“Ông chủ, cho hai phần cháo gà!”
“Có ngay!”
Với Bạch Bất Ngữ, ăn hay không ăn chỉ là hình thức. Con trai Hạ Kỳ vì thể trạng đặc biệt nên ngày nào cũng phải ăn bữa sáng đặc chế có “gia vị” riêng của cô. Vì thế, cô chỉ cần giải quyết bữa sáng cho chồng Hạ Trúc Khanh và cô em chồng Hạ Hiểu Cúc thôi.
Cũng vì biết Hạ Trúc Khanh thích món cháo gà ở quán này nên Bạch Bất Ngữ ngày nào cũng đội mưa đội gió đến mua.
Hàng xóm láng giềng chỉ thấy Bạch Bất Ngữ lấy Hạ Trúc Khanh có phần thiệt thòi, nhưng cô lại chẳng hề bận tâm. Bởi lẽ, chồng cô - Hạ Trúc Khanh, sống rất khép kín, ít khi ra ngoài, nên hàng xóm láng giềng mấy ai hiểu được anh là người thế nào. Ngược lại, chính vì những lời đồn đại tam sao thất bản mà người ta mới thấy tiếc thay cho Bạch Bất Ngữ.
“Bất Ngữ à.” Ông chủ quán cháo đang chuẩn bị đóng cửa, thấy cô liền chào hỏi thân tình: “Hạ cửu đẳng dạo này càng ngày càng lợi hại nhỉ, trận đấu hôm kia ở thành phố Hoa Giang tôi xem rồi, thế công sắc bén lắm!”
“Tại mệt cả thôi.” Bạch Bất Ngữ cười đáp: “Ban tổ chức giải cờ Hoa Giang lần này hành người ta quá, nào là lên TV, nào là chụp ảnh nghệ thuật, rồi phỏng vấn, toàn mấy thứ anh nhà tôi sợ nhất. Quá đáng nhất là không hoàn thành công việc thì không cho chơi cờ, thành ra ảnh hưởng tâm lý, về đến nhà là lăn ra ngủ, không biết giờ tỉnh chưa nữa.”
Hàng xóm láng giềng chỉ biết Hạ Trúc Khanh là một kẻ mê cờ, không có công việc đàng hoàng, chứ mấy ai biết việc Hạ Trúc Khanh trở thành kỳ thủ cờ vây cửu đẳng (9-dan) của Hoa Hạ khi mới mười chín tuổi có ý nghĩa gì, cũng không biết tiền thưởng một trận thắng của anh có thể bằng vài tháng lương của người bình thường.
Còn có rất nhiều trường học trả giá cao mời Hạ Trúc Khanh đến giảng cờ, chỉ tiếc là anh một lòng muốn yên tĩnh đánh cờ cùng cao thủ, chẳng bao giờ để tâm đến những lời mời đó.
Một số người dù biết Hạ Trúc Khanh chơi cờ kiếm tiền, còn từng lên TV, nhưng vẫn không coi đó là nghề nghiệp chính đáng. Hay nói đúng hơn, họ từ chối tin vào điều đó trong thâm tâm, họ thà tin rằng nhà họ Hạ sớm muộn gì cũng thu không đủ chi, phải bán nhà để sống.
Bạch Bất Ngữ và Hạ Trúc Khanh cũng không phải kiểu người thích đi giải thích khắp nơi. Hoặc có thể nói, cặp vợ chồng này cố tình không giải thích với người ngoài, chính vì vậy mới đổi lại được cuộc sống yên bình bao năm nay. Dù sau lưng có vài lời ong tiếng ve, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của nhà họ Hạ, đúng không?
“Để Hạ cửu đẳng nghỉ ngơi cho khỏe, cố gắng đoạt thêm cái danh hiệu Quán quân Thế giới hay Danh Nhân gì đó về cho đám cô dì kia xem.” Ông chủ quán cháo là một trong số ít người yêu thích cờ vây trên phố Hạnh Phúc, nghe nhiều lời bàn tán của hàng xóm, tranh luận cũng không lại, nên thường tức anh ách vì chuyện này.
“Anh ấy cũng chẳng quan tâm mấy cái đó, được chơi cờ là đủ rồi.” Bạch Bất Ngữ nhận lấy cháo bỏ vào giỏ xe, cười đầy thấu hiểu rồi đạp xe đi.
Giải thích thế nào đi nữa, người không muốn tin thì vẫn sẽ không tin. Rốt cuộc thì, bạn không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ, mà Bạch Bất Ngữ thậm chí còn muốn tiện tay cho họ thêm vài viên thuốc ngủ nữa kìa.
