10 giờ 7 phút tối.

Tường ga tàu điện ngầm loang lổ bong tróc, dính những vết bẩn màu sẫm không rõ nguồn gốc. Những vết bẩn như bóng ma này giống như khuôn mặt người đang cười man rợ và gào thét, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vài người bước vào sảnh nhà ga.

Một nam sinh tiến lên, bật đèn pin điện thoại, đọc những chữ trên tấm biển nham nhở trước mặt.

"Chào mừng quý khách đi tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố, những điều cần biết khi đi tuyến tàu điện ngầm này:

1. Tuyến tàu điện ngầm này có tổng cộng 7 trạm, trạm này là trạm đầu tiên, trạm cuối... chưa rõ.

2. Mỗi trạm đều có các điều khoản đi tàu đặc biệt tương ứng... điều khoản của trạm này là cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.

3. Hãy nhắc nhở bản thân, người không ăn thịt người.

4. Dù điểm đến của bạn ở đâu, vui lòng không xuống tàu trước khi đến ga cuối...

..."

Không khí trong ga tàu điện ngầm lạnh lẽo ẩm ướt, sau khi đọc xong, nam sinh bỗng nhiên rùng mình, cậu ấy quay đầu nhìn những người bạn khác của mình.

Ngay phía trước là lối kiểm tra an ninh, nhưng lúc này bên cạnh máy kiểm tra an ninh không có ai, nhà ga vốn nên đông đúc lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ —— Bọn họ là những người sống duy nhất ở đây.

Đại sảnh trống trải và lạnh lẽo, ánh đèn an ninh lập lòe màu xanh lục cũng không thể chiếu sáng được sự đáng sợ sâu thẳm trong đường hầm tối đen kia.

Đứng bên ngoài đám đông, hơi lơ đãng là một nữ sinh tóc ngắn, vẻ ngoài xinh xắn, làn da trắng hơn người thường, nhưng đôi mắt lại hơi lạnh lùng. Cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đang nhìn chằm chằm vào cửa soát vé tàu điện ngầm ở đằng xa, không nói một lời.

Nam sinh vừa đọc biển chỉ dẫn nhìn cửa soát vé hỏi: "Vào... chứ?"

Giọng nói của cô gái mặc váy trắng tóc dài bên cạnh cậu ấy mang theo tiếng khóc, rõ ràng là đang rất sợ hãi, run rẩy nói: "Nhưng mà... nhưng mà..."

"Thành phố của chúng ta làm gì có tuyến tàu điện ngầm số 7..."

Năm tiếng trước, bóng tối vẫn chưa buông xuống.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, học sinh trường trung học số 2 của thành phố tụ tập ăn uống tại một nhà hàng gần trường.

Đối với mỗi người, đây là một ngày cực kỳ đặc biệt, kể từ hôm nay, bọn họ sẽ phải chia tay với những người bạn đã gắn bó ba năm, phần lớn là có oán báo oán, có thù báo thù, có crush thì tranh thủ thời gian tỏ tình.

5 giờ chiều, mọi người gần như đã đến đông đủ, sau khi giáo viên chủ nhiệm lớp 12A3 phát biểu xong thì để bọn họ hoạt động tự do, cả nhà hàng đã được trường trung học số 2 bao trọn, học sinh tụ tập lại với nhau trò chuyện.

Lưu Tiểu Sa liếc Tô Dao Linh đang ngồi một mình trong góc xem điện thoại, quay đầu nói với bạn thân của mình: "Thấy chưa, vừa thi xong đã dùng điện thoại đời mới nhất, chắc chắn là rất giàu, đợi tan tiệc, chúng ta lại tìm cậu ta 'tâm sự' riêng."

Lưu Tiểu Sa trong đám con trai khá là thấp, nhưng bạn thân của cậu ta, cũng là học sinh cá biệt khiến giáo viên đau đầu trong lớp là Cao Tiền Tài, lại cao gầy như cái sào.

