Lưu Tiểu Sa ôm cánh tay, nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy nguồn gốc của giọng nói: “Cái gì vậy? Ai đang nói thế?”

Què chỉ vào thời gian đếm ngược trên bầu trời, ngạc nhiên nói: “Kia là cái gì?”

Cho dù họ đứng ở góc độ nào, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời là có thể thấy thời gian đếm ngược xuất hiện vừa vặn ở giữa tầm nhìn, như thể được in trên võng mạc của họ chứ không phải được chiếu lên trời.

Nhưng nếu có tòa nhà cao tầng hoặc vật cản, không có bầu trời thì chuỗi thời gian đếm ngược lại bị chặn, không thể nhìn thấy.

Tống Quế bỗng rùng mình, cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, cô ta hỏi: “Chuyện gì vậy, tại sao lại mất điện…?”

Lộ Liêu Liêu nắm chặt cánh tay của Tống Quế: “Tớ, tớ sợ.”

Nếu có thể, cô ta muốn ôm lấy Giang Lăng, nhưng cậu đứng quá xa, bây giờ trước mắt tối đen như mực, mắt vẫn chưa kịp thích ứng với môi trường xung quanh, cô ta không dám di chuyển bừa.

Trương Bằng Phi cũng không hiểu rõ tình hình hiện tại: “Game, chỗ trốn? Chúng ta không ở trong game mà, là hoạt động toàn thành phố sao?”

Cho dù là game thông thường hay game thực tế ảo, ở thời đại này đều rất phổ biến, nhưng kỳ thi đại học sắp đến, đã lâu rồi họ không chơi game.

Tất cả mọi người đều biết rõ, hiện tại mình đang ở trong hiện thực.

Tô Dao Linh đứng gần Giang Lăng nhất, phản ứng đầu tiên của cả hai người đều là quan sát tình hình xung quanh, nhưng cầu vượt và các bức tường xung quanh đã chắn mất phần lớn tầm nhìn, cộng thêm bóng tối đột nhiên ập đến, rất khó để có được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Giang Lăng mở điện thoại, thử gọi một cuộc điện thoại “Không có tín hiệu.”

Không chỉ không có tín hiệu mạng, mà cũng không có tín hiệu điện thoại.

Vốn dĩ là cậu nói câu này với Tô Dao Linh, nhưng độ sáng của điện thoại đã hiển thị vị trí của cậu, Lộ Liêu Liêu ở bên cạnh thấy thì trong lòng chua xót, trước khi cô bạn thân bên cạnh phản ứng lại, đã chủ động tiếp lời Giang Lăng: “Có thể là do mất điện.”

Như vậy xem ra, giống như vừa rồi Giang Lăng đang nói chuyện với cô ta vậy.

Vả lại Tô Dao Linh thật sự không nhìn Giang Lăng thêm một cái nào, những người khác cũng không tin Giang Lăng sẽ có quan hệ gì với Tô Dao Linh, có những người là bạn học ba năm, nhưng có thể cho đến khi tốt nghiệp, bạn cũng chưa từng nói với cậu ta một câu nào.

Tô Dao Linh chính là người như vậy.

Mặc dù hiện nay hiếm khi xảy ra tình trạng mất điện toàn thành phố, nhưng cũng không phải là không có khả năng, mất điện có thể sẽ gây ra mất tín hiệu, nhưng một lúc sau sẽ nhanh chóng khôi phục.

Thời gian đếm ngược trên bầu trời và âm thanh vừa rồi có thể là trò đùa của ai đó.

Vì vậy, không có mấy ai quan tâm đến những chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, càng không nói đến việc tìm chỗ ẩn nấp.

Lưu Tiểu Sa không biết Giang Lăng có ý gì, nếu thực sự muốn xen vào đến cùng, cậu ta không có tự tin đắc tội với cậu học trò siêu đẳng trong mắt nhà trường này.

Nhưng cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách ——

Ngay khi cậu ta và Què đang lưỡng lự, họ lại thấy Tô Dao Linh trèo lên cầu vượt…

Đúng vậy, không sai.

