Nghe câu hỏi này, Tơ Hồng thoáng ngẩn người rồi nhớ lại những biểu hiện của Biên Húc Nghiêu hôm nay.

Cậu tự nhiên đi đến một kết luận.

Biên Húc Nghiêu muốn lên nắm vị trí của cậu!

Gã cố tình không nghe lệnh cậu trước mặt bao nhiêu đàn em, còn cướp hết phong độ của cậu, chắc chắn là muốn cướp vị trí đại ca của cậu rồi!

Tên này dụng tâm thật là độc ác!

Cậu bây giờ còn chưa phá sản mà đã dám lên tiếng khiêu khích cậu?

Vậy đến lúc cậu phá sản, chẳng phải gã sẽ cưỡi lên đầu cậu mà đi tiêu sao?

Tơ Hồng nhớ lại cảnh tượng phá sản cuối cùng, cậu cúi đầu ủ rũ thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị bỏ học nhưng lại vô ý giẫm lên giày của Biên Húc Nghiêu ở cầu thang.

Cậu liên tục xin lỗi, nhưng đối phương vẫn kéo cậu vào một góc khuất không ai để ý.

Biên Húc Nghiêu dẫn người vây quanh cậu, giơ điện thoại lên chụp cậu, xô đẩy cậu, bắt cậu quỳ xuống liếm sạch vết bẩn trên giày cho bọn chúng.

Bọn chúng vừa cười đùa vừa nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu chạy trốn, ống kính gần như đâm vào mặt cậu rồi nói: “Anh Biên, dịch vụ làm đại ca trường học thế nào, sướng không hả? Lát nữa đến lượt em thử nhé!?"

Quá đáng lắm!

Bây giờ cậu còn chưa phá sản mà! Ai cho gã cái gan đó chứ!

Tơ Hồng trừng mắt nhìn gã, không chút do dự giơ chân còn lại lên, đá văng cánh tay Biên Húc Nghiêu đang nắm lấy cậu.

"Đồ chó, ai cho phép mày động vào người tao?"

Trên cánh tay Biên Húc Nghiêu xuất hiện một vết chân màu xám, ngay sau đó nó liền đỏ lên, cơn đau nhói kèm theo tê dại lan tỏa từ vùng da đó.

Gã ngẩng đầu lên, đáy mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào Tơ Hồng đang tức giận như con mèo xù lông, cơn đau nhỏ nhoi trên cơ thể bị phóng đại vô hạn, nửa thân trên như bị điện giật, kích thích đến tê dại.

Biên Húc Nghiêu cụp mắt xuống, hàng mi che đi niềm vui sướng sắp trào ra, các yếu tố cảm xúc chưa được thỏa mãn trong cơ thể hoạt động mạnh mẽ, như thể đã bước vào một trạng thái kỳ lạ nào đó.

Gã không kìm được mà khen ngợi: “Đá hay lắm."

Ba chữ này rơi vào tai Tơ Hồng, chẳng khác nào một lời châm biếm cấp cao hơn.

Đây mới chỉ là món khai vị thôi!

Cậu nhất định phải cho Biên Húc Nghiêu một bài học nghiêm khắc hơn!

Ánh mắt Tơ Hồng rơi vào ly kem dâu tây parfait chưa ăn xong của mình, cậu trực tiếp múc một thìa, đổ vào lòng bàn tay.

Cảm giác lạnh lẽo và dính nhớp khiến lòng bàn tay cậu co rúm lại, nhưng nhớ đến thái độ ngạo mạn của Biên Húc Nghiêu, Tơ Hồng liền đưa tay ra trước mặt gã.

"Mày không phải là chó của tao sao?" Tơ Hồng ra lệnh không chút khách sáo: “Chó ăn thế nào thì mày ăn như thế!"

Cậu là người rất hay để bụng, tuy những hình phạt sau này không rơi vào đầu cậu, nhưng cậu vẫn ghi hết tất cả vào sổ nợ của Biên Húc Nghiêu.

Dám bắt cậu quỳ xuống liếm giày, vậy thì cậu sẽ bắt Biên Húc Nghiêu ăn kem trong tay cậu như một con chó trước mặt bao nhiêu người.

