Edit Ngọc Trúc
Xào thịt
Hắn xuyên qua bụi cây rậm rạp và cỏ dại xuống núi, đến lưng chừng thì trước mắt đột ngột mở rộng. Nơi đó là một bình đài nhỏ, nước suối tích lại thành một hồ nhỏ rồi chảy ào ào xuống dưới.
Nhậm Hạc Ẩn chú ý thấy có thể từng có người đến đây lấy nước — bãi bùn phía trên bị giẫm đạp lõm xuống rõ rệt, đi thêm chút nữa còn có dấu vết con đường mòn do người bộ lạc dẫm ra.
Hắn theo đường núi tiếp tục đi xuống.
Ở chân núi, một thú nhân đang canh gác trên hàng rào ở bình đài nhỏ lập tức phát hiện tiểu á thú nhân gầy yếu đang từ từ trèo xuống, nhìn hắn cẩn thận gánh sọt, tay chân vụng về mà cố sức bò xuống, y không dám gọi lớn, sợ dọa hắn.
Đợi đến khi hắn đi đến khu vực hang đá phía dưới, thú nhân canh gác mới huýt một tiếng dài, báo hiệu có khách đến.
Cùng lúc đó, y cất giọng hỏi vọng xuống: “Ngươi là tiểu á thú nhân bên kia núi? Muốn giúp ngươi mang đồ không?”
“Đúng. Không cần đâu, không nặng, cảm ơn.” Nhậm Hạc Ẩn hướng về phía y cao giọng đáp lại, thanh âm vừa trong trẻo vừa non nớt.
Không ít người trong bộ lạc đều nghe thấy đoạn đối thoại ấy. Đám thiếu niên trong bộ lạc ngồi không yên, nhao nhao nói với a phụ, a mẫu hoặc a cha một tiếng rồi phấn khởi chạy ra khỏi hang đá.
Từ lâu bọn họ đã nghe các trưởng bối trong bộ lạc nhắc đến vị tiểu á thú nhân này — đẹp đến thế nào, khéo tay ra sao — tò mò đến mức sắp chịu không nổi, chỉ là tộc trưởng không cho ai quấy rầy y.
Nhậm Hạc Ẩn vừa mới đi được vài bước, phía dưới đã có mấy người chạy đến đón.
Có cả nam lẫn nữ, đều là thiếu niên thiếu nữ.
Hắn không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn họ, “?”
Đám thiếu niên nhìn hắn thì ngượng ngùng, đẩy qua đẩy lại mãi không ai chịu lên trước.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có một thiếu niên cao gầy, da ngăm, đỏ mặt bước ra khỏi nhóm, rụt rè nói: “Ta giúp ngươi mang.”
Nhậm Hạc Ẩn vội từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Thiếu niên kia không nói không rằng, dứt khoát đỡ lấy sọt trên vai hắn mang lên người mình, cúi đầu đi xuống trước.
Trước khi tới đây, Nhậm Hạc Ẩn từng đi làm hai năm, với kiểu thiếu niên ngại ngùng thế này thì không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
Những thiếu niên còn lại cũng sóng vai đi cùng hắn, một cô gái gan lớn hơn trong nhóm đánh bạo hỏi: “Tiểu á thú nhân, ngươi tên gì vậy nha?”
Nhậm Hạc Ẩn nghe câu hỏi dài thì khựng lại một chút, mất vài giây mới hiểu được thiếu nữ hỏi gì, rồi đáp: “Ta tên Nhậm Hạc Ẩn.”
Đám thiếu niên chưa từng nghe cái tên ba chữ, lập tức xôn xao lặp lại, nhưng càng đọc càng thấy khó phát âm.
Thiếu niên đang giúp hắn mang sọt liền dứt khoát đề nghị: “Vậy gọi ngươi là Ẩn nhé.”
Nhậm Hạc Ẩn mỉm cười gật đầu, “Được a.”
Cứ thế đi xuống, vài đứa trẻ mà hai ngày trước hắn từng gặp cũng chạy ra, mắt sáng lên, lao về phía hắn: “Á thú nhân ca ca!”