Nước pha trà ở nhà hơi thiếu, Bạch Bất Ngữ tiện đường mua luôn một thùng nước khoáng. Vì xe đạp chở cả thùng nước không tiện lắm, cô liền sai nhóc ma Lạc Lạc dùng “phép thuật” của ma đỡ thùng nước đi phía sau, còn mình vẫn đạp xe vun vút, chẳng mấy chốc đã về đến cửa căn nhà tứ hợp viện nhỏ của nhà họ Hạ.
“Dù sao người trong nhà cũng chưa dậy, nhóc cứ mang nước vào bếp như mọi khi đi.” Lợi dụng lúc không có ai, Bạch Bất Ngữ sai bảo cậu nhóc ma y như những lần nhờ khuân vác đồ đạc khác. Dù muốn sống cuộc sống của người bình thường, nhưng Bạch Bất Ngữ cũng không thích tốn sức vào mấy việc lặt vặt.
“Bóc lột lao động trẻ em.” Lạc Lạc làm bộ bĩu môi tỏ vẻ ngây thơ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bê thùng nước xuyên tường vào trong.
Bận rộn cả buổi sáng, nhưng khi đứng ngoài cổng sân, Bạch Bất Ngữ vẫn chưa thể thở phào.
Chỉ mới chạm trán qua loa với một con ma nữ nhỏ lúc nãy mà sát khí quanh người Bạch Bất Ngữ đến giờ vẫn chưa lắng xuống. Lúc đạp xe trên đường không để ý lắm, giờ đứng trước cửa nhà mình, Bạch Bất Ngữ mới phát hiện sát khí quanh người cứ cuồn cuộn không ngừng, nhất thời có chút không kìm nén được.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Luồng sát khí này giống như bị đè nén mấy trăm năm, đặc biệt muốn ra ngoài hóng gió vậy. Vừa thoát ra đã muốn nuốt hồn phách, nhuốm máu tươi, làm cách nào cũng không thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng nghĩ đến Hạ Trúc Khanh và Hạ Hiểu Cúc vẫn là người thường, Bạch Bất Ngữ chỉ hít sâu vài lần rồi đẩy cửa sân nhà mình.
Giữa sân của căn nhà tứ hợp viện nhỏ trồng một cây hòe lớn. Nghe nói là vì Hạ Trúc Khanh hồi nhỏ sức khỏe rất yếu, gia đình nghe lời thầy phong thủy trồng một cây hòe. Không ngờ sau khi trồng cây, sức khỏe Hạ Trúc Khanh thật sự tốt lên, mà cây hòe này cũng cao lớn hơn những cây hòe bình thường.
Bạch Bất Ngữ đặt một bàn cờ đá dưới gốc hòe. Hạ Trúc Khanh chỉ cần mang quân cờ và bồ đoàn từ trong phòng ra là có thể ngồi dưới gốc hòe cả buổi, đây cũng là việc anh thích nhất.
Lúc này, Bạch Bất Ngữ vừa đẩy cửa vào đã hơi kinh ngạc khi thấy một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn dưới gốc hòe, lặng lẽ nhìn bàn cờ trước mặt.
Người này dáng người hơi gầy, mặc một bộ quần áo dài đơn giản, nhưng khoác thêm một chiếc áo khoác dài kiểu Trung màu xám trên vai để ngăn cái lạnh buổi sớm trong sân xâm nhập vào cơ thể.
Chiếc áo khoác dài đó là đồ cổ Bạch Bất Ngữ lục ra từ bộ sưu tập của mình, không chỉ có thể ngăn khí lạnh mà ngay cả tà khí, quỷ khí cũng không thể đến gần. Tuy nhiên, xét về sở thích cá nhân, người dưới gốc cây này thích khoác chiếc áo khoác đơn giản đó vào buổi sáng và sau khi trời tối, ngồi xuống bồ đoàn dưới gốc cây, như thể cách biệt với thế giới bên ngoài cổng sân cả một thời đại vậy.
Vì không thường xuyên ra ngoài nên da người dưới gốc cây cũng trắng nõn lạ thường, mái tóc đen nhánh lòa xòa trước trán, làm nổi bật khuôn mặt bình lặng mà thanh tú, đẹp đến mức hoàn toàn không nhìn ra đã gần ba mươi tuổi.
Nhất là bàn tay đang đặt trên bàn cờ đá, thon dài như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn đã có thể tưởng tượng ra những quân cờ rơi xuống từ kẽ tay này.
