Edit Ngọc Trúc

Xuyên qua.

Trời lại sáng.

Lớp sương mỏng giăng phủ khắp thảo nguyên và rừng núi bao la, tựa như khoác lên đất trời một tấm lụa mỏng tinh khôi.

Ánh mặt trời sớm nhuộm sắc cam dịu nhẹ, theo ngọn cây chảy xuống, đọng lại giữa rừng hoang, chiếu sáng cả làn sương mờ lững lờ dưới bụi cây thấp thoáng dưới chân rừng.

Sáng sớm có chút lạnh.

Nhậm Hạc Ẩn cuộn mình trong hang đá chật hẹp, người phủ đầy lá rụng.

Mở mắt ra, hắn phủi sạch lá trên người, dời tảng đá chắn cửa hang, ngồi dậy, lại lần nữa nhìn về phía mảnh đất xa lạ này.

Một vùng đất hoang sơ, nguyên thủy, bát ngát tràn trề sức sống.

Nơi này, đã không còn là Trái Đất.

Nhậm Hạc Ẩn lặng lẽ thở dài, chui ra khỏi hang.

Hắn quay đầu nhìn cái đuôi lông xù to dài đỏ sậm như than hồng của mình, vẫy vẫy phần đuôi nhọn phía sau, vẫn chưa quen được.

Là một con người đến từ Trái Đất, xuyên qua đã hai ngày, đến giờ hắn vẫn khó lòng chấp nhận chuyện mình mọc tai thú trên đỉnh đầu, còn có cả một cái đuôi dài phía sau.

Lại thở dài lần nữa, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ cặp tai lông xù trên đầu mình, chưa kịp cảm nhận, toàn thân đã run lên, một luồng khí lạnh kỳ quái từ tận xương sống bốc lên.

Hắn khụy một gối xuống đất, hai tay bấu chặt đám cỏ dại dưới chân.

“Nhạy cảm đến chết tiệt…”

Hắn lẩm bẩm một câu thật khẽ.

Ngủ một đêm trên lá rụng, mặt hắn in đầy vết đỏ. Vai, lưng, chân, thậm chí cả cái đuôi đều đau nhức như dần.

Nhưng thế vẫn còn tốt.

Ít ra còn hơn cái đêm đầu tiên hắn trói eo mình bằng dây leo ngủ trên cây, đau đến phát điên.

Ba ngày trước… hắn còn đang nằm trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường nhỏ mềm mại, đắp chiếc chăn bông còn thơm mùi nắng, người mặc áo ngủ san hô nhung dày ấm.

Thế mà nửa đêm, vì sự cố từ Cục Quản Lý Thời Không, hắn bị một luồng hỗn lưu thời gian cuốn vào, thân thể tan rã, chỉ còn lại linh hồn.

Cái này so với bị thiên lôi đánh còn oan khuất hơn.

Mà lại còn không ai để mà kiện.

Người của cái gọi là Cục Quản Lý Thời Không kiểm tra một hồi, bảo rằng vị diện nơi hắn từng sống đã không thể quay lại, sẽ bị bài xích bởi dòng thời không. Chỉ có thế giới thú nhân này mới tạm dung chứa hắn.

Vậy là Cục Thời Không căn cứ vào sức mạnh linh hồn hắn, tái tạo thân thể mới, rồi tiện tay ném hắn đến đây.

Hai ngày hai đêm, hiện tại hắn đã có được hai thành quả: một là nhóm lửa thành công, có được nguồn nhiệt; hai là tìm được chỗ tạm trú.

Hang đá này tuy không hẳn an toàn, nhưng ít ra còn có thể nằm, che được gió mưa, ngoài cửa còn có thể đặt một tảng đá chắn, ngăn  phần nào rắn rết.

Vừa tỉnh, Nhậm Hạc Ẩn kéo chặt chiếc váy da thú trên người, xoa tay chân cho ấm, hít hít mũi, đi đến bên đống tro lửa đã tắt từ đêm qua, moi ra phần than còn giữ lửa, dùng lá khô và lá cây hôm qua gom lại, thổi thổi nhẹ, cẩn thận nhóm lửa.

Tàn lửa liếm dần đám cành khô, "bùm" một tiếng bốc cháy lên, từ trong gió sớm tỏa ra chút hơi ấm.

Hắn ngồi gần đó, chậm rãi sưởi lửa.

Con vật hắn bắt được hôm qua trông na ná một con thỏ to vẫn còn lại một nửa, được hắn bọc trong ba lớp lá cây, bên ngoài đắp thêm bùn, chôn dưới than hồng. Giờ moi ra, vẫn còn phả ra hơi ấm.

