"Đại ca, anh thật sự muốn tự mình đi tìm thằng nhóc đó để chơi sao?"
Xung quanh Tơ Hồng là một đám đàn em có thân hình cao lớn vạm vỡ hơn cậu rất nhiều. Cậu đi giữa, được vây quanh bởi vầng trăng của các vệ tinh. Trong tay bọn đàn em là cặp sách, áo khoác cậu cởi ra vì quá nóng, thậm chí cả ly nước trái cây lạnh mà cậu chỉ uống một ngụm rồi chê quá chua.
Nhưng đám người này không hề có chút oán giận nào, ngược lại còn đẩy qua đẩy lại nhau để giành lấy vị trí gần thiếu niên nhất.
"Đương nhiên rồi, ai bảo hắn dám cướp vị trí nam thần của tôi chứ, tôi nhất định phải làm quen với hắn cho tử tế mới được."
Cậu thiếu niên có làn da trắng mịn mặc đồng phục mùa hè, làn da trắng đến mức như phát sáng khi ở ngoài trời. Cậu được nuôi dưỡng cực kỳ tốt, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quý phái. Khi nói chuyện, đuôi mắt cậu hơi nhướng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
Trong một lĩnh vực mà những người khác không thể nghe thấy, Tơ Hồng đang đối thoại với hệ thống trong đầu mình.
"Tôi nói chuyện như vậy, có phải là rất độc ác không?"
Hệ thống nói: [Đúng vậy, bảo bối, cậu thể hiện quá tuyệt vời luôn! Trông vừa hung dữ vừa xấu xa!]
Tơ Hồng đắc ý nhếch môi.
Bởi vì bản tính của họ Tơ Hồng vốn bá đạo và ích kỷ, cậu không thích bám rễ dơ bẩn trong đất, chỉ biết hút dinh dưỡng từ các loài thực vật khác để sinh trưởng.
Vì vậy, cậu luôn cảm thấy mình rất xấu xa, rất thích hợp để làm vai phản diện độc ác.
Khi hệ thống mời cậu liên kết, cậu đã đồng ý rất nhanh chóng.
Hệ thống nói: [Bảo bối à, trong thế giới này cậu đóng vai một cậu chủ nhỏ tác tinh* sắp phá sản, dựa vào gia thế của mình để ngày ngày đùa giỡn với những nhân vật nổi tiếng trong trường.]
*Người thích tạo drama nôm na vậy.
[Sau khi phá sản, ác giả có ác báo, bị những người từng bị bắt nạt tập thể trả thù.]
Hệ thống nói: [Nhưng bảo bối đừng lo, bảo bối cứ việc thỏa sức thể hiện đi, đến lúc đó chúng ta đã rời khỏi thế giới này rồi, hoàn toàn không bị ấm ức gì đâu.]
Tơ Hồng gật đầu: “Được ạ!"
Hệ thống: [Vậy chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên nhé, gây sự với nam thần Giang Hàn]
Cách đây một tuần, trường học đã tổ chức một cuộc bình chọn nam thần. Nguyên chủ vốn rất thích nổi tiếng, đã ra lệnh cho tất cả đàn em bỏ phiếu cho mình.
Nhưng khi kết quả bình chọn được công bố, cậu ta lại thua thụ chính Giang Hàn.
Đến đây cũng đã đành, nhưng Tơ Hồng lại nhập thế giới đúng vào lúc này, thay đổi diện mạo ban đầu của nguyên chủ.
Tơ Hồng rất xinh đẹp, nổi bật giữa đám đàn em cao lớn vạm vỡ, đến nỗi cậu chỉ đứng bên đường ăn kem một cách ngon lành, đã bị ai đó lén chụp ảnh, chỉnh sửa thành ảnh mặc váy, rồi đăng lên hoạt động bình chọn hoa khôi của trường bên cạnh.
Vô tình trồng liễu liễu thành rừng.
Những người trong trường hoàn toàn không nhận ra cậu trong bức ảnh chính là cậu chủ tác tinh kia, chỉ dựa vào một tấm ảnh mà số phiếu của cậu đã vượt xa những người khác.
Không trở thành nam thần, nhưng lại vô tình được bình chọn làm hoa khôi.
Một đám người đuổi theo hỏi thông tin liên lạc của cậu, điên cuồng tỏ tình trên bảng tỏ tình, gọi cậu là vợ, là bảo bối, muốn theo đuổi cậu.
