Nụ hôn của Giang Hàn vô cùng mạnh bạo, không hề có chút dịu dàng nào của một đôi tình nhân, mà giống như một sự phản kích khi bị dồn vào đường cùng.

Anh cần phát tiết, nên đã trút hết mọi cảm xúc lên đầu Tơ Hồng.

Dùng hàm răng sắc nhọn cắn lên đôi môi mềm mại thơm ngọt kia, mút mạnh đến nỗi làm cho đôi môi tê dại và sưng đỏ lên. Sau đó giống như một con thú hoang đang tranh giành cướp đoạt, anh mạnh bạo đưa lưỡi vào khoang miệng ẩm ướt chật hẹp, cướp lấy thứ nước bọt ngọt ngào đến phát ngấy.

Chàng thiếu niên không có chút kinh nghiệm nào, mọi hành động đều xuất phát từ bản năng của bản thân.

Anh đang tức giận và bất mãn, cộng thêm những sự quấy rối và bắt nạt mà anh phải chịu đựng trong thời gian qua, thông qua nụ hôn này, anh muốn đòi lại tất cả từ cậu thiếu niên kiêu căng kia.

"Tất cả những điều này đều là do cậu ta tự chuốc lấy."

Chỉ cần dùng sức, ngay lúc này anh thậm chí có thể cắn đứt lưỡi của đối phương.

Nhưng đến cùng, anh chỉ khẽ cắn nhẹ lên môi Tơ Hồng một cái, rồi nghe thấy tiếng rên rỉ run rẩy, ướt át phát ra từ miệng cậu chủ nhỏ trong lòng mình.

Giọng cậu run run, nghe rất nghẹn ngào, yếu ớt, nghe có vẻ uất ức vô cùng.

Âm lượng không lớn, nhưng lại chui vào tai của rất nhiều người có mặt ở đây, khiến bầu không khí bắt đầu trở nên đặc biệt nóng bỏng, hơi thở cũng mang theo những tia lửa cháy.

Từng ánh mắt nóng bỏng dồn dập hướng về phía Tơ Hồng.

Đang ở độ tuổi sung mãn nhất, lại bị các loại ràng buộc khiến không có bất kỳ kinh nghiệm nào, đám con trai này tuy miệng thì nói khoác không biết bao nhiêu lần, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên họ trải qua cảnh tượng tương tự như vậy.

Con trai hôn con trai, nói ra thường sẽ mang theo một chút giọng điệu kỳ quặc, sẽ gắn liền với những từ như khác thường, biến thái.

Nhưng lúc này đây, dường như tất cả mọi người đều mất đi khả năng suy nghĩ.

Bọn họ chăm chú nhìn, thậm chí còn không nỡ chớp mắt.

Tơ Hồng vốn là một cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé, làm sao từng chịu uất ức bao giờ?

Chưa từng tiếp xúc với người khác, Tơ Hồng trong khoảnh khắc bị hôn đã hoàn toàn choáng váng, cả người mềm nhũn như một vũng nước xuân, ngay cả vẻ kiêu căng vẫn luôn duy trì cũng không thể giữ được nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hàng mi dài run rẩy không ngừng, thậm chí không biết từ lúc nào đuôi mắt cậu đã bị nước mắt làm cho ươn ướt, rũ xuống tạo thành từng chùm, che khuất đôi mắt đen láy long lanh.

Đặc biệt là khi hai người hôn nhau, thậm chí còn phát ra những tiếng chép miệng khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, dính nhớp, ám muội, đập vào tai từng người.

Bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy miệng của Tơ Hồng bị ngậm lấy, mút hôn, bị hôn đến sưng đỏ như thế nào, ngay cả nốt ruồi tròn trịa không đáng chú ý ở giữa môi cũng bị hành hạ liên tục, phồng lên vài phần.

Tơ Hồng hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn mình, đầu óc rối bời như một mớ bòng bong, hoàn toàn không hiểu nổi mọi chuyện rốt cuộc đã đi đến bước này như thế nào.

Rõ ràng Giang Hàn đã nói là kỳ thị đồng tính, vậy mà giờ đây trên mặt anh ta lại đầy vẻ si mê kỳ lạ, bàn tay to lớn bóp chặt eo cậu, si mê hôn cậu như một con sói hoang hung dữ, muốn nuốt chửng lấy môi cậu.