Người dưới gốc cây thực ra rất cao, nhưng khi ngồi vẫn giữ tư thế thẳng tắp. Nghe tiếng mở cửa, anh liền đứng dậy, dáng người cao thẳng, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Bất Ngữ, không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, di chuyển theo từng bước chân của cô.
Đây chính là chồng của Bạch Bất Ngữ, Hạ Trúc Khanh – người mà hàng xóm gọi là kẻ lông bông, không lo việc nhà.
Ngoài ra, anh còn có bát tự thuần âm, là món đại bổ mà mọi ma nữ đều mơ ước thèm thuồng.
“Khanh Khanh, em mua cháo gà về rồi!” Bạch Bất Ngữ bị chồng nhìn chằm chằm, trong lòng bỗng dưng thấy hơi chột dạ, giống như đứa trẻ làm việc xấu bị phát hiện, cô rón rén từng bước đến dưới gốc hòe.
Chưa đợi Hạ Trúc Khanh lên tiếng, Bạch Bất Ngữ đã thấy trên bàn cờ đá bày đầy quân cờ, tình huống này rất hiếm khi xuất hiện vào buổi sáng sớm.
“Khanh Khanh, sáng sớm đã bày kỳ phổ rồi à?” Bạch Bất Ngữ quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Hết mệt rồi sao?”
Hạ Trúc Khanh lắc đầu, hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng râm vì anh hơi cúi đầu, điểm này từng khiến Bạch Bất Ngữ - dù là phụ nữ - cũng phải ghen tị. May mắn là ưu điểm này đã được di truyền hoàn hảo cho cậu con trai Hạ Kỳ của hai người, Bạch Bất Ngữ vì thế mà vô cùng mãn nguyện.
“Gặp một người bạn cờ, tiện tay đánh một ván.” Giọng Hạ Trúc Khanh rất trong trẻo, như nước chảy, lại như đang thì thầm bên tai Bạch Bất Ngữ, dù nghe bao nhiêu năm cũng khiến người ta say đắm: “Em về, người ta liền đi rồi.”
“Cao thủ lắm hả anh?” Tim Bạch Bất Ngữ đập hơi nhanh.
Bạch Bất Ngữ và Hạ Trúc Khanh kết hôn bảy năm, xem như vợ chồng già, dĩ nhiên không thể vì một câu nói của chồng mà tim đập nhanh được. Nên lúc này, Bạch Bất Ngữ tim đập nhanh phần lớn là do ảnh hưởng của sát khí, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh hoàn toàn.
“Cũng tạm được.” Hạ Trúc Khanh nói rồi lại ngồi xếp bằng xuống, thu dọn quân cờ trên bàn xong mới ngẩng đầu nhìn vợ: “Muốn đánh một ván không?”
“Ừm.” Bạch Bất Ngữ ngồi xuống bồ đoàn đối diện, rồi khẳng định chắc nịch: “Anh thắng rồi.”
“Thắng rồi.” Hạ Trúc Khanh vừa nói vừa đẩy quân cờ đen về phía Bạch Bất Ngữ: “Quân đen đi trước.”
Bạch Bất Ngữ càng hiểu Hạ Trúc Khanh, càng cảm thấy anh là người sợ cô đơn. Cô thậm chí còn cảm thấy điều Hạ Trúc Khanh sợ nhất trên đời này chính là không có ai chơi cờ cùng mình.
Cho nên lúc đi ra ngoài tham gia thi đấu, Hạ Trúc Khanh thường sẽ cố ý thua mấy ván, như vậy mới có nhiều người chơi cờ cùng anh hơn.
Chỉ khi chơi cờ dưới gốc hòe này, Hạ Trúc Khanh tuyệt đối không nhường.
Chơi cờ cùng Hạ Trúc Khanh là một việc vô cùng huyền diệu… Bạch Bất Ngữ rõ ràng đang bị sát khí ngỗ ngược ảnh hưởng, tim đập nhanh hơn, khí huyết sôi trào, ước chừng phải mất nửa ngày mới có thể hoàn toàn trấn áp được sát khí.
Thế nhưng, chỉ chơi cờ cùng Hạ Trúc Khanh vài phút, Bạch Bất Ngữ nghe tiếng quân cờ lần lượt rơi xuống bàn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Hạ Trúc Khanh, và tiếng lá hòe xào xạc khi gió thổi qua.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Những nhịp điệu bình yên này dường như có một sức mạnh ma thuật nào đó, chúng khiến Bạch Bất Ngữ quên đi sát khí, quên đi bực bội, dần dà hít thở theo nhịp thở của chồng, lắng nghe tiếng lá cây lay động, chú ý đến tiếng quân cờ rơi xuống bàn…
Bạch Bất Ngữ thậm chí quên mất mình đang chơi cờ, chỉ bị cuốn theo từng nhịp điệu, dẫn dắt bởi từng động tác của người đối diện, vô thức đặt quân cờ xuống bàn. Mà luồng sát khí vốn cần nửa ngày mới lắng xuống lại tan biến không dấu vết tự lúc nào.
