“Rốt cuộc đây là thứ gì?”

Tống Quế cũng sợ toát mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi không đề phòng mà mở cửa, e rằng sẽ không chỉ có một quái vật Vương Hiểu Phương tiến vào.

Nhưng rõ ràng Vương Hiểu Phương là bạn học của họ, hơn nữa cũng quen biết họ.

Mà tại sao Vương Hiểu Phương lại khác với những quái vật khác, không chỉ biết nói chuyện mà còn lừa bọn họ?

Khuôn mặt người bên ngoài chắn hết tầm nhìn, bọn họ cũng không thể nhìn thấy thời gian đếm ngược bên ngoài, Lộ Liêu Liêu chưa bao giờ cảm thấy mười mấy phút lại dài như vậy, cô ta bừng tỉnh, sau đó nhìn về phía Tô Dao Linh đang cầm điện thoại: “Mau tắt đèn đi! Nếu không sẽ hại chết chúng ta!”

Tô Dao Linh ném điện thoại về phía Giang Lăng, Giang Lăng đưa tay ra, vừa vặn bắt được điện thoại, lúc nãy cô ném như vậy, cũng không nhìn xem cậu có bắt được hay không, dường như biết cậu có thể bắt được.

Giang Lăng hơi nhíu mày, nói: “Vô dụng, bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi, bây giờ tắt đèn sẽ khiến chúng ta không nhìn rõ tình hình.”

Tô Dao Linh nói: “Cậu không chú ý sao?”

Lộ Liêu Liêu không biết có phải cô đang nói chuyện với mình hay không: “Cái gì?”

Tô Dao Linh: “Ban nãy Vương Hiểu Phương nói bọn chúng nghe thấy chúng ta ở đây.”

Giang Lăng không có kiên nhẫn, nói thẳng: “Nếu là người bình thường, vừa rồi nhìn thấy trong tiệm có ánh đèn, hẳn là nói nhìn thấy chúng ta ở đây, cho nên mới đến cầu cứu.”

Nhưng vừa nãy Vương Hiểu Phương nói là —— Chúng tớ nghe thấy các cậu ở đây.

Cho nên, nó dựa vào thính giác để phát hiện ra bọn họ.

Tống Quế là đại diện môn Sinh học, thành tích cũng không tệ, cô ta tỉnh ngộ: “Ý cậu là thị giác của bọn chúng không phát triển sao? Tớ biết một số sinh vật biển sâu hoặc sinh vật sống trong hang động, bởi vì môi trường sống không có ánh sáng, cho nên mắt bị thoái hóa, dựa vào các giác quan khác để phán đoán vị trí.”

“Nhưng mà cái này cũng thoái hóa quá nhanh rồi, bọn chúng không phải người sao? Trong vòng vài phút ngắn ngủi, người lại, lại có thể thoái hóa mắt sao?” Trương Bằng Phi vẫn đang cố gắng để bản thân tiếp nhận tất cả những điều này, nhưng thực sự không thể tiếp nhận được.

Giang Lăng: “Có thoái hóa hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là không nhìn thấy, mắt của bọn chúng đều bị màng thịt bao bọc.”

Trương Bằng Phi rùng mình, cậu ấy càng muốn tin rằng đây là một cơn ác mộng.

“Nếu không phải dựa vào mắt, vậy tại sao quái vật lại tấn công nơi có ánh sáng?” Lộ Liêu Liêu phản bác kết luận của Tô Dao Linh, muốn thể hiện bản thân một chút.

Tuy nhiên, Tô Dao Linh cũng không có nhiều kiên nhẫn, cô cầm lấy đồ trang trí nặng nề trên bàn vừa nãy, thử thử, không nói gì.

Không ai để ý đến Lộ Liêu Liêu, cô bạn thân Tống Quế kịp thời cứu nguy: “Nơi có ánh sáng thì có người, có người sẽ nói chuyện, cho nên thứ dẫn quái vật đến không nhất định là ánh sáng, có thể là bởi vì có âm thanh.”

Lộ Liêu Liêu khen cô ta: “Quế Quế, cậu thật thông minh!”

Tống Quế lại cảm thấy lời khen này hơi gượng gạo, cô ta thông minh hồi nào chứ, Tô Dao Linh và Giang Lăng có thể phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Vương Hiểu Phương ngay lập tức, chắc hẳn đã nhìn ra điểm này từ lâu rồi.