Bầu không khí xung quanh cũng từ sự u ám đè nén, dần dần dịu lại, lực đạo nhẹ nhàng hơn, nhưng lại càng thêm quấn quýt mang theo sự mạnh mẽ sắp sửa bùng nổ, đưa chiếc lưỡi thô ráp chen vào, vừa liếm vừa mút trong miệng cậu.

Tơ Hồng cảm thấy mình sắp bị liếm đến tan, cậu chỉ có thể giơ tay lên, đánh mạnh vào chàng thiếu niên như phát điên kia, trong lúc hỗn loạn đã tát vào mặt, cổ Giang Hàn mấy lần, nhưng tất cả chỉ khiến đối phương càng hôn thêm hung bạo.

"Ưm..."

Cậu cảm thấy mình sắp bị ăn sạch rồi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ hàng mi ướt át.

Cuối cùng đám đàn em cũng hoàn hồn, túm lấy tóc sau gáy Giang Hàn, cưỡng ép tách hai người ra.

Một sợi tơ bạc lấp lánh từ đôi môi vừa tách ra bị kéo dài, sau đó liền đứt đoạn, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của Tơ Hồng dính đầy nước bọt long lanh, đôi mắt đen láy chứa đầy nước mắt, hàng mi ướt át, ngay cả trên mặt cũng vương đầy vệt nước mắt. Cậu hoảng loạn che miệng mình lại, lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Cậu chủ nhỏ kiêu căng khí thế ngút trời giờ đây trông như một chú thỏ con bị dọa sợ, hoảng loạn chạy trốn.

Toàn thân bị làm cho bừa bộn, vạt áo đồng phục nhét trong quần cũng bị kéo ra ngoài.

"Đệch mẹ," Biên Húc Nghiêu tức đến nghẹn họng, gã trực tiếp đấm một cú nữa vào mặt Giang Hàn, đánh anh ngã xuống đất rồi lại túm tóc anh kéo lên, nghiến răng mắng: “Mày muốn chết hả? Ai cho mày cái gan to đó mà dám hôn cậu ấy?"

Nướu răng rỉ máu, nhuộm đỏ một hàng răng sắc nhọn. Giang Hàn nuốt hết thứ nước bọt pha lẫn mùi tanh của máu và vị ngọt đậm đặc vào bụng, nhướng mắt lên, như thể thách thức mà liếm môi nói: “Chẳng phải đó là yêu cầu của cậu ta sao?"

Anh chỉ làm theo yêu cầu của Tơ Hồng mà thôi.

Chính Tơ Hồng không hài lòng với những chiêu thức bình thường, còn nghĩ ra cách này để làm nhục người khác, nhưng không ngờ lại là một kẻ yếu ớt không chịu nổi va chạm.

Miệng thì nói năng không tha, kết quả vừa hôn đã run rẩy không chịu nổi.

Đúng là tự chuốc lấy nhục nhã, ngu ngốc đến mức khiến người ta phải bật cười.

Nhưng so với sự ngu ngốc không che giấu của Tơ Hồng, đám người bên cạnh cậu ta còn đáng ghét hơn, như một bầy linh cẩu(*) tụ tập thành bầy đàn, lại e ngại gia thế đằng sau Tơ Hồng nên không dám manh động, ngay cả can đảm để bày tỏ tình cảm cũng không có.

(*) Linh cẩu: Một loài động vật ăn thịt, sống theo bầy đàn, thường được ví von cho những kẻ hèn nhát, chuyên ăn xác chết và săn mồi yếu ớt.

Giang Hàn cười nhạt: “Tụi mày chọn làm chó, còn tao thì không."

Tơ Hồng gần như tức chết.

Cậu che miệng mình đang nóng rát, tức đến mức thở gấp, hung hăng nói với hệ thống trong đầu:

"Hệ thống, cậu lừa tôi à, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!"

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì được viết trong kịch bản, Giang Hàn không đẩy cậu ra, cậu suýt bị tên đó cắn nát môi!

Nếu biết trước sẽ như vậy, cậu đã chẳng ngốc nghếch áp sát vào như thế! Bị anh ta đuổi theo cắn!

Giọng nói Hệ thống cũng có chút lúng túng: [Cục cưng đừng nóng, tôi vừa kiểm tra rồi, tình tiết hiện tại quả thật có chút sai lệch, nhưng không ảnh hưởng đến diễn biến tổng thể.]

[Hơn nữa cục cưng đã làm rất tốt! Vừa rồi thu được rất nhiều chỉ số ghét bỏ! Không chỉ của Giang Hàn, mà chỉ số ghét bỏ của những người khác cũng cực kỳ cao!]