Trong miệng Trương Bằng Phi, cô bạn Tô nhỏ bé, yếu đuối, khiêm tốn, lại hướng nội của họ tìm được một điểm bám dễ dàng, chân nhón xuống bật lên, thân thể nhẹ như chim yến đã lên cầu.

Nếu đây là chương trình truyền hình, sau khi Tô Dao Linh leo lên chắc chắn sẽ có phụ đề xuất hiện —— Động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước.

Mà càng khó tin hơn là học sinh giỏi Giang Lăng lập tức bắt chước cô, cũng leo lên theo.

Hai người này là mọt sách trong ấn tượng của họ thật sao?

Tô Dao Linh vừa leo lên, đã cảm nhận được một làn gió mạnh ập tới từ xa.

Trong nội thành có rất nhiều tòa nhà cao tầng, tuy vị trí cầu vượt này không cao lắm, nhưng cũng không phải thấp, trên đường ray cách cô không xa có một đoàn tàu đang dừng lại, bên trong còn có hành khách.

Lúc này đã không còn nhìn thấy đường chân trời ở vùng ngoại ô hoặc đường viền của những ngọn núi nhấp nhô mà trước đây có thể nhìn thấy nữa, phía xa xuất hiện sương mù đen dày đặc, hút hết tất cả ánh sáng, chỉ có trong thành phố còn có một vài ánh đèn rời rạc.

Những ánh đèn này không phải là đèn bình thường, mà là ánh sáng tạm thời phát ra từ điện thoại di động hoặc đèn pin trong tay mọi người.

Trong thành phố được bao phủ bởi bóng tối, những đốm bạc trắng và vàng kim lấp lánh, còn thời gian đếm ngược khổng lồ trên đỉnh đầu đổ xuống bóng đỏ tươi, phủ lên những tòa nhà cao tầng một màu sắc rùng rợn.

Giang Lăng cũng leo lên, tầm nhìn ở đây rất tốt, gần như có thể nhìn thấy tình hình đường phố xung quanh, nhưng cũng rất nguy hiểm, cậu nói: “Nếu tàu khôi phục hoạt động, ở đây sẽ rất nguy hiểm.”

Tô Dao Linh lại nói: “Tôi có một dự cảm.”

“Nó sẽ không bao giờ khôi phục nữa.”

Giang Lăng hỏi: “Vậy cậu lên đây làm gì?”

Thiếu nữ mặc đồng phục rộng thùng thình, gió thổi bay áo khoác của cô, khiến cô trông nhỏ nhắn gầy yếu.

Tô Dao Linh chỉ vào thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu: “Chẳng phải nó đã nói rồi sao?”

—— Tìm chỗ trốn.

Mấy người dưới cầu vượt đã hoàn toàn quên mất trò chơi và thời gian đếm ngược vừa nghe thấy, Lưu Tiểu Sa và Què xúm vào nhau bàn tán.

Lưu Tiểu Sa: “Coi như hôm nay cậu ta gặp may, không hiểu nổi đầu óc Giang Lăng bị làm sao, lại ra mặt cho cậu ta.”

Què cao hơn, để phù hợp với chiều cao của Lưu Tiểu Sa, cậu ta cúi đầu, khẽ nói: “Không phải tối nay là lúc bắt người ta tỏ tình sao?”

Đây là tiết mục truyền thống của bữa tiệc chia tay tốt nghiệp,

Học sinh lớp 12 trên toàn thế giới đều giống nhau.

Què cười hề hề: “Hay là Giang Lăng thích cậu ta rồi? Phải nói là trước đây chưa từng để ý, lúc nãy nhìn qua, tao lại thấy Tô Dao Linh trông cũng được đấy chứ.”

Vốn dĩ vì mất điện, xung quanh rất yên tĩnh, hai người họ xì xầm nói chuyện, nhưng ba người còn lại nghe rõ mồn một.

Đương nhiên Tống Quế đứng về phía bạn thân của mình: “Sao có thể, với điều kiện của Giang Lăng, muốn tỏ tình cũng không cần đợi đến hôm nay! Hơn nữa, hơn nữa trước đây bọn họ hoàn toàn không có liên quan gì mà!”

