Giữa đám ma quỷ lang thang trên phố Hạnh Phúc có lưu truyền một câu:

Đừng chọc vào bà nội trợ trẻ tuổi đi ngang qua!

Các bà các cô trên phố Hạnh Phúc đều biết rằng, cậu ba nhà họ Hạ mê cờ như điếu đổ. Anh có thể nhịn ăn, có thể nhịn ngủ, có thể nhịn nói chứ không thể nhịn chơi cờ. Mặc dù có người nói thằng ba nhà họ Hạ chơi cờ rất giỏi, nhưng giỏi đến mấy thì cũng chỉ là thú vui tiêu khiển của mấy ông già trong công viên thôi mà?

Nên hàng xóm láng giềng đều cho rằng Hạ Trúc Khanh chắc khó lấy được vợ, tiếc cho một chàng trai tuấn tú như vậy.

Thế mà đúng ngày sinh nhật 23 tuổi, Hạ Trúc Khanh lại dẫn về căn tứ hợp viện nhỏ của nhà họ Hạ một cô gái trẻ người nhỏ nhắn, xinh xắn. Không lâu sau thì đăng ký kết hôn, rồi qua một năm, bảo bối đầu tiên của nhà họ Hạ – Hạ Kỳ ra đời.

Hàng loạt hành động thần tốc này khiến những người hàng xóm láng giềng chứng kiến Hạ Trúc Khanh lớn lên đều phải tròn mắt ngạc nhiên.

Một cô gái trẻ vừa đảm đang vừa xinh đẹp như vậy mà lại gả cho một thằng đầu gỗ mê cờ? Hàng xóm láng giềng lại thấy tiếc cho cô.

Thế nhưng cô Hạ luôn tươi cười, nói rằng cô thích cuộc sống bình dị như vậy. Từ mấy trăm năm trước cô đã mong muốn có một cuộc sống yên bình như thế này rồi!

Hàng xóm chỉ nghĩ cô Hạ hài hước, nào có biết là người ta nói thật.

Thế nhưng khi Hạ Kỳ vào tiểu học chưa được bao lâu, cô Hạ - thích cuộc sống yên bình - Bạch Bất Ngữ, lại nhận thấy gió ở phố Hạnh Phúc đang thay đổi.

Mới tháng chín mà gió thổi đã lạnh lẽo, còn mang theo một luồng tà khí và… quỷ khí.

Nơi đầu tiên xuất hiện dị thường là quán trà sang trọng đối diện nhà họ Hạ. Không biết từ bao giờ, quỷ khí bắt đầu thoang thoảng từ cửa quán trà bay ra. Mà những người ra vào quán trà đều có vẻ mặt u ám, không phải bị ma ám thì cũng là gặp ma.

Dĩ nhiên, nơi đấy cũng có vài người trẻ thường xuyên ra vào quán trà. Họ vào lúc mặt trời lặn, đến sáng hôm sau mới ra, suýt nữa khiến Bạch Bất Ngữ tưởng quán trà đối diện chuyển sang kinh doanh nhà nghỉ.

Mỗi khi đưa con trai đi học, Bạch Bất Ngữ thường thấy những người trẻ tuổi hôm qua còn tràn đầy năng lượng, hôm nay lại bước ra từ quán trà với vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt u ám, môi tái nhợt. Trên người họ ít nhiều đều có vết thương ghê rợn, máu chảy ra có cả độc quỷ lẫn trong đó, chắc hẳn đã trải qua một đêm kịch liệt.

“Chúng ta lại sống sót rồi.”

Bạch Bất Ngữ chắc chắn con trai đã ngồi yên vị ở ghế sau, đang tính đạp xe đi thì nghe thấy chàng trai trẻ dẫn đầu bỗng thốt lên một câu đầy cảm khái như vậy.

“Khi nào mới thoát khỏi sự khống chế của quán trà kinh dị này đây? Tôi sợ quá…” Người nói là một cô gái trông khá xinh xắn, mắt cô ấy đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Bạch Bất Ngữ nhìn cô gái đó thêm một chút. Tuy người thường không cảm nhận được, nhưng Bạch Bất Ngữ lại thấy quỷ khí quanh người nữ sinh ấy nồng nặc đến mức sắp bùng nổ, rõ ràng là rất không bình thường.

“Chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ là chúng ta sẽ được tự do.” Người nói là một chàng trai đeo kính: “Sau sáu nhiệm vụ kể chuyện kinh dị do quán trà giao, chúng ta sẽ an toàn.”