“Ầm!”

Quái vật bên ngoài thấy không mở được cửa, bắt đầu tập trung sức lực đập mạnh vào cửa kính.

Cửa kính nhanh chóng phát ra tiếng kẽo kẹt như không chịu nổi, dường như một số chỗ đã xuất hiện vết nứt, âm thanh lách cách này khiến lũ quái vật bên ngoài đập mạnh và nhanh hơn, như thể có một bữa tiệc thịnh soạn ngay trước mặt chúng.

Đặc biệt là “Vương Hiểu Phương” đang phát ra tiếng kêu thê lương trong miệng, chỗ gãy chân be bét máu hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nó dẫn đầu đập cửa, có vẻ máu trên mặt đất còn kích thích tính hung dữ của nó.

“Bọn chúng sắp vào rồi!”

Trương Bằng Phi hét lớn: “Nơi này không thể ở lại được nữa, chúng ta mau đi thôi!”

Giang Lăng nói: “Đi từ cửa sau, cố gắng giảm âm thanh.”

Tuy nhiên, cậu nghi ngờ thính giác của những con quái vật này rất nhạy bén, nếu không thì việc trốn ở một nơi không có quái vật trong nửa tiếng cũng quá dễ dàng.

Bọn họ muốn chạy trốn, chắc chắn sẽ có tiếng bước chân.

Giang Lăng đi phía trước, Tống Quế kéo Lộ Liêu Liêu loạng choạng đi theo phía sau, cô gái run rẩy thầm cầu nguyện, hy vọng sẽ không gặp phải quái vật ở cầu thang thoát hiểm phía sau.

Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi nhìn nhau, cả hai đều không nhúc nhích.

Tô Dao Linh: “?”

Trương Bằng Phi viết bốn chữ “anh dũng hy sinh” lên mặt: “Bạn Tô, cậu chạy trước đi, tôi là lớp trưởng, tôi đoạn hậu!”

Tô Dao Linh nhìn chàng trai trước mặt tay không tấc sắt, run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Để cậu đoạn hậu? Đó chẳng phải là đưa đầu cho quái vật sao?

Cô đi đến góc tủ cứu hỏa bị chậu cây che khuất, dùng đồ trang trí trong tay đập vỡ cửa tủ, sau đó lấy ra một chiếc rìu cứu hỏa từ bên trong, rồi quay lại, ném đồ trang trí cho cậu ấy làm vũ khí, sau đó nói:

“Lớp trưởng, cậu chạy trước đi, tôi là đoàn viên, tôi đoạn hậu.”

Trương Bằng Phi: “?”

“Ầm!”

Cửa kính bị đập vỡ một lỗ lớn, một bàn tay bị kính cắt rách nát thò vào, cố gắng tóm lấy hai người ở xa.

Tô Dao Linh đẩy cậu ấy: “Đi mau!”

Trương Bằng Phi thấy cô có vũ khí tốt hơn trong tay, cắn răng, nắm chặt đồ trang trí trong tay, chạy về phía cửa sau, vừa chạy vừa quay đầu lại gọi cô: “Bạn Tô, mau đuổi theo!”

Tô Dao Linh ừ đáp, nhưng không vội vàng đuổi theo, cô cắm chiếc rìu vào túi áo khoác đồng phục rộng thùng thình của mình —— Ưu điểm của áo khoác đồng phục rộng thùng thình thể hiện ở chỗ túi áo có thể đựng được mọi thứ, đừng nói là rìu, ngay cả đầu người cũng không thành vấn đề.

Sau đó, cô bước tới trước, đá hai chiếc bàn ở cửa ra vào, cánh cửa lung lay sắp đổ lại được gia cố thêm một chút, trong toàn bộ quá trình, tiếng gào thét của quái vật phía sau không hề mang lại bất kỳ áp lực nào cho cô.

Cấp độ này, so với nguy cơ trong các trò chơi kinh dị ở các độ khó tử vong thì quá đơn giản.

Cô đã quen thuộc từ lâu.

Làm xong tất cả những điều này, cô xoay người đi về phía cửa sau.

Nhưng đúng lúc này, nhân viên bán hàng không mắt đang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng khuôn mặt tái nhợt của nó lên, bò từ dưới đất như con giun về phía hai chân của Tô Dao Linh.

