Cúp điện, đương nhiên đèn giao thông không thể hoạt động bình thường, trong tình huống này, tài xế nên dừng xe chờ đợi trật tự giao thông được khôi phục.
Nếu không, với lưu lượng xe khổng lồ của thành phố này, việc lái xe tùy tiện khi không kiểm soát giao thông sẽ chỉ gây ra tai nạn lớn hơn.
Cho dù đèn giao thông không được khôi phục ngay lập tức, lát nữa cũng sẽ có cảnh sát giao thông gần đó đến khôi phục giao thông, vì vậy chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Không chỉ Trương Bằng Phi, Lưu Tiểu Sa và Què đang xem náo nhiệt trên một con phố khác cũng nghĩ vậy.
Nhưng chỉ có tài xế trong xe mới biết chuyện không ổn ——
Không phải họ đang đợi đèn giao thông hoạt động trở lại bình thường, mà là xe của họ đã mất điện, không thể khởi động!
Xe điện thường sẽ lưu trữ một lượng điện năng tương ứng, nhưng lúc này, lượng điện năng đó đã hoàn toàn biến mất.
Bật radio trên xe, tất cả những gì có thể nghe thấy đều là tiếng ồn và trong những tiếng ồn đó, loáng thoáng có vài đoạn âm thanh ầm ầm kỳ lạ mà con người chưa từng nghe thấy, dường như phát ra từ sự rung động trong lồng ngực của một sinh vật kinh khủng nào đó.
"Sao kênh phát thanh cũng không bắt được rõ ràng nữa."
Anh Lý là một tài xế taxi, đang chạy ca đêm thì đột nhiên gặp sự cố mất điện, không chỉ những chiếc xe phía trước bất động, mà xe của anh cũng không nhúc nhích, mở điện thoại thì thấy hoàn toàn không có tín hiệu.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy hai nam sinh cao gầy trông bặm trợn, trạc tuổi học sinh đang đứng bên đường, bèn lắc đầu.
Con trai anh cũng trạc tuổi chúng, cũng suốt ngày đánh nhau, không chịu học hành, ngày nào cũng chạy taxi không có thời gian quản nó, kết quả là con trai ngày càng nổi loạn, đánh nhau trốn học, chẳng khiến anh bớt lo.
Mỗi phút bị trì hoãn ở đây, anh lại mất một khoản tiền.
Không biết một tiếng vang trầm truyền đến từ đâu, hình như ở trên trời, lại có vẻ ở dưới đất, ngay cả ghế ngồi của anh cũng rung lên.
Anh Lý thò đầu ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đồng hồ đếm ngược trên đầu đã về 0.
Sau đó, lại từ 0 chuyển thành 30 phút.
Từ 30 phút, lại bắt đầu đếm ngược.
Anh Lý chỉ coi âm thanh kỳ lạ vừa nghe thấy và đồng hồ đếm ngược trên đầu là một hoạt động nào đó gần đây, có lẽ đó chỉ là hiệu ứng do đèn chiếu trên bầu trời tạo ra.
Nhưng ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ gầm xe, như thể móng tay sắc nhọn cào qua gầm xe, phá vỡ bề mặt kim loại từng chút một.
Chẳng lẽ đồ chơi điện tử gì đó của trẻ con chui vào gầm xe của mình? Hay là hai đứa trẻ bên ngoài vừa nãy đã ném thứ gì đó để chơi khăm?
Anh Lý hơi bực bội, mở cửa xe bước xuống, hét về phía Lưu Tiểu Sa và Què ở xa: "Mấy đứa làm gì đấy!"
Lưu Tiểu Sa: "?"
Cháu làm gì đâu?
Ngay sau đó, họ thấy người tài xế taxi này bật đèn điện thoại, cúi người xuống kiểm tra gầm xe.
Què nói: "Đồ thần kinh."
Lưu Tiểu Sa gật đầu: "Kệ đi, mà này, mày không thấy..."