Đúng là trở thành trò cười của cả trường.
Vì vậy, cậu chủ nhỏ tức giận không tìm được kẻ đứng sau trò đùa ác ý này, chỉ có thể trút hết cơn giận lên người đã cướp danh hiệu của mình.
"Đại ca cứ yên tâm, chúng em đã lấy chìa khóa từ quản lý trước rồi, bảo người ta nhốt thằng nhóc không biết điều đó vào phòng dụng cụ, ở đó rất ít người đến, anh muốn chơi với nó thế nào cũng được."
*
Trong phòng dụng cụ vốn luôn đóng kín, thỉnh thoảng vọng ra những tiếng chửi rủa độc ác, và đôi khi là những tiếng rên rỉ đau đớn không kìm nén được từ cổ họng.
Thiếu niên bị ấn quỳ xuống đất, cúi đầu thấp, mái tóc rối bù che khuất đôi mắt, mồ hôi chói mắt chảy dọc theo xương mày sắc cạnh, nhỏ giọt xuống mặt đất, nhưng lưng anh vẫn thẳng tắp, không khó để nhận ra đây là một kẻ cứng đầu khó nhằn.
Giây tiếp theo.
Anh bị túm tóc kéo đầu lên, nhưng họ không thấy biểu cảm sợ hãi van xin như dự đoán, đôi mắt đen đến mức gần như không thấu quang, đỏ sẫm vì mồ hôi, lạnh lùng sâu thẳm, hung dữ như một con sói đói, sự công kích mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi.
"Còn dám trừng mắt, muốn chết hả mày."
Bọn họ bị dọa sợ, tự cảm thấy mất mặt, dựa vào số đông lại đẩy anh một cách không thương tiếc.
"Chờ đại ca của bọn tao đến, mày phải ngoan ngoãn xin lỗi nhận sai, bảo làm gì thì làm nấy, không được phản kháng, hiểu chưa?"
Mồ hôi chảy vào mắt, Giang Hàn đau đớn như bị ong chích, trong tầm nhìn hẹp và lắc lư là những đôi giày thể thao hàng hiệu mới tinh của đám người này.
Còn đôi giày thể thao của anh đã giặt đến bạc màu, hàng rẻ tiền ở chợ trời, giống như bản thân anh vậy, không có xuất thân, hoàn toàn không hòa hợp với những học sinh khác có gia thế ưu việt trong trường quý tộc này.
Giang Hàn chuyển đến trường này là vì nhắm đến học bổng cao của nó.
Còn về hoạt động bình chọn nam thần gì đó, anh không có thời gian để tìm hiểu, cũng không hứng thú, chỉ riêng mấy công việc làm thêm đã chiếm hết thời gian của anh rồi.
Nhưng đại ca mà bọn chúng nhắc đến lại không chịu buông tha, vẫn quyết tâm không bỏ qua cho anh.
Ban đầu chỉ là lời cảnh cáo, cho đến hôm nay mới lấy danh nghĩa của giáo viên để lừa anh đến đây.
Đáy mắt Giang Hàn tụ tập sự u ám lạnh lẽo đã đông đặc thành thực chất.
Anh chỉ là cái mạng rẻ rúng, có thể bị những kẻ này giẫm dưới chân tùy ý chà đạp, nhưng chính vì mạng anh rẻ, kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày, nếu thật sự muốn giết anh, thì dù có chết anh cũng nhất định sẽ kéo theo vài người.
Lúc này, bên ngoài phòng dụng cụ vang lên tiếng bước chân.
Đám người vốn hung ác với anh bỗng nhiên thay đổi biểu cảm, trở nên cẩn thận từng li từng tí, lại ẩn chứa một sự mong đợi kỳ lạ nào đó.
Giống như những con chó đất mà anh từng thấy ở thị trấn, vểnh đuôi lên với chủ nhân của chúng, mong chủ nhân vẫy tay, thưởng cho chúng chút gì đó ăn.
Giang Hàn ngẩng đầu lên, cố gắng chịu đựng cơn đau nhói trong mắt, miễn cưỡng nhìn về phía cửa.
Trong tầm nhìn mờ ảo, đập vào mắt anh là một đoạn chân trắng đến chói mắt, cơ bắp gót chân rất mỏng, nhìn là biết ngay được nuôi dưỡng trong nhung lụa, không có gì nhiều vận động nên chân mọc rất thẳng và mảnh mai.