Sắp sửa ——

Cô gái nhấc chân lên, đúng lúc giẫm lên mặt nó, vì lực quá mạnh, trên khuôn mặt tái nhợt không có mắt kia lập tức có một dấu chân cực kỳ rõ ràng.

Nó ngất đi, còn kẻ gây ra chuyện này còn chẳng thèm cúi đầu nhìn xem mình đã giẫm phải thứ gì, rời đi từ cửa sau.

Nó, yếu đuối, đáng thương và thê thảm.

Con người kia, lạnh lùng và vô tình!

Trong cầu thang thoát hiểm tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của Lộ Liêu Liêu và tiếng bước chân dồn dập của vài người, Trương Bằng Phi ở phía sau gọi mấy tiếng bạn Tô cũng không có ai đáp lại, trong lòng lạnh toát, tưởng rằng Tô Dao Linh không đuổi kịp.

Chưa tới hai phút, tiếng cửa kính cuối cùng cũng bị đập vỡ truyền đến từ phía sau, càng khiến mấy người giật mình.

Bởi vì bọn họ biết, đám quái vật đó đã tràn vào.

Nhưng bọn họ không biết rằng, thói quen tốt được rèn luyện trong trò chơi kinh dị của Tô Dao Linh là —— Tiện tay khóa cửa.

“Ai?”

Nghe thấy phía sau có tiếng động mới càng ngày càng gần, Trương Bằng Phi suýt nữa ném đồ trang trí trong tay ra ngoài.

“Là tôi.”

Giọng nói của Tô Dao Linh trong trẻo mà lạnh nhạt, lại khiến lớp trưởng cảm nhận được sự yên tâm chưa từng có.

“Bọn chúng đuổi theo vào sao?” Trương Bằng Phi hỏi.

“Chưa, chúng ta đi trước.”

Lúc này, đám quái vật đang đập cửa thứ hai —— Cửa sau của quán trà sữa.

“Vương Hiểu Phương” đã đập đến đầu rơi máu chảy vẫn không chịu bỏ cuộc gào thét điên cuồng: “Đừng để tao bắt được con kia, tao phải xé nát chân của nó!”

Nhân viên bán hàng vừa tỉnh lại, đã bị đám đồng loại điên cuồng chen chúc xô đẩy giẫm nát thành thịt vụn…

Nó không có gì để nói, vậy thì chúc “Vương Hiểu Phương” sớm thực hiện được ước mơ.

Chỉ cần tìm thứ gì đó trong quán chặn cửa sau lại là được, tuy cũng không cản được đám quái vật hung dữ, nhưng có thể tranh thủ được rất nhiều thời gian chạy trốn quý giá.

May mà cầu thang thoát hiểm của cửa sau không có nguy hiểm gì, nếu đám quái vật đó thông minh một chút, bao vây bọn họ, mấy người mới thật sự không còn đường nào để chạy.

Trong cầu thang thoát hiểm, Giang Lăng đi đầu tiên, đề phòng bất kỳ nguy hiểm bất ngờ nào, sau khi đi đến cuối cầu thang cậu mở cửa, mấy người lại quay ra đường phố.

Thời gian đếm ngược trên đầu, còn lại chín phút.

“Sao còn 9 phút nữa?”

Tống Quế cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra dài đằng đẵng như đã qua một tiếng đồng hồ rồi.

“Bây giờ phải làm sao?” Lộ Liêu Liêu yếu đuối, bất lực nhìn về phía Giang Lăng.

Cậu thiếu niên làm lơ ánh mắt đầy ỷ lại của cô ta, nhìn về phía con đường dưới ánh đèn đêm ở phía xa, đủ loại xe đỗ trên đường, nhưng lại không một bóng người.

Đám quái vật phía sau phá cửa rồi sẽ nhanh chóng đuổi theo, nếu tìm một cửa hàng bình thường để trốn, e rằng cuối cùng sẽ bị bao vây, thuộc về lựa chọn tự chặt đứt đường lui của mình, 9 phút này, một khi gặp phải những con quái vật đó ở nơi trống trải, chắc mấy người cũng không chống đỡ nổi 3 phút.

Giang Lăng quay đầu nhìn cô: “Cậu chắc chắn ga tàu điện ngầm là an toàn chứ?”

Tô Dao Linh: “Không chắc.”