Cơn giận trong lòng Tơ Hồng được Hệ thống khen ngợi mà tiêu tan đi không ít, nhưng cậu vẫn nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao lại thế này?"

Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi đáp: [Có thể Giang Hàn đã đổi cách trả thù cậu, nhịn cơn buồn nôn để khiến cậu mất mặt trước đám đàn em.]

[Khiến Giang Hàn phải làm đến mức này, điều đó chứng tỏ nhiệm vụ của cục cưng đã rất thành công!]

"Hừ," Tơ Hồng đã được dỗ dành đến mức quên mất môi mình vẫn còn đau, cậu đỏ hoe mắt, lại tạo ra vẻ mặt kiêu ngạo đến mức vểnh cả những sợi tơ nhỏ lên: “Đương nhiên rồi! Mỗi động tác của tôi đều được thiết kế một cách tỉ mỉ!"

Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành vượt mức, Tơ Hồng rất hài lòng, định dừng lại ở đây.

Dù sao hấp thụ quá nhiều năng lượng cùng một lúc, ngay cả cây to nhất mà cậu từng quấn quanh cũng dễ bị bệnh và héo úa.

Cậu phải cho Giang Hàn một chút thời gian để hồi phục.

Tơ Hồng hoàn hồn liền gọi Biên Húc Nghiêu đang định tiếp tục ra tay lại, cậu liếc nhìn Giang Hàn đầy thương tích, rồi ném cho anh một cái nhìn khinh miệt từ trên cao.

"Đủ rồi, tôi đã nói rồi thì sẽ không nuốt lời, chuyện đánh giá đó coi như bỏ qua, chúng ta đi thôi."

Cậu xoay người bước đi, đám người còn lại cũng lười quan tâm đến sống chết của Giang Hàn nữa, vội vàng đuổi theo, chen chúc bên cạnh cậu.

"Đại ca, em có nước đây, anh vừa chạm vào thứ bẩn thỉu thì nên súc miệng."

Tiếng bước chân dần xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, phòng dụng cụ bỏ hoang lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn lớp dấu chân lộn xộn trên mặt đất là dấu vết còn sót lại của những gì đã xảy ra.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Giang Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, anh đưa tay chạm vào khóe môi mình, một cơn đau nhói từ vết thương truyền đến, nhưng anh không rút tay lại mà còn ấn mạnh hơn, cho đến khi vết thương vốn đã khô lại rỉ máu.

Một chút vị tanh nồng của máu lan tỏa trên đầu lưỡi, anh không cần phải nhắm mắt cũng có thể nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.

Nhục nhã, không cam lòng, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, duy chỉ có cảm giác buồn nôn là không tìm thấy, thậm chí khi Tơ Hồng nói bỏ qua chuyện này, anh còn có một chút cảm giác trống rỗng rất vi diệu.

Môi Tơ Hồng đặc biệt mềm mại, hoàn toàn trái ngược với tính cách chỉ cần bị ức hiếp một chút là đòi trả thù gấp mười lần của cậu.

Nhưng tất cả những điều này đều chẳng liên quan gì đến anh nữa.

Anh mang theo đầy thương tích trên người, lảo đảo đứng dậy rồi khóa cửa phòng dụng cụ lại.

Kể từ giây phút này, cuộc sống của anh sẽ trở lại đúng hướng, sẽ không còn ai kiên trì tìm anh gây rắc rối nữa... Và tất nhiên, anh và Tơ Hồng cũng sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào.

*

Cửa hàng bánh ngọt ở cổng trường, tầng hai.

Tơ Hồng ngồi trên ghế cao bên cạnh cửa sổ, tiếng ve kêu ồn ào không ngớt từ bên ngoài vọng vào, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi vào cửa sổ.

Trong cửa hàng bật điều hòa, ngay cả không khí cũng mang theo hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.

Tơ Hồng ghé sát tấm kính trước mặt, dùng hình phản chiếu trên cửa sổ xem đi xem lại môi mình nhiều lần, sau đó lại nói với Hệ thống: “Lần sau tôi nhất định phải hành hạ Giang Hàn cho ra trò, để hắn ta biết được sự lợi hại của tôi!" ( app truyện TᎽT )

[Cục cưng, cậu đã rất lợi hại rồi!] Hệ thống nói hoàn toàn là lời thật lòng, [Ngoài nhiệm vụ ra chúng ta còn phải tận hưởng cuộc sống nữa chứ!]