Tiếng cười khanh khách của lũ trẻ vang lên khắp nơi, náo nhiệt vô cùng.
Một vài người lớn trong bộ lạc cũng ra xem náo nhiệt. Phần lớn thì đang nướng đồ ăn trên khoảng đất trống dưới chân núi — có vẻ đang nấu bữa sáng.
Lửa cháy tí tách, lan tỏa mùi khói thơm dễ chịu.
Trên đường, không ít người tò mò tiến lại gần hắn.
Bọn thiếu niên và tiểu hài tử bên cạnh liền giúp hắn giải thích, nói với mọi người trong tộc: “Hắn tên là Ẩn.”
“Sọt là thịt, thịt heo rừng.”
Trong tiếng thú nhân, “heo rừng” không gọi như vậy. Nhậm Hạc Ẩn âm thầm so sánh trong lòng, cuối cùng cũng đoán ra tên loài vật tương ứng ở đây.
Không bao lâu, nhóm người của Nhậm Hạc Ẩn đã xuống đến chân núi.
Người trong bộ lạc nhao nhao chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.
Một đại thúc tóc hoa râm thân thiết hỏi: “Tiểu á thú nhân, ngươi có đói không? Uống chén canh trước đi.”
Nhậm Hạc Ẩn còn chưa kịp từ chối, đại thúc đã đưa đến một chén canh nóng hôi hổi. Là chén gỗ nhưng đầy tràn, lại không hề nóng tay.
Bọn thiếu niên và tiểu hài tử đi cùng hắn ngửi thấy mùi hương thì nước miếng đều chảy ra, nhao nhao chạy đi tìm chén múc canh.
“Ẩn, bên này.”
Giữa lúc náo nhiệt, Nhậm Hạc Ẩn nghe thấy có người gọi mình. Hắn ngẩng lên nhìn, thì ra là một trong những nam nhân hôm trước cùng tộc trưởng đến trại hắn. Người kia thấy hắn nhìn sang thì vẫy tay gọi.
Đại thúc đưa canh cho hắn mỉm cười nói: “Tộc trưởng gọi ngươi, mau đi đi.”
Nhậm Hạc Ẩn vội muốn gánh sọt lên, đại thúc thấy vậy liền đưa tay xách lấy, giúp hắn mang sang chỗ tộc trưởng. Nhậm Hạc Ẩn ôm chén canh, bước chân nhanh hơn.
“Tộc trưởng.” Nhậm Hạc Ẩn hơi ngượng ngùng chào.
“Hoan nghênh ngươi đến chơi với bộ lạc chúng ta.” Hàn tươi cười, đưa cho hắn một chiếc ghế nhỏ làm từ gỗ gọt vuông, “Ngồi đi.”
Nhậm Hạc Ẩn liền ngồi xuống cạnh đống lửa cùng hắn, ánh mắt tò mò nhìn những đống lửa xung quanh.
Phần lớn đều đang nướng thức ăn, còn có ba đống đặt vật chứa màu trắng cao bằng nửa người, đang nấu nướng gì đó.
Những vật chứa kia thoạt nhìn có vẻ làm từ đá, không biết có phải là đá đặc biệt được khoét rỗng ra không.
Nhậm Hạc Ẩn thu hồi ánh nhìn, nói: “Tộc trưởng, lần này tới, ta mang theo chút thịt heo rừng để các ngươi nếm thử, cảm ơn lễ vật của các ngươi.”
Hàn không ngờ hắn lại mang thịt đến tặng bộ lạc, ánh mắt lập tức ôn hòa hơn nhiều, “Cảm ơn.”
Nhậm Hạc Ẩn mỉm cười, lấy ra một bao da thú trong sọt thịt heo rừng, đưa cho Hàn, nói: “Ta thấy bên trong có một bao muối, cái này quá quý rồi…”
“Không sao, cũng không khó tìm đâu.”
Thấy thế, Nhậm Hạc Ẩn cẩn trọng thử dò hỏi: “Xin hỏi, các ngươi có thể làm ra muối sao? Ta có thể dùng vật tư để đổi lấy muối không?”
Vài ngày qua, hắn đã tranh thủ thời gian tìm hiểu cách làm muối ngoài hoang dã.
