Edit Ngọc Trúc
Lợn rừng
Dựa theo cách nói của đám tiểu thú nhân, doanh địa của Nhậm Hạc Ẩn không cách quá xa bộ lạc thú nhân.
Làm xong đám đồ gốm, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mặt trời vẫn còn chưa lên tới đỉnh đầu.
Nhiều thú nhân chắc đã ra ngoài săn bắn. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định cũng nên đi săn trước.
Bây giờ mà đến bộ lạc thú nhân thì không tránh khỏi cảm giác đang đi ăn chực cơm trưa. Mà ăn xong, đối phương có khả năng sẽ nghỉ trưa hoặc lại ra ngoài săn tiếp. Chi bằng đợi đến khi mặt trời sắp lặn, lúc đó mọi người trong bộ lạc hẳn là đều đã quay về, tìm trưởng bối của đám tiểu thú nhân cũng tiện hơn.
Nhậm Hạc Ẩn vừa gặm thịt khô, vừa âm thầm tính toán trong lòng.
Ăn xong, hắn rửa tay sạch sẽ, dùng nhánh cây và dây mây đan một cái sọt, đặt vào đó vài viên đá thường dùng để đánh ngất con mồi, mang thêm một thùng gỗ đựng con mồi, rồi hướng về phía đông nam lên núi.
Phía sau doanh địa là một dãy núi vòng cung, cao thấp không đều.
Trước giờ hắn chỉ săn bắn dưới chân núi, lần này nhân tiện lên núi xem có phát hiện ra con mồi mới nào không.
Hôm nay vận khí không tốt, đi gần hai canh giờ, mặt trời từ đỉnh đầu đã bắt đầu ngả về tây, hắn vẫn chưa bắt được con mồi nào.
Dọc đường lên núi, hắn cũng gặp không ít chim chóc và loài chuột. Nhưng chim thì bay mất, chuột thì lẩn vào khe đá hoặc hang sâu, động tác lại nhanh.
Không phải hắn không bắt được lũ chuột đó, nhưng sau khi làm sạch nội tạng rồi thì chẳng còn lại bao nhiêu thịt, không đáng để tốn sức.
Đi thêm khoảng hai canh giờ, cuối cùng Nhậm Hạc Ẩn cũng thấy được một đám "thức ăn" lớn — một cây quả vàng óng ánh.
Cây không cao lắm, cành thấp nhất hắn chỉ cần nhón chân là với tới.
Lá trên cây hầu như đã rụng hết, chỉ còn lại mấy chùm quả vàng lấp lánh như bạch quả, trông vô cùng bắt mắt.
Nhậm Hạc Ẩn gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nghĩ đến chuyện bội thu vui sướng.
Hắn lau mồ hôi, cẩn thận quan sát, chẳng bao lâu đã thấy trên những quả to bằng trứng gà này có không ít dấu chim mổ. Hắn đưa mũi đến gần những chỗ bị mổ, lập tức ngửi thấy một mùi chua nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Ánh mắt Nhậm Hạc Ẩn lập tức sáng lên. Hắn hái một quả, bóp nhẹ mở ra, liếm chỗ chưa bị chim mổ.
Đầu lưỡi vừa chạm vào thịt quả, một vị chua gắt lập tức từ đầu lưỡi dội thẳng lên não.
Chua khiếp!
Cả người hắn giật nảy lên, mặt nhăn tít lại thành một nùi, còn rùng mình một cái.
Phải một lúc sau mới dịu lại được, cảm giác hàng mi đã ướt sũng, sờ thử mới phát hiện nước mắt bị quả này ép ra.
Hắn còn hoảng hốt nhìn chằm chằm cây quả lấp lánh vàng rực này, rồi lại nhìn quả đang cầm trên tay, thứ nước chảy ra đầy như nước sốt.
Không trách được nhiều quả như thế mà chẳng có thú nào hay chim nào ăn, đến thú nhân trong bộ lạc cũng không thèm hái.
Quả này thật sự quá chua!
So với chanh kiếp trước còn chua hơn!
Nhậm Hạc Ẩn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hái lấy nửa sọt.
Hiện tại hắn còn chưa có bất kỳ loại gia vị nào, đến cả muối cũng không chắc giữ lại được.