Nhậm Hạc Ẩn ra suối rửa tay, trở về lại hít hít mũi, đập vỡ lớp bùn bọc ngoài, mở lá ra rồi bắt đầu ăn.

Thịt hơi tanh và dai, nhưng hắn đói đến không chịu nổi, ăn ào một hơi gần nửa ký, rồi mới chậm rãi ợ một tiếng, lim dim mắt sưởi ấm tiếp.

Trời hãy còn sớm, hắn chưa vội đi săn.

Trời lạnh, trong rừng còn có sương sớm, lỡ dầm ướt cả người rất dễ sinh bệnh.

Hắn lấy một tấm da thú to từ khe đá, đè lên bằng tảng đá lớn.

Đây là da của con thú lớn bắt được hôm qua, dài khoảng 1m2, rộng hơn 60cm. Hắn định xử lý cho sạch, sau này có thể dùng làm váy da, hoặc kết hợp thêm vài miếng khác may thành đệm da, chăn lót, rất hữu ích.

Nhậm Hạc Ẩn căng mười đầu ngón tay, từng móng vuốt sắc bén bật ra.

Hắn bất giác vẫy vẫy hai tai thú dài ngoằng trên đỉnh đầu, lại lắc lắc cái đuôi phía sau.

Hiện tại, hắn đã không còn là con người thuần chủng.

Hai ngày trước hắn đã nhận ra: tốc độ chạy của mình cực nhanh, thể lực cũng tốt kinh người. Con thỏ to hôm qua hắn đuổi suốt một tiếng đồng hồ, rượt đến nỗi nó kiệt sức mới bắt được.

Sau đó hắn dùng móng vuốt sắc như dao rạch họng, lột da, ăn thịt.

Thật ra, trong tình trạng thiếu thức ăn như hiện tại, uống máu con thỏ ấy là lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng vì lo ký sinh trùng, lại không có vật dụng nấu máu, hắn đành nhịn đau bỏ qua.

Hắn lại cạo kỹ lớp da màu xám của con thú kia, cố gắng làm sạch phần thịt vụn và lớp gân mỏng bên trong.

Bên cạnh nơi trú, hắn đào một cái hố gần con suối, thả da thú vào, lại kéo đến đống tro ẩm còn lại từ hai ngày trước, từng nắm một xoa kỹ lên bề mặt da.

Hắn hiện tại sức lực cực lớn, ước chừng có thể khiêng vật nặng hơn hai trăm cân, nên xử lý da cũng chẳng thành vấn đề.

Thực ra để xử lý da đúng cách cần vôi hoặc phèn chua gì đó, nhưng hắn chẳng có điều kiện, chỉ đành dùng tro tạm thay thế.

Chà xát da ba lần, hắn giũ ra xem lại, thấy không còn gân hay thịt vụn, đưa lên mũi ngửi cũng không thấy tanh, lúc này mới đem rửa sạch, rồi lại đắp lớp tro mới, đặt vào bùn, dùng tảng đá lớn đè lên.

Sau đó, hắn rửa sạch tay chân, dùng da thú quấn chân, mang vào đôi giày da đơn sơ. Đôi giày này chỉ có phần đế làm từ dây mây bện, mặt trên buộc một mảnh da thú, sau đó lại dùng dây cột chặt vào chân, ngay cả cổ chân cũng quấn mấy vòng.

Hai mảnh da thú này là do hôm qua hắn lột từ con thỏ lớn. Cái Cục Quản Lý Thời Không chết tiệt kia ngoài ném cho hắn một cái váy da để che thân thì không cho thêm bất kỳ thứ gì—ngay cả quần lót cũng không có. Hở tí là chim chóc phơi ra ngoài đón gió.

Hôm qua lúc đuổi con thỏ, hắn chỉ mang đôi dép sơ sài làm từ tre mây, ráng buộc vào chân để tránh bị vật nhọn đâm. Nếu lỡ nhiễm trùng trong tình trạng không có thuốc men, rất dễ mất mạng lần nữa.

Dù đã cẩn thận như vậy, lòng bàn chân hắn vẫn phồng lên mấy bọng nước to tướng, đạp xuống là đau thấu trời.

Nhậm Hạc Ẩn dập tắt lửa, giữ lại mấy đống tro có than cháy âm ỉ.

Hắn chia tro ra làm mấy phần, cố giữ cẩn thận, bởi nhóm lửa lần nữa thật sự quá cực.

Hai ngày trước hắn đã tốn hơn nửa buổi sáng, đến nỗi lòng bàn tay nổi bọng nước, mới có thể nhóm lên được một đốm lửa.

