Edit Ngọc Trúc

Tiểu Thú

Ngày thứ tư, Nhậm Hạc Ẩn dậy rất sớm.

Hôm qua, hắn nướng một tấm da thỏ to, cuộn quanh bụng ngủ suốt đêm, ấm áp vô cùng, chất lượng giấc ngủ cũng coi như đỉnh cao từ khi đến thế giới này, tâm tình nhờ vậy mà tốt lên hẳn.

Hắn duỗi người lười biếng, nhóm lửa, hong tay bên đống lửa một lúc, rồi dùng lửa hầm hai quả trứng chim.

Ăn nốt hai quả trứng còn lại từ tối qua, hắn ra bụi cây bên rìa doanh địa kiểm tra ba con chim bắt được hôm qua. Đứng một hồi, hắn vươn tay chỉ vào con nhỏ và gầy nhất.

“Ca!”

Ba con chim đang ngủ say bị kinh động, cuống cuồng giãy giụa trong bụi cây, nhưng bị trói chặt không thể thoát ra.

Nhậm Hạc Ẩn âm thầm thở dài, đưa tay xoa đầu con chim lông xù, nhấc lên con đã chọn, mang đến suối nước chuẩn bị giết thịt.

Câu kia nói sao nhỉ: “Chim ơi chim, đừng trách, bởi ngươi là mỹ vị nhân gian.”

Nhậm Hạc Ẩn vừa nghĩ vừa bật cười.

Đến mép suối, hắn chợt nhớ ra hôm qua từng muốn bắt cá. Vội vàng thả con chim xuống, đi đến lùm cây ngoài doanh địa, chỉ vài động tác đã bẻ được một bó nhánh cây dẻo dai.

Hắn định bện một cái lưới và tấm chắn bằng nhánh cây.

Loại đồ này không khó, chỉ cần theo hướng dọc ngang mà đan là được.

Hắn còn tính sau này sẽ học cách bện giỏ, xem có thể làm vài món đồ dùng hằng ngày hay không.

Tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đan xong một tấm chắn bằng nhánh cây.

Tấm chắn này giống như một tấm chiếu, do nhánh cây bện thành nên có thể đứng thẳng, lại mềm dẻo, sức chịu đựng cũng không tệ.

Mất chừng một giờ, hắn dựa theo độ rộng của con suối mà bện ra hai tấm chắn, thử dựng lên hai bên bờ suối.

Tấm chắn hoạt động rất tốt, hoàn toàn có thể giữ vững. Khi bện, hắn cố tình để lại vài khe hở, không cản dòng nước chảy.

Hắn tìm hai hòn đá lớn từ nơi xa, đào thêm đất bùn, chuẩn bị một lát nữa sẽ dùng để cố định một tấm chắn ở giữa dòng.

Làm xong đâu vào đấy, hắn chọn đoạn suối rộng và nước chảy nhẹ, lấy ra con chim, cắt cổ nó để máu chảy xuống nước.

Máu chảy ra một lúc lâu, mùi tanh nồng lan tỏa, không dễ chịu chút nào.

Nhậm Hạc Ẩn chú ý thấy đã có khá nhiều cá bị mùi máu dụ tới, lưng đen lấp loáng lướt qua mặt nước, số lượng không ít.

Hắn để máu thêm một lúc, rồi ném xác chim đã chảy hết máu về doanh địa, nhanh chóng mang tấm chắn đầu tiên ra cắm ở thượng nguồn cách nơi giết chim chừng mười mét, dùng đá và bùn đất cố định lại.

Còn hắn thì cầm tấm chắn thứ hai, từ hạ lưu chậm rãi tiến lên, áp sát đáy suối.

Dòng suối vốn đã có rất nhiều cá bị mùi máu hấp dẫn, khi bị hắn xua đuổi từ hạ lưu lên, chúng hoảng loạn lao tới tấm chắn, bị giữ lại hết, tiếng nước ào ào không ngừng vang bên tai.

Chỉ chốc lát sau, giữa hai tấm chắn đã chen chúc mấy chục con cá lớn bé, không còn nhúc nhích được nữa.