Đám quả này mang về dùng như giấm hay chanh cũng không tồi, lúc nướng thịt có thể tăng thêm hương vị.
Hái xong, hắn cõng sọt quả, quay đầu nhìn lại.
Trên cây vẫn còn hơn nửa số quả, hắn ghi nhớ lại vị trí, chờ dùng hết sẽ quay lại hái tiếp.
Đám quả này không nặng lắm, khoảng mười đến hai mươi cân, hắn cõng không khác gì cái sọt không, liền tiếp tục bước đi nhẹ nhàng về phía trước.
Đi thêm nửa canh giờ nữa, hắn bất ngờ phát hiện phía trước có một con thú nhỏ.
Nhậm Hạc Ẩn lập tức dừng chân, xuyên qua đám lá cây cẩn thận nhìn sang bên kia con thú toàn thân màu xám, mũi dài, đang cúi đầu hít đất.
Đó là một con lợn rừng!
Một con lợn rừng choai choai tầm trăm cân!
Nhậm Hạc Ẩn lập tức kích động, hai mắt sáng rực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Thịt khô!
Lạp xưởng!
Chân giò hun khói!
Mỡ heo!
Một con heo có thể làm đủ thứ! Nhậm Hạc Ẩn nhớ tới mấy món ngon từng ăn kiếp trước, liền không kìm được mà nuốt nước miếng.
Hắn lặng lẽ đặt sọt xuống, đôi mắt sắc bén đảo quanh dò xét.
Một con lợn choai choai thế này không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu có lợn trưởng thành ở gần thì phải tính toán lại.
Nếu là cả một bầy lợn rừng, hắn không nói nhiều, quay đầu bỏ chạy mới là thượng sách.
Lợn rừng đi thành đàn đến cả hổ cũng phải tránh, huống chi là hắn – một con người.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, ngoài con lợn đang hì hụi đào đất cách hơn mười mét, không còn sinh vật nào khác nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhậm Hạc Ẩn búng ngón tay, hơi khom người vào tư thế chuẩn bị.
Con heo kia vẫn không hề hay biết, tiếp tục sục sạo tìm thức ăn.
Ngay sau đó, hắn vọt lên như tên bắn, nhảy qua ngọn cây, lao thẳng về phía con lợn rừng.
Còn cách chừng ba, bốn mét thì con heo mới giật mình phát hiện, vội vàng cắm đầu bỏ chạy.
Ánh mắt Nhậm Hạc Ẩn không đổi, cơ thể vẫn duy trì tốc độ cao, lao theo phía sau.
Chớp mắt đã tới sát bên, hắn phóng người lên, móng tay sắc bén đâm thẳng vào gáy lợn rừng.
Móng tay hắn còn sắc hơn dao, lại dùng toàn lực đâm xuống, mười ngón có sáu ngón đều cắm sâu vào thịt.
Lợn rừng đau quá rú lên một tiếng, vẫn cố chạy tiếp.
Nhậm Hạc Ẩn ghì chặt trên lưng nó, móng tay cắm sâu xuống, như lưỡi dao bén ngọt xé ra một vết dài nơi gáy.
Máu phun xối xả, con heo lảo đảo chạy thêm được hai, ba mét thì chân sau khuỵu xuống, ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó, Nhậm Hạc Ẩn cũng không giữ được thăng bằng, ngã nhào ra đất.
Sợ bị giẫm trúng, hắn lăn một vòng tránh đi mấy cú đá cuối cùng của lợn rừng.
Nó vẫn cố vùng dậy, nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ run rẩy thêm mấy giây, rồi lặng im hoàn toàn.
Nhậm Hạc Ẩn ngồi phịch xuống thở hổn hển, tạm thời không đứng dậy nổi.
Vừa rồi vận sức quá độ, khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực.
Lúc này tay chân mềm nhũn, mắt hoa lên, đầu ngón tay đau buốt từng cơn.
Vì ra tay quá mạnh, móng và da thịt quanh ngón tay đều bị rách toạc.
Nghỉ vài giây, hắn không kịp để ý đến đau hay mệt, chống chân đứng dậy, cõng sọt lên lưng rồi lảo đảo bước lại chỗ lợn rừng.