Biên Húc Nghiêu nhìn lòng bàn tay đưa đến trước mắt mình, ngón tay Tơ Hồng thon dài trắng muốt, tinh khiết vô tì, như ngọc Hòa Điền mềm mại, lòng bàn tay điểm xuyết kem sữa với mứt dâu đỏ tươi, viền ngoài đã tan chảy một phần, tỏa ra hương thơm ngọt ngào đến say đắm.

Thấy gã vẫn chưa động đậy, Tơ Hồng biết mình đã dùng chiêu này rất hiệu quả, hừ một tiếng.

"Lần này là cảnh cáo, lần sau..."

Lời cậu còn chưa dứt đã bị nắm lấy cổ tay, nhiệt độ nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay đối phương.

Tơ Hồng ngạc nhiên, đồng tử co rút.

Biên Húc Nghiêu cúi đầu trước mặt cậu, ghé sát vào lòng bàn tay cậu, há miệng gần như vội vàng mà thè lưỡi ra, liếm láp kem đã gần tan chảy.

Gai lưỡi thô ráp của gã, nặng nề lướt qua lòng bàn tay mềm mại, để lại một cảm giác nhớp nháp khiến người ta buồn nôn như một loài bò sát đang bò, gã ăn quá gấp gáp, đến mũi cũng dính một chút ánh nước long lanh.

Hương dâu ngọt ngào như thối rữa bay vào mũi mọi người, gây ra một cơn co thắt nơi cổ họng, khô khốc như cỏ khô trong sa mạc, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể bùng cháy dữ dội.

Những tên đàn em đứng xem xung quanh liên tục nuốt nước bọt ực ực, nhưng cách này hoàn toàn không thể giải quyết được sự trống rỗng trong lòng.

Bọn chúng khao khát được yêu chiều như Biên Húc Nghiêu, nhưng bọn chúng hiểu rõ cơ hội như vậy thật sự hiếm có đến mức nào.

Tơ Hồng chưa từng nhìn thẳng vào bọn chúng, không nhớ tên bọn chúng, chỉ cần một chút sai lầm là sẽ bị đuổi đi không chút lưu tình.

Đây là cái giá mà bọn chúng không thể gánh vác nổi.

Bọn chúng không chỉ một lần nghĩ, nếu thế lực chống lưng cho Tơ Hồng sụp đổ, thì bọn chúng có thể thực hiện những ý nghĩ đen tối kia, vây quanh cậu chủ nhỏ kiêu căng ở giữa, làm cho cậu rối bời.

Nhưng lúc này đây, bọn chúng chỉ có thể nhìn Biên Húc Nghiêu một mình tận hưởng.

Ghen tị, ghét bỏ và những cảm xúc mãnh liệt khác như một thùng thuốc nhuộm đang lên men, tỏa ra mùi chua lè nồng nặc.

Trên gương mặt sắc sảo lạnh lùng của nam sinh là vẻ mặt thỏa mãn như kẻ đạt được điều mong muốn, cái lưỡi nóng bỏng liếm sạch kem xong, thậm chí còn theo kẽ ngón tay, tỉ mỉ và tham lam tìm kiếm từng ngóc ngách, mút từng giọt nước ép tỏa hương thơm ngọt ngào, làm cho những ngón tay vốn trắng nõn nà xuất hiện những vết đỏ.

Cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan lên khóe mắt. Tơ Hồng hoàn toàn không ngờ gã có thể liều lĩnh đến mức này, cậu cau mày, ghê tởm đẩy môi gã ra: “Ghê quá đi, ai bảo mày ăn sạch như vậy."

Biên Húc Nghiêu vẫn còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi mình, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ mà trả lời bằng giọng khàn đặc: “Chó ăn đồ là như vậy đấy."

Thức ăn yêu thích sẽ ăn sạch sành sanh, ngay cả xương cũng phải nhai nát, nuốt hết vào trong bụng.

Tơ Hồng bị ánh mắt của gã làm cho khó chịu khắp cả người, nhưng lại không muốn thừa nhận đối phương quả thật biết cúi mình chịu nhục.