Nhìn cảnh đó, Nhậm Hạc Ẩn không khỏi nhớ đến đoạn văn trong sách giáo khoa tiểu học miêu tả cảnh chợ Bắc Đại: "Gõ trống, vung gáo, gà rừng bay vào nồi."

Ở đây, cá và thú rừng cũng chẳng kém là bao.

Gương mặt trắng trẻo của Nhậm Hạc Ẩn nở nụ cười, hàm răng đều tăm tắp, tâm trạng hắn hôm nay rất tốt.

Giờ hắn có thị lực và tốc độ vượt xa người thường, sức mạnh cũng hơn hẳn, vớt cá không tốn mấy sức.

“Một con, hai con, ba con…”

Hắn lần lượt nhấc từng con đang nhảy loi choi lên bờ, còn cá nhỏ thì thả về hạ lưu cho tiếp tục sinh trưởng. Chỉ trong chốc lát, những con từ ba ngón tay trở lên đều bị hắn ném lên bờ.

Vớt cá xong, hắn mang hai tấm chắn lên bờ sơ chế sơ qua. Lần này bắt được ít nhất hơn sáu mươi con cá, ước chừng hơn hai mươi cân.

Lần bắt cá này còn lời hơn cả đi săn ngoài rừng.

Đôi mắt Nhậm Hạc Ẩn cong cong.

Nhân lúc cá còn chưa chết, hắn nhanh tay moi nội tạng, rửa sạch.

Chỉ thấy móng tay hắn bật ra như lưỡi dao, nhẹ nhàng cắt một đường, bụng cá mềm như đậu hũ bị rạch ra, sau đó nhanh chóng moi nội tạng, cắt mang, rửa sạch máu, đặt từng con cá lên tấm chắn vừa dùng để bắt cá.

Nội tạng cá hắn không bỏ, mà đem ném vào chỗ để da thỏ hôm qua.

Chiều nay làm xong việc khác, hắn còn định dùng nội tạng đó để dụ cá lần nữa, nướng làm cá khô để dự trữ phòng thân.

Tay chân nhanh nhẹn, chưa đầy nửa giờ đã xử lý xong cá.

Cá được xếp ngay ngắn trên tấm chắn.

Nhậm Hạc Ẩn đi bẻ mấy nhánh cây lớn, tước lá, để lại chạc ba, cắm xuống đất, rồi đặt hai tấm chắn đầy cá lên trên.

Sau đó gom một đống cành khô, nhóm lửa dưới tấm chắn, bắt đầu sấy khô cá.

Nơi này có nắng, lại có lửa hong bên dưới, khoảng hai ba ngày là cá khô hoàn toàn, bảo quản được hai ba tháng là chuyện nhỏ, mùa đông không đủ đồ ăn thì đem ra dùng rất tiện.

Xử lý xong cá, hắn tiếp tục làm thịt con chim, rửa sạch, đem nướng trên lửa.

Nhìn trời đã lên giữa trưa, nhiệt độ cũng tăng.

Nhậm Hạc Ẩn tính đi đào bùn.

Tìm nửa ngày không thấy dụng cụ thích hợp, đành lấy tạm tấm da thỏ to, gói một ít bùn mang về, tối rửa lại nướng lên là được, không ảnh hưởng việc dùng tiếp.

Hắn tìm ba nơi đào đất: một là đất đỏ trên núi, hai là đất nâu dưới chân núi, ba là bùn đen ở chỗ bằng phẳng của suối nhỏ.

Mang đất về, Nhậm Hạc Ẩn dùng tay tỉ mỉ nhặt đá nhỏ và tạp chất.

Sau đó hắn đào ba cái hố bên suối, đổ bùn vào rồi chậm rãi rửa, chỉ giữ lại phần mịn, còn hạt thô thì bỏ.

Rửa xong thì mặt trời cũng đã ngả về tây.

Mệt và đói, hắn rửa sạch tay chân, ngồi bên đống lửa, ăn hơn nửa con chim nướng ban sáng, rồi đi xem cá khô đang sấy.

Đã trở mình mấy lượt, cá khô nướng chín một nửa, thơm nức mũi. Hắn cầm một miếng, cắn thử, thịt mềm tươi ngon, ít tanh, đúng là món ăn không tệ.

