“Các cậu có thấy ga tàu điện ngầm này trông rất cũ nát không?”
Trong hành lang tàu điện ngầm trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân của vài người.
Lộc cộc, tiếng vọng lại trong không gian trống trải, vô cùng rợn người.
Câu hỏi của Trương Bằng Phi nhanh chóng nhận được sự đồng tình của những người khác.
“Đúng vậy.”
Tống Quế đỡ Lộ Liêu Liêu đang run rẩy đi theo phía sau, nói: “Dù sao nơi này của chúng ta cũng gần trung tâm thành phố, sao lại có ga tàu điện ngầm cũ kỹ thế này?”
Càng đi vào trong, càng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng phía trước không có người, cũng không có âm thanh kỳ lạ, đi sâu vào cũng không nghe thấy tiếng gầm rú của quái vật bên ngoài, nhưng mà…
Sảnh hành lang trống vắng không một bóng người, những bức tường nứt nẻ không có biển quảng cáo, cùng với cửa ra vào không lắp kính, mãi cho đến khi bước qua cánh cửa vào sảnh bán vé, bọn họ vẫn chưa gặp bất kỳ người sống nào.
Vậy mà, đáng lẽ nơi đây phải tấp nập người qua lại.
Nơi này giống như một thế giới trống rỗng, mục nát, bị lãng quên từ lâu.
Nhưng ga tàu điện ngầm càng vắng vẻ, càng mang lại một cảm giác khó chịu khó tả.
Đồng thời, ở nơi mọi người không nhìn thấy, thời gian đếm ngược trên bầu trời bên ngoài lại về 0!
Sau đó, những con số màu máu biến mất khỏi bầu trời, những con quái vật trong bóng tối phát ra tiếng gầm rú kinh hoàng, đó là tiếng gầm rú như dã thú được phát ra từ dây thanh quản và lồng ngực rung động kỳ lạ của con người.
Trò chơi, chính thức bắt đầu!
Tiếng gầm rú của quái vật, đương nhiên mấy người trong ga tàu điện ngầm không nghe thấy, nhưng họ lại nghe thấy một âm thanh khác.
Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nhìn nhau, Trương Bằng Phi cũng hỏi: “Cậu… các cậu có nghe thấy không?”
Âm thanh này không tồn tại trong thực tế, mà ở trong đầu mỗi người, nhưng lại tạo cho tất cả một ảo giác rằng họ nghe thấy bằng “tai”.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn giới hạn thời gian!]
[Phần thưởng nhiệm vụ: kinh nghiệm, vàng, tư cách người chơi.]
[Chúc mừng bạn đã nhận được tư cách người chơi trò chơi sinh tồn, đang tạo hồ sơ trò chơi cho bạn!]
Chỉ có sống sót qua nửa tiếng, mới có tư cách… tham gia cái gọi là trò chơi sinh tồn này.
Những con quái vật vừa rồi, quả nhiên chỉ là bắt đầu mà thôi.
[Người chơi Tô Dao Linh.]
Cấp độ: 1
Kinh nghiệm: 0
Vàng: 0
Dị năng: Không
Xếp hạng thế giới: Chưa kích hoạt
Một bảng dữ liệu xuất hiện trước mắt Tô Dao Linh.
Thật sự giống như âm thanh đó nói, rất giống trò chơi.
Tuy nhiên, đây là trò chơi sinh tồn cực kỳ tàn khốc, chỉ có một cơ hội sống sót.
Bảng dữ liệu nhanh chóng được thu lại, cô chỉ cần nghĩ là có thể xem.
Lượng hóa khả năng của người chơi thành dữ liệu có thể nhìn thấy, đồng thời thiết lập cái gọi là vàng và kinh nghiệm, sử dụng nhiệm vụ trốn thoát để sàng lọc những người đủ điều kiện tham gia trò chơi.
Sức mạnh siêu nhiên này và thứ đằng sau nó, rốt cuộc muốn làm gì?
Lưu Tiểu Sa cũng bất ngờ, mặc dù chơi game rất kích thích, nhưng đó là dựa trên tiền đề sẽ không chết, bây giờ thì sao?
“Chúng ta biến thành… biến thành người chơi rồi sao?”
Giang Lăng bước chân vào bên trong sảnh bán vé: “Không.”
Cậu nói: “Là thế giới của chúng ta, đã biến thành sân chơi của người khác.”
Bãi săn của những sinh vật ẩn nấp trong bóng tối.
Âm thanh trong đầu mọi người vẫn tiếp tục vang lên…
[Người chơi Giang Lăng, bạn đã vào phó bản tân thủ: Tàu điện ngầm số 7.]