Chân Cao Tiền Tài hơi khập khiễng, biệt danh là Què.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người "mượn chút tiền tiêu vặt" của bạn bè, đa số mọi người đều dám giận nhưng không dám nói.

Lý do trước đây vẫn chưa động đến Tô Dao Linh, người có tính cách khép kín, không có nhiều bạn bè là vì cô ở trong lớp không có chút tồn tại nào, thành tích trung bình khá, ít nói, không ngờ hôm nay thấy cô đổi điện thoại mới có giá trị không nhỏ, hóa ra là một phú bà ẩn danh.

Những học sinh ngoan ngoãn như Tô Dao Linh bị bọn họ tống tiền cũng không dám nói gì, vừa hay hai người tốt nghiệp muốn ra ngoài ăn mừng một chút, trong tay thiếu tiền, vì vậy Lưu Tiểu Sa lập tức nhắm vào Tô Dao Linh.

Buổi liên hoan lớp cuối cùng, bất kỳ ai cũng sẽ nhẫn nhịn, ngoan ngoãn giao tiền.

Đã chọn được mục tiêu, Lưu Tiểu Sa bèn đi tìm lớp trưởng trò chuyện giết thời gian.

Lớp trưởng Trương Bằng Phi kiêm luôn chức lớp phó văn thể mỹ, là người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, Lưu Tiểu Sa vừa nhìn thấy ánh mắt của cậu ta dán vào một nữ sinh ở bàn khác thì biết ngay là cậu ta đang nhìn hoa khôi Lộ Liêu Liêu.

"Này, có muốn tôi gọi cậu ấy qua đây giúp cậu không? Không tỏ tình nữa thì cậu không còn cơ hội đâu." Lưu Tiểu Sa cười hề hề tiến lại gần, cậu ta không phải thật lòng muốn giúp Trương Bằng Phi, chỉ là muốn ghẹo cậu ta, hóng hớt drama, chứ ai cũng biết Lộ Liêu Liêu thích ai.

Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy thì Trương Bằng Phi lập tức đỏ mặt, rời mắt khỏi cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa: "Tôi, tôi không thích..."

Cậu ấy không có can đảm tỏ tình, cậu ấy cũng biết mình không xứng với nữ thần như Lộ Liêu Liêu, có lẽ chỉ có Giang Lăng... ‘con nhà người ta’ cứ thi là đứng nhất toàn thành phố mới xứng.

Hôm nay Giang Lăng không mặc đồng phục, hầu như ai cũng mặc thường phục như cậu.

Chỉ có những học sinh ngoan ngoãn như Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi, dù là ra ngoài liên hoan lớp cũng sẽ mặc bộ đồng phục rộng thùng thình xấu xí đó.

Giang Lăng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vốn dĩ chân đã dài, bây giờ ngồi ở một bàn cách Lộ Liêu Liêu không xa, hơi dựa vào lưng ghế, lơ đãng nghe cái gì đó, tầm mắt thỉnh thoảng lướt qua góc phòng.

Ngay cả Lộ Liêu Liêu vẫn luôn đỏ mặt nhìn trộm cậu cũng không nhận ra Giang Lăng đang liếc nhìn ai đó ở góc phòng.

Tô Dao Linh.

Năm 12 tuổi, Tô Dao Linh trở thành trẻ mồ côi, bố mẹ đều qua đời vì tai nạn, để lại một khoản thừa kế tạm coi là kha khá cho cô.

Số tài sản này không nhiều, nhưng cứ ngồi không ăn dần ăn mòn cũng không phải là cách, cho nên từ nhỏ cô đã tự mình nghĩ cách kiếm tiền, có vốn khởi nghiệp, cộng thêm cô đủ thông minh, chẳng mấy đã đạt được tự do tài chính.

Dù là bên nội hay bên ngoại của bố mẹ cũng không có mấy họ hàng thân thích, nên cũng không ai can thiệp vào cuộc sống của cô.

Có người không thi được nhất toàn thành phố là vì không có năng lực, còn cô không thi nhất là vì không muốn.