Cậu ta dừng lại, nhìn đoàn xe ở xa: "Vừa nãy chỗ đó có tối như vậy không?"
Kể từ khi đồng hồ đếm ngược về 0, ngoài tiếng rung động đó ra, không có gì thay đổi, hơn nữa đồng hồ đếm ngược lại tăng thêm 30 phút.
"Hình như vậy, chắc họ muốn tiết kiệm điện nên tắt đèn."
Què suy luận.
Lúc mới mất điện, rất nhiều tài xế xuống xe xem tình hình, vẫn có một số người đi đường cũng bật đèn điện thoại, rất dễ thấy trong bóng tối, nhưng bây giờ những ánh đèn ở xa đều đã tắt.
Lưu Tiểu Sa cứ cảm thấy lưng hơi lạnh, có lẽ là do trời tối nên nhiệt độ giảm xuống, cậu ta xoa xoa cánh tay, tầm mắt rơi vào cửa xe taxi đang mở.
"Này, Què, mày nói trên xe ông ta có đồ gì hay không nhỉ?"
Què đảo mắt: "Ơ, ông ta đâu rồi?"
Lưu Tiểu Sa nói: "Chẳng phải vừa còn kiểm tra gầm xe sao?"
Què nhớ ra, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như hơi...
Hơi yên tĩnh.
Cửa xe vẫn mở, chứng tỏ người này vẫn ở gần đây, nhưng tại sao gầm xe không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ ông ta chui cả người vào gầm xe rồi à?
"Kệ ông ta!" Lưu Tiểu Sa tiến lên, thò nửa người vào trong xe, lục lọi trên ghế lái, nhưng chưa kịp tìm thấy thứ gì thì đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân mình!
Què vẫn còn đang ở phía sau cậu ta kinh hãi hét lên: "Tay! Tay! Anh Lưu, tay!"
"Hét gì đấy!"
Lưu Tiểu Sa vẫn hơi chột dạ, nhưng cậu ta chẳng lấy gì cả, cho dù tài xế muốn truy cứu, cậu ta cũng có thể làm mặt dày, thế là Lưu Tiểu Sa lùi về phía sau vài bước.
Nhưng không ngờ bàn tay nắm lấy cổ chân cậu ta lại nắm chặt không buông, khiến cậu ta dùng chân kéo đối phương ra khỏi gầm xe!
Thậm chí Lưu Tiểu Sa có thể cảm nhận được móng tay cắm vào da thịt mình.
Ông này bị điên à?
Cậu ta vội vàng thoát thân, kéo mạnh về phía sau vài bước, đối phương vẫn không buông tay, khiến Lưu Tiểu Sa ngã mạnh xuống đất.
Sau đó cậu ta ngẩng đầu, nhìn bóng đen trước mặt từ từ đứng dậy.
Vừa lúc, Què phía sau cũng bật đèn điện thoại, chiếu tới.
Tuy nhiên, khi Lưu Tiểu Sa nhìn rõ bóng đen trước mặt thì suýt nữa hét lên.
Trước mặt cậu ta đúng là người tài xế vừa nãy, nhưng mà, nhưng mà...
Khuôn mặt của anh!
Bên trong một quán trà sữa ven đường, đèn đã tắt, cửa đóng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình kỳ lạ bên ngoài qua cửa kính.
Trong bóng tối xa xa, có một vài điểm sáng rải rác, nhưng không lâu sau, một tiếng hét kinh hoàng vang lên, sau đó những điểm sáng đó tắt ngấm.
Rõ ràng, họ đã bị một số sinh vật vô danh trong bóng tối tấn công.
Trương Bằng Phi vẫn còn sợ, ngồi trên đất thở hổn hển tự nhủ đừng sợ.
Lộ Liêu Liêu khóc thút thít, nhưng không nhận được sự đồng cảm của Giang Lăng như cô ta mong muốn, ngược lại Tống Quế không ngừng an ủi bạn thân của mình.