May mắn thay, có một tên đàn em tinh ý kịp thời đưa tới một gói khăn ướt, tỏa ra mùi hăng nhẹ.

"Đại ca, cồn khử trùng 75%, diệt khuẩn."

Biên Húc Nghiêu liếc nhìn tên đàn em đó.

Trước đây đám người này bề ngoài nghe theo lời Tơ Hồng, nhưng thực tế đều nhìn sắc mặt gã, bây giờ bọn chúng lại công khai đối đầu với gã.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Tên đàn em đưa khăn ướt cho Tơ Hồng ghé sát tai cậu, cố tình nói với giọng đủ lớn để mọi người đều nghe thấy: “Đại ca, không phải anh đã nói mỗi người đều phải qua kiểm tra mới được ở lại sao? Cậu ta hoàn toàn không coi anh ra gì cả."

Câu nói này đã nói lên tâm tư của Tơ Hồng.

Ngay cả đám đàn em cũng nhìn ra dã tâm của Biên Húc Nghiêu, nếu cậu không có chút biểu hiện gì, thì làm sao cậu có thể tự xử lý với tư cách là một đại ca chứ?

Tơ Hồng vò nát khăn ướt đã lau tay thành một cục, ném thẳng vào mặt Biên Húc Nghiêu, ngẩng cằm lên, lạnh lùng tuyên bố: “Mày quá chướng mắt rồi, từ hôm nay đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa."

Nói xong, cậu vô tình đứng dậy nhưng bị nắm chặt cổ tay.

Những ngón tay của Biên Húc Nghiêu siết chặt, run rẩy không ngừng.

Trái tim gã bị ném lên cao rồi rơi xuống mạnh mẽ, chia năm xẻ bảy.

"Cậu muốn trừng phạt thế nào, tôi đều sẽ làm theo hết, nhưng xin đừng không cần tôi."

Tơ Hồng hoàn toàn không ăn nổi bộ dạng này, cậu rút tay về, độc ác đe dọa: “Mày không hiểu tiếng người à? Hay là không muốn ở lại trường này nữa?"

Mặc dù cậu biết thế lực của mình vẫn chưa đủ lớn để có thể chi phối nhà họ Biên, nhưng Biên Húc Nghiêu vẫn buông tay ra.

Sau khi nhìn Tơ Hồng rời khỏi tiệm bánh ngọt, vẻ mặt đáng thương của gã lập tức biến thành u ám không thể xuyên thấu, đáy mắt đậm đặc đáng sợ.

Gã trực tiếp đấm một cú vào mặt tên đàn em vừa nãy, ấn cả người cậu ta xuống đất, đấm liên tiếp cho đến khi mùi tanh của máu lấn át mùi ngọt ngào trong không khí.

"Anh Biên, anh bình tĩnh một chút đi, nếu đánh nhau bị đại ca biết được thì chúng ta đều xong đời."

Biên Húc Nghiêu khựng lại.

Tên đàn em bị đánh mặt mũi đầy máu, chửi rủa: “Đáng đời mày, ai bảo mày có ý đồ xấu, cũng không nhìn xem mày dám thèm muốn là người nào chứ!"

Tất cả bọn họ cộng lại cũng không bằng một ngón tay của vị kia.

*

[ Bé cưng, bé giỏi quá, chúng ta lại thu hoạch thêm được rất nhiều chỉ số ghét bỏ!] Giọng Hệ thống đặc biệt phấn khích.

Tuy so với việc bắt nạt nhân vật chính của thế giới để thu được năng lượng thì những cái này chẳng thấm vào đâu, nhưng tích tiểu thành đại mà!

Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, đây đều là thu nhập ngoài giờ.

"Ai bảo hắn cứ muốn chọc tức tôi."

Bắt nạt người khác cũng rất mệt mỏi đấy nhé.

Tơ Hồng mặt mày cau có, trở về ký túc xá của mình, phát hiện cửa phòng hơi hé mở, tay cầm chìa khóa của cậu khựng lại.

Kỳ lạ.

Cậu nhớ khi ra ngoài đã khóa cửa mà.