Quần đồng phục mùa hè mặc trên người cậu ta rất rộng, vạt áo được nhét vào trong quần một cách tùy ý, vô tình làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên.
Ánh mắt Giang Hàn dần dần nhìn lên, sau đó anh thấy một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Cậu ta xinh đẹp tựa như một con búp bê được nghệ nhân làm búp bê dồn hết tâm huyết tỉ mỉ chạm khắc nên vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi cong vút dày đặc, đôi mắt hơi tròn được hàng mi kéo dài về phía sau, không còn thuần túy vô hại mà thêm vài phần kiêu kỳ đài các. Đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn, chính giữa còn có một nốt ruồi son không quá rõ ràng.
Một người đẹp đẽ như vậy, khi đặt giữa đám nam sinh cao to khỏe mạnh, trông chẳng khác nào một chú cừu non đáng yêu lạc vào hang sói, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Trong đầu Giang Hàn hiện lên vô số hình ảnh đáng thương của các nam sinh bị ức hiếp, anh không khỏi nhíu mày, nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên.
Tuy nhiên ngay giây phút tiếp theo, anh nghe thấy một tên đàn em gọi với nam sinh xinh đẹp kia: “Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi. Có mệt không ạ, để em kéo ghế cho anh ngồi nghỉ một lát nhé?"
Như thể bị dội một gáo nước lạnh, Giang Hàn chợt tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá lại Tơ Hồng trước mắt.
Cậu ta có vẻ gì là bị bắt nạt chứ?
Vừa đến đã nhíu mày, chê ghế dơ bẩn, rồi kiêu kỳ sai bảo đám đàn em bên cạnh cởi áo ra lót lên ghế cho cậu ta.
Tên đàn em được chỉ định như thể trúng số độc đắc, mặt mày hớn hở cởi áo khoác của mình trải lên ghế, giọng nói vì kích động mà còn hơi run rẩy: “Đại ca, mời anh ngồi ạ!"
Tơ Hồng miễn cưỡng hừ một tiếng: “Tại mấy người chọn chỗ tồi tàn, bẩn chết đi được."
Vừa nói cậu vừa miễn cưỡng ngồi xuống chiếc áo khoác kia, gác chân lên, quần đùi rộng thùng thình xắn lên một đoạn, phần thịt mềm trên đùi vì động tác chồng chéo mà bị ép biến dạng, đường cong nổi lên trông rất đầy đặn.
Những người khác đều lén lút ném về phía cậu những ánh mắt ghen tị đố kỵ, không dám tưởng tượng chiếc áo dưới thân Tơ Hồng sẽ thấm đẫm mùi hương đến mức nào.
Giang Hàn đứng giữa đám người cũng nhận ra suy nghĩ thấp kém hèn hạ của bọn họ, bề ngoài tỏ ra kính trọng vị đại ca ra oai phủ đầu kia, nhưng thực chất mỗi tên đàn em đều thèm thuồng và mơ tưởng.
Trái lại, vị thiếu gia không hiểu chuyện đời lại hoàn toàn không hay biết gì, còn tưởng đây là sự tôn sùng đối với thực lực của mình, ra sức bày ra dáng vẻ hổ báo.
Giang Hàn bật cười lạnh lùng.
Nếu không có gia thế hiển hách bảo vệ, e rằng đám người này hận không thể lập tức xông lên, từng miếng từng miếng nuốt chửng vị thiếu gia da mỏng thịt mềm kia.
"Mày còn cười được à?"
Vị thiếu gia xinh đẹp lại kiêu kỳ như một chú mèo con đang nổi cáu, trợn tròn mắt, chân đang gác lên đá thẳng vào ngực Giang Hàn.
Nhưng cậu hoàn toàn đánh giá thấp tốc độ phản ứng của Giang Hàn.
Cổ chân mảnh khảnh không những không đá trúng người, ngược lại còn bị nắm chặt trong bàn tay thô ráp to lớn kia.
Giang Hàn mang theo chút ác ý bóp nhẹ, anh vốn định dùng sức vặn gãy, nhưng cảm giác chạm vào lại mỏng manh yếu ớt hơn tưởng tượng, chỉ cần dùng chút lực đã lún sâu vào làn da mềm mại, để lại một vết hằn.