“Nhưng lần tới sẽ là nhiệm vụ thứ năm.” Chàng trai trẻ đi đầu có vẻ mặt không mấy thoải mái: “Người của quán trà đã nói, cứ đến nhiệm vụ thứ năm, thứ mười sẽ gặp nạn. Chúng ta không biết con ma trong nhiệm vụ thứ năm sẽ xuất hiện khi nào, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngay bây giờ. Lần này, không biết chúng ta có thể trốn thoát hay không.”

“…”

Mấy người trẻ tuổi cứ tưởng mình nói rất nhỏ, nào ngờ cô Hạ trẻ tuổi lại có thính giác cực tốt.

Quán trà kinh dị?

Trải nghiệm chuyện kinh dị?

Bạch Bất Ngữ bỗng cảm thấy chuyện này giống mấy tiểu thuyết kinh dị thể loại vô hạn lưu mà cô em chồng Hạ Hiểu Cúc thích đọc. Chẳng lẽ… quán trà đối diện nhà cô đã biến dị rồi?

Bạch Bất Ngữ vốn không quan tâm đến mấy chuyện bao đồng. Chỉ cần thứ trong quán trà đối diện không tìm đến cô, cô cũng vui vẻ sống yên ổn với bọn chúng.

Thậm chí, cô còn muốn hỏi xem quán trà đối diện có cho khách tham quan không. Cô khá hứng thú với loại hình kinh doanh mới lạ như kinh dị vô hạn lưu này.

“Mẹ ơi, sắp muộn học rồi.” Cậu nhóc lớp một Hạ Kỳ, cả tính cách lẫn ngoại hình đều giống hệt ông bố, phải lên tiếng nhắc nhở bà mẹ đang ngẩn ngơ. Cậu cũng đã quen với việc luôn bước vào lớp ngay trước khi tiếng chuông reo vang một giây.

“Á!” Bạch Bất Ngữ giật mình, đạp mạnh bàn đạp, đưa con trai yêu quý đến trường.

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

Mấy người trẻ tuổi, người thì mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối, người thì vừa kết thúc nhiệm vụ kinh dị, thấy Bạch Bất Ngữ đều lịch sự mỉm cười. Ra vào quán trà nhiều lần, họ cũng quen mặt cô Hạ hay ra ngoài, biết gia đình đối diện chỉ là những người bình thường bận rộn với cuộc sống.

Ngày nào cũng cơm áo gạo tiền, ngày nào cũng đạp xe đưa đón con đi học…

Những người bình thường như vậy sao có thể hiểu được những gì họ đã trải qua trong quán trà, cũng sẽ không bao giờ biết họ đã trải qua bao nhiêu cuộc phiêu lưu và chiến đấu kinh hoàng.

“Nhưng mà… bình thường thật tốt!” Nhìn bóng lưng Bạch Bất Ngữ đạp xe, chàng trai trẻ đi đầu bỗng cảm thán.

Bạch Bất Ngữ với kỹ năng lái xe đạp siêu đẳng đã đưa con trai đến cổng trường tiểu học phố Hạnh Phúc đúng giờ. Sau đó, cô đạp mạnh bàn đạp, quay đầu xe một cách điệu nghệ, quay trở lại nhà.

Tuy nhiên, cô không về nhà ngay mà dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ. Nụ cười thường trực trên môi biến mất, cô bỗng nhiên cất tiếng như đang tự nói với mình: “Theo tôi suốt dọc đường rồi, còn chưa định hiện thân à?”

“Hô hô hô…”

Vừa dứt lời, trong hẻm bỗng nổi lên từng cơn gió âm u, dường như còn lẫn cả tiếng cười rợn người. Cộng thêm ánh sáng lờ mờ trong hẻm, cảnh tượng này đủ khiến người thường run rẩy.

Nhưng Bạch Bất Ngữ là người thường sao?

Cô đâu phải là người!

Tuy nhiên, Bạch Bất Ngữ luôn là người sáng suốt. Dù ngày xưa từng mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối, dẫn theo hàng ngàn hàng vạn đàn em đến địa phủ tranh giành địa vị, nhưng cô vẫn luôn công bằng minh bạch. Lúc này, cô cũng muốn cho con ma sau lưng một cơ hội, xem nó định ám cô - một bà nội trợ bình thường vô hại, bằng cách nào.

Ngọn gió âm u lại nổi lên, một bàn tay trắng bệch bỗng túm lấy vai trái của Bạch Bất Ngữ. Những móng tay dài màu đỏ, méo mó gãy nát, như thể chỉ trong tích tắc sẽ xé toạc quần áo, đâm vào da thịt.

Bàn tay đó không chỉ trắng bệch mà còn chi chít những vết máu.

