"Làm thế nào để khiến hắn thấy khó chịu đây?"
Tơ Hồng mặt đầy vẻ bối rối. Tính ra cậu chỉ là một bé Tơ Hồng nho nhỏ chưa đến thời kỳ trưởng thành, vừa mới hóa hình đã bị Hệ thống ràng buộc. Cậu không có khái niệm gì về kỳ thị đồng tính, thậm chí còn chẳng hiểu rõ về tình yêu trong xã hội loài người.
Hệ thống: [Rất đơn giản thôi, cậu chỉ cần lại gần ôm lấy anh ta, hôn một cái là được.]
Theo diễn biến của cốt truyện ban đầu, Giang Hàn sẽ dùng hết sức vùng vẫy để tránh xa Tơ Hồng, đồng thời cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Chỉ số ghét bỏ của họ chắc chắn sẽ đạt chuẩn!
Tơ Hồng không ngờ lại đơn giản đến vậy. Khi cậu còn là một cây non, cậu chỉ cần thò ra những dây leo nhỏ, xoay vòng trong gió tìm kiếm khắp nơi, tìm được cây to khỏe và giàu chất dinh dưỡng nhất ở gần đó rồi dùng những dây leo mảnh mai quấn chặt lấy. Vì vậy cậu nghĩ nhiệm vụ này cũng tương tự như vậy.
Cậu chỉ cần nhẹ nhàng hút một chút năng lượng của Giang Hàn, giống như hút chất dinh dưỡng từ cây cối là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Khi Tơ Hồng định thần lại, tay của Giang Hàn đã bị đè xuống một chiếc bàn học bỏ đi.
Một tên đàn em cầm cây gậy bóng chày ở góc phòng đi tới.
"Lần này là cho mày một bài học, để mày biết ai là người có thể trêu chọc, ai là người mày không đụng được tới."
Giang Hàn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cây gậy bóng chày, nhận ra rằng những kẻ này thực sự không đùa. Anh hoàn toàn không thể chịu đựng được hậu quả nếu bị thương ở tay.
Không chỉ không thể hoàn thành việc học, mà công việc bán thời gian anh dựa vào để sinh tồn cũng không thể tiếp tục được nữa.
Khi cây gậy bóng chày vung cao lên, toàn thân Giang Hàn căng cứng, ngay trước giây phút bùng nổ, giọng nói vẫn còn đầy vẻ nũng nịu và ương bướng đã cắt ngang đòn tấn công của đối phương.
"Ai cho phép mấy người động thủ? Tôi có nói là đánh vào tay hắn đâu?"
Tơ Hồng tức giận đứng dậy, trực tiếp giơ tay tát một cái vào mặt tên đàn em đang cầm gậy bóng chày, tạo nên một làn gió thơm: “Không có chút quy củ nào cả, ai cho phép cậu tự tiện làm vậy?"
Suýt nữa thì phá hỏng nhiệm vụ của cậu!
Gã thanh niên bị tát giữa đám đông, khuôn mặt tuấn tú màu nâu đồng hiện lên một vết tay đỏ au, hắn hơi cúi đầu, đồng tử co lại, kinh ngạc pha trộn không thể tin được nhìn Tơ Hồng.
Gã thanh niên tên là Biên Húc Nghiêu, bình thường tính cách rất nóng nảy, trước khi theo Tơ Hồng đã nổi danh khắp khu vực quanh trường học, những vụ đánh nhau vì một lời nói không hợp nhiều như lông trâu.
Những người có mặt ở đó đều giật thót cả tim, sợ rằng Biên Húc Nghiêu sẽ phát điên sau khi bị tát một cái.
"Sao hả? Cậu không phục à?"
Chó không nghe lời bị đánh chẳng phải rất bình thường sao?
Tơ Hồng nhướng mi, vẻ mặt đương nhiên nghĩ, cậu là đại ca mà, tên này sao dám cướp phong cách của cậu chứ.
Cậu ghét những kẻ không nghe lời.
Nếu đối phương không chịu nổi hoặc không chịu quản giáo, cậu sẽ đổi người thôi, dù sao những kẻ đi theo phía sau cũng nhiều như vậy, cậu đâu thiếu một người.