Giang Lăng và Tô Dao Linh thì như hai vị thần giữ cửa lạnh lùng, ngồi trên ghế cao ở hai bên cửa, gác chân, dựa vào tường.
Lúc này, cần một người chủ chốt để nói cho mấy học sinh đang hoảng sợ biết chuyện gì đã xảy ra, tiếp theo họ nên làm gì.
Mặc dù Trương Bằng Phi là lớp trưởng, nhưng cậu ấy chỉ phụ trách các công việc bình thường, mọi chuyện xảy ra bây giờ đã vượt quá phạm vi công việc của cậu ấy.
"Rốt cuộc những thứ bên ngoài đó là gì vậy?" Cậu ấy không nhịn được hỏi.
Sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, sự kiện kinh hoàng đầu tiên xảy ra là những người đi đường bên cạnh họ đột nhiên bị thứ gì đó kéo vào bóng tối, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Có người còn kịp thét lên một tiếng, có người thì lặng lẽ biến mất trong tích tắc.
Giang Lăng phản ứng nhanh chóng, lập tức dẫn mọi người chạy vào cửa hàng gần nhất, sau đó cậu và Trương Bằng Phi đóng cửa tiệm, cũng chính là quán trà sữa mà mấy người đang trốn.
Họ không nhìn thấy những thứ tấn công người, vì xung quanh quá tối, nhưng có thể cảm nhận được khi chạy trốn, có tiếng đuổi theo từ phía sau.
Đó là...
Tiếng chân của dã thú nện xuống đất.
Tống Quế và Lộ Liêu Liêu còn hoang mang hơn cậu ấy, ít nhất cậu ấy còn biết giấc mơ tiên tri trên mạng cách đây không lâu, có lẽ Tô Dao Linh cũng bị kinh hãi, cho nên đến bây giờ cũng rất ít nói, người duy nhất có thể nói cho cậu ấy biết tình hình hiện tại chỉ có Giang Lăng.
Giang Lăng nhìn Tô Dao Linh.
Tô Dao Linh nhìn cậu, gật đầu, ý bảo cậu có thể nói.
Giang Lăng?
Tôi đang bảo cậu giải thích chứ không phải hỏi cậu tôi có thể giải thích hay không.
Im lặng một phút, Giang Lăng đành giải thích.
"Tôi cũng không biết, nhưng chắc có liên quan đến cái trò chơi vừa nãy."
Trương Bằng Phi há hốc mồm, cảm thấy hơi vô lý: "Ý cậu là, cái gì mà... nhiệm vụ sinh tồn giới hạn thời gian vừa rồi?"
Sẽ chết người thật sao? Không phải trò chơi, không phải đùa, cũng không phải hoạt động toàn thành phố hay trò chơi khăm nào đó?
Lộ Liêu Liêu cố gắng thu hút sự chú ý của Giang Lăng, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nói: "Cái đó, sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, tại sao lại bắt đầu đếm ngược lại vậy?"
Giang Lăng nói: "Theo giọng nói đó, mười phút đếm ngược trước đó là thời gian ẩn nấp dành cho chúng ta, còn sau khi đếm ngược kết thúc, hẳn là thời gian cần phải sống sót trong cái gọi là sinh tồn giới hạn thời gian."
"Nửa tiếng sao? Nhưng bây giờ mới qua mười mấy phút..." Trương Bằng Phi lại sợ hãi, cậu ấy đứng dậy, bật đèn điện thoại để tìm thứ gì đó để phòng thân.
Tống Quế hét lên: "Mau tắt đèn đi! Cậu có bị ngốc không!"
Trương Bằng Phi ngơ ngác: "Sao?"
"Đây là cửa kính, nếu mấy con quỷ đó thấy bên này có ánh sáng, chẳng phải sẽ biết ở đây có người sao? Cậu quên tại sao ánh sáng bên ngoài ngày càng ít đi rồi à!"