Làm xong cái lồng, hắn lôi ống gỗ đào hôm qua ra, cẩn thận nhét tro và than vào trong, rồi lấy miếng gỗ và cỏ dại bịt kín thật chặt.

Lỡ lát nữa có chuyện gì bất trắc, như bị dã thú rượt đuổi lạc đường, thì ít nhất hắn cũng còn cơ hội sinh tồn ở chỗ khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hai ngày trước hắn đi về hướng tây, theo hướng mặt trời, hôm qua thì rẽ lên phía bắc, vậy hôm nay nên đi sang phía đông.

Hắn tạm thời chọn doanh địa ở hướng nam, sau lưng là núi. Đường núi so với đất bằng khó đi hơn, Nhậm Hạc Ẩn quyết định để dành lại cuối cùng sẽ dò lên sau.

Hắn không có mục tiêu rõ ràng, cứ vừa đi vừa quan sát cỏ cây ven đường.

Nơi này thực vật đa dạng, hình dáng đủ kiểu, hắn nhìn cái nào cũng không nhận ra.

Doanh địa của Nhậm Hạc Ẩn nằm trong một thung lũng, bốn phía đều là núi, phía trước là một khoảng đất bằng rất rộng.

Trên đất bằng, hắn từng thấy thú hoang trông giống thỏ, cũng từng gặp dã thú tương tự hoẵng. Có cả loại trông giống trâu nữa, con hoẵng thì hắn không đuổi kịp, trâu thì không dám chọc vào—với sức hắn, hai trăm cân đi chăng nữa, mà bị nó húc cho một cú thì cũng không phải chuyện gì hay ho.

Mục tiêu của hắn vẫn là mấy con thỏ lớn, hoặc chim chóc cũng được. Hy vọng có thể gặp loài trúc kê không biết bay hoặc chỉ bay được đoạn ngắn. Hôm nay hắn còn định thử đào trứng chim xem sao.

Nhưng hắn chỉ cho mình một buổi sáng. Khi mặt trời nghiêng về tây, hắn sẽ quay về.

Suối nhỏ gần đó có cá, tuy không lớn, con to nhất cũng chỉ bằng bốn ngón tay khép lại, tầm mười mấy phân.

Nếu sáng nay không bắt được mồi, buổi chiều hắn sẽ đi bắt cá, tiện thể làm cái sọt hoặc tấm lưới để đựng đồ.

Thung lũng này chưa bị khai phá, khắp nơi toàn là cây, dưới tán cây lại có cỏ dại và bụi rậm.

Nhậm Hạc Ẩn vừa đi vừa quan sát cẩn thận.

Giờ đã sang thu, trứng chim cũng không còn nhiều. Hắn đi hơn một giờ, chỉ đào được hai tổ, tổng cộng mười hai quả trứng. Bảy quả to cỡ trứng cút, năm quả nhỏ hơn trứng gà một chút.

Trứng chim không tiện mang theo, dễ ảnh hưởng việc di chuyển.

Hắn cũng chẳng lo được nhiều, ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, liền tìm một chỗ bằng phẳng, từ từ dùng cành khô nhóm lửa, nướng trứng chim luôn.

Trứng chim chín rất nhanh. Chỉ một chốc, vỏ trứng nứt ra lộ rõ vân, bên trong hiện màu cam của lòng đỏ và trắng sữa của lòng trắng.

Hắn vội vàng lấy ra, luân phiên tay trái tay phải chuyển qua lại, vừa thổi vừa ăn, trứng nhỏ thì một ngụm nuốt trọn.

Năm quả lớn hơn thì cho vào túi lưới, dùng dây khô buộc kỹ lại, cẩn thận treo lên hông.

Trứng đã chín, có vỡ cũng không sao, chỉ cần không rơi mất là được.

Buộc trứng xong, hắn lại gom than tro cẩn thận, tắt lửa sạch sẽ, còn tưới nước tiểu lên để chắc chắn không còn tàn lửa.

Trời đang khô, lỡ cháy thì cả khu vực này cũng xong, mà hắn có muốn chạy cũng chẳng kịp.

Lo xong mọi thứ, tâm trạng hắn rất tốt.

Nhiệm vụ săn hôm nay coi như hoàn thành. Trong doanh địa vẫn còn hai phần thịt thỏ, trứng chim thì tối nay ăn một phần, mai ăn nốt phần còn lại.

Hắn chuẩn bị quay về.

Lúc đi được nửa đường, bất chợt hắn thấy mấy con chim to cỡ gà mái ba cân đang dạo bước phía trước.

Khoảng cách chỉ mười mét, lũ chim còn chưa phát hiện ra hắn.