"Không phải đâu, đại ca, em sai rồi," Biên Húc Nghiêu không những không tức giận, mà còn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Gã cúi đầu xuống, rất ngoan ngoãn mà vứt cây gậy bóng chày sang một bên. Gã vốn muốn thể hiện cho tốt, để lại ấn tượng đẹp với Tơ Hồng, không ngờ lại thành ra phản tác dụng.
Gã chủ động cúi người xuống, như một con chó to đang cố gắng làm nũng sau khi phạm lỗi, dùng sống mũi cao thẳng cọ vào lòng bàn tay Tơ Hồng: “Cậu đừng giận, hay là đánh tôi thêm vài cái để hả giận đi."
"Mắc gì tôi phải làm thế!"
Người này mặt dày thật, lòng bàn tay Tơ Hồng đã bị cọ đỏ cả lên rồi.
"Cậu đi chỗ khác đừng cản đường tôi."
"Vâng vâng vâng."
Biên Húc Nghiêu đứng sang một bên, ở góc khuất mà Tơ Hồng không nhìn thấy, gã giơ tay vuốt ve vết tay in trên má mình, cảm giác tê dại như bị điện giật, không đau, nhưng lại cực kỳ sướng. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tơ Hồng, trở nên đặc biệt sâu thẳm và tham lam.
Gã hoàn toàn không cảm thấy chút nhục nhã nào, thậm chí còn cho rằng đây là một ân sủng.
Nếu không thì tại sao trong nhiều người như vậy, Tơ Hồng lại chỉ đánh mình gã, hơn nữa lực đánh cũng không mạnh, thậm chí còn không nỡ đánh gã cái thứ hai.
Tiếc quá, thực ra gã muốn Tơ Hồng có thể đánh gã thêm vài cái nữa.
Những tên đàn em khác nhìn vẻ mặt phơi phới như tắm trong gió xuân của gã, không dám tưởng tượng cú đánh đó sướng đến mức nào. Tất cả đều thầm mắng trong lòng: Đồ đê tiện! Lại dùng cách này để thu hút sự chú ý!
"Thủ đoạn của các cậu thật quá nhàm chán, suốt ngày chỉ biết tháo tay tháo chân, chẳng có chút sáng tạo nào cả."
Nghe thấy lời Tơ Hồng nói, Giang Hàn thầm nắm chặt nắm đấm.
Đối với Tơ Hồng, có lẽ bọn họ chỉ là trò tiêu khiển để giết thời gian khi buồn chán, hoàn toàn không cần quan tâm đến sống chết.
Cậu ta đối với người của mình còn có thể ra tay tùy ý, như huấn luyện chó vậy, huống chi là với anh. Có lẽ trong mắt cậu ta, anh còn không bằng cả một con chó.
Giang Hàn tự giễu cợt trong lòng.
Dù hiện tại có cách phản kháng, nhưng sau đó Tơ Hồng có thể có cả trăm cách để hành hạ anh. Thay vì thỏa mãn nhất thời rồi chuốc lấy vô số rắc rối không hồi kết, có lẽ để cho vị tiểu tổ tông này thỏa thích chơi đùa, chán chê rồi buông tha, để những ngày sau của anh có thể dễ thở hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Giang Hàn đè nén mọi bản năng phản kháng, mím môi chuẩn bị tinh thần chịu đựng.
"Nghe nói mày kỳ thị đồng tính, có đúng không?"
Câu hỏi riêng tư bất ngờ của Tơ Hồng khiến Giang Hàn sững người, tiếp đó một làn hương thơm chui vào mũi anh, quấn lấy hơi thở của anh.
Tơ Hồng lại trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Cả người Giang Hàn đều cứng đờ, thân thể như hóa đá thành một bức tượng.
Cùng với mùi hương kỳ lạ đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tơ Hồng phóng to vô hạn trong tầm nhìn của anh, anh thậm chí có thể nhìn rõ khóe môi nhếch lên đầy đắc ý và vẻ mặt tự mãn của vị thiếu gia nhỏ.
"Xem ra tin đồn là thật nhỉ?"
Một kẻ nông cạn đến mức không thể che giấu cảm xúc của mình, tự cho rằng đã nắm được nhược điểm của anh.