[Người chơi Tô Dao Linh, bạn đã vào phó bản tân thủ: Tàu điện ngầm số 7.]
[Người chơi Trương Bằng Phi, bạn đã vào phó bản tân thủ: Tàu điện ngầm số 7.]
…
[Hãy cố gắng sống sót để vượt qua phó bản nhé!]
Trương Bằng Phi run lên, sau khi trải qua cái chết cận kề và sự truy đuổi của quái vật không mắt kỳ dị, bây giờ cậu ấy cực kỳ nhạy cảm với hai chữ sống sót.
Đặc biệt là “sống sót” mà âm thanh này nói ra.
Cách bọn họ không xa, có một tấm biển báo khá dễ thấy.
Nói là dễ thấy, bởi vì nó chắn ngay trên con đường bọn họ phải đi qua để đến cổng soát vé, không có ga tàu điện ngầm bình thường nào lại đặt một tấm biển báo lớn như vậy ngay giữa đường.
Trương Bằng Phi tiến lên, đọc nội dung trên đó…
“Chào mừng quý khách đi tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố, những điều cần biết khi đi tàu điện ngầm tuyến này:
1. Tuyến tàu điện ngầm này có tổng cộng 7 trạm, trạm này là trạm đầu tiên, trạm cuối… chưa rõ.
2. Mỗi trạm đều có các điều khoản đi tàu đặc biệt tương ứng, sau khi lên tàu, các điều khoản đặc biệt của các trạm khác sẽ được thông báo cho hành khách dưới hình thức phát thanh trên tàu, điều khoản của trạm này là: cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.
3. Hãy nhắc nhở bản thân, người không ăn thịt người.
4. Bất kể điểm đến của bạn là ở đâu, vui lòng không xuống tàu trước khi đến trạm cuối.
5. Vui lòng hợp tác với nhân viên soát vé, khi gặp kiểm tra, hãy xuất trình vé của bạn một cách chính xác.
6. Trước khi đến trạm cuối và ra khỏi trạm, đừng vứt, xé hoặc giấu vé của bạn, nếu bạn phát hiện vé của mình bị mất, vui lòng thông báo ngay cho nhân viên phục vụ.
7. Không được mang động vật lên tàu điện ngầm, nếu bạn phát hiện có động vật trên tàu, vui lòng thông báo ngay cho nhân viên phục vụ.
8. Vui lòng không ăn uống trên tàu điện ngầm, nếu bạn phát hiện có người vi phạm điều khoản này, hãy báo cáo ngay cho nhân viên phục vụ.”
Đây là một bảng thông báo hành khách cực kỳ quái dị.
Khoảng cách giữa các ga tàu điện ngầm không xa, với tốc độ cực nhanh của tàu điện ngầm, thông thường là hai đến ba phút một trạm, bảy trạm, mười mấy phút là đến nơi, ngắn hơn cả thời gian sinh tồn nửa tiếng vừa rồi.
Nghe có vẻ rất đơn giản.
Mặc dù hai điều cấm bắt chuyện và chỉ được xuống tàu ở trạm cuối có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không phải là điều gì khó thực hiện.
Nhưng điều thứ ba này…
Người không ăn thịt người thật sao?
Tống Quế, Trương Bằng Phi và những người khác vừa nghĩ đến câu này, trong đầu đã hiện lên hình ảnh những… thứ vốn là người sống mà họ đã nhìn thấy trước đó.
Trong phút chốc, suy nghĩ của họ lại hơi dao động.
Đúng vậy, cho dù không có những con quái vật này, chuyện người ăn thịt người, chẳng phải cũng đã từng xảy ra trong thực tế sao?
Lưu Tiểu Sa nói: “Thông báo hành khách này quá vô lý.”
Cậu ta không ngờ người đồng tình với quan điểm của mình lại là Tô Dao Linh.
Cô nói: “Đúng là vô lý, ga tàu điện ngầm đổ nát thế này, mà còn có nhân viên soát vé với nhân viên phục vụ nữa chứ.”
Lưu Tiểu Sa “?”
Đây là trọng điểm của thông báo hành khách này sao?
Què đột nhiên kêu lên, chỉ về phía sau mọi người hét: “Cái quái gì thế kia?”
Giang Lăng quay người lại, cảnh giác dùng đèn điện thoại chiếu sáng, nhưng lại phát hiện một làn sương mù màu đen không biết ở đâu ra, tràn xuống từ lối vào tàu điện ngầm, cứ thế đi theo bọn họ đến đây, hơn nữa còn có xu hướng dần dần tiến lại gần.
Mà trong làn sương mù đen, một khuôn mặt người đáng sợ không có mắt dần dần hiện ra.