Phải nói rằng, phản ứng của Tống Quế khá là nhanh.
Trương Bằng Phi hoảng hốt lập tức cúi đầu, mở màn hình muốn tắt chức năng đèn pin, nhưng cậu ấy càng căng thẳng, tay càng run, mãi không tắt được đèn.
Tách, tách.
Trong quán trà sữa vô cùng yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng động lạ, giống như tiếng bước chân.
Trương Bằng Phi không dám nhúc nhích.
Lộ Liêu Liêu và Tống Quế cũng nín thở.
Giang Lăng và Tô Dao Linh vẫn ngồi trên ghế của mình, Tống Quế ở bên cạnh Lộ Liêu Liêu, còn Trương Bằng Phi đang cầm điện thoại thì rõ ràng là không hề di chuyển.
Vậy tiếng bước chân rõ ràng vang lên trong phòng là do ai phát ra?
Lạch cạch.
Lại có hai tiếng bước chân hơi loạng choạng.
Lần này, Trương Bằng Phi nghe rõ phương hướng, âm thanh phát ra từ vị trí quầy hàng cách đó không xa, cậu ấy run rẩy giơ đèn điện thoại lên, chiếu tới.
Phía sau quầy hàng có một người hơi lắc lư, nhìn trang phục có vẻ là nhân viên của quán trà sữa, bên trong quán trà sữa này khá rộng rãi, có vài bộ bàn ghế để khách nghỉ ngơi trong quán.
Hình như người nhân viên đang quay lưng về phía họ, tiếp tục nhìn lên trên, Trương Bằng Phi suýt nữa thì nôn ra.
Gáy của người nhân viên có một lớp màng thịt gồ ghề, bề mặt màng thịt có những đường vân méo mó nhưng rõ ràng, bên trong như thể bọc lấy một khối u thịt đang đập, hơi động đậy.
Sau đó, người nhân viên đó quay lại.
Rồi để lộ khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ của nó ——
Làn da của nó trắng bệch, môi méo xệch co giật, đáng sợ nhất là nơi đáng lẽ phải có mắt lại trống rỗng, như thể một lớp màng thịt màu trắng phủ lên chỗ vốn thuộc về nhãn cầu.
Khuôn mặt không có mắt vừa giữ lại đặc điểm của con người, vừa mang lại cảm giác kinh dị rợn tóc gáy.
Sau đó, người nhân viên kỳ lạ này đột nhiên bò bằng cả tay lẫn chân, như một con thú hoang bò ra từ phía sau quầy hàng!
Lộ Liêu Liêu hét toáng lên, cô ta và Tống Quế lùi về phía góc tường.
Trương Bằng Phi cũng đứng hình, thấy con quái vật sắp lao đến mặt mình, một tiếng bịch vang lên, thì ra Giang Lăng đã nhấc ghế lên, đập con quái vật ra xa!
Tốc độ của con quái vật rất nhanh, nhưng dường như cần thời gian để lấy đà, nó bị ghế đập vào tường, phát ra tiếng rít giận dữ, sau đó lao về phía Giang Lăng.
Giang Lăng vớ lấy một chiếc ghế khác, chặn chính xác cơ thể con quái vật bằng chân ghế, sau đó ném mạnh xuống đất, con quái vật lại bị nện xuống sàn nhà.
Trương Bằng Phi cũng hoàn hồn, túm lấy chiếc ghế bên cạnh, xông lên cùng tấn công con quái vật.
Trương Bằng Phi có sức, Giang Lăng phản ứng nhanh, võ nghệ tốt, hai người lấy chân ghế đan chéo giữ chặt con quái vật trên mặt đất, con quái vật quay lưng về phía họ, lớp màng thịt sau gáy liên tục nhấp nhô, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lộ Liêu Liêu nắm chặt lấy bạn thân, run rẩy trong góc, Tống Quế che miệng cô ta lại, tránh cho cô ta hét lên thu hút thêm quái vật.
