Edit Ngọc Trúc
Một đám tiểu thú nhân hết chạy lên rồi lại chạy xuống, mặt trời còn chưa lặn hẳn, bọn chúng đã nhìn thấy bộ lạc của mình.
Bộ lạc thú nhân tọa bắc triều nam, lưng tựa vào núi cao. Trên núi có vô số sơn động, chính là chỗ ở của các thú nhân. Dưới chân núi là một mảnh đất bằng rộng lớn, nơi đó có vài căn nhà tranh đơn sơ và nhiều đống lửa rải rác.
Xa hơn một chút là một con sông rộng chừng năm sáu mét, con sông cách khu đất bằng này mấy trăm mét. Khu vực sinh hoạt của thú nhân được vây quanh bằng hàng rào gỗ chắc chắn hai bên, nối liền với núi và sông, tạo thành một khối đất hình chữ nhật. Trên hàng rào gỗ có dựng các bục canh gác nhỏ, ngày thường luôn có ít nhất một thú nhân túc trực.
Thấy đám tiểu thú nhân lông xù lăn lê bò toài từ trên núi xuống, thú nhân gác liền bật cười, trong miệng huýt lên một tiếng dài cảnh báo.
Dưới đất, các á thú nhân đang chuẩn bị bữa tối nghe tiếng huýt còi thì ngẩng đầu lên. Chỉ thấy đám nhỏ lủng củng lắc lư từng bước một xuống núi, miệng ngậm theo bao đồ không rõ là gì.
“Sao giờ này mới về?” Một vị a cha lanh lẹ bước ra, một tay túm lấy đứa con đang chạy về phía mình, ôm con tiểu hổ lông xù vào lòng, vừa xoa trán vừa gãi cằm, tiện tay đón lấy bọc đồ trong miệng nó.
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu thú nhân kêu lên mấy tiếng, liếm mũi phe phẩy đuôi, lúng búng tỏ ý: tiểu ca ca bên đó chơi vui lắm.
Mấy tiểu thú nhân khác cũng lần lượt được người nhà đón, vừa kiểm tra tình trạng bọn nhỏ vừa xem mấy bọc đồ mang về.
Một con tiểu báo con lăn một vòng dưới đất, “ngao ô” một tiếng rồi hóa thành một tiểu nam hài, từ tay a phụ nhận lấy da thú, nhanh nhẹn buộc quanh eo, nói: “Đây là ca ca cho chúng ta quà đó.”
“Mỗi người một bao?” Vị trưởng bối cầm lấy bọc cá, ngó qua ngó lại mà không hiểu: “Không phải nói tiểu á thú nhân kia rất nghèo sao?”
Tiểu thú nhân sụt sịt mũi, “Đúng vậy, nhưng ca ca vẫn chia tiểu cá khô cho tụi con.”
Có người không nhịn được hỏi: “Ninh, tiểu á thú nhân đó trông thế nào?”
Bên cạnh mấy con tiểu thú nhân đều hóa thành hình người, tranh nhau trả lời.
“Đẹp lắm.”
“Hắn là á thú nhân ca ca đẹp nhất con từng thấy đó.”
“Chờ con lớn lên, con sẽ cưới hắn.”
“Không được đâu, ca ca á thú nhân đó còn chẳng thèm đồng ý với ngươi!”
Mấy người lớn bên cạnh phá lên cười: “Mấy đứa lau khô nước mũi chưa? Đã lo cưới á thú nhân rồi.”
Tiểu thú nhân không chịu thua: “Qua vài năm là được mà.”
“Đúng đó, ca ca á thú nhân đó cũng còn nhỏ mà.”
“Chờ con lớn, nhất định sẽ cưới được hắn.”
Tộc trưởng bộ lạc, chính là lão hổ lớn từng gặp Nhậm Hạc Ẩn trước kia, nghe bọn nhỏ líu ríu thì trên mặt cũng hiện ý cười.
“Hàn?” Phó thủ Tuyền ngồi cạnh hắn cũng nghe thấy, quay đầu nhìn tộc nhân, lẩm bẩm: “Tiểu á thú nhân kia cũng thật dễ ở chung đấy.”
Lúc trước bọn họ đến xem, tiểu á thú nhân kia còn phòng bị rõ ràng, mắt tròn trừng to, trốn trong bụi cỏ hồi lâu, tính cảnh giác cao chẳng phải vừa. Không ngờ lại hòa hợp với đám nhóc con đến thế.
Hàn nói: “Hắn chỉ là một á thú nhân mà ở một mình nơi đó, cảnh giác chút cũng là bình thường. Có thể chơi thân với đám nhỏ, vậy cũng không phải người khó gần.”
Tuyền gật đầu, tiện tay ném khúc gỗ đang cầm vào đống lửa, miệng nói: “Chỉ là hắn ở ngoài một mình, vẫn cảm thấy nguy hiểm.”