Khuôn mặt dính máu, không có mắt, miệng há to phát ra tiếng rít, đó là khuôn mặt của “Vương Hiểu Phương”.
Giọng của nó vang lên trong làn sương mù đen: “Lớp trưởng.”
“Cậu muốn bỏ rơi bọn tớ sao ~ Chẳng phải cậu đã nói sẽ mãi là lớp trưởng của bọn tớ sao?”
Trương Bằng Phi sắp khóc rồi, cậu ấy nói: “Bạn Vương, chúng ta đã tốt nghiệp rồi, hôm qua tôi là lớp trưởng của cậu, nhưng hôm nay thì không phải nữa…”
“Cậu không muốn trở thành một phần của bọn tớ sao? Tô Dao Linh, Tô Dao Linh, cậu ta ở đâu! Trả chân cho tôi, trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi! Tôi muốn xé xác tất cả các người!”
Giọng nữ quái dị, âm điệu méo mó, như ác quỷ.
Bất cứ ai bị con quái vật này gọi tên, đều sẽ sợ chết khiếp, nhưng Tô Dao Linh lại không hề có biểu cảm gì: “Nó đang câu giờ, những con quái vật này chỉ có thể dựa vào sương mù đen mới có thể di chuyển trong ga tàu điện ngầm.”
Cô quay người lại: “Đi thôi.”
Lưu Tiểu Sa: ?
Hóa ra Tô Dao Linh không phải là đóa hoa mong manh dễ vỡ như mọi người vẫn nghĩ? Đù má cô…
Ngầu quá đi!
Phớt lờ quái vật, chỉ bằng hai câu nói đã vạch trần thực hư của những con quái vật trong làn sương mù đen.
Quả nhiên, thấy Tô Dao Linh bước qua tấm biển báo tiếp tục đi vào trong, tất cả quái vật trong làn sương mù đen đều nổi giận, nhưng chúng lại không dám đi trước làn sương mù đen, chỉ có thể bất lực gầm rú.
Ở lại đây sẽ không có đường thoát, đợi đến khi làn sương mù đen bao trùm toàn bộ sảnh bán vé, những con quái vật đó cũng sẽ nuốt chửng bọn họ.
Nhưng Trương Bằng Phi vẫn hơi sợ, cậu ấy hỏi: “Muốn vào trong… thật sao?”
Lộ Liêu Liêu cũng biết bọn họ không còn đường lui: “Nhưng mà… nhưng mà…”
“Thành phố chúng ta làm gì có tuyến tàu điện ngầm số 7…”
Quầy bán vé nằm trong một gian hàng cách lối vào sảnh xa nhất, với tốc độ của làn sương mù đen thì vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới đến được đây.
Nhưng lời nói vừa rồi của Lộ Liêu Liêu cũng khiến những người khác hoảng hốt.
Tất cả mọi người đều biết việc xây dựng tàu điện ngầm ở thành phố được chia làm hai đợt, đợt đầu tiên là tuyến tàu điện ngầm số 1 - 4, tạo thành hình chữ thập nâng đỡ toàn bộ mạng lưới giao thông ngầm của thành phố.
Sau đó, tốc độ phát triển của thành phố quá nhanh, bốn tuyến tàu điện ngầm đã không còn đáp ứng được lượng hành khách khổng lồ, trên cơ sở này, với nguồn tài chính dồi dào, chính quyền thành phố đã vung tay chi mạnh, xây thêm bốn tuyến tàu điện ngầm nữa.
Nhưng trong quá trình thi công đào hầm, lại đào được một khu hầm mộ khổng lồ.
Điều kỳ lạ là khu hầm mộ này không phải của một vị quan chức hay quý tộc nào, mà là khu mộ tập thể của hàng nghìn thường dân thời cổ đại.
Đây là quy mô và phong tục mai táng chưa từng thấy trong lịch sử khảo cổ, rất nhiều nhà khảo cổ học ở khắp mọi nơi đã đến, nhưng sau đó trong thành phố bắt đầu có người chết một cách bí ẩn, ban đầu là những công nhân tham gia đào bới, sau đó là những nhà khảo cổ học.
Khi sự việc này ầm ĩ trên mạng, công trình đã bị dừng lại, tất cả những tin tức liên quan trên mạng cũng bị xóa sạch.
Không ai biết sự việc này được xử lý như thế nào, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là tin đồn thổi phồng trên mạng, thực ra không đào được thứ gì kỳ lạ, dù sao thì cũng đã là thế kỷ này rồi, mọi người phải tin vào khoa học.
Nửa năm sau, công trình tàu điện ngầm lại được khởi động, trong quy hoạch vẫn là bốn tuyến tàu điện ngầm, trên cơ sở tuyến tàu điện ngầm hình “chữ thập” ban đầu, xây dựng thành mạng lưới tàu điện ngầm hình “chữ M”.