Sau khi loại bỏ những phương pháp quá khó thực hiện, hắn chỉ còn cách uống máu động vật hoặc đi theo loài ăn cỏ để tìm nơi chúng liếm đất có chứa muối.
Hiện tại hắn vẫn chưa gặp đàn thú, nên đi theo chúng tìm muối khó chẳng kém gì tự đi mò trong rừng. Uống máu thú thì dễ hơn, nhưng hắn không dám uống sống. Chỉ khi nào có nồi gốm, hắn mới dám nấu máu lên mà ăn.
Tạm thì còn được, chứ lâu dài thì không ổn.
Chưa kể, không có muối thì gia vị cũng chẳng còn gì đáng kể.
Hắn chỉ có một mình, sức lực có hạn, tìm muối là một việc vô cùng khó khăn.
Bộ lạc quy mô lớn và ổn định như thế này chắc chắn phải có cách làm muối, nếu không, họ đã không thể sống an ổn ở đây lâu đến vậy. Từ già trẻ lớn bé trong bộ lạc, có thể thấy họ đã sống ở đây mấy thế hệ rồi.
Sau khi hỏi xong, Nhậm Hạc Ẩn không khỏi thấp thỏm nhìn sắc mặt Hàn, sợ chạm vào điều gì kiêng kỵ.
Hàn Đảo không cảm thấy có gì lạ, hắn nhìn Nhậm Hạc Ẩn, giọng ôn hòa nói: “Ngươi một mình thì cũng không dùng đến bao nhiêu muối, để chúng ta đưa cho ngươi đi.”
Nhậm Hạc Ẩn ngượng ngùng đáp: “Sắp đến mùa đông rồi, không tiện ra ngoài săn bắn. Ta muốn đổi nhiều muối một chút để làm thịt khô.”
Từ “thịt khô” trong ngôn ngữ thú nhân không tồn tại, hắn dùng Hán ngữ trực tiếp dịch âm.
Hàn tò mò: “Thịt khô là gì? Là món đặc sắc của bộ lạc các ngươi à?”
“Kỳ thật cũng chỉ là thịt khô thôi.” Nhậm Hạc Ẩn nhớ lại những miếng thịt màu nâu đỏ mà bọn trẻ con từng đưa cho mình, liền giải thích: “Thịt sau khi săn được sẽ dùng muối ướp, để ba ngày, sau đó treo ra ngoài phơi nắng, phơi khô là thành thịt khô. Có thể để được đến nửa năm.”
Thú nhân trong bộ lạc cũng có làm thịt khô, nhưng cách làm khác họ sẽ muối thịt rồi nấu chín một nửa, sau đó đặt lên lá cây phơi, cách làm giống như phơi khoai lang khô, khi cần có thể ăn trực tiếp.
Một thú nhân đứng bên cạnh vẫn luôn chăm chú lắng nghe, nghe đến đây thì không nhịn được xen vào: “Thịt khô ăn ngon không?”
“Ăn ngon!” Nhậm Hạc Ẩn không do dự gật đầu, “Hấp ăn, nấu canh ăn, nướng ăn đều rất ngon. Còn có mùi thơm rất đặc biệt, nếu lúc ướp cho thêm một chút hương liệu thì sẽ càng thơm hơn nữa.”
“Cái gì là hương liệu?”
Nhậm Hạc Ẩn ngẩn ra một chút. Đến thế giới này cũng gần mười ngày, hắn vẫn chưa tìm thấy bất kỳ loại gia vị quen thuộc nào như hành, gừng, tỏi, hồi, thảo quả…
Hắn nghĩ một lúc rồi giải thích: “Chính là những loại hạt, vỏ cây, lá cây hoặc cỏ có mùi thơm dễ chịu. Chúng không thể ăn trực tiếp nhưng có thể dùng làm gia vị, giúp thức ăn mang theo mùi vị của chúng. Có lúc nướng thịt hay nấu canh cũng có thể bỏ vào một chút.”
Vừa dứt lời, lập tức có người chạy vội vào trong hang lấy ra hai túi lớn, chen tới trước mặt hắn: “Là mấy thứ này phải không?”