Thực ra Tơ Hồng hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn này để làm nhục anh.
"Xuống đi."
Giang Hàn gần như nghiến răng ken két, rặn ra hai chữ này, thái dương không kiểm soát được mà giật giật, gân xanh nổi lên từ màng tang, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Mắt Tơ Hồng sáng lên.
Không ngờ chiêu này lại hiệu quả đến vậy.
Cái đành vừa rồi còn chưa thấy Giang Hàn có phản ứng lớn đến thế này.
Hệ thống nói: [Bé cưng, cậu làm tốt lắm! Chính là như vậy! Cố gắng hơn nữa! Chỉ số ghét bỏ đã bắt đầu dao động rồi!]
Chỉ thế này mà đã không chịu nổi, Giang Hàn cũng chẳng có gì ghê gớm.
Tơ Hồng liền trực tiếp giơ tay lên, cánh tay trắng nõn mềm mại như củ sen vươn ra phía trước, trực tiếp vòng quanh cổ Giang Hàn, thẳng người dậy, cả người đều dán sát vào lồng ngực anh.
Cảm giác mềm mại ấm áp, gần như nhấn chìm Giang Hàn.
Tơ Hồng rất nhẹ, ngay cả khi toàn thân đè lên cũng chẳng nặng là bao, nhưng sự hiện diện của cậu lại vô cùng mạnh mẽ, dù là hơi thở thoang thoảng có mùi ngọt ngào, hay làn da mềm mại như tan chảy, tất cả đều khiến người ta không biết xử lý thế nào.
"Mày không phải rất kiên nhẫn sao? Sao bây giờ lại không dám nhìn?"
Tơ Hồng nhìn chằm chằm vào anh, hàng mi dài dày cong vút, đôi mắt trong veo như có ma lực hút người ta chìm đắm,
Giang Hàn cảm thấy mình hẳn đã phát điên rồi, vì điên nên mới có thể trong vài khoảnh khắc ấy, sinh ra ảo giác rằng Tơ Hồng dường như chỉ là một người yêu đang nũng nịu làm nũng vì chút tính khí nhỏ nhen.
Mà Tơ Hồng rõ ràng là một kẻ vô lý đến cực điểm, xấu xa tận xương tủy.
Sắc mặt anh trầm xuống nghiêm trọng hơn.
Nhìn sắc mặt Giang Hàn càng lúc càng khó coi, đen như đáy nồi. Tơ Hồng đắc ý đến mức gần như cuộn tròn những sợi tơ nhỏ của mình lại.
Kỹ năng quấn người của cậu thật sự rất lợi hại!
Tơ Hồng vui vẻ đung đưa chân, dùng đầu ngón tay trắng muốt dính một chút vết máu sẫm màu trên thái dương anh, chà xát lên chiếc áo sơ mi trắng của anh: “Thật đáng thương, bị dạy dỗ thảm hại đến thế, trông giống như một con chó hoang bẩn thỉu vậy. Hay thế này đi, mày sủa một tiếng đi, tao sẽ đưa mày về nhà tắm rửa sạch sẽ, đổi vòng cổ mới cho mày nhé?"
Những kẻ đàn em xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, mắt bọn họ đều đỏ bừng lên.
Sao cái tên Giang Hàn này lại may mắn đến thế chứ?
Đây đâu phải là trừng phạt gì, nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ nằm mơ cũng cười tỉnh.
Không, ngay cả trong mơ họ cũng không dám tưởng tượng cảm giác Tơ Hồng ngồi lên trên đùi mình là như thế nào.
"Gâu gâu gâu."
Một trong số những tên đàn em không nhịn được lên tiếng trước: “Đại ca, em nghe lời hơn hắn nhiều, anh đưa em về nhà đi."
Chết tiệt!
Còn có thể như vậy sao?!
Những tên đàn em khác sửng sốt.
"Gâu gâu gâu!!"
Không ai có thể sánh bằng hắn, hắn mới là chú chó nghe lời nhất.
Tiếng sủa vang dội khắp phòng dụng cụ, mỗi lúc một trầm hơn, khí thế hơn. Những nam sinh ngày thường bị người khác tránh xa, sợ thua kém, từng người một dồn hết sức lực, gào lên đến mức mặt đỏ tai hồng, khô cả miệng lưỡi.