Không phải Tô Dao Linh không có quan hệ với Giang Lăng, mà gần như là cô không có quan hệ gì với cả lớp.

Tống Quế quay đầu: “Liêu Liêu, cậu thấy có đúng không?”

Làm sao Lộ Liêu Liêu nói ra chuyện này được, cô ta cúi đầu, ừ đại một tiếng.

Trương Bằng Phi tưởng cô ta sợ hãi, lập tức vỗ ngực nói: “Các cậu đừng sợ, một lát nữa sẽ có điện thôi, dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu… bảo vệ các cậu!”

Lưu Tiểu Sa hơi khinh thường, xoa xoa cánh tay suýt bị trật khớp của mình: “Thôi đi, chỉ dựa vào cậu á?”
Đúng lúc này, hai người vừa leo lên đã xuống, Tô Dao Linh không giải thích hành động của mình, chỉ đi về một hướng khác, khi đi ngang qua Trương Bằng Phi, cô dừng lại nói: “Còn năm phút, không muốn chết thì mau chạy đi.”

Trương Bằng Phi ngơ ngác: “Gì cơ?”

Vừa hỏi xong câu này, cậu ấy chợt nhớ đến thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên chỉ còn lại năm phút ba mươi mấy giây.

Không biết tại sao, khi nhìn vào chuỗi số đó, trong lòng cậu ấy đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên, như thể đã từng thấy cảnh tượng này trong mơ.

Con số màu máu…

Khuôn mặt không có mắt…

Cùng với những người la hét bỏ chạy và vật thể hình trụ khổng lồ không rõ trong màn sương đen ở phía xa.

Cậu ấy nhớ ra rồi!

Đây không chỉ là giấc mơ của cậu ấy, Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa, hay nói cách khác là hầu hết mọi người đều biết một chuyện ầm ĩ trên mạng cách đây không lâu ——

Giấc mơ chung.

Lúc đầu là Chột Mắt đăng bài trên mạng, miêu tả một giấc mơ hơi mơ hồ và khó hiểu, con số màu máu, khuôn mặt không có mắt trong giấc mơ và vật thể di động hình trụ cao hàng trăm tầng xuất hiện trong màn sương đen bao trùm giấc mơ, giống như phần chân mảnh khảnh, gầy gò và khổng lồ của một con quái vật nào đó.

Ngay sau đó có vô số người để lại bình luận bên dưới, nói rằng mình cũng mơ thấy giấc mơ như vậy, tuy không giống hoàn toàn nhưng từ những mảnh ký ức còn sót lại sau khi tỉnh dậy, vẫn có thể cảm nhận được những thứ tương tự.

Bao gồm cả Trương Bằng Phi, cũng từng mơ thấy giấc mơ như vậy, nếu không phải đã xem bài đăng của Chột Mắt, củng cố ký ức, có lẽ cậu ấy đã quên mất giấc mơ này như vô số những cơn ác mộng thông thường khác.

Điều được thảo luận nhiều nhất trên mạng chính là một vài từ khóa có thể trích ra rõ ràng bên trong.

Con số màu máu là gì?

Liệu có phải là một loại ẩn dụ nào đó không, nó tồn tại ở đâu, tại sao lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong giấc mơ hỗn loạn mà không ai có thể nhìn rõ con số đó là bao nhiêu?

Không ai biết câu trả lời này ——

Cho đến bây giờ.

Trương Bằng Phi lập tức nhận ra —— Con số màu máu và thời gian đếm ngược màu đỏ tươi trên đỉnh đầu giống nhau đến mức nào, cho dù họ ở đâu, cũng không thể thoát khỏi cảm giác áp bức mà thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu mang lại.

Sở dĩ không nhìn rõ con số là bao nhiêu là vì con số vẫn luôn thay đổi!

Chẳng lẽ giấc mơ đó là một lời tiên tri sẽ xảy ra trong hiện thực thật sao?

Nếu thực sự là lời tiên tri, Trương Bằng Phi hoảng sợ bởi suy nghĩ tiếp theo của mình.