"Xì ——"
"Bịch!"
Cùng với tiếng bịch, tiếng gầm rú của con quái vật đột nhiên im bặt.
Mấy người Trương Bằng Phi, Tống Quế mắt tròn mắt dẹt nhìn Tô Dao Linh, người đáng lẽ phải run rẩy trong góc như họ đang cầm món đồ trang trí nặng nề đặt trên bàn vừa nãy, đập mạnh vào đầu người nhân viên.
Thế là nó ngất xỉu...
Tô Dao Linh: "Ồn chết đi được."
Giang Lăng: "?"
Trương Bằng Phi: "?"
Nhóm bạn thân: "?"
"Rốt cuộc nó có phải người không?"
Trương Bằng Phi kiểm tra xong bên trong quán, xác định không có thứ gì khác trốn ở đây, sau đó đi tới nhìn người nhân viên bị mình tìm đồ trói tứ chi trên mặt đất, lại cảm thấy không biết làm sao.
Quán trà sữa có một cửa sau, ngay phía sau quầy hàng, cửa sau thông với lối thoát hiểm có thể ra ngoài, cửa chính đã bị họ đóng chặt nhưng cũng không an toàn lắm, vừa nãy con quái vật này vẫn nằm sau quầy hàng, không có động tĩnh gì, nên mấy người không phát hiện ra.
Giang Lăng biết ý cậu ấy, nếu thứ này là người sống thì họ không thể giết nó.
Nếu không giết, con quái vật tỉnh lại, họ chưa chắc đã có thể chế ngự được nó.
Ném ra ngoài? Cần phải mở cửa chính, rất nguy hiểm, ném vào lối thoát hiểm phía sau... chẳng phải là tự chặn đường thoát thân của mình sao?
Tô Dao Linh cân nhắc món đồ trang trí trong tay, hỏi: "Nếu nó không phải người thì cậu dám giết nó không?"
Trương Bằng Phi lắc đầu lia lịa: "Không dám không dám..."
Tô Dao Linh: "Vậy thì thôi."
Cú đập vừa rồi của Tô Dao Linh suýt nữa đập vỡ đầu người nhân viên, cảnh tượng lúc đó vô cùng hài hòa.
"Cái đó..."
Tống Quế vẫn còn kinh hãi, dù sao cô ta cũng là con gái: "Chúng ta trốn ở đây qua nửa tiếng là được phải không?"
Tô Dao Linh: "Chưa chắc."
Lộ Liêu Liêu vô thức hỏi lại: "Tại sao?"
Tô Dao Linh chỉ ra ngoài cửa: "Thấy không?"
Lộ Liêu Liêu run rẩy: "Thấy gì?"
Tô Dao Linh: "Bên ngoài có thứ gì đó."
Ban đầu còn có thể nhìn thấy lác đác ánh đèn điện thoại bên ngoài cửa kính, lúc này đã tối đen như mực, như thể những người trên phố vừa nãy đều biến mất hoàn toàn, nhưng họ không nhìn thấy gì bên ngoài cả.
Sợ ánh sáng sẽ thu hút thêm quái vật, sau khi kiểm tra xong tình hình trong quán, Trương Bằng Phi đã tắt đèn điện thoại, nên dù là trong quán cũng tối om.
Nhưng Tô Dao Linh vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài... thật sự có thứ gì đó!
"Cốc cốc cốc."
Sau đó, một giọng nữ hơi khàn vang lên: "Lớp trưởng, là tớ, Vương Hiểu Phương, chúng tớ nghe thấy các cậu ở bên trong."
"Mau mở cửa cho chúng tớ vào trốn với."
Tống Quế đứng dậy, mừng rỡ nói: "Là đám Hiểu Phương!"