Hàn đưa mắt nhìn về phương xa: “Khu vực này là địa bàn chúng ta, không có mãnh thú lớn, cũng không có thú nhân lưu vong, tạm thời sẽ không sao.”
“Không biết á thú nhân đó làm sao lại lưu lạc đến đây,” Tuyền nhíu mày nói: “Da hắn trắng đến thế, tay chân thì mềm, không giống người đi xa đường dài. Gần đây cũng chẳng nghe thấy mùi của thú nhân khác, thật kỳ lạ.”
“Có thể là trôi dạt theo sông, hoặc từ bộ lạc thú nhân phía Bắc chạy tới.” Hàn nói, “Ngươi xem động hắn đào, chỉ mới đào được chừng ấy, sức lực không lớn. Đối người cảnh giác như vậy, chắc không phải kẻ gây chuyện. Mà lại chịu chơi với đám nhóc, cũng không lợi dụng gì người khác, vậy là rất được rồi.”
“Cũng đúng.” Tuyền nheo mắt, “Chỗ chúng ta còn nhiều thú nhân chưa kết hôn như vậy, có một á thú nhân chịu tới, cũng là chuyện tốt.”
Hàn trong lòng rất tán đồng, nhưng vẫn nói: “Nhắc nhở đám thú nhân trẻ trong bộ lạc, không được quấy rầy á thú nhân kia. Bên phía á thú nhân cũng nói một tiếng, bảo bọn họ ôn hoà chút, đừng dọa đến hắn.”
“Ta đã dặn rồi.” Tuyền nhìn đám á thú nhân đang nướng thịt, chần chừ đề nghị, “Ngươi có muốn để Thanh tiếp xúc thử không? Thanh cũng là á thú nhân, nói chuyện với nhau chắc dễ hơn.”
Hàn lắc đầu, “Tạm thời chưa cần, đừng làm phiền hắn.”
Lúc này, Nhậm Hạc Ẩn không biết đám thú nhân trong bộ lạc đang bàn tán về mình, hắn đang sửa sang lại mấy cái bao.
Mấy bao nhỏ do đám tiểu thú nhân mang tới đều dùng da thú gói lại, nhỏ nhắn tinh xảo, da lông cũng mềm mại vô cùng.
Hắn sờ thử, cảm thấy nếu đem mấy tấm da này rửa sạch, đục vài lỗ nhỏ rồi buộc bằng dây mây khô thật khéo, có thể làm một cái áo ba lỗ rất ổn.
Hắn vốn không quen để vai trần, mấy hôm trước còn tính dùng tấm da con thỏ to may lấy cái áo khoác, chỉ là chưa có thời gian làm.
Giờ có thêm mấy tấm da lông khác, hắn liền muốn giữ lại tấm da con thỏ làm chăn thì hơn. Nếu thời tiết lại lạnh hơn, ngày tháng sau này sợ là không dễ chịu nổi.
Đầu óc vừa suy nghĩ lung tung, Nhậm Hạc Ẩn vừa mở một cái bao ra — bên trong là từng lát thịt khô đỏ sậm, mỗi miếng đều to hơn cả bàn tay hắn.
Thịt phơi khô được làm rất cẩn thận, dưới ánh sáng còn ánh lên chút bóng. Hắn ghé sát mũi ngửi thử, thoáng có chút tanh, nhưng lại xen lẫn một mùi thơm lạ.
Bao thứ hai là vài quả khô cỡ nắm tay. Hắn cầm một quả lên, cân đo một chút, cảm giác là loại quả nào đó.
Hắn dùng móng tay khẩy ra một miếng, một mùi chua ngọt nồng đậm lập tức tràn ngập trong mũi.
Hắn đưa đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ một cái, chua ngọt tỏa ra trong khoang miệng, khiến ánh mắt hắn lập tức sáng rực.
Ngon quá!
Hương vị quả còn ngọt hơn lúc ngửi, mềm mịn, mát lạnh, hơi giống chanh dây, bên trong là túi quả chứa các hạt nhỏ màu nâu.
Hắn ăn hết quả, cẩn thận giữ lại hạt giống, dự định sau này trồng cạnh suối nước.
Bao thứ ba cũng là quả khô.
Bao thứ tư vừa mở ra, bên trong là những tinh thể màu nâu đậm, hạt khá to, thoạt nhìn có chút giống bột ngọt khi còn ở địa cầu.
Nhậm Hạc Ẩn có chút tò mò, liếm thử một chút tinh thể lập tức tan ngay trên đầu lưỡi, vị mặn lan tỏa ra.
Là muối!
Muối!
Hôm qua hắn còn đang đau đầu không biết kiếm muối ở đâu, không ngờ hôm nay đã có người mang đến tận tay.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cái bao, lấp lánh ánh sáng phấn khích.