Giang Lăng: “…”

Cô nói rất đường hoàng, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy có thể tin tưởng được?

“A!”

Lộ Liêu Liêu đột nhiên hét lên!
Tống Quế bị cô ta dọa sợ, nhưng sau đó thấy Lộ Liêu Liêu giơ tay chỉ về phía dưới ánh đèn đường đối diện.

Ở đó có một cô bé nghiêng đầu, đang lặng lẽ nhìn bọn họ.

Trên chiếc váy trắng nhỏ của cô bé có một vài vết bẩn, quá tối, không nhìn rõ là gì, có lẽ là thứ khác, cũng có lẽ là máu.

Sau đó, cô bé đột nhiên há miệng hét to, sau đó lao về phía mấy người với tư thế kỳ quái —— Tay chân cùng bò lên nóc xe, vừa lăn vừa nhảy lao tới!

Cô bé không có mắt, trong miệng phát ra tiếng cười điên cuồng!

Mấy người lập tức bỏ chạy!

Trương Bằng Phi đã không còn phân biệt được phương hướng, nhưng cũng biết cứ chạy theo Giang Lăng là đúng nhất, sau sự xuất hiện của cô bé, từ gầm xe, phía sau xe và những nơi tối tăm trên đường phố, vô số bóng đen tràn ra như thủy triều.

Bọn chúng như phát hiện ra con mồi ngon nhất, chảy nước miếng vừa cười điên cuồng vừa hét lên đuổi theo.

Đừng nói một thành phố có bao nhiêu người, chỉ riêng số lượng tài xế trên con đường này cộng lại cũng đủ đè chết bọn họ!

Nơi Giang Lăng chạy đến là ga tàu điện ngầm, đám quái vật càng đuổi càng gần, thậm chí còn có một con nhảy xuống từ trên lầu phía trước, bị Giang Lăng phản ứng nhanh đá văng ra.

Ba bóng đen xông ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, nhìn thấy mấy người bình thường chạy tới, vốn tưởng rằng mình được cứu rồi, đang định gọi, quay đầu lại thấy phía sau mấy người đó có vô số quái vật đang đuổi theo trên một con đường!

“Đệt mợ!”

Họ chọc vào ổ quái vật sao?

Ba bóng đen xoay người bỏ chạy, nhưng trong đó có một người phản ứng quá chậm, bị cô bé vừa nãy tóm chặt đè xuống đất, Trương Bằng Phi nghe thấy tiếng chửi thề này, quay đầu lại nhìn, cái nhìn này khiến cậu ấy suýt nôn ra!

Cái miệng của cô bé nứt ra từ trên mặt, ba tầng răng sắc nhọn như miệng giun mở ra từng lớp, phun ra một quả cầu thịt!

Quả cầu thịt nhanh chóng túm lấy đầu người đang nằm la hét dưới đất, ôm chặt lấy rồi ngọ nguậy!

Phía sau thì không nhìn rõ nữa, nhưng cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy!

Nhìn đám quái vật càng đuổi càng gần, cảm xúc của Trương Bằng Phi cũng gần như sụp đổ, ngay cả kiểm tra thể lực cũng không đạt được tốc độ nhanh như vậy, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy với tư cách là đại diện môn Thể dục, tố chất thể thao của mình vẫn chưa đủ mạnh.

Nhanh lên, chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa!

Tống Quế phía sau đột nhiên hét lên: “Ga tàu điện ngầm!”

Phía trước mấy người không xa chính là lối vào của một ga tàu điện ngầm, bảng đèn ở lối vào vẫn sáng, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối có thể nhìn thấy được.

Thang cuốn tự động xuống dưới ở lối vào đã ngừng hoạt động, nhưng lúc này ai còn dám thong thả đi thang cuốn chứ?

Bọn họ nhanh chóng xông vào, người đầu tiên vào là Giang Lăng, Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi.

Tống Quế chạy xuống cầu thang, quay đầu lại nhìn Lộ Liêu Liêu, thấy Lộ Liêu Liêu bị ngã, vẫn còn trên cầu thang!

“Quế Quế, chân tớ mềm nhũn, tớ không đứng dậy được!” Lộ Liêu Liêu sợ đến mức không thể động đậy.

Sau đó, hai bóng đen vừa gặp phải lúc nãy đi ngang qua bên cạnh cô ta, cũng chạy vào ga tàu điện ngầm.