Hắn rùng mình một cái, móng tay bật ra, trên hông lóe lên, dây khô buộc đồ đứt cái xoẹt, đống đồ lặng lẽ rơi vào tay hắn, bị hắn nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Hắn hít sâu một hơi, dồn lực.

Nhậm Hạc Ẩn nhảy xa hơn ba mét.

Lúc này bầy chim mới phát hiện ra hắn.

“Ca!”

“Cạc cạc cạc!”

Đám chim kêu loạn lên như vịt, hoảng hốt “cạc cạc” mà tán loạn bỏ chạy, để lại đầy đất lông vũ.

Mắt Nhậm Hạc Ẩn đen như mực, không chớp, chăm chú nhìn con hắn chọn. Chỉ ba bước, hắn đã lặng lẽ áp sát được sau lưng nó.

Ngay sau đó, mũi chân bật mạnh, thân hình hắn lao vút tới, phóng người ôm chặt lấy con chim.

“Ca!” Chim giãy đành đạch, liều mạng vỗ cánh, âm thanh “phành phạch” vang khắp.

“Khụ khụ khụ!”

Lông chim bay tứ tung khiến hắn ho sặc sụa, mũi miệng ngứa ngáy. Mắt hắn lóe lên tia lạnh, dứt khoát hai tay siết chặt, đập đầu chim một cái.

Hắn hiện giờ sức lực lớn, chim kêu một tiếng rồi mềm nhũn.

Hắn túm con chim giờ đã mềm oặt, thử hơi thở — không có gì.

Hắn đứng ngây ra, tay chân lóng ngóng.

Không lẽ… hắn lỡ tay đập chết con chim này rồi? Mang về doanh địa còn gì thú vị nữa?

Hắn xách con chim lên, không dám lơ là nữa, gỡ dây khô ở eo, dùng móng tay cắt lấy một đoạn, trói cánh nó lại.

Vừa định quay về thì tai hắn giật nhẹ, lập tức nghe thấy tiếng chim kêu thì thào từ đỉnh đầu vọng xuống.

Hắn nghiêng tai nghe, rồi nhìn về phía phát ra tiếng, thấy quanh đó toàn là cỏ khô và lùm bụi.

Hắn cúi người, lúc này mới thấy cách chừng mười mét, trong một bụi cây rối rắm dây leo có hai con chim bị mắc kẹt.

Có lẽ nãy giờ hoảng quá, một đứa bay loạn chui đầu vào bụi, bị vướng lại.

Nhậm Hạc Ẩn thoáng cười, thả con chim đang bị trói xuống, quỳ thấp xuống đất, vừa dùng móng tay bén tách dây leo, vừa cẩn thận tiến tới.

Không lâu sau, hắn sờ được chân một con chim.

Hắn cẩn thận kéo ra, con chim lập tức giãy, cánh đập loạn, mỏ mổ túi bụi, mười tám thế võ đều tung ra.

Móng và mỏ chim cứng như sắt, mặt hắn chỉ trong chốc lát đã bị mổ cho rớm máu.

Người hắn vốn đã bị cào xước vài chỗ, giờ thêm vài vết cũng chẳng thèm quan tâm.

Con còn lại bị dọa phát điên, kêu “cạc cạc” inh tai, giãy loạn muốn thoát.

Nhậm Hạc Ẩn không kịp nghĩ, vội đập nhẹ đầu con chim đang giữ, làm nó bất tỉnh, rồi lại bò tới bắt con còn lại.

Rất nhanh, cả ba con chim ngất xỉu đều bị hắn nhét vào túi.

Nhậm Hạc Ẩn thở phào, khóe môi bất giác hiện nụ cười.

Ba con chim này chắc cũng gần hai mươi cân, vác lên thấy nặng trịch. Cộng thêm thùng than, trứng chim, lại phải băng qua rừng rậm đầy dây leo, đi không dễ chút nào.

Trên người hắn đã chi chít vết thương lớn nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm.

Ba con chim này đủ hắn ăn sáu ngày!

Nếu lát nữa còn bắt được cá, chưa biết chừng cầm cự được cả mười ngày!

Có mười ngày, hắn có thể tranh thủ làm ra vài món giúp cải thiện điều kiện sống.

Nhậm Hạc Ẩn mất hơn một giờ mới quay lại doanh địa.

Doanh địa hắn dựng ở chân núi, đánh dấu rõ ràng, mấy hôm nay hắn chưa từng lạc đường, cùng lắm chỉ là đi vòng hơi xa.

Hắn nghĩ lần này cũng sẽ vậy thôi, ai ngờ khi còn cách doanh địa chừng hơn năm chục mét, tai hắn bỗng giật khẽ, nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Tiếng không rõ lắm, nhưng là tiếng người thật.

Hắn lập tức cảnh giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play