Càng khủng khiếp hơn là, lại có một bàn tay giống hệt từ dưới đất thò ra, nắm chặt lấy mắt cá chân phải của Bạch Bất Ngữ đang đặt trên bàn đạp, muốn giữ chặt cô trên xe.

“Hầy...” Bạch Bất Ngữ thở dài, vì từng là đồng nghiệp nên muốn nương tay: “Cô em à, tôi đang vội mua bữa sáng cho chồng. Quán cháo gà đầu phố kia tám rưỡi là đóng cửa rồi đó.”

“Thế chẳng phải vừa hay sao?” Một giọng nói khàn đặc, đứt quãng như móng tay cào trên kính vang lên bên tai Bạch Bất Ngữ: “Ta nhắm vào người chồng bát tự toàn âm của ngươi nên mới tìm đến ngươi đấy. Hô hô hô… Đợi ta nhập vào xác ngươi, cùng chàng đẹp trai kia ân ái trên giường, tư vị của ma nữ nhất định sẽ khiến hắn mê mẩn, lưu luyến, đến chết cũng không xuống giường nổi! Hô hô hô… A a a a a!”

Tiếng cười the thé như cào kính vừa dứt, con ma nữ hung hăng ban nãy bỗng hét lên một tiếng thảm thiết.

“A a a a a… Hu hu…”

Lời ma nữ vừa dứt, một luồng khí đen không rõ hình thù đã quấn quanh cổ nó, treo lơ lửng giữa không trung, như con gà bị bóp cổ kêu lên những tiếng ú ớ khó hiểu.

Còn Bạch Bất Ngữ đang đạp xe - chẳng biết từ lúc nào đã tháo chiếc kính to che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, dựng xe sang một bên, trừng mắt nhìn con ma áo trắng đang bị treo lơ lửng.

Lần đầu tiên nhìn thẳng con ma đó, Bạch Bất Ngữ mới thấy nàng hậu bối này trông cũng xinh xắn. Nếu che đi những vết thương trên người, ăn nói dịu dàng hơn một chút, có khi còn đóng được phim “Thiện Nữ U Hồn”.

Nhưng mà…

“Chỉ bằng ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến đàn ông của ta?!” Một tay cầm kính, một tay khẽ móc ngón trỏ điều khiển luồng khí đen treo con ma lên cao hơn. Bạch Bất Ngữ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt long lên sòng sọc: “Nãy giờ không ra tay, thật sự coi ta là mèo con mà bắt nạt à?!”

“Ư…” Con ma trợn trừng mắt, con ngươi co rút, không biết là do bị luồng khí đen siết chặt quá hay vì cảnh tượng trước mắt quá khó tin.

Rõ ràng… rõ ràng chỉ là một người phụ nữ nhỏ nhắn, nhan sắc bình thường… cũng được, hơi xinh đẹp một chút. Nếu không phải muốn chiếm đoạt người đàn ông bát tự toàn âm kia thì cô ta - một ma nữ trăm năm, còn lâu mới thèm để ý đến thân xác này!

Thế mà người phụ nữ này…

Ma nữ trừng mắt nhìn Bạch Bất Ngữ bên dưới. Dù vóc dáng không thay đổi, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính lại ánh lên màu đỏ, đôi môi nhạt màu cũng đỏ như máu! Rõ ràng ngũ quan không hề thay đổi, nhưng “con người” trước mắt lại mang đến cho ma nữ cảm giác như đang nở rộ giữa biển máu, khiến người ta kinh hãi!

Người phụ nữ này không phải người!

Là ma nữ trá hình á á á á!

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Còn cả luồng khí đen khiến cô ta không có chút sức phản kháng nào… Hai mắt ma nữ đỏ ngầu, cố gắng chen ra từ cổ họng bị siết chặt một giọng nói run rẩy: “Ngươi… Ngài, ngài chẳng lẽ là… là lệ quỷ trăm năm?!”

“Lệ quỷ trăm năm? Đừng có sỉ nhục ‘người’ ta như thế!” Bạch Bất Ngữ nheo mắt, vẻ mặt khó chịu nắm chặt tay phải, nhìn luồng khí đen nhanh chóng nuốt chửng con ma: “Một bà nội trợ bình thường thì không được à?!”

Con ma bị luồng khí đen bao phủ rõ ràng nghe thấy câu nói này, cả người như bị ném vào địa ngục băng giá, hồn phách lạnh toát, không nhịn được hét lên một tiếng thảm thiết cuối cùng.

Bà nội trợ cái quái gì!