Ở ngoài đời, cô không muốn người khác chú ý đến mình, một khi nổi tiếng sẽ rước lấy thị phi và ghen ghét. Trên mạng, không ai biết những ID đó là ai, cô có thể biến mất bất cứ lúc nào, cho nên cô có thể dùng tên giả để "sống" trên mạng.

Thấy Trương Bằng Phi to cao đầy cơ bắp nhưng lại nhát gan, Lưu Tiểu Sa mất hứng, khịt mũi rồi không tiếp tục đề tài hoa khôi nữa.

"Ê ê ê! Mau nhìn kìa, Chột Mắt cập nhật rồi!"

Nam sinh bên cạnh đưa màn hình điện thoại lại gần, vừa dứt lời đã thu hút nam sinh mấy bàn gần đó lại xem, những người không chen vào được cũng lần lượt lấy điện thoại ra, lập tức mở danh sách theo dõi của mình.

"Đệt, thật kìa!"

"Gì đây... video hướng dẫn chơi game kinh dị ‘Trốn Học’ ở độ khó cao nhất sao? Trốn Học mới ra mắt một ngày mà? Chột Mắt đã phá đảo rồi á?"

"Video cập nhật nửa tiếng mà lượt xem đã vượt năm trăm nghìn, đù, đúng là streamer game kinh dị nổi tiếng số một thế giới."

"Chột Mắt đúng là Thánh, có thao tác nào anh ấy không làm được sao?"

"Trước đây nhóm sản xuất Trốn Học quảng bá đã nói độ khó của phần tiếp theo gấp ba lần phần một... thế mà đã bị Thánh vả mặt rồi, quá mạnh mẽ!"

"Tao đã chơi Trốn Học ở độ khó cao nhất, màn một đã chết tám mươi lần, có thể phá đảo Trốn Học ở độ khó cao nhất là điều tao không ngờ tới."

Nam sinh tám về game thì có vô số chuyện để nói.

Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, ngành công nghiệp thể thao điện tử và game đang ở thời kỳ hoàng kim, cho dù là sự công nhận của các lĩnh vực khác, hay là phát triển thương mại đều có xu hướng tốt.

Cộng thêm việc quảng bá trong giới trẻ rất mạnh mẽ, cùng với sự yêu thích game bẩm sinh của người trẻ, đều khiến những người làm trong lĩnh vực này - tuyển thủ thể thao điện tử hoặc streamer nổi tiếng trở thành top đầu.

Chột Mắt chính là streamer game đứng đầu thế giới hiện nay, ngay cả ở nước ngoài cũng có hàng trăm triệu fan hâm mộ, chưa nói đến độ nổi tiếng trong nước.

Video của anh ấy sử dụng giọng nói đã qua xử lý, không nghe ra nam hay nữ, nhưng bất kể game gì, thao tác đều cực kỳ đỉnh, thậm chí có người đoán anh ấy là tuyển thủ thể thao điện tử hàng đầu nào đó, nếu không thì không thể có trình độ cao như vậy.

Game kinh dị hiện nay không chỉ kiểm tra tố chất tâm lý, mà còn bao gồm cả trí thông minh giải đố, khả năng sinh tồn chạy trốn, trí tuệ trong đối kháng... Không có tố chất toàn diện cao cấp thì chưa chắc đã chơi được.

Què tiến lại gần, nói: "Tao nghe trên mạng nói Chột Mắt vẫn là học sinh cấp ba, đại học Thủ Đô cho anh ấy suất tuyển thẳng, mà anh ấy cũng không cần!"

Chột Mắt cũng là thần tượng của Lưu Tiểu Sa, cậu ta liếc Què: "Không phải đâu, loại tin đồn vớ vẩn này mà mày cũng tin à?"

Chỉ có kẻ ngốc mới từ bỏ điều kiện tốt như vậy, trừ khi Chột Mắt không muốn học đại học!

Hơn nữa Thánh đỉnh như thế, sao có thể chỉ là học sinh cấp ba được?

Con gái không quan tâm đến giới game như con trai, Lộ Liêu Liêu ngồi cạnh bạn thân của cô ta, một cô gái hơi mập, tên là Tống Quế.