"Phụt."
Tơ Hồng cười đến mức dựa vào lồng ngực cứng ngắc của Giang Hàn, vai run bần bật, khóe mắt cong lên như những chiếc móc nhỏ.
Cau mày, giả vờ ra vẻ rất khó xử nói: “Nhưng mà phòng tôi rất nhỏ, không thể chứa nhiều chó như vậy được đâu."
"Em có thể ngủ dưới sàn!"
"Em ngủ ở ban công!"
"Em có thể treo mình trong chiếc xe đẩy nhỏ màu vàng bên dưới! Hoặc trong tủ kính trang chủ!"
Tơ Hồng vui sướng đến phát điên, quay đầu liếc nhìn Giang Hàn đang im lặng không lên tiếng, rất kiêu ngạo ngẩng cằm lên: “Thấy chưa, tôi rất được săn đón đấy."
Giang Hàn khẽ nhướng mắt, đôi mắt đen như mực dường như không thể xuyên thấu ánh sáng, quét nhìn những kẻ không còn tự trọng bên cạnh Tơ Hồng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu. Cuối cùng, anh đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tơ Hồng, lạnh lùng nhìn cậu.
Dường như cậu sinh ra đã có khả năng mê hoặc người khác.
Giang Hàn không thể tưởng tượng được việc mình đồng hóa với đám người kia, trở thành một con rối trong tay cậu ta.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nếu là vì chuyện bình chọn đó, tôi thực sự không biết gì, cũng không cố ý phá hoại. Tôi có thể xin lỗi cậu, hoặc dùng cách khác để bồi thường."
Dù là bồi thường tiền, hay xin lỗi công khai, thậm chí là chịu đòn một lần nữa.
Miễn là có thể kết thúc chuyện này, Giang Hàn đều chấp nhận.
"Được thôi." Tơ Hồng đồng ý rất nhanh chóng, trực tiếp chỉ vào khóe môi mình: “Vậy cậu* hôn tôi một cái đi, chuyện này sẽ qua."
*Khúc này Mơ sẽ đổi thành tôi - cậu cho dịu lại chút sẽ phù hợp hơn nhen.
Hệ thống: [Bảo bối, cậu quá đỉnh rồi! Chỉ số ghét bỏ đang tăng vùn vụt như vũ bào nè!]
Giang Hàn kỳ thị đồng tính đến mức nghe thôi đã biến sắc, vậy mà lại bị ép phải hôn một nam sinh mà anh ghét bỏ ngay trước đám đông, ý tưởng này quả thực tồi tệ đến cực điểm.
Tơ Hồng càng thêm đắc ý.
Chuyện này chẳng là gì cả, cậu vốn là chủng tộc mang thiên phú khiến người khác ghét bỏ mà!
"Sao thế, cậu lại không dám à?"
Có hệ thống và cốt truyện được tiết lộ trước, Tơ Hồng hoàn toàn không sợ hãi. Giang Hàn thà đắc tội với cậu chứ tuyệt đối sẽ không hôn cậu đâu.
Cậu chu môi mình ra, một chút hương thơm ngọt ngào thoang thoảng từ kẽ môi tỏa ra, đầu môi vốn không quá rõ ràng giờ trở nên tròn trịa, sắc hồng mềm mại như một quả mọng đáng yêu. Nếu khẽ mút vào, dường như có thể cắn vỡ lớp vỏ quả, nếm được vị ngọt ngào bên trong.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mắt đều đỏ lên.
Tơ Hồng ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có, sao có thể tùy tiện trao đi nụ hôn của mình chứ?
"Đại ca, hay là đổi cách khác đi, thế này quá tiện nghi cho hắn rồi." Biên Húc Nghiêu, người vừa bị Tơ Hồng tát một cái lúc trước, không nhịn được lại đứng ra trừng mắt nhìn Giang Hàn.
Gương mặt đó có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?
Đúng là một tên hồ ly tinh nam, tâm cơ chết đi được, bình thường im lặng không nói, cố tình tạo ra vẻ ngoài kiêu ngạo không khuất phục, thực chất mỗi bước đi đều là thủ đoạn được tính toán kỹ lưỡng để thu hút người khác.