Nhậm Hạc Ẩn rất hài lòng, lại lật cá khô thêm lần nữa, rồi chui vào động, cuộn mình ngủ.

Chiều hôm đó, hắn xem lại ba loại đất đã nhào nặn vào buổi sáng.

Mấy loại đất này đã khô được một nửa, hắn bắt đầu nhào nặn thành khối vuông, đặt trên lá cây lớn phơi nắng.

Chờ thêm hai ngày nữa, đào thêm ít đất nữa, là có thể bắt tay vào làm đồ dùng.

Hoàng hôn, hắn lại mang theo nội tạng cá buổi sáng cùng hai tấm chắn, đi hạ lưu bắt thêm một mẻ cá nữa.

Lần này tuy ít hơn, nhưng cũng được gần hai mươi cân.

Nhậm Hạc Ẩn lặp lại công đoạn làm sạch cá, nướng cá như ban sáng.

Nội tạng cá thì treo lên cây ở chỗ cách doanh địa hơn mười mét, dùng dây đằng khô buộc lại.

Đợi nội tạng phơi khô, lúc cần có thể mang đi bắt thêm cá.

Một ngày bận rộn, Nhậm Hạc Ẩn mệt rã rời, nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Hắn nhóm ba đống lửa, hai đống để nướng cá, một đống để nướng da thỏ. Trong động cũng nhóm một đống than để xông khói vừa xua côn trùng, vừa giữ ấm cho giấc ngủ.

Hắn ngồi bên đống lửa ngủ gà ngủ gật, trong lòng vừa thỏa mãn, vừa cô độc.

Nghĩ đến người thân và bạn bè ở địa cầu, hắn không biết liệu có ai phát hiện hắn đã biến mất.

Hoặc có lẽ hắn đã thực sự chết rồi, tính ra thời gian chắc cũng làm xong tang lễ, chôn cất tro cốt đâu đó.

Tựa đầu vào cánh tay, Nhậm Hạc Ẩn cảm thấy may mắn vì cha mẹ đã qua đời trước, không phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Không biết anh trai ở nước ngoài, khi nghe tin hắn chết, sẽ có phản ứng gì.

Chẳng mấy chốc, Nhậm Hạc Ẩn chìm vào giấc ngủ sâu.

Hai ngày kế tiếp, hắn sống nhờ vào thịt chim và cá khô, tiếp tục đào đất, nhào mịn, nặn thành khối vuông, đặt lên lá cây phơi nắng.

Hắn nhào được vài trăm cân bùn đất, đủ để làm mấy chục cái bình, lúc này mới dừng tay, bắt đầu nặn phôi bình.

Chiều hôm đó, khi đang miệt mài nặn bùn, tai thú trên đầu khẽ động, hắn nghe thấy tiếng người nói.

Hắn đứng lên, bước ra vài bước, ngoái đầu nhìn về phía sau núi.

Đợi một lúc, trong rừng núi lờ mờ hiện ra vài bóng người thấp bé, dường như đang ôm thứ gì, vừa đi vừa trò chuyện, chậm rãi xuống núi.

Giọng nói non nớt, giống như con nít.

Nhậm Hạc Ẩn cả kinh, mở miệng cảnh giác bằng ngôn ngữ thú nhân: “Ai?!”

Bên kia vọng lại một giọng nữ trong trẻo: “Chúng ta là người trong bộ lạc, tới tặng đồ cho ngươi.”

Vừa nói xong, mấy bóng dáng nhỏ bé đã bước nhanh xuống núi, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt hắn.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn kỹ, quả thật là vài đứa trẻ, tất cả đều thấp bé, người nào cũng mang vài đặc trưng dã thú – như đồng tử vàng óng, mũi giống báo, tai nhọn trên đầu, đuôi phía sau.

Thậm chí có đứa tay không phải tay người mà là vuốt thú lông xù.

Bọn trẻ có biểu hiện thú hóa rõ ràng hơn Nhậm Hạc Ẩn, mỗi đứa lại mang đặc điểm riêng biệt.

Chúng lần lượt nhảy xuống, thấy hắn thì ríu rít chào: “Ca ca!”