Tơ Hồng đẩy cửa ra, một luồng khí mát từ máy điều hòa ùa vào mặt.

Kèm theo đó là tiếng nước xối xả từ phòng tắm.

Tiêu chuẩn ký túc xá của trường là phòng bốn người, nhưng cậu chủ nhỏ chịu không nổi việc chen chúc với người khác nên đã xin đổi phòng.

Đương nhiên là một mình chiếm một phòng.

Cậu nhìn thấy trên bàn đối diện xuất hiện thêm một túi thể thao, dưới ghế còn để một quả bóng rổ, cùng với vài đôi giày bóng rổ đắt tiền.

Tơ Hồng chợt nhớ ra ngoài cậu ra, phòng này thực ra còn có một người bạn cùng phòng, nhưng người đó vẫn luôn tập huấn ở ngoại tỉnh, vừa mới đánh xong giải đấu trở về.

Tơ Hồng đã quen với việc ở một mình, nhìn thấy những thứ xuất hiện thêm này liền không vui mà nhíu mày.

Cậu vẫn thích dùng cái bàn đó để đặt quần áo bẩn của mình.

Lúc này, cửa phòng tắm kêu cạch một tiếng mở ra.

Hạ Thừa An ở trong đội huấn luyện lâu ngày, phong cách hành sự không câu nệ, thêm vào đó không biết trong phòng đột nhiên có thêm người, cảm thấy nóng nên chỉ mặc một chiếc quần đùi, để trần thân trên bước ra ngoài.

Hắn giơ tay lên, tùy ý vuốt mái tóc ướt về phía sau, những giọt nước theo gương mặt tuấn tú đẹp trai của hắn trượt xuống.

Đôi mắt hắn đặc biệt sâu thẳm, đường nét sắc bén và gọn gàng, sâu thẳm đậm đà, sống mũi cao dọc dừa, đường nét rõ ràng, là kiểu đẹp trai rất nam tính, ngũ quan có sức công kích.

Tỷ lệ cơ thể còn cực kỳ hoàn hảo, vai rộng chân dài, cơ bắp của hắn như dòng nước chảy, phác họa tám múi cơ bụng ngay ngắn, có thể dùng làm bàn giặt quần áo.

Nhìn tám múi cơ bụng đó, rồi so sánh với bụng phẳng mềm mại của mình.

Độ không vui của Tơ Hồng lại tăng thêm một bậc.

Khoe khoang cái gì chứ, có cơ bụng rất ghê gớm sao? Không biết ký túc xá là nơi công cộng à? Ăn mặc hở hang thế này, tưởng đây là nhà mình chắc, không có đạo đức.

Vì bị nói là hoa khôi, công chúa kiều diễm, nên cậu ghen tị với những nam sinh có thân hình đẹp như thế này.

Hạ Thừa An vừa bước ra ngoài thì khóe mắt chú ý tới bóng người đứng ở cửa phòng ký túc, trước tiên là sững sờ, sau đó nhìn qua, ánh mắt như vậy đối diện thẳng với ánh mắt của Tơ Hồng.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới rơi vào tĩnh lặng.

Hạ Thừa An chưa từng thấy một cậu trai nào xinh đẹp như vậy, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại và bóng mượt, đôi mắt trong veo thuần khiết, như viên bi thủy tinh vừa được rửa sạch bằng nước tinh khiết vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi môi đỏ hồng, mi mắt hơi cong lên, mang theo vài phần kiêu sa khó tiếp cận.

Đẹp quá, giống như búp bê vậy...

Làn da màu lúa mì của Hạ Thừa An nhanh chóng phủ lên một lớp hồng nhạt, tay chân căng thẳng đến mức cứng đờ: “Ừm, cậu có phải đi nhầm phòng không?"

"Cậu mới là đi nhầm đấy," Tơ Hồng trực tiếp ngồi xuống trước bàn của mình rồi nói: “Cậu đi tập huấn về bị huấn luyện đến hỏng não rồi à?"