Nhậm Hạc Ẩn nhận lấy một miếng vỏ cây và một hạt giống gì đó, đưa lên mũi ngửi.
Hiện tại khứu giác của hắn cực kỳ nhạy, hai thứ này đều có mùi hương đặc biệt. Không giống mùi hoa, mà là kiểu mùi hơi cay, rất giống hương liệu.
Hắn gật đầu, “Chỉ cần hai thứ này không độc là dùng được.”
Mọi người xung quanh đều phấn khích, mắt sáng rực nhìn hắn.
Người vừa rồi lại hỏi: “Vậy dùng như thế nào?”
“Có thể dùng khi hầm thịt, hoặc tán nhuyễn rắc lên khi nướng. Nếu dùng để ướp thịt, thì trong muối cũng có thể cho thêm chút hương liệu vào.”
Mọi người càng thêm nôn nóng, ánh mắt sáng như sao: “Hầm thịt như thế nào? Có thể dạy chúng ta không?”
Nhậm Hạc Ẩn vốn cũng muốn xây dựng quan hệ tốt với hàng xóm, nghe vậy liền gật đầu: “Dùng thịt lợn rừng hôm qua hầm đi? Có thể cho ta mượn một cái nồi đá không?”
Hắn chỉ vào cái nồi đá đặt trên bếp lửa.
Tự nhiên chẳng ai phản đối.
Nhậm Hạc Ẩn lại hỏi: “Loại nồi đá này có thể đang nóng mà đổ nước lạnh vào không?”
Trong đám người, một lão nhân trả lời: “Tốt nhất đừng, dễ bị nứt.”
Nhậm Hạc Ẩn gật đầu: “Vậy giúp ta tìm một tảng đá lớn hơi mỏng một chút, có thể đặt lên lửa để nướng. Ngoài ra trong bộ lạc có trái cây hay rau gì ăn được thì làm phiền mang ra một ít.”
Thú nhân vốn săn mồi rất hiệu quả, hôm qua đã xử lý xong con mồi, dù hôm nay không ra ngoài cũng không sao.
So với đi săn, mọi người càng tò mò với món ăn mới mà tiểu á thú nhân này giới thiệu.
Bọn họ sống ở đây bao đời, ít khi gặp điều gì mới lạ. “Hầm thịt” khiến tất cả đều hứng thú.
Tộc trưởng Hàn đứng bên cạnh nhìn mọi người bận rộn cũng không ngăn cản.
Dưới sự chung sức của cả bộ lạc, chẳng bao lâu đã gom đủ những thứ Nhậm Hạc Ẩn cần.
Ba loại hương liệu, ba loại rễ cây lạ, hai loại quả ăn được, cùng một ít nấm và rau dại.
Nhậm Hạc Ẩn nhờ họ cắt thịt thành từng khối to cỡ quân bài mạt chược, rồi cho vào nồi đá nước lạnh để nấu.
Tảng đá phẳng dùng để xào cũng được kê bằng mấy cục đá, nhóm lửa sẵn sàng chờ hắn ra lệnh.
Nhậm Hạc Ẩn bảo họ cắt rễ cây thành những khối lớn hơn thịt một chút.
Rễ cây sau khi cắt ra thì cứng, bột mịn, trông như chứa nhiều tinh bột kiểu thích hợp để nấu.
Hắn không rõ hương vị rễ cây ra sao, nhưng biết thêm nhiều nguyên liệu sẽ làm món ăn phong phú hơn, ngon hơn so với cách ăn luộc hay nướng đơn giản hiện giờ.
Các loại quả cũng được cắt nhỏ.
Hắn chọn hai loại quả chua chua ngọt ngọt có mùi thơm nhẹ, ít hạt, để riêng ra một bên.
Nấm và rau rửa sạch để vào chén gỗ.
Nước trong nồi đá dần nóng lên, khi sôi, thịt bắt đầu tiết ra máu đục, nổi lên những mảng máu đông nâu sẫm.
Nhậm Hạc Ẩn vừa vớt bọt máu vừa ra hiệu nhóm lửa dưới đá phiến lớn.