Giọng đồng thanh trong trẻo khiến tim Nhậm Hạc Ẩn mềm nhũn, hắn nhẹ giọng đáp: “Chào các ngươi.”

Liếc mắt nhìn, có tổng cộng bảy đứa trẻ – năm trai hai gái – đứa cao nhất cũng chưa đến 1m4, nhìn qua chắc cỡ vài tuổi theo tiêu chuẩn địa cầu.

Nhậm Hạc Ẩn thấy ngứa tay, muốn xoa mấy cái đầu lông xù của chúng.

Hắn cười hỏi: “Ai bảo các ngươi đến đây?”

“Mình bọn ta tự đến!” Một bé trai ưỡn ngực kiêu ngạo trả lời, ánh mắt trong veo chẳng chút sợ hãi mà đối mặt hắn. “Trong bộ lạc có người nói ở đây có một á thú nhân, nên bọn ta đến đưa đồ cho ngươi.”

Cậu nhóc ra hiệu cho cả nhóm đặt đồ mang theo xuống.

Thế là từng đứa một lần lượt đặt gói đồ xuống, xếp thành hàng trong doanh địa nhỏ bé của Nhậm Hạc Ẩn.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn từng bọc nhỏ, ngồi xổm xuống đối diện bọn trẻ, dịu dàng nói:
“Cảm ơn các ngươi. Nhưng mấy thứ này, các ngươi đã hỏi qua người lớn trong nhà chưa?”

“Hỏi rồi!” Cô bé lên tiếng đầu tiên vội vàng đáp: “Cha ta bọn họ đều đồng ý!”

“Ta a mẫu cũng đồng ý.”

“Ca ca, cái này là a phụ bảo ta mang tới cho ngươi.”

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười trả lời, vẻ mặt nhiệt tình tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Nhậm Hạc Ẩn hơi yên tâm, mỉm cười cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn các ngươi.”

Bọn nhỏ ngượng ngùng cười, những nét đặc trưng của dã thú trên mặt càng thêm nổi bật, đôi mắt tròn vo, cười lên trông vô cùng đáng yêu.

Nhậm Hạc Ẩn đảo mắt nhìn khắp doanh địa, thật sự chẳng có gì ra hồn để tiếp đãi đám nhỏ, trong lòng có chút áy náy.

Ánh mắt hắn dừng lại ở khay gỗ đang nướng cá khô, bèn hỏi:
“Các ngươi có ăn cá khô không?”

“Cá khô là gì vậy?”

“Ca ca, ta muốn ăn!”

Nhậm Hạc Ẩn đưa bọn nhỏ ra suối nhỏ rửa tay, sau đó bưng khay gỗ xuống, chia cá khô cho chúng.

Cá đã được nướng chín vừa tới, không ướp muối cũng chẳng tẩm gia vị, thắng ở chỗ tươi ngon, mềm dai, nhai rất đã miệng, làm món ăn vặt thì rất ổn.

Mỗi đứa cầm một miếng, vừa cắn xuống là mắt sáng lên, nhai nuốt cũng nhanh hơn.

Nhậm Hạc Ẩn thấy bọn chúng thích, liền bật cười, rồi từ tiểu sơn động chỗ hắn ngủ mang ra hai sọt cá khô, lấy thêm lá đại thụ gom được hai ngày nay, vừa gói cá vừa trò chuyện cùng bọn nhỏ.

Trong đám có một tiểu nữ hài từ đầu đến giờ không nói gì, lại cứ nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Lúc Nhậm Hạc Ẩn vô tình quay sang, cô bé vội trốn sau lưng đồng bọn, ngượng ngùng không dám nhìn tiếp.

Hắn không rõ nguyên nhân, nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé lại len lén ló đầu ra, nhỏ giọng nói:
“Ca ca, ngươi thật xinh đẹp.”

Nhậm Hạc Ẩn khựng lại, sau đó mỉm cười: “Cảm ơn.”

Những đứa còn lại như mở máy hát, nhao nhao nói:
“Ca ca, ngươi là á thú nhân xinh đẹp nhất mà ta từng gặp!”

“Ca ca, chờ ta lớn rồi, ngươi có thể gả cho ta không?”