Lộ Liêu Liêu đưa tay ra đang định cầu cứu, hai người đó lại không thèm nhìn cô ta, tự mình chạy trốn!

Đám quái vật đó đã đuổi đến lối vào cầu thang của ga tàu điện ngầm!

Sắc mặt Lộ Liêu Liêu trắng bệch, nhìn thấy vô số bóng đen chặn lối vào, dường như cô ta đã có thể nghe thấy tiếng rít gào và tiếng cười quái dị phát ra từ miệng những con quái vật đó.

Những khuôn mặt không có mắt đó, đang nhìn chằm chằm vào cô ta ——

Nhưng toàn thân cô ta như bị rút hết sức lực, không thể đứng dậy!

Tuy nhiên, điều kỳ lạ đã xảy ra.

Không có một con quái vật nào đi xuống cầu thang, ngay cả khi con mồi của chúng ở ngay dưới cầu thang cách đó vài mét.

Tống Quế đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng bò lên đỡ Lộ Liêu Liêu chạy xuống.

“Tại sao bọn chúng không đuổi theo xuống?”

Người vừa đi ngang qua Lộ Liêu Liêu lúc nãy lên tiếng.

Giọng nói quen thuộc này khiến Trương Bằng Phi lập tức nhận ra: “Lưu Tiểu Sa, Cao Tiền Tài? Hai cậu không chết à?”

Lưu Tiểu Sa khịt mũi coi thường: “Ý gì thế, cậu mong tôi chết ở ngoài sao?”

Cao Tiền Tài —— Cũng chính là Què, lên tiếng: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, bây giờ giữ mạng quan trọng hơn.”

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy tài xế taxi biến dị ngay trước mặt mình, sợ hết cả hồn, may mà hai người bọn họ hay xem video của Chột Mắt, bản thân cũng là người yêu thích trò chơi kinh dị, phản ứng lại rồi lập tức bỏ chạy, nhặt về một cái mạng.

Trên đường cũng gặp rất nhiều người chạy trốn cùng nhau, nhưng sau khi bị những con quái vật đó bắt được…

Lưu Tiểu Sa vừa nhớ lại, suýt nôn bữa cơm chia tay buổi chiều ra.

Tống Quế run rẩy nói: “Có phải, thời gian đếm ngược kết thúc rồi không?”

Trong trò chơi đều là như vậy đúng không? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi sẽ kết thúc, quái vật sẽ biến mất?

“Còn 2 phút.”

Trước khi vào ga tàu điện ngầm, Giang Lăng đã nhìn lên bầu trời, cộng thêm thời gian trôi qua hiện tại, nhanh nhất cũng còn 2 phút nữa.

Cậu thản nhiên nói: “Bọn chúng không vào, không liên quan đến thời gian đếm ngược.”

Què vỗ đầu một cái: “Anh Lưu, có phải nơi này là cái gì, cái chỗ ẩn nấp mà giọng nói đó nói trước đây không?”

Lưu Tiểu Sa nhìn quanh bốn phía: “Lớn như vậy, cả ga tàu điện ngầm là chỗ ẩn nấp sao? Vậy những người ở trong ga tàu điện ngầm ngay từ đầu hạnh phúc nhỉ? Đù má, sao điểm hồi sinh của tao lại không được làm mới đến đây.”

Đối với người mạng, vạn vật đều có thể dùng từ mạng để miêu tả.

Trương Bằng Phi biết bọn họ không phải vô tình lạc vào đây, mà là Giang Lăng dẫn bọn họ chạy đến ga tàu điện ngầm, lúc này không khỏi bội phục: “Bạn Giang, cậu đỉnh quá!”

Giang Lăng lại nhìn về phía cô gái tóc ngắn ở góc: “Tại sao lại là nơi này?”

Chỗ ẩn nấp an toàn tuyệt đối…

Nếu như lúc trò chơi mới bắt đầu bọn họ đã ở bên trong ga tàu điện ngầm hoặc cửa ga thì chẳng phải là sẽ hoàn thành nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay sao?

Quái vật sẽ không vào được, chỉ cần tìm được ga tàu điện ngầm là có thể hoàn thành nhiệm vụ này ngay lập tức, nơi trú ẩn an toàn mất cân bằng như vậy, tại sao Tô Dao Linh lại biết?