Tảng đá này rất to, tương đương cái bàn tròn ngồi được hơn mười người, có thể xào mười mấy ký thịt cũng không thành vấn đề.
Khi nước thịt bên kia đã sôi kỹ, hắn bảo tắt lửa rồi dùng giỏ mây vớt thịt ra.
Lợn rừng chưa thiến, thịt hơi dai và có mùi hôi, nhưng sau khi nấu chín kỹ thì đỡ hơn nhiều.
Thịt trong giỏ mây được đổ lên đá phiến, gặp nhiệt liền xèo xèo, bốc lên mùi thơm.
Nhậm Hạc Ẩn cầm muỗng gỗ dài, kiên nhẫn đảo thịt.
Mặt trời đã lên cao, rọi lên gò má trắng trẻo của hắn, làm mấy sợi lông tơ nhỏ trở nên óng ánh như vàng, hàng mi dài dường như phát sáng.
Không ít thiếu niên và trẻ nhỏ trong bộ lạc đều nhìn đến ngây người, cả người lớn cũng không rời mắt.
Một lúc sau, rất nhiều người theo bản năng nín thở.
Nhậm Hạc Ẩn vẫn kiên nhẫn xào. Con lợn rừng này con hơi nhỏ nhưng giờ lại là mùa thu nên lớp mỡ dày bằng ngón tay, sau khi hơi nước bốc lên thì dầu mỡ bắt đầu chảy ra, xèo xèo thơm nức.
Hắn bẻ ba loại hương liệu thành miếng nhỏ, cho vào xào cùng thịt.
Một mùi thơm kỳ lạ dần lan tỏa.
Hầu như mọi người đều tin chắc hương liệu đúng là làm món ăn thơm hơn.
Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Nồi bên kia có thể đổ bỏ nước đi rồi, rửa sạch lại, rồi đổ nước mới vào đun tiếp.”
Lập tức có người đi lấy nước từ thượng nguồn con suối đổ đầy hơn nửa nồi đá: “Vậy được chưa?”
Nhậm Hạc Ẩn gật đầu, “Không sai biệt lắm.”
Lửa lại được nhóm.
Thịt trên đá phiến bắt đầu chuyển màu vàng nâu, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Dù mới ăn sáng không lâu, mọi người lại bắt đầu đói bụng.
Nhậm Hạc Ẩn lấy muối trong chum, đều tay rắc lên thịt.
Mùi thơm nồng đậm dậy lên, rất nhiều người nuốt nước miếng.
Hắn lại cho vào hai loại quả có thịt mềm, đảo nhanh vài cái rồi dùng muỗng gỗ múc một ít thịt đưa cho mọi người: “Giờ có thể ăn rồi, mọi người thử xem.”
Một thiếu niên không nhịn được, nhanh chóng lấy một miếng thịt, vừa thổi vừa cho vào miệng.
Mùi thơm ngọt và chua dịu nổ tung trong khoang miệng, nước thịt tràn ra, khiến mắt cậu sáng bừng: “Ngon quá!”
Những người khác sớm đã không nhịn được, đồng loạt giơ tay.
Ngay cả mấy đứa nhỏ cũng được cha mẹ lấy một miếng, thổi nguội rồi đút cho ăn.
Chốc lát sau, xung quanh toàn là tiếng nhai nhóp nhép và tiếng nuốt nước miếng.
Nhậm Hạc Ẩn mỉm cười: “Giờ món thịt có mùi vị này, nhưng sau khi hầm sẽ là một hương vị khác. Cả hai cách đều ngon.”
Nói rồi hắn cho rễ cây vào đảo sơ, sau đó cho thêm nấm và rau.
Ở đây không có nước tương hay hạt nêm, nên chỉ có thể nhờ vào nấm và rau để tạo vị ngọt tự nhiên.
Sau khi nấm ra nước, Nhậm Hạc Ẩn nhờ mọi người giúp đỡ rồi đổ toàn bộ phần xào trên đá phiến vào nồi nước đang ấm, bắt đầu hầm.
Rất nhanh, hơi nước trắng xóa tỏa lên, cả doanh địa ngập trong mùi thơm quyến rũ của món ăn.