"Thái tử có lẽ vẫn chưa biết."Lạc lão công gia bỗng nhiên nói, "Hôm nay đại nhân đến cung yết kiến bệ hạ, chính là vì chuyện này."
Ánh mắt Tiêu Kiến Thâm lập tức sáng lên, lưng vốn đã ngồi thẳng nay lại càng thẳng hơn: "Ý của ngoại công là?"
Lạc lão công gia vuốt râu mỉm cười: "Chia sẻ ưu lo với quân vương là bổn phận của thần tử."
Tiêu Kiến Thâm cảm kích nói: "Lại làm phiền ngoại công và cữu cữu rồi."
"Thái tử khách sáo quá rồi." Lạc lão công gia đáp, rồi đột nhiên đổi chủ đề, đứng dậy khỏi ghế, lấy ra một chồng tấu chương dày cùng tài liệu từ trên bàn sách, đưa cho Tiêu Kiến Thâm: "Chuyện trong cung đã có cữu cữu của điện hạ lo liệu, điện hạ không cần phải bận tâm, chỉ cần chờ đợi kết quả là được. Nhưng những chuyện này, e rằng không thể để thái tử không xem qua. Điện hạ hãy nhìn xem, hào môn thế gia sở hữu ngàn mẫu ruộng đất, cửa lớn có thịt dư thừa đến mức bốc mùi, còn bách tính, nông dân thì lưu lạc tha hương, khó mà no bụng. Chính sách ruộng đất là nền tảng của quốc gia..."
Cuộc trò chuyện trong thư phòng kéo dài suốt một ngày, từ lúc trời sáng cho đến khi nến cháy sáng rực, cánh cửa thư phòng mới mở ra.
Lạc Thủ Ninh, người vẫn đứng canh giữ bên ngoài làm nhiệm vụ hộ vệ, lập tức tiến lên. Đang định hành lễ thì bị Tiêu Kiến Thâm ngăn lại.
Tiêu Kiến Thâm thần sắc vô cùng bình thản, cuối cùng cũng có người có thể cùng hắn nói chuyện một cách nghiêm túc, cảm giác này khiến hắn như vừa có một sự nâng tầm nhẹ. Dưới ánh trăng, dường như quanh người hắn có những tia sáng lấp lánh. Hắn nói nhẹ nhàng: "Đã muộn rồi, không cần đa lễ, tránh làm phiền người khác. Ngoại công đã cùng ta trò chuyện suốt cả ngày, giờ chắc cũng mệt rồi. Biểu ca vào hầu hạ ngoại công nghỉ ngơi đi."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Biểu ca và cữu cữu đều vì phụ hoàng, mẫu hậu mà lo nghĩ rất nhiều, ta cùng phụ hoàng, mẫu hậu đều ghi nhớ trong lòng."
Nói xong, Tiêu Kiến Thâm dẫn theo thị vệ và thái giám của Đông Cung rời đi.
Lạc Thủ Ninh nhìn theo bóng dáng của Tiêu Kiến Thâm, cảm thấy chuyện này vừa hợp lý nhưng lại cũng có chút kỳ lạ: Phụ thân hắn vào cung "khuyên" Hoàng đế sủng ái thái tử, quả thực đáng để Thái tử cảm tạ, nhưng sao lại nhắc đến Hoàng hậu? Chẳng phải Hoàng hậu từ lâu đã không hề quan tâm đến chuyện của Hoàng đế rồi sao...
Mang theo nghi hoặc này, Lạc Thủ Ninh bước vào thư phòng, liền thấy Lạc lão công gia mình đang cặm cụi viết tấu chương, thần sắc phấn chấn đầy hăng hái. Chuyện này cũng không có gì lạ, thực tế mỗi lần thái tử ghé thăm, Tổ phụ hắn đều trong bộ dạng này.
Lạc Thủ Ninh đã quen với điều đó, tiến lên hầu bút mực, cẩn thận hỏi: "A gia, lúc trước Thái tử đã nói gì với người về chuyện của cô cô và hoàng đế ?"
Lạc lão công gia lơ đãng đáp: "Nói gì à? Chẳng nói gì cả, ta cũng chẳng nghe thấy. Ta chỉ nhớ lần trước các ngươi nói Thái tử muốn đưa một vị Vương gia nào đó lên giường, sao rồi, các ngươi vẫn chưa để Thái tử toại nguyện à?"
"... Không phải Vương gia nào cả, mà là hoàng đế." Lạc Thủ Ninh hơi ngượng ngùng.
"Không quan trọng." Lạc lão công gia đã mất kiên nhẫn: "Thái tử muốn nam hay nữ, muốn mèo hay chó, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của Thái tử, các ngươi cứ trực tiếp trói thứ đó lại rồi ném lên giường Thái tử, chẳng phải là mọi chuyện sẽ êm đẹp sao?"
[@@ Tổ phụ ơi, nội dạy cháu vậy chết zoy]
Lạc Thủ Ninh ho sặc sụa!
Lạc lão công gia quát thẳng: "Được rồi, được rồi, mấy chuyện vặt vãnh này đừng đến làm phiền ta, cũng đừng quấy rầy Thái tử. Ta và Thái tử còn bao nhiêu chính sự chất chồng cần bàn bạc, còn phải lo đến tình hình ngoài kinh thành, đến tận sông Thiên Ba kìa!"
Lạc Thủ Ninh cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói chuyện, vậy mà lại bị dội ngay một gáo nước lạnh.
Hắn không dám nhắc lại dù chỉ một chút nghi hoặc của bản thân, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng hầu một bên, nhìn Tổ phụ mình hăng hái dốc sức vì kế sách trị quốc, mong lưu danh thiên cổ!
Lúc này, tại Phi Sương Điện sâu trong hoàng cung.
Trong tẩm cung tối om, có một người toàn thân cũng đen kịt.
Hoàng đế ngồi trên mép giường, lạnh lùng nói: "Kế hoạch phải đẩy nhanh, nghịch tử kia nhất định phải chết."
"Tại sao?" Người mặc dạ hành hỏi, giọng hắn đặc biệt đến kỳ lạ, không ra nam không ra nữ, như tiếng ngọc va chạm vào nhau.
Hoàng đế nổi giận, đập mạnh xuống mép giường, quát: "Tên nghiệt tử đó lại dám có những suy nghĩ trái luân thường đạo lý!"
"......" Người mặc dạ hành im lặng.
Hoàng đế vẫn chưa nguôi giận, đi qua đi lại: "Sự việc đã đến nước này, chẳng lẽ trẫm còn có thể giữ lại mạng chó của hắn sao?!"
Nếu chỉ có vậy thôi, người mặc dạ hành thầm nghĩ, ta còn có thể tự mình thay thế ngươi. Sau khi thay thế rồi, còn có thể nhân lúc Thái tử mất cảnh giác mà ra tay ngay lập tức, đúng là vừa vui chơi vừa làm việc, không hề lãng phí thời gian...
Hắn nghĩ đến đây thì hơi sững lại, ban đầu chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, nhưng càng nghĩ lại càng thấy khả thi, lập tức nói: "Có câu