Tống Quế là người nổi tiếng nhiệt tình trong lớp.

Lúc này cô ta lại càng quan tâm đến chuyện cả đời của bạn thân: "Rốt cuộc khi nào cậu mới đi nói với cậu ấy? Hôm nay không nói, sau này muốn gặp cũng khó, với thành tích của Giang Lăng, vào đại học Thủ Đô dễ như chơi, nhưng cậu, cậu và tớ thì chưa chắc đã vào được Thủ Đô..."

Lộ Liêu Liêu nhanh chóng liếc Giang Lăng ở phía xa, khẽ đáp: "Lát nữa đi rồi nói, bây giờ... đông quá."

Không giống như những người bạn cùng lớp, mỗi người một suy nghĩ riêng, lúc này Tô Dao Linh đang nghĩ đến một chuyện khác.

Cô cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, dự cảm xấu trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Sau khi bố mẹ qua đời, ngoài việc để lại di sản, còn để lại mấy cuốn sổ ghi chép kỳ lạ.

Trong đó có vài trang viết một đống công thức kỳ quái, sau khi giải ra thì kết quả thu được là một ngày, chính là hôm nay.

Nhưng cho đến hiện tại vẫn không có bất kỳ điều gì bất thường hay đặc biệt.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô, cả lớp liên hoan chia tay, không có gì đặc biệt - trừ khi, trời tối sớm hơn mọi ngày cũng được coi là bất thường.

Lúc buổi liên hoan gần kết thúc đã là hơn 8 giờ tối.

Theo vị trí địa lý của thành phố này, đáng lẽ bây giờ trời mới bắt đầu tối, nhưng hôm nay trời tối sớm hơn, trông như đã là đêm khuya, trên trời không có sao, ngay cả mặt trăng cũng chẳng biết trốn đi đâu.

May mà ánh đèn thành phố sáng rực, đèn xe bên đường và đèn cửa hàng sáng như ban ngày, nên mọi người không nhận ra sự khác thường của việc trời tối.

Tô Dao Linh không có nhiều bạn bè, đi cũng dứt khoát.

Cô vừa ra khỏi cửa, Lưu Tiểu Sa đã kéo Què lặng lẽ đi theo.

Người thứ tư ra khỏi cửa là Giang Lăng, người đã từ chối lời mời của bạn bè, đến một mình.

Vì Giang Lăng rời đi sớm, Lộ Liêu Liêu suýt nữa không tìm thấy cậu, may mà Tống Quế tinh mắt, nhìn thấy bóng dáng Giang Lăng biến mất ở cửa nên kéo Lộ Liêu Liêu đuổi theo.

Lớp trưởng Trương Bằng Phi định trò chuyện thêm với bạn bè một lúc, thấy Lộ Liêu Liêu rời đi, nghĩ trời đã khuya mà con gái đi một mình không an toàn, đưa cô ta về nhà cũng coi như là một cơ hội tiếp xúc, cho nên cũng vội vàng đi theo ra khỏi nhà hàng.

Thế là, một chuỗi theo đuôi kỳ lạ xuất hiện...

Cách nhà hàng 1km là ga tàu điện ngầm, giao thông ở khu vực này rất phát triển, Tô Dao Linh đi đến chỗ bóng râm dưới cầu vượt thì dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lưu Tiểu Sa cảm thấy rất hài lòng vì cô tự chọn một nơi yên tĩnh và vắng vẻ như vậy, cậu ta tiến lại gần hơn, ra hiệu cho Què đi vòng ra trước mặt Tô Dao Linh bằng mắt, hai người chặn đường đi của cô.

Lưu Tiểu Sa: "Bạn Tô, cho mượn ít tiền tiêu vặt đi."

Tô Dao Linh không thèm để ý đến cậu ta.

