tiếng động, bầu trời vốn đang nhá nhem tối cũng lập tức biến thành đêm khuya, không sao không trăng, chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu sáng nhà ga trước mắt.
Trong thế giới tĩnh lặng như vậy, một chiếc tàu điện ngầm lặng lẽ chạy tới, từ từ dừng lại trước sân ga. Mà hồn ma của Chu Dao đang cúi đầu đứng bên trong tàu, nước và máu trộn lẫn dính khắp người cô, trông vừa thê thảm vừa âm u đến lạ.
Rõ ràng là một khung cảnh quỷ dị như vậy, nhưng Bạch Bất Ngữ lại đột nhiên nở nụ cười.
Bởi vì cô phát hiện ra trong nhà ga này, ngoài hồn ma của Chu Dao ra, dường như chỉ còn lại một “người” là cô.
“Quán trà kinh hoàng sao? Mắt chọn người cũng không tệ đấy.” Bạch Bất Ngữ cười nói xong liền tháo kính xuống lau lau, nhiệt độ trong cả nhà ga tàu điện ngầm dường như lập tức hạ xuống không độ…