Nhưng số hiệu lại là tuyến số 5, 6, 8 và 9, hơn nữa, khu hầm mộ trước đó đã bị phong tỏa, công trình đã thay đổi lộ trình mới, không ai còn tìm thấy vị trí liên quan của khu vực kỳ lạ đó nữa.
Sự việc này cũng trở thành một câu chuyện kỳ bí của thành phố.
Câu chuyện kỳ bí kể rằng, bốn tuyến tàu điện ngầm sau đó có thể được khai thông và vận hành thành công là bởi vì thành phố còn đồng thời xây dựng một tuyến tàu điện ngầm số 7, nhưng tuyến này không được mở cửa cho công chúng.
Bởi vì tuyến này là để an ủi hàng nghìn người đã khuất trong khu mộ đó.
Đây là tuyến tàu điện ngầm được xây dựng cho người chết.
Tống Quế cũng nhớ đến truyền thuyết này, trên confession của trường học có rất nhiều bài đăng trên mạng thêm mắm dặm muối, ít nhiều đều nhắc đến hoặc mượn truyền thuyết về tàu điện ngầm số 7.
Mà bây giờ, bọn họ thực sự…
Đã vào bên trong tàu điện ngầm số 7?
Tuyến tàu điện ngầm này là thật sự tồn tại, hay là ảo giác của bọn họ?
Tuy nhiên, thứ mà chân đang giẫm lên, tấm biển báo mà vừa mới sờ vào, tất cả đều chân thực.
Thấy Lộ Liêu Liêu mất hồn mất vía, Trương Bằng Phi đi đến bên cạnh cô ta: “Đừng sợ! Có vẻ như tàu điện ngầm số 7 là thật, chắc chúng ta chỉ vô tình đi vào ga tàu điện ngầm bỏ hoang này thôi, nghĩ như vậy thì việc ở đây không có người là chuyện bình thường!”
Lộ Liêu Liêu: “…?”
Trông chỗ này có chỗ nào bình thường đâu!
Què cũng cạn lời, không biết với IQ của lớp trưởng thì thi đậu vào trường của bọn họ bằng cách nào.
Cậu ta không dám đến quá gần làn sương mù đen phía sau, kéo Lưu Tiểu Sa đi theo sau Tô Dao Linh và Giang Lăng, mặc dù không biết tại sao phải đi theo hai người này, hơn nữa đi theo sau người ta có vẻ hơi hèn nhưng anh Lưu đã làm vậy thì chắc chắn là đúng.
Giang Lăng đi đến quầy bán vé, ánh đèn điện thoại chiếu sáng cửa sổ, bên trong tối om.
Mặc dù thông báo hành khách có ghi là cần vé, nhưng nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, còn có người bán vé thật sao?
“Có ai không?” Lưu Tiểu Sa lại gần, hét vào bên trong.
Không có ai trả lời.
Cậu ta thò đầu vào xem bên trong quầy bán vé.
“Đù má!”
Cậu ta bỗng nhiên hét lên, ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất, run rẩy chỉ vào cửa sổ, lắp bắp: “Người, người…! Người!”
Ánh đèn điện thoại của Giang Lăng chiếu vào, thấy trong cửa sổ bán vé tối om có một khuôn mặt, khuôn mặt này đúng là có mắt, nhưng đó là đôi mắt được vẽ lên.
Đôi má ửng đỏ, đôi môi mỉm cười, làn da trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào mấy người bên ngoài quầy bán vé…
Đây là một người giấy.
Tô Dao Linh lại tiến lên: “Đến trạm cuối, mua một vé.”
Lưu Tiểu Sa vẫn ngồi trên mặt đất, cuối cùng cậu ta cũng lấy lại tinh thần, thầm nghĩ mình bị một người giấy dọa sợ thật mất mặt, nhưng sau đó cậu ta ngẩn ra.
Vừa rồi bọn họ không nhìn thấy người giấy là bởi vì người giấy ở sâu bên trong gian hàng, mà bây giờ, cho dù không cần thò đầu vào cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của người giấy ở cửa sổ, có phải là…
Người giấy này đã động đậy không?
Lưu Tiểu Sa nhìn Tô Dao Linh chủ động đi về phía người giấy, không nhịn được hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay: “Cậu không sợ sao?”
Tô Dao Linh vẫn bình tĩnh nhận lấy tấm vé mà người giấy đưa ra: “Không phải nói đây là tàu điện ngầm xây cho người chết sao? Vậy việc người giấy bán vé rất hợp lý còn gì?”
Đúng là rất hợp lý, nhưng chúng ta là người sống mà!