“Bởi vì ánh sáng.”

Tô Dao Linh nhìn Giang Lăng: “Cậu cũng nhìn thấy rồi mà? Ánh sáng không phải là gợi ý để quái vật tấn công chúng ta, bởi vì quái vật dựa vào thính giác để phát hiện ra chúng ta, nếu chỉ có người sống mới có thể nhìn thấy ánh sáng, vậy thì mọi chuyện rõ ràng rồi.”

Đã là trò chơi sinh tồn thì chắc chắn sẽ có đường sống, nhưng phương pháp để sống sót phải do người chơi tự đi tìm.

Giang Lăng rất thông minh, cậu lập tức hiểu ý của Tô Dao Linh.

Vừa rồi khi hai người leo lên cầu vượt, tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, cũng chính lúc đó, Tô Dao Linh phát hiện ra một chi tiết rất kín đáo, trong tình huống mất điện toàn thành phố, vẫn có một số nơi vẫn sáng đèn.

Ví dụ như, bảng đèn ở lối vào ga tàu điện ngầm, bảng đèn quảng cáo của một tòa nhà văn phòng nào đó ở xa hơn, trò chơi nhảy dù trong công viên giải trí…

Ánh sáng là để cho người sống nhìn thấy, tại sao ngay cả xe điện cũng không có điện, mà những nơi này vẫn có thể có ánh sáng yếu ớt, hiển nhiên đây chính là gợi ý về “chỗ trốn” mà trò chơi chuẩn bị cho bọn họ.

Mất điện toàn thành phố không phải để giết chết bọn họ, cũng không phải chỉ là để thuận tiện cho quái vật tấn công bọn họ trong bóng tối, mà là để —— Để người sống có thể phát hiện ra nơi có thể chạy trốn ngay lập tức.

Ánh sáng của điện thoại di động hoặc đèn pin, có lẽ là điểm sáng tương đối nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ tìm kiếm địa điểm, còn có thể giúp bọn họ nhìn rõ tình hình.

Ô tô không có điện, nhưng đèn pin điện thoại lại có thể sử dụng bình thường.

—— Tô Dao Linh càng cảm thấy sự tồn tại đằng sau trò chơi không muốn tàn sát bọn họ, mà là muốn để bọn họ sống sót càng nhiều càng tốt.

Đương nhiên, nếu người bật đèn điện thoại di động nhiều, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc phán đoán vị trí của chỗ ẩn nấp.

Nhưng đến cuối cùng, người bị quái vật tấn công càng ngày càng nhiều, ánh sáng đèn điện thoại di động gây nhiễu biến mất, những gợi ý về ánh sáng của chỗ ẩn nấp chân chính cũng sẽ càng dễ bị phát hiện hơn.

Tô Dao Linh không cảm thấy chỗ mà quái vật đuổi đến cửa cũng không vào được này sẽ phá vỡ tính công bằng của trò chơi.

Bởi vì ——

Nếu đây là một trò chơi ngày tận thế, vậy thì bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, nhiệm vụ tân thủ, làm sao có thể vừa vào đã thiết lập độ khó cao như thế.

Nhưng mặc dù như vậy, hiện tại số người sống sót cũng rất ít.

“Không đúng.”

Tống Quế cảm thấy ga tàu điện ngầm có vẻ còn lạnh hơn bên ngoài: “Nếu lúc trò chơi bắt đầu, có người đã ở trong ga tàu điện ngầm, vậy tại sao bên trong lại yên tĩnh như vậy, không có một chút âm thanh nào…?”

Tàu điện ngầm là phương tiện giao thông công cộng, số lượng người ở đây chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn so với đường phố bên ngoài.

Cho dù có người trốn ở đây, mấy trăm mấy nghìn người, cũng không thể thống nhất đến mức không có một chút âm thanh nào chứ?

Quái vật bên ngoài không vào được, không có nghĩa là bên trong không có nguy hiểm, chuyện nhân viên bán hàng quán trà sữa trước đó chính là ví dụ.

Tại sao quái vật không vào?

Nếu không phải là sức mạnh của quy tắc trò chơi, vậy thì còn một khả năng nữa…

Ở đây có thứ gì đó khiến những con quái vật bên ngoài đều phải sợ hãi.

Chỗ ẩn nấp, an toàn tuyệt đối thật sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play