"Ah."
Cơn đau buốt như điện giật truyền đến, Tơ Hồng hoảng hốt kêu lên một tiếng, giọng nói vừa run rẩy vừa nũng nịu chui vào tai tất cả mọi người có mặt.
Tơ Hồng nắm chặt ghế, không để mình bị Giang Hàn kéo qua.
Cậu tức giận nói: “Mày buông tao ra!"
Giang Hàn không những không buông ra, ngược lại còn nắm chặt đoạn cổ chân mảnh khảnh kia, cố ý dùng đầu ngón tay thô ráp ấn xuống làn da mềm mại bên trong, không tốn chút sức lực nào đã khiến người ta ướt đẫm khóe mắt trong chớp mắt.
Hàng mi cong vút của Tơ Hồng vốn hướng lên trên giờ bị một chút hơi nước làm ướt đẫm, vẻ kiêu kỳ đài các hóa thành bộ dạng đáng thương, cho dù có trừng mắt nhìn người khác cũng chẳng có chút sức lực nào.
"Như này mà cậu cũng đòi chơi với tôi à?"
Giọng nói lạnh nhạt của Giang Hàn mang theo vài phần châm biếm.
Tình thế không hiểu sao đã đảo ngược, Tơ Hồng vốn đến đây để bắt nạt người khác, giờ lại cắn chặt môi, từ cổ họng phát ra tiếng hừ hừ nghẹn ngào.
[Mục tiêu đối tượng Giang Hàn chưa đủ chỉ số ghét bỏ, nhiệm vụ chưa hoàn thành.]
Giọng nói của hệ thống thúc giục bên tai Tơ Hồng.
Tơ Hồng lập tức trở nên gấp gáp, cậu không ngờ Giang Hàn lại dám phản kháng, còn nắm lấy chân cậu!
Giống loài Tơ Hồng khác với các loài thực vật khác, họ sinh ra đã mang mệnh hưởng phúc, không có hệ rễ mọc xuống dưới, dây leo lại mọc mềm mại mảnh mai, nên đặc biệt yếu ớt nhạy cảm.
Tơ Hồng vốn đã không quen với cơ thể con người, bị nắm lấy liền đỏ hoe mắt, đôi mắt như vừa được rửa bằng nước long lanh ngấn lệ, hàm răng ngọc cắn lấy đôi môi đầy đặn đỏ thắm, hàng mi cũng bị hơi nước làm ướt đẫm.
"Mày biết tao là ai không? Tao có thể khiến mày không thể sống nổi trong cái trường này!"
Giọng cậu nghẹn ngào mang theo chút khóc lóc, một câu đe dọa vốn nên nghiêm túc, từ cái miệng đỏ hồng của cậu nói ra lại giống như đang kể một câu chuyện cười không có chút sức nặng nào.
Khác với vẻ kiêu kỳ cao ngạo thường ngày, vị thiếu gia đỏ hoe mắt sắp khóc, nếu chỉ xét về vẻ ngoài thì rất dễ gây nhầm lẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, khi khóc lên chóp mũi sẽ hồng hồng, trông vừa ngây thơ vừa vô tội.
Nếu không có gia thế che chở, một vị thiếu gia chẳng có chút sức phản kháng nào như Tơ Hồng, e là chuyện bắt nạt chỉ là bình thường.
Cậu lại đủ xinh đẹp, ước chừng bị bắt nạt đến mức ngay cả khóc cũng không khóc nổi nữa, chỉ có thể cuộn tròn thành một cục nhỏ trên chiếc giường đầy mùi hương của người khác, hoảng sợ lại sợ hãi, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Còn bây giờ, Tơ Hồng trừng mắt đỏ au, tức giận chỉ huy bọn họ: “Lũ vô dụng các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bảo hắn buông tay ra!"
Đám người đang mải mê tưởng tượng bị mắng đột nhiên hoàn hồn, bị mắng không những không oán giận, ngược lại còn như bị điện giật, trong lòng tê tê dại dại.
Một nam sinh đứng gần nhất không do dự, trực tiếp tiến lên giơ tay, nắm chặt cổ áo Giang Hàn rồi kéo mạnh người anh lại. ( truyện trên app T•Y•T )
Mấy người bên cạnh hợp lực đè anh xuống đất.
Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo kia bị ấn xuống mặt đất bẩn thỉu, hai tay bị trói ngược ra sau lưng, vai bị hai nam sinh cao to dùng tay đè chặt, giam cầm anh chặt chẽ dưới đất không thể phản kháng.
"Đại ca, anh không sao chứ ạ?"
Tơ Hồng vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu co rúm trên ghế, ôm lấy đầu gối mình, bị đàn em hỏi như vậy lại nhanh chóng đổi sang vẻ mặt hung dữ: “Đương nhiên là không sao rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể bị hắn dọa à!"
Khí thế nghe qua còn tưởng sự thật là vậy, nhưng âm điệu cuối câu vẫn còn đang run rẩy, cả người co rúm thành một cục nhỏ xíu.
Làn da Tơ Hồng trắng như tuyết, lại chưa từng chịu thương tích gì, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy trên cổ chân mảnh mai tinh tế lộ ra ngoài kia, nhiều thêm một vết đỏ vô cùng chói mắt.
Thế này mà gọi là không sao?
Bọn họ vốn đi theo Tơ Hồng đều có vẻ ngoài nghe lời, nhưng sau lưng thì xem trò cười. Dù sao Tơ Hồng nhà cũng có tiền, ra tay lại rất hào phóng, bọn họ đi theo có thể kiếm được chút lợi lộc, còn về việc cậu ta tự tìm đường chết thì hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đồng loạt nảy sinh một loại tâm lý kỳ lạ - bảo vệ đứa con cưng.
Cho dù tính cách Tơ Hồng có xấu xa đến đâu, cũng không thể để người khác chà đạp.
"Thằng nhóc này đúng là muốn chết."
Một tên đàn em túm lấy mái tóc đen rối bù của Giang Hàn, cưỡng ép nhấc đầu anh lên, cơn đau dữ dội như bị kim châm lan tỏa trên da đầu.
Khuôn mặt pha trộn giữa mồ hôi và vết bẩn kia không hề có nửa phần sợ hãi, vừa nhìn đã khiến người ra nổi cáu.
Thật biết diễn trò.
Cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhà quê từ vùng hẻo lánh chui vào đây, có gì mà kiêu ngạo chứ?
Ban đầu bọn họ quả thật cảm thấy Tơ Hồng quá coi trọng vấn đề, chỉ vì thua một cuộc đánh giá mà đã đổ tội lên đầu người khác, nhưng giờ thì đều đã hiểu ra, tên này đúng là đáng đời, cần phải cho hắn một bài học.
Để hắn đừng tưởng mình có thể làm được gì đó, như trở thành nam thần của trường mà đắc ý, còn tự cho mình là đúng dám động đến người mà hắn không thể chọc vào.
"Đại ca, hắn dám sàm sỡ lung tung, hay là chúng ta chặt luôn cánh tay này của hắn đi?"
Dù sao ở đây cũng không có camera giám sát, đen trắng thế nào là do bọn họ nói thôi. Chưa kể với thân phận nghèo hèn của Giang Hàn thì cũng chẳng làm nên sóng gió gì, cho dù hắn có kiện lên trên thì cũng chỉ bị phán định là tai nạn mà thôi.
Thật sự muốn làm to chuyện cũng không sao, nhiều lắm thì lôi vài người ra chịu trận, Tơ Hồng dù thế nào cũng sẽ không bị liên lụy gì.
Nói không chừng vì làm tốt, còn có thể được Tơ Hồng khen ngợi riêng.
Một tên đàn em khác hứng khởi nói: “Đại ca, hay là chúng ta chặt tay phải của hắn đi. Hắn không phải là học sinh ưu tú sao? Không có tay nữa xem hắn còn làm thế nào để làm mọt sách."
Còn có thể làm như vậy sao?
Tơ Hồng cảm thấy bản thân mình đã đủ xấu xa rồi, không ngờ ý tưởng này nghe còn tệ hơn.
Hệ thống lên tiếng: [Bảo bối à, tuy chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ, nhưng kiên quyết từ chối bạo lực học đường! Tuy nhiên Giang Hàn là người bẩm sinh cứng đầu, chúng ta có thể tấn công vào điểm yếu nhất của anh ta.]
"Là gì vậy?"
[Theo tin đồn, điểm yếu lớn nhất của Giang Hàn là kỳ thị đồng tính.]
[Cậu có thể nghĩ cách làm anh ta thấy ghê tởm.]