Vậy có phải có nghĩa là ——

Khuôn mặt không có mắt và cả con quái vật khổng lồ không nhìn rõ toàn bộ trong màn sương đen, cũng sẽ xuất hiện thật à?

Nghĩ đến đây, Trương Bằng Phi toát mồ hôi lạnh, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đếm ngược, bốn phút năm mươi giây.

Chữ máu xuất hiện trên đỉnh đầu, vậy những khuôn mặt đáng sợ đó sẽ xuất hiện ở đâu?

Là trong góc tối không rõ của màn đêm, là bên cạnh họ, hay là…

Chính họ?

Không ai biết Tô Dao Linh muốn đi đâu, nhưng Giang Lăng đi theo cô, Lộ Liêu Liêu cũng không cam lòng bỏ lỡ cơ hội hôm nay, kéo Tống Quế đuổi theo.

Tống Quế không hiểu, Lộ Liêu Liêu hay ngại ngùng đã đành, nhưng cứ đi theo Giang Lăng như vậy là sao chứ.

Lưu Tiểu Sa và Què hoàn toàn không chú ý đến thời gian đếm ngược, chỉ thấy Trương Bằng Phi tái mặt đi theo Lộ Liêu Liêu, tưởng là cậu ấy vẫn đi bảo vệ hoa khôi của lớp.

Vì không đòi được tiền, cậu ta cũng không có ý định đi theo tự rước lấy nhục, nên đi về phía trạm xe buýt cùng Què.

Giang Lăng đi bên cạnh Tô Dao Linh, đi được một đoạn, cậu hỏi: “Đi đâu.”

Tô Dao Linh: “Ga tàu điện ngầm.”

“Ga tàu điện ngầm cách đây ít nhất một cây số.”

“Tôi biết, nhưng đó là chỗ ẩn nấp gần chúng ta nhất.”

Cô biết Giang Lăng là người thông minh, dĩ nhiên cũng sẽ không cho rằng học sinh ưu tú được tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô này lại thầm mến mình ba năm mà đến tối nay mới tỏ tình.

Có lẽ cũng giống như cô, trước khi thời gian đếm ngược kỳ lạ hôm nay xuất hiện, Giang Lăng đã phát hiện ra một số manh mối.

Trước đây cô không biết ngày tháng mà bố mẹ để lại và những giấc mơ giống nhau mà tất cả mọi người đều mơ thấy đại diện cho điều gì.

Nhưng bây giờ, ít nhất cũng có tí manh mối.

Giọng nói kỳ lạ đó chỉ bảo họ tìm chỗ trốn, nhưng lại không nói rõ nơi nào có thể trốn, thứ cần trốn là thứ gì.

Vậy thì Tô Dao Linh dựa vào đâu mà cho rằng ga tàu điện ngầm chính là chỗ ẩn nấp gần bọn họ nhất?

Giang Lăng cảm thấy cô bạn “bình thường” này biết nhiều chuyện hơn.

Cảnh tượng mà hai người nhìn thấy ở trên cao lúc đó không khác gì nhau, tuy mất điện nhưng một số nơi vẫn có ánh sáng, so với bóng tối dày đặc lúc đầu, bây giờ thành phố đã trở nên bình thường hơn, rất nhiều người đã mở điện thoại di động hoặc các dụng cụ chiếu sáng tạm thời khác để chờ có điện.

Điện năng của thời đại thông tin đã trở thành thứ chống đỡ mọi thứ trên thế giới, cho dù là xe cá nhân hay phương tiện giao thông công cộng đều sử dụng điện, bây giờ sau khi mất điện, trên đường toàn là xe không thể di chuyển.

Tô Dao Linh và Giang Lăng đi trước, tốc độ của họ rất nhanh, Tống Quế, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi đi theo phía sau, suýt nữa không đuổi kịp hai người này.

Mà Trương Bằng Phi và những người khác chỉ liếc nhìn đường phố tắc nghẽn xe cộ, hoàn toàn không nhận ra những chiếc xe bị tắc trên đường này có vấn đề gì.

Trong mắt họ, những chiếc xe này rất “bình thường”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play