“Phù…”
Bạch Bất Ngữ thở hắt ra một hơi dài, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Cạch!
Một quân cờ nữa rơi xuống bàn, Bạch Bất Ngữ bỗng nghe thấy giọng nói của Hạ Trúc Khanh từ phía đối diện: “Anh thua rồi.”
Một câu nói làm người nghe bừng tỉnh, Bạch Bất Ngữ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn kỹ bàn cờ trước mặt, quả nhiên thấy năm quân đen nối thành một hàng. ( app truyện TᎽT )
Thắng rồi!
“Quả nhiên, chơi cờ caro vẫn không thắng được em.” Hạ Trúc Khanh nhận thua rất dứt khoát.
Mà Bạch Bất Ngữ, người nãy giờ vẫn đang kìm nén vì sát khí, lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Một tràng cười khúc khích vang lên dưới gốc hòe, cô đứng dậy khỏi bồ đoàn, vẻ mặt đắc ý cười nói với chồng: “Đương nhiên! Dù Khanh Khanh là cao thủ cờ vây, nhưng lần nào chơi cờ caro cũng là em thắng. Năm trăm năm mươi mốt trận, năm trăm năm mươi mốt thắng, không thua trận nào! Hôm nay vẫn là Khanh Khanh rửa bát!”
Là vợ của Hạ cửu đẳng, hiểu biết của Bạch Bất Ngữ về cờ vây có thể nói là… hoàn toàn không biết gì! Vì thế mà trò duy nhất Bạch Bất Ngữ có thể chơi cùng Hạ Trúc Khanh chính là cờ caro với luật chơi đơn giản nhất.
Nhưng không hiểu sao, về mặt cờ caro, Hạ Trúc Khanh chưa bao giờ thắng.
Nhìn cô vợ nhỏ vốn có vẻ bất ổn từ lúc vào cửa giờ đã tươi cười rạng rỡ, khóe môi Hạ Trúc Khanh cũng nhếch lên một độ cong nhỏ, hiếm hoi để lộ một chút vui vẻ thoáng qua.
Nhưng tia vui vẻ đó lại bị Bạch Bất Ngữ bắt trọn. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng thêm ưa nhìn vì nụ cười đó, không nhịn được lao vào vòng tay tưởng chừng gầy gò nhưng lại rất ấm áp của chồng, cười lớn nói: “Khanh Khanh, sao anh lại có thể đáng yêu thế chứ lị!”
Dù là vợ chồng già, nhưng Hạ Trúc Khanh vẫn cứng đờ vì cú bổ nhào bất ngờ của vợ nhỏ. Anh ngây người một lúc lâu mới từ từ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trong lòng, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài xõa sau lưng của Bạch Bất Ngữ.
“Anh, chị dâu, có bữa sáng chưa…”
Một cánh cửa gần đó đột nhiên mở ra, cô em chồng vừa ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù bước ra khỏi phòng. Kết quả là vừa ra cửa đã thấy ông anh trai cứng như gỗ của mình đang ôm chị dâu dưới gốc hòe…
“Em…” Hạ Hiểu Cúc vò mái tóc vốn đã rối bù của mình, cuối cùng chỉ lẩm bẩm một câu: “Thôi em về phòng ăn cơm chó cho rồi, tức chết đi được!”
Nhưng chưa đợi Hạ Hiểu Cúc quay về phòng, cánh cửa sân đang khép hờ bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Có ai ở nhà không? Chúng tôi là cảnh sát, có một nữ sinh viên đại học mất tích ở khu vực này, chúng tôi muốn hỏi thăm một số tình hình liên quan.”
Mất tích?
Bạch Bất Ngữ lập tức rời khỏi vòng tay Hạ Trúc Khanh, ho nhẹ vài tiếng, chỉnh lại quần áo rồi chạy ra mở cửa.
Vừa nghe nhắc đến nữ sinh viên đại học mất tích, Bạch Bất Ngữ liền nghĩ ngay đến cô gái lúc trước bước ra từ quán trà. Lúc đó, quỷ khí trên người cô ấy nồng nặc đến mức sắp nổ tung thành một đám mây hình nấm, trông cực kỳ bất thường.