Chạm phải chút không vui trong mắt Tơ Hồng, Hạ Thừa An như vừa tỉnh mộng mà phản ứng lại, vị trí người kia ngồi chính là của người bạn cùng phòng mà hắn chưa từng gặp mặt - vị cậu chủ nhỏ có tiếng xấu xa kia.

Hắn lập tức có chút hoang mang.

Sao lại khác xa với tin đồn đến thế?

Cậu trai xinh đẹp lại quay đầu lại nhìn hắn với vẻ rất không hài lòng, khi nói chuyện hơi ngẩng cằm lên, không khách khí mà châm chọc: “Cậu còn định dùng bộ dạng này lượn lờ trước mặt tôi bao lâu nữa?"

"Cái gì cơ?"

Hạ Thừa An theo ánh mắt của cậu cúi đầu nhìn xuống, nhận ra mình vẫn còn ăn mặc không chỉnh tề, vội vàng nói xin lỗi: “Tôi không biết có người, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Hắn vừa nói vừa chộp lấy áo trên bàn mình, vội vàng mặc vào, trong lúc hoảng loạn hoàn toàn không để ý đến điều gì bất thường.

Khi kéo qua đầu, một mùi hương lạ ập đến.

Thơm quá.

Không phải mùi hương mà sữa tắm thông thường có thể có.

Mà là hỗn hợp một chút mùi cơ thể cùng với mùi hương tinh dầu đặc chế thấm nhuần lâu năm, thoang thoảng, hậu điệu hơi ngọt, cứ thế trực tiếp len lỏi vào hơi thở vốn đã hoảng loạn của hắn.

Hạ Thừa An lấy xuống nhìn, chỉ là một chiếc áo thun trắng rất bình thường, có điều chất vải giặt rất mềm mại, có thể thấy được là thường xuyên được chủ nhân mặc sát người.

Trong ký túc xá ngoài hắn ra, chỉ còn lại Tơ Hồng.

Hạ Thừa An nhận ra mình đã lấy nhầm áo của Tơ Hồng, lại mơ hồ bắt đầu xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi lấy nhầm rồi, tôi sẽ giặt sạch trả lại cho cậu."

"Không cần, tôi không cần nữa."

Tơ Hồng liếc nhìn chiếc áo bị hắn nắm trong tay, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút chê bai không hề che giấu, những lời thốt ra như lưỡi dao sắc bén đâm vào người.

"Tôi mới không dùng đồ người khác đã chạm vào."

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Tên đàn em đưa khăn ướt cho Tơ Hồng ghé sát tai cậu, cố tình nói với giọng đủ lớn để mọi người đều nghe thấy: “Đại ca, không phải anh đã nói mỗi người đều phải qua kiểm tra mới được ở lại sao? Cậu ta hoàn toàn không coi anh ra gì cả."

Câu nói này đã nói lên tâm tư của Tơ Hồng.

Ngay cả đám đàn em cũng nhìn ra dã tâm của Biên Húc Nghiêu, nếu cậu không có chút biểu hiện gì, thì làm sao cậu có thể tự xử lý với tư cách là một đại ca chứ?

Tơ Hồng vò nát khăn ướt đã lau tay thành một cục, ném thẳng vào mặt Biên Húc Nghiêu, ngẩng cằm lên, lạnh lùng tuyên bố: “Mày quá chướng mắt rồi, từ hôm nay đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa."

Nói xong, cậu vô tình đứng dậy nhưng bị nắm chặt cổ tay.

Những ngón tay của Biên Húc Nghiêu siết chặt, run rẩy không ngừng.

Trái tim gã bị ném lên cao rồi rơi xuống mạnh mẽ, chia năm xẻ bảy.

"Cậu muốn trừng phạt thế nào, tôi đều sẽ làm theo hết, nhưng xin đừng không cần tôi."

Tơ Hồng hoàn toàn không ăn nổi bộ dạng này, cậu rút tay về, độc ác đe dọa: “Mày không hiểu tiếng người à? Hay là không muốn ở lại trường này nữa?"

Mặc dù cậu biết thế lực của mình vẫn chưa đủ lớn để có thể chi phối nhà họ Biên, nhưng Biên Húc Nghiêu vẫn buông tay ra.