Què vẫn đang đứng xem, sự phớt lờ của Tô Dao Linh khiến Lưu Tiểu Sa cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu ta ho khan vài tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình, sau đó hung dữ nói: "Mày điếc hay mù vậy? Muốn về nhà an toàn thì ngoan ngoãn giao hết tiền trên người ra đây, là bạn học với nhau, hôm nay tao mới đến thu phí bảo kê này, đã coi như là nể mặt mày rồi."

Cuối cùng Tô Dao Linh cũng có phản ứng, cô hỏi: "Phí bảo kê sao?"

Què cũng cười hả hê: "Đúng vậy, chúng ta học với nhau ba năm, những người khác đã nộp hết phí bảo kê ba năm nay rồi, chỉ còn mày là vẫn chưa nộp, hôm nay nộp đủ số tiền này thì mày có thể đi."

Tô Dao Linh nói: "Đúng là nên nộp phí bảo kê."

Lưu Tiểu Sa hớn hở ra mặt, nhưng sau đó lại nghe cô nói: "Nhưng lẽ ra là bọn mày phải nộp cho tao mới đúng."

Lưu Tiểu Sa "?"

Què "?"

Bạn Tô à, sao mày dũng cảm thế?

Lưu Tiểu Sa nhặt tấm ván gỗ bỏ đi trên mặt đất, định dọa cô một chút.

Vừa mới giơ tấm ván lên, đã bị người ta nắm chặt cổ tay vặn ra sau lưng, xương cánh tay phát ra tiếng răng rắc, tấm ván gỗ trong tay Lưu Tiểu Sa rơi loảng xoảng xuống đất, đau đến mức hét lên: "Ai, ai đó? Buông tao ra!"

Lộ Liêu Liêu, Tống Quế và Trương Bằng Phi đi cuối cùng đến nơi thì thấy cảnh Giang Lăng đang làm anh hùng cứu mỹ nhân này ——

Lộ Liêu Liêu: Giang Lăng có quan hệ gì với cô ta?

Tống Quế: Nhiều người thế này, lát nữa Liêu Liêu tỏ tình thế nào được?

Chỉ có Trương Bằng Phi phẫn nộ: Hai cái thằng khốn nạn này, ngày thường thu phí bảo kê của tao đã đành, bây giờ cũng không thèm tha cả bạn Tô yếu đuối đáng thương nữa!

Giang Lăng buông cánh tay của Lưu Tiểu Sa đang kêu gào thảm thiết ra, cậu cũng không nhìn Què mà đi thẳng đến trước mặt Tô Dao Linh, nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Tống Quế ngơ ngác, Tô Dao Linh ở trong lớp chính là người tàng hình, Giang Lăng quen biết cô từ khi nào, chờ đã, chẳng lẽ cậu muốn tỏ tình với Tô Dao Linh sao? Không thể nào...

Trên cầu vượt có một đoàn tàu lao tới, mang theo tiếng ầm ầm, tốc độ lại càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng ngay trên đường ray phía trên đầu mọi người.

Tô Dao Linh lắc đầu, làm một động tác cấm nói với Giang Lăng.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn trời.

Tô Dao Linh có một dự cảm kỳ lạ, có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Quả nhiên, ngay sau đó, thứ dừng lại không chỉ là đoàn tàu trên cao, mà còn là cả thành phố —— từ rìa thành phố đến trung tâm thành phố này, từng vòng ánh đèn của các tòa nhà dần dần tắt ngúm, như thể ai đó đã tắt cầu dao điện của cả thế giới!

Tiếng ca hát phát ra từ loa của cửa hàng nhỏ ven đường cũng đột ngột dừng lại.

Sự kỳ quái, chết chóc bao trùm tất cả mọi người.

Đồng thời, trong đầu mỗi người đều có một giọng nói trẻ con.

[Game sinh tồn toàn cầu chính thức bắt đầu!]

[Các bạn có mười phút để tìm chỗ trốn ~ Nhiệm vụ sinh tồn giới hạn thời gian dành cho người mới đã được mở! Hãy cố gắng sống sót nhé!]

Trên bầu trời đen nhánh, có một đồng hồ đếm ngược màu máu xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play