Tìm đỏ cả mắt không thấy, giờ lại từ trên trời rơi xuống!
Hắn quan sát kỹ càng, rồi cẩn thận cất bao muối vào.
Mấy bao tiếp theo thì có hai bao thịt khô nữa, một bao là loại quả ăn vào giòn giòn, vị giống táo xanh.
Với tình trạng thiếu ăn hiện tại của hắn, đây đúng là những món quà cực kỳ thiết thực.
Nhậm Hạc Ẩn âm thầm cảm tạ đám hàng xóm chưa từng gặp mặt bên kia sườn núi.
Trong đống quà, khiến hắn cảm động nhất vẫn là bao muối kia.
Bao muối lớn như vậy, nặng ít nhất hai ba cân.
Nhậm Hạc Ẩn vui đến độ có chút bất an.
Dựa theo những gì từng đọc được trước đây, ở xã hội nguyên thủy, muối đôi khi còn có thể dùng thay tiền.
Nếu vùng này không sản xuất muối, thì muối càng quý, cần phải đổi bằng vật tư với các bộ lạc khác mới có được.
Tự dưng nhận món đồ quý giá như thế, nhất là muối lại có khả năng do đám tiểu hài tử lén mang đến, Nhậm Hạc Ẩn thấy không ổn.
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mang muối qua bộ lạc thú nhân hỏi thử cho rõ.
Nếu quả thực là đám nhỏ lén trộm đem cho, hắn sẽ trả lại.
Hắn đặt muối vào giỏ mây, rồi cho cả đống thịt khô, quả khô vào cùng.
Giỏ mây này là thành quả hắn học được trong những lần tìm tòi nguyên liệu. Tuy làm chưa khéo, tốc độ đan cũng chưa nhanh, nhưng đựng đồ thì đủ dùng, không cần phải dùng tấm da thỏ làm túi như mấy hôm trước nữa.
Nhậm Hạc Ẩn đem giỏ đựng các bao quà giấu vào trong cái hang nhỏ hắn vẫn ngủ, sau đó ngồi lại bên ánh lửa tiếp tục làm đồ gốm.
Hiện tại hắn đang ở công đoạn tạo hình.
Lo sợ làm không đều, hắn đã tìm một phiến đá bằng để làm bàn xoay, đặt lên giá gỗ tự chế. Tay vịn vào để giữ thăng bằng, là có thể xoay được.
Làm được vài ngày, tay nghề của hắn cũng khá lên. Chén to, mâm lớn, bình bự, đều dùng đất sét nặn ra được vài cái. Giờ chỉ còn làm mịn bề mặt, rồi đặt gần vách núi hong gió cho khô.
Hắn định đêm nay làm thêm một lượt nữa, sáng mai làm nốt, là có thể hoàn thành đám đất sét đã đào.
Nếu sáng mai làm xong, mà thú nhân bên kia vẫn chưa tới tìm hắn, hắn sẽ đích thân qua đó, xem có phải lũ nhỏ tự tiện động vào đồ trong nhà hay không, tiện thể tìm hiểu thêm tin tức.
Nhậm Hạc Ẩn tính toán đâu ra đấy.
Sáng sớm hôm sau, hắn ăn qua loa chút cá khô cất từ trước, rồi vào rừng hái mấy lá cây to lót vào giỏ, sau đó xuống hạ du con suối tìm đoạn đất sạch, đào được nửa giỏ cát mịn.
Hắn định làm mấy cái bình dùng trong nhà bếp, cần trộn ít cát mịn vào trong đất sét, như vậy đồ nung ra mới không dễ bị vỡ do nhiệt.
Đất trộn cát mịn còn giúp đồ gốm chịu được thay đổi nhiệt độ đột ngột, khi nung cũng không dễ bị biến dạng.
Chỉ là chế tác kiểu này khó hơn, với một người mới như hắn thì chưa chắc đã thành công.
Nếu lần này thành công, về sau hắn có thể thử làm tất cả đồ gốm theo cách trộn cát.
Sau một buổi sáng cắm đầu cắm cổ làm việc, Nhậm Hạc Ẩn cuối cùng cũng dùng hết chỗ đất sét đã chuẩn bị.
Hắn nhìn thành quả xếp nghiêng trên lá cây dưới chân núi mười cái chén, mười cái đĩa, tám cái bình các cỡ, sáu cái mâm, năm cái vại dùng trong bếp có trộn cát rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại gió bắc lớn, chỉ cần phơi ba bốn ngày là có thể làm khô phôi. Sau đó có thể tráng men và đem đi nung.
Chỉ cần đất sét không bị nứt khi khô, trong vòng hai mươi ngày hắn có thể nung xong mẻ đồ gốm đầu tiên. Cũng không biết tỷ lệ thành công ra sao, cuối cùng có mấy món dùng được.