"Đại ca, cậu chơi thì chơi, nhưng mấy thứ lai lịch không rõ như này lỡ đâu có bệnh truyền nhiễm gì thì không hay đâu."
Hệ thống nói: [Ồ, chỉ số ghét bỏ của những người khác ở đây cũng đang tăng vùn vụt nè! Thật là thu hoạch bất ngờ! Xem ra chúng ta đã gây công phẫn cho cả đám rồi!]
Cậu giỏi đến vậy sao?
Tơ Hồng quan sát bầu không khí hiện tại, ngoại trừ bản thân cậu ra, đám nam sinh kia đều đang căng thẳng như dây cung, từng người trợn mắt giận dữ, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.
Theo cốt truyện ban đầu, những người này tuy là đàn em của cậu, nhưng 'thân ở Tào doanh, tâm hướng về Hán', thương xót nhân vật chính bị cậu bắt nạt nên mới nảy sinh lòng ghét bỏ cậu.
* Thành ngữ "身在曹营心在汉" (Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán), ý chỉ người một nơi lòng một nẻo, bề ngoài thuộc phe này nhưng trong lòng lại hướng về phe kia.
Nói như vậy cũng rất bình thường.
Dù sao thái độ của cậu đối với đám đàn em này cũng rất tệ, nếu không thì sau khi phá sản, cây đổ khỉ tan*, sẽ không có ai chìa tay giúp đỡ cậu.
* Thành ngữ "树倒猢狲散" (Thụ đảo hồ tôn tán), nghĩa là cây đổ thì khỉ tản đi, ý chỉ khi người có quyền thế sa cơ thất thế thì những kẻ xu nịnh bợ đỡ cũng bỏ đi hết.
Đây là cơ hội tốt để kéo chỉ số ghét bỏ.
"Lại muốn ăn tát nữa à? Đồ vô dụng, đừng có xen vào chuyện của tôi."
Tơ Hồng vừa nói vừa liếc nhìn gương mặt u ám của Giang Hàn, thấy anh nghiến răng, toàn thân căng cứng, cậu khẽ cười một tiếng rồi nắm lấy cổ áo anh, nghiêng đầu lắng nghe nhịp tim của anh.
"Giang Hàn, tim cậu đập nhanh quá, có phải vì tôi không nhỉ?"
"Cậu có biết, có bao nhiêu người muốn hôn tôi không? Chỉ cần tôi khẽ vẫy tay, họ đều phải nghe lời tôi, dù muốn hay không."
Cùng với việc Tơ Hồng tiến lại gần, mùi hương ngọt ngào đó càng trở nên nồng đậm, nhịp tim của Giang Hàn giống như lời cậu nói, không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.
Anh quy kết tất cả những điều này là do sự ghét bỏ đối với Tơ Hồng.
Không khí tràn ngập một mùi thuốc súng nhàn nhạt, căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa là bùng nổ.
Giang Hàn quét mắt nhìn đám người đã ra tay tàn nhẫn với mình đối diện, anh có thể nhận ra những người này đặc biệt lo lắng cho Tơ Hồng, nhưng lại vì tính tình xấu xa, không kiểm soát được của cậu ta mà không biết làm sao.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh dừng lại trên gương mặt đắc ý của Tơ Hồng, đặc biệt là đôi môi thường xuyên nói ra những lời khó nghe nhưng lại hồng hào đầy đặn kia.
Tơ Hồng trêu đùa anh như vậy, ỷ mình có chỗ dựa*, dường như biết anh không dám làm gì, đạp lên đầu anh mà khiêu khích tùy ý.
Tại sao anh phải nhẫn nhịn đến bước này chứ?
* Thành ngữ "有恃无恐" (Hữu thị vô khủng), nghĩa là có chỗ dựa nên không sợ hãi, ý chỉ người cậy thế lực mà không biết sợ.
Một ý nghĩ xấu xa dâng lên trong lòng anh.
Giang Hàn trực tiếp cúi đầu xuống, mang theo chút ý niệm trả thù mà hôn lên môi Tơ Hồng.