Nó đã chết.
Khóe môi Nhậm Hạc Ẩn cong lên, lộ hàm răng trắng bóng, trong mắt là nụ cười vui vẻ hân hoan.
Một con heo thế này đủ cho hắn ăn cả tháng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian săn bắn.
Chừng ấy thời gian, hắn có thể thăm dò quanh đây, làm thêm được nhiều chuyện.
Hắn dùng cả hai tay nhấc lợn rừng, vác nó lên lưng, theo đường cũ xuống núi.
Mùi máu tươi dễ dẫn đến những kẻ săn mồi khác, cho dù nơi này gần bộ lạc thú nhân, ít có thú săn lớn, tương đối an toàn, nhưng Nhậm Hạc Ẩn cũng không dám lơ là.
Hắn bước nhanh như bay, thậm chí chẳng còn thấy mệt.
Lên núi mất hơn hai canh giờ, vậy mà xuống núi chưa đầy một canh giờ đã về đến doanh địa.
Lúc này mặt trời còn chưa lên hẳn đỉnh núi, hắn cũng vừa hay trở lại chỗ cắm trại của mình.
Heo rừng còn mới, Nhậm Hạc Ẩn chẳng kịp bận tâm chuyện khác, vội vàng đem nó kéo tới suối nước, rửa qua rồi nhóm lửa để chuẩn bị sơ chế.
Bây giờ hắn nhóm lửa đã rất thuần thục, chỉ một chốc lát, đống lửa lớn đã bốc lên rừng rực.
Lần trước vì nướng cá mà làm hỏng một tấm da thú, hắn đã đóng sẵn một khung gỗ bên cạnh đống lửa, có thể đặt heo rừng lên nướng.
Da heo rừng rất dày, Nhậm Hạc Ẩn dùng móng tay và đá sắc mổ bụng nó, móc hết nội tạng ra, rửa sạch bên trong khoang ngực và da ngoài, sau đó chẻ phẳng toàn bộ con heo, đặt lên khung gỗ, mặt da hướng xuống dưới.
Hắn muốn thiêu sạch lông và tạp chất dính trên da, lát nữa sẽ dùng đá mài chà rửa lại cho sạch.
Bận rộn như thế, bất giác đã đến lúc mặt trời lặn.
Gió núi thổi từng đợt lạnh buốt, nước suối cũng trở nên băng giá.
Nhậm Hạc Ẩn chia thịt ra từng khối, xương cũng gỡ riêng ra, dùng dây leo cột lại, treo lên đoạn dây giữa hai gốc đại thụ như treo quần áo, để hong khô.
Những khúc xương còn dính ít thịt không cạo sạch được, hiện tại hắn chưa có công cụ thích hợp, đợi nung xong bình gốm rồi, có thể dùng để ninh xương nấu canh.
Xử lý xong hết thịt, trăng đã lên cao.
Hôm nay không kịp đến bộ lạc thú nhân, hắn đành đợi đến sáng mai, tiện thể mang theo nửa con heo làm lễ vật.
Nếu muối là thứ quý giá, hắn sẽ nhanh chóng mang biếu; nếu không, thì thử xem có thể đổi lấy chút gì hữu dụng.
Mùa đông sắp tới rồi, hắn phải tranh thủ tích trữ ít đồ ăn, chứ tuyết rơi rồi thì đi săn khó lắm.
Hôm nay thu hoạch lớn, tâm tình Nhậm Hạc Ẩn cũng hết sức vui vẻ.
Bữa tối, hắn ăn nội tạng heo nướng.
Nướng chín rồi chấm với quả chua và trái cây rừng, rắc chút muối thô, hương vị tuyệt hảo.
Đây là bữa cơm ngon nhất từ khi hắn đặt chân tới vùng đất này.
Hắn ngồi bên đống lửa, vừa ăn vừa cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, khóe mắt cong lên đầy hạnh phúc.
Ăn xong, rửa tay chân sạch sẽ, hong người cho ấm rồi chui vào trong hang đá đã được đốt nóng từ sớm, an ổn đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nhậm Hạc Ẩn tỉnh dậy từ sớm.