Là bạn cùng lớp, nếu lúc này nhiều người ở cùng nhau thì cũng yên tâm hơn.
Biết bên ngoài có quái vật, các bạn học ở bên ngoài càng lâu thì càng nguy hiểm, Trương Bằng Phi nhanh chóng đi tới cửa, định mở cửa cứu người.
Giang Lăng lại ngăn cậu ấy.
Cậu nói: "Khoan đã."
Sau đó, Giang Lăng bật đèn điện thoại, chiếu ra ngoài cửa.
Trương Bằng Phi giật mình: "Cậu bị điên à, đèn sẽ thu hút quái vật, bọn họ ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm!"
Giang Lăng lại như không nghe thấy lời Trương Bằng Phi, chỉ nhìn chằm chằm ra cửa.
Đèn điện thoại khá sáng, nhưng chỉ có thể chiếu sáng gần, có thể nhìn thấy một bóng đen đứng cách cửa một khoảng, chắc là Vương Hiểu Phương.
Giang Lăng nói: "Cậu lại gần cửa một chút, tôi không nhìn thấy cậu."
Giọng nói bên ngoài nói: "Đừng bật đèn, tôi sợ bị những thứ đó phát hiện."
Giang Lăng lạnh lùng: "Vậy chúng tôi không mở cửa nữa."
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó nói: "Lớp trưởng, cứu chúng tớ với, chúng tớ rất sợ."
Mà Trương Bằng Phi không ngờ người phá vỡ thế bế tắc lại là Tô Dao Linh, cô tiến lên giật lấy điện thoại của Giang Lăng, sau đó tắt đèn, rồi trong bóng tối —— Trương Bằng Phi và những người khác nghe thấy Tô Dao Linh đi tới cửa, sau đó là tiếng xích sắt khóa cửa leng keng, dường như đang bị cô mở ra.
Tô Dao Linh: "Thời gian mở cửa chỉ có nửa phút, các cậu phải vào ngay lập tức, nếu không tôi sẽ đóng cửa."
"Được, được..."
Giọng nói bên ngoài rất nhẹ nhàng.
Trương Bằng Phi cảm thấy Giang Lăng quá cẩn thận, lúc nguy hiểm như vậy, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải, hơn nữa vừa rồi họ đã nhìn thấy con quái vật nhân viên kia rồi, nó như dã thú, chỉ biết gầm rú chứ không biết nói tiếng người.
Quả nhiên vẫn là Tô Dao Linh tốt bụng, cứu người quan trọng hơn!
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người bên ngoài nhanh chóng xông vào, rồi ngay sau đó, tiếng đóng cửa ầm ầm cùng với tiếng gầm rú… hay nói đúng hơn là tiếng hét thảm thiết của con quái vật vang lên.
Nhanh hơn cả tốc độ người bên ngoài xông vào, là tốc độ đóng cửa của Tô Dao Linh.
Cánh cửa kính cường lực lập tức kẹp đứt chân của đối phương!
Cái này... đây là sức của một nữ sinh cấp ba bình thường sao?
Hành động của Tô Dao Linh nhanh đến mức khó tin, một tay đóng cửa, một tay khóa cửa, sau đó bật đèn điện thoại, chiếu sáng cửa ra vào!
Thấy hàng chục khuôn mặt chen chúc ở cửa, chỉ chờ xông vào ——
Và những khuôn mặt này, nơi vốn mọc mắt đã bị một lớp màng trắng bệch che kín, như thể không có mắt.
Lộ Liêu Liêu bị cảnh tượng này dọa hét ầm lên, cuối cùng Trương Bằng Phi cũng hiểu ra, điểm kỳ lạ mà cậu ấy đã bỏ qua trong lúc căng thẳng vừa rồi là gì!
Vương Hiểu Phương nói bọn họ ở bên ngoài rất sợ, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cô ta nói.
Tại sao những "chúng tớ" rất sợ hãi khác không nói gì?