Cô ta rốt cuộc đã chọn một đối tượng nhập xác đáng sợ đến mức nào thế này? Đến cả lệ quỷ trăm năm mà cũng coi khinh!

Sau khi nuốt chửng con ma, luồng khí đen dường như vẫn chưa đã thèm, lượn lờ khắp con hẻm. Mãi đến khi Bạch Bất Ngữ trừng mắt nhìn, luồng khí đen mới ngoan ngoãn dừng lại. Sau khi Bạch Bất Ngữ đeo kính lại, luồng khí đen cũng biến mất trong nháy mắt, cảnh tượng ma nữ bị nuốt chửng đáng sợ kia như ảo giác thoáng qua, không còn tồn tại nữa. ( app truyện TᎽT )

“Chết rồi! Cháo gà!” Vừa đeo kính lại, Bạch Bất Ngữ lập tức trở lại thành cô Hạ lúc trước. Vẻ mặt cô tràn đầy sự tiếc nuối, cô đỡ chiếc xe đạp bị ngã ở bên cạnh, kiểm tra trên dưới trái phải vài lần rồi mới tiếp tục đạp xe đi, nhanh chóng đạp về phía quán cháo.

Trường tiểu học phố Hạnh Phúc vào học khá muộn. Khi Bạch Bất Ngữ đưa con trai ra khỏi nhà đã là bảy rưỡi, trên đường về lại phải vòng qua con hẻm vắng vẻ để xử lý con ma kia, nên bây giờ để kịp quán cháo đóng cửa lúc tám rưỡi, cô chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút, hy vọng ông chủ quán cháo nể tình cô mua cháo mỗi ngày mà đừng đóng cửa sớm!

“Chị Bạch, lại đi mua cháo à?”

Khi Bạch Bất Ngữ đang đạp xe vun vút, một cậu bé mặc đồng phục dính máu bỗng xuất hiện trước mặt cô, tự nhiên ngồi vào giỏ xe phía trước. Ngoài bộ đồng phục, mặt và cổ cậu bé cũng dính đầy máu, nhìn thế nào cũng không giống người sống.

Nơi nào có người, nơi đó ắt có ma, phố Hạnh Phúc cũng không ngoại lệ. Nhưng số lượng ma quỷ nán lại ở phố Hạnh Phúc không nhiều, hơn nữa đa phần không phải là ác quỷ, mà chỉ là những ma quỷ bình thường còn vài chấp niệm chưa thể hoàn thành.

Bạch Bất Ngữ sống ở phố Hạnh Phúc đã lâu, khó tránh khỏi việc chạm mặt vài hồn ma. Thế nên chuyện cô nhìn thấy ma quỷ cũng không thể giấu được. Chỉ có điều, những hồn ma quen biết Bạch Bất Ngữ đều tưởng cô Hạ chỉ là một người thường có mắt âm dương, hoàn toàn không biết dưới lớp vỏ nhỏ nhắn của cô ẩn giấu một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.

Nhóc ma mặc đồng phục học sinh trước mắt này rất thân với Bạch Bất Ngữ. Tuy trông còn nhỏ tuổi, nhưng cậu bé cũng là một hồn ma “già làng” đã ở phố Hạnh Phúc mười năm. Có nhiều việc Bạch Bất Ngữ không tiện ra tay đều nhờ cậu giúp đỡ. Đổi lại, Bạch Bất Ngữ sẽ chuẩn bị vài món ăn mà cậu nhóc thích để cậu… ngửi mùi cho đỡ thèm.

“Lạc Lạc, quán cháo đóng cửa chưa thế?” Bạch Bất Ngữ vừa đạp xe vừa sốt ruột hỏi một câu.

Phố Hạnh Phúc là một khu phố cổ, nhà cửa hai bên đường đa phần không được phá dỡ, đường sá thì quanh co khúc khuỷu, lên xuống thất thường, khiến xe cộ khó lòng đi lại thuận tiện.

Lúc Bạch Bất Ngữ đạp xe vun vút trên đường, vô tình vượt qua mấy chiếc xe thể thao trông có vẻ đắt tiền.

“Vẫn mở ạ. Lúc nãy em thấy ông chủ còn nhắc sao nay chưa thấy chị đâu.” Nhóc ma Lạc Lạc cười toe toét báo cáo tình hình.

Nghe cậu bé nói vậy, Bạch Bất Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tốc độ đạp xe thì không hề giảm. Nhưng vì đạp nhanh quá, khi đến trước cửa quán cháo thì cô phải phanh gấp kèm một cú drift khẩn cấp mới tránh được thảm cảnh xe tông vào tường.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play