“Ca ca, vì sao ngươi không đến sống trong bộ lạc vậy?”

Bọn nhỏ hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Nhậm Hạc Ẩn có cái thì trả lời, có cái thì lảng đi, nhân tiện cũng khéo léo hỏi vài chuyện trong bộ lạc.

Hắn sợ bị hiểu lầm nên không dám hỏi quá sâu, như số người hay nguồn thực phẩm thì đều cố tình bỏ qua.

Chỉ hỏi mấy chuyện như người trong bộ lạc thường sinh hoạt ở đâu, mỗi ngày làm gì...

Bọn nhỏ ríu rít kể một hồi, Nhậm Hạc Ẩn thu được không ít tin tức hữu dụng.

Trời càng lúc càng tối, gió núi cũng bắt đầu lạnh.

Nhậm Hạc Ẩn vội dừng câu chuyện, nói:
“Hôm nay muộn rồi, các ngươi về trước đi, lần sau lại đến chơi với ta, được không?”

Bọn nhỏ còn lưu luyến, ngồi xổm dưới đất nhìn hắn tiếp tục nghịch bùn:
“Ca ca, ngươi đang làm gì đó?”

“Làm gốm.”

“gốm” vốn không tồn tại trong ngôn ngữ của thú nhân, bọn nhỏ đồng loạt ngơ ngác:
“‘Gốm’" là gì? Có ăn được không?”

“Không phải để ăn, là để đựng đồ, giống như cái sọt ấy.” Nhậm Hạc Ẩn chỉ vào cái sọt bên cạnh, rồi hỏi:
“Trong bộ lạc các ngươi thường dùng gì để đựng đồ?”

“Thùng gỗ, bồn gỗ, bát gỗ...”

“Còn có lu đá.”

“Sọt vỏ cây.”

“Túi da thú.”

Nhậm Hạc Ẩn cười tủm tỉm nghe, rồi nói:
“Cái này gọi là gốm, sau này có thể làm thành chậu gốm, bát gốm, lu gốm... đủ thứ.”

“Bùn, dơ lắm.”

“Đợi ta làm xong thì không còn dơ nữa.” Nhậm Hạc Ẩn rửa sạch tay, kéo một đứa nhỏ lên, rồi phát cho mỗi đứa một gói cá khô, dịu dàng nói:
“Hôm nay về trước đi, hôm khác lại đến chơi.”

Bọn nhỏ tuy lưu luyến, nhưng đều ngoan ngoãn gật đầu.

Nhậm Hạc Ẩn vẫn không yên tâm với đám tiểu hài tử này, liền đi theo sau:
“Để ta đưa các ngươi về.”

Bọn nhỏ cầm cá khô vẫy tay rối rít:
“Không cần đâu.”

“Ca ca, chúng ta tự về được!”

Vừa nói vừa chạy vọt đi.

Nhậm Hạc Ẩn theo sau, còn chưa kịp leo lên sườn núi thì thấy đứa chạy chậm nhất bất ngờ cắn một miếng cá khô, rồi cởi váy da thú bên hông xuống, nhét sợi dây buộc vào miệng.

Ngay sau đó, đứa nhỏ chống bốn chân xuống đất, biến thành một con tiểu hổ béo tròn, phóng vèo một cái chạy mất hút.

Những đứa còn lại cũng đồng loạt cắn cá khô, cởi váy da thú, hóa thành đủ loại tiểu động vật mà lao đi, hai tiểu nữ hài cũng không ngoại lệ.

Một đàn tiểu thú nhân tròn vo, chân ngắn mập mạp, chạy loạng choạng mà thường xuyên té nhào lăn vài vòng, lông tơ trên người bị gió thổi tung bay.

Nhậm Hạc Ẩn vừa lo lắng vừa định chạy lên đỡ chúng.

Ai ngờ ngay sau đó, con tiểu sư tử vừa té kia lăn một vòng, lập tức ngậm lại cá khô và váy da thú, tiếp tục tung tăng phóng về phía trước, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn một đám tiểu hổ con, báo con, sư tử con chạy vèo vèo đi mất, không khỏi bật cười.

Thế giới thú nhân, quả thật thần kỳ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play