Thịt heo rừng đã được treo thành từng mảng trên dây leo, khúc to nhất là cả mảnh da đầu heo rừng, lúc này dưới ánh nắng sớm, trông như mang theo sự no đủ vui vẻ.
Nội tạng hôm qua ăn không hết, hắn bọc lá đại thụ bên ngoài, rồi lại trát bùn đất, chôn dưới hố lửa — lúc này moi lên, vẫn còn âm ấm.
Hôm qua hắn chôn ba gói to, đủ ăn hai ngày. Chỉ cần không động vào, dưới lớp lá và bùn, lại được than lửa giữ ấm, bên trong gần như vô trùng, ba bốn ngày cũng không hỏng.
Vậy là mấy bữa cơm tới hắn khỏi phải nấu nướng thêm.
Nội tạng gồm gan, thận, ruột non…, rắc muối và trái cây chua, hầm đến mềm nhừ, vừa béo vừa đậm đà, ăn trực tiếp cũng rất ngon.
Nếu có thêm ít ớt bột nữa thì tuyệt cú mèo, so với nướng BBQ ở quán đêm ngoài đời cũng chẳng thua là bao.
Sau khi thưởng thức một bữa sáng tuyệt vời, hắn kiểm tra lại thịt treo trên dây leo, xác nhận không có tiểu động vật nào quấy phá thì để nguyên đó, rồi gói khoảng một nửa số thịt bỏ vào sọt.
Đeo sọt lên lưng, hắn bắt đầu leo về phía sau núi.
Chỗ này địa hình dốc đứng, thật ra leo trèo không dễ dàng, huống chi hắn còn cõng hơn ba mươi cân thịt, tốc độ chẳng thể so với mấy tiểu thú nhân lanh lẹ được.
Mất chừng nửa canh giờ, khi mặt trời đã rọi khắp đất trời, hắn mới bò lên đến đỉnh núi.
Hắn đứng trên khoảng đất trống trên đỉnh núi, hít sâu một hơi rồi đảo mắt nhìn khắp bốn phía.
Phía nam dưới chân núi chính là bộ lạc thú nhân, bên ngoài bộ lạc là một con sông lớn.
Dòng sông uốn lượn trên vùng đất bằng, hắn nhìn dọc theo hướng chảy mà phát hiện nó đổ từ Tây sang Đông, xuôi về phía chân trời xa tít.
Hắn cố nhìn đến tận cùng tầm mắt, vẫn không thấy chỗ nước chấm dứt, chỉ thấy núi non trập trùng, đất trời bạt ngàn một màu xanh biếc, xa xa lại ngả sang xanh xám mờ nhạt trong nắng.
Cảnh sắc nơi đây thật rộng lớn. Núi nối núi, sông chảy qua thung lũng, đất đai trải dài mênh mông, khiến người ta vừa choáng ngợp vừa cảm thấy nhỏ bé.
Hắn nhìn quanh hồi lâu, cũng chỉ thấy duy nhất một bộ lạc dưới chân núi, không biết sau dãy núi xa kia còn có tộc người nào khác không.
Giờ khắc này, trong mắt một người quen với thế giới hiện đại như Nhậm Hạc Ẩn, cảnh tượng này trông thật vắng vẻ và cô độc.
Hắn đứng trên núi một lát lâu, rồi mới hoàn hồn lại, khịt mũi, siết chặt chiếc móc dây mây trên tay, chậm rãi men theo sườn núi đi về phía bộ lạc thú nhân.
Trên đường đi, hắn thấy rất nhiều nấm dại, cả những trái cây trông giống như ăn được.
Nhưng hắn không dám hái. Với thế giới này hắn còn quá xa lạ, không dám chắc cái gì ăn được, cái gì không.
Bây giờ đã tìm được bộ lạc thú nhân, có lẽ sẽ bổ sung được nhiều thông tin hữu ích. Tin rằng không bao lâu nữa, hắn sẽ biết được nhiều hơn về các loại thực vật ăn được nơi đây.
Thức ăn ngoài hoang dã dồi dào đến thế, chỉ cần có thông tin chính xác, mùa đông này của hắn cũng chẳng đến nỗi khó khăn.