Sau khi nhìn Tơ Hồng rời khỏi tiệm bánh ngọt, vẻ mặt đáng thương của gã lập tức biến thành u ám không thể xuyên thấu, đáy mắt đậm đặc đáng sợ.

Gã trực tiếp đấm một cú vào mặt tên đàn em vừa nãy, ấn cả người cậu ta xuống đất, đấm liên tiếp cho đến khi mùi tanh của máu lấn át mùi ngọt ngào trong không khí.

"Anh Biên, anh bình tĩnh một chút đi, nếu đánh nhau bị đại ca biết được thì chúng ta đều xong đời."

Biên Húc Nghiêu khựng lại.

Tên đàn em bị đánh mặt mũi đầy máu, chửi rủa: “Đáng đời mày, ai bảo mày có ý đồ xấu, cũng không nhìn xem mày dám thèm muốn là người nào chứ!"

Tất cả bọn họ cộng lại cũng không bằng một ngón tay của vị kia.

*

[ Bé cưng, bé giỏi quá, chúng ta lại thu hoạch thêm được rất nhiều chỉ số ghét bỏ!] Giọng Hệ thống đặc biệt phấn khích.

Tuy so với việc bắt nạt nhân vật chính của thế giới để thu được năng lượng thì những cái này chẳng thấm vào đâu, nhưng tích tiểu thành đại mà!

Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, đây đều là thu nhập ngoài giờ.

"Ai bảo hắn cứ muốn chọc tức tôi."

Bắt nạt người khác cũng rất mệt mỏi đấy nhé.

Tơ Hồng mặt mày cau có, trở về ký túc xá của mình, phát hiện cửa phòng hơi hé mở, tay cầm chìa khóa của cậu khựng lại.

Kỳ lạ.

Cậu nhớ khi ra ngoài đã khóa cửa mà.

Tơ Hồng đẩy cửa ra, một luồng khí mát từ máy điều hòa ùa vào mặt.

Kèm theo đó là tiếng nước xối xả từ phòng tắm.

Tiêu chuẩn ký túc xá của trường là phòng bốn người, nhưng cậu chủ nhỏ chịu không nổi việc chen chúc với người khác nên đã xin đổi phòng.

Đương nhiên là một mình chiếm một phòng.

Cậu nhìn thấy trên bàn đối diện xuất hiện thêm một túi thể thao, dưới ghế còn để một quả bóng rổ, cùng với vài đôi giày bóng rổ đắt tiền.

Tơ Hồng chợt nhớ ra ngoài cậu ra, phòng này thực ra còn có một người bạn cùng phòng, nhưng người đó vẫn luôn tập huấn ở ngoại tỉnh, vừa mới đánh xong giải đấu trở về.

Tơ Hồng đã quen với việc ở một mình, nhìn thấy những thứ xuất hiện thêm này liền không vui mà nhíu mày.

Cậu vẫn thích dùng cái bàn đó để đặt quần áo bẩn của mình.

Lúc này, cửa phòng tắm kêu cạch một tiếng mở ra.

Hạ Thừa An ở trong đội huấn luyện lâu ngày, phong cách hành sự không câu nệ, thêm vào đó không biết trong phòng đột nhiên có thêm người, cảm thấy nóng nên chỉ mặc một chiếc quần đùi, để trần thân trên bước ra ngoài. ( app truyện TᎽT )

Hắn giơ tay lên, tùy ý vuốt mái tóc ướt về phía sau, những giọt nước theo gương mặt tuấn tú đẹp trai của hắn trượt xuống.

Đôi mắt hắn đặc biệt sâu thẳm, đường nét sắc bén và gọn gàng, sâu thẳm đậm đà, sống mũi cao dọc dừa, đường nét rõ ràng, là kiểu đẹp trai rất nam tính, ngũ quan có sức công kích.

Tỷ lệ cơ thể còn cực kỳ hoàn hảo, vai rộng chân dài, cơ bắp của hắn như dòng nước chảy, phác họa tám múi cơ bụng ngay ngắn, có thể dùng làm bàn giặt quần áo.

Nhìn tám múi cơ bụng đó, rồi so sánh với bụng phẳng mềm mại của mình.