"Cũng phải."

Tơ Hồng quay đầu lại, vừa lúc thấy Biên Húc Nghiêu và đám đàn em bưng khay đi tới, trên khay đều là các loại bánh ngọt và đồ uống mà cậu đã gọi.

Cậu thích ăn đồ ngọt, giống như mật hoa vậy. Nếu không phải Hệ thống nói cơ thể con người không thể ăn quá nhiều đồ ngọt và đồ lạnh cùng một lúc, chắc hẳn Tơ Hồng đã muốn ngâm mình ở đây mỗi ngày rồi.

"Đại ca, còn vài vị kem tuyết đang làm, anh nếm thử mấy món này trước đi."

Cả bàn toàn là các loại bánh ngọt đủ kiểu do một mình Tơ Hồng gọi, nhưng cậu chẳng sợ lãng phí chút nào, những món ăn không hết đều có thể giao cho đám đàn em này.

Đây là một trong số ít những lúc Tơ Hồng cảm thấy đám người này còn chưa quá phiền phức.

Cậu cầm thìa nhỏ lên, múc một thìa kem dâu tây parfait, vị lạnh mát mịn màng hòa quyện với vị chua ngọt của mứt trái cây, ngay khi vừa đưa vào miệng, Tơ Hồng vui vẻ đung đưa đôi chân gác trên ghế cao.

Giống như khi ở trong gió có thể đung đưa những sợi tua tơ của mình, đều là biểu hiện của tâm trạng tốt.

Tơ Hồng sợ nóng nên mặc đồng phục kiểu ngắn, có lẽ ngay cả cậu cũng chưa từng để ý, chân cậu rất đẹp, không giống như phần lớn nam sinh có cơ bắp chân phát triển, bắp chân cậu thon dài và thẳng tắp, trắng muốt một mảnh, dù là ở khớp gối hay mắt cá chân đều có sắc hồng nhạt.

Khác với một số nam sinh thích theo đuổi kiểu dáng giày thể thao phô trương, giày của Tơ Hồng toàn màu trắng, tất cũng là loại tất cotton ngắn, toát lên vẻ ngoan ngoãn sạch sẽ hoàn toàn khác với tính cách bá đạo kiêu căng.

Thực ra chẳng có gì đặc biệt, nhưng trên người Tơ Hồng, mỗi chi tiết đều khác với người khác.

Tơ Hồng há miệng, đắm chìm trong niềm vui thưởng thức đồ ngọt, thỏa mãn nheo mắt lại, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh đang dõi theo môi cậu.

Đầu lưỡi đỏ hồng ấy dường như đỏ hơn bình thường, đỉnh môi cũng rõ nét hơn.

Biên Húc Nghiêu cảm thấy ngực mình tức nghẹn, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tơ Hồng khóe mắt đẫm lệ bị người ta hôn đến không chịu nổi.

Lúc đó gã đứng quá gần, như thể đang ở ngay trong tình huống đó, mỗi khi nhớ lại đều có cảm giác hoang mang mãnh liệt, cứ như là… người hôn Tơ Hồng đã biến thành mình vậy.

Hơi thở của gã cũng vô thức trở nên gấp gáp và nóng bỏng, từng đợt hơi nóng phả ra, rơi xuống cổ trắng như tuyết đang lộ ra ngoài của Tơ Hồng.

Giống như tiếng thở dốc của một con thú lớn.

Tơ Hồng nhíu mày, đẩy cây kem đã ăn được một nửa trong tay về phía Biên Húc Nghiêu: “Cậu thấy nóng sao? Thôi được, cái này cho cậu ăn đấy."

Vừa hay cậu định nếm thử mấy món bánh ngọt khác.

Tuy nhiên, Biên Húc Nghiêu không như mọi ngày giúp cậu xử lý những món ngọt ăn không hết, mà là đưa tay ra nắm lấy bàn chân đang đung đưa dưới bàn của Tơ Hồng, lòng bàn tay nóng bỏng siết chặt, trực tiếp áp lên làn da mịn màng như tuyết kia.

Sắc mặt Tơ Hồng lập tức thay đổi: “Cậu làm gì vậy?"

Biên Húc Nghiêu nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi, hơi thở càng thêm nặng nề: “Tôi đang nghĩ, nếu tôi cũng chọc giận cậu, liệu cậu có thể trao cho tôi một chút trừng phạt được không?"

Giống như Giang Hàn vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play