Độ không vui của Tơ Hồng lại tăng thêm một bậc.

Khoe khoang cái gì chứ, có cơ bụng rất ghê gớm sao? Không biết ký túc xá là nơi công cộng à? Ăn mặc hở hang thế này, tưởng đây là nhà mình chắc, không có đạo đức.

Vì bị nói là hoa khôi, công chúa kiều diễm, nên cậu ghen tị với những nam sinh có thân hình đẹp như thế này.

Hạ Thừa An vừa bước ra ngoài thì khóe mắt chú ý tới bóng người đứng ở cửa phòng ký túc, trước tiên là sững sờ, sau đó nhìn qua, ánh mắt như vậy đối diện thẳng với ánh mắt của Tơ Hồng.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới rơi vào tĩnh lặng.

Hạ Thừa An chưa từng thấy một cậu trai nào xinh đẹp như vậy, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại và bóng mượt, đôi mắt trong veo thuần khiết, như viên bi thủy tinh vừa được rửa sạch bằng nước tinh khiết vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi môi đỏ hồng, mi mắt hơi cong lên, mang theo vài phần kiêu sa khó tiếp cận.

Đẹp quá, giống như búp bê vậy...

Làn da màu lúa mì của Hạ Thừa An nhanh chóng phủ lên một lớp hồng nhạt, tay chân căng thẳng đến mức cứng đờ: “Ừm, cậu có phải đi nhầm phòng không?"

"Cậu mới là đi nhầm đấy," Tơ Hồng trực tiếp ngồi xuống trước bàn của mình rồi nói: “Cậu đi tập huấn về bị huấn luyện đến hỏng não rồi à?"

Chạm phải chút không vui trong mắt Tơ Hồng, Hạ Thừa An như vừa tỉnh mộng mà phản ứng lại, vị trí người kia ngồi chính là của người bạn cùng phòng mà hắn chưa từng gặp mặt - vị cậu chủ nhỏ có tiếng xấu xa kia.

Hắn lập tức có chút hoang mang.

Sao lại khác xa với tin đồn đến thế?

Cậu trai xinh đẹp lại quay đầu lại nhìn hắn với vẻ rất không hài lòng, khi nói chuyện hơi ngẩng cằm lên, không khách khí mà châm chọc: “Cậu còn định dùng bộ dạng này lượn lờ trước mặt tôi bao lâu nữa?"

"Cái gì cơ?"

Hạ Thừa An theo ánh mắt của cậu cúi đầu nhìn xuống, nhận ra mình vẫn còn ăn mặc không chỉnh tề, vội vàng nói xin lỗi: “Tôi không biết có người, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Hắn vừa nói vừa chộp lấy áo trên bàn mình, vội vàng mặc vào, trong lúc hoảng loạn hoàn toàn không để ý đến điều gì bất thường.

Khi kéo qua đầu, một mùi hương lạ ập đến.

Thơm quá.

Không phải mùi hương mà sữa tắm thông thường có thể có.

Mà là hỗn hợp một chút mùi cơ thể cùng với mùi hương tinh dầu đặc chế thấm nhuần lâu năm, thoang thoảng, hậu điệu hơi ngọt, cứ thế trực tiếp len lỏi vào hơi thở vốn đã hoảng loạn của hắn.

Hạ Thừa An lấy xuống nhìn, chỉ là một chiếc áo thun trắng rất bình thường, có điều chất vải giặt rất mềm mại, có thể thấy được là thường xuyên được chủ nhân mặc sát người.

Trong ký túc xá ngoài hắn ra, chỉ còn lại Tơ Hồng.

Hạ Thừa An nhận ra mình đã lấy nhầm áo của Tơ Hồng, lại mơ hồ bắt đầu xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi lấy nhầm rồi, tôi sẽ giặt sạch trả lại cho cậu."

"Không cần, tôi không cần nữa."

Tơ Hồng liếc nhìn chiếc áo bị hắn nắm trong tay, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút chê bai không hề che giấu, những lời thốt ra như lưỡi dao sắc bén đâm vào người.

"Tôi mới không dùng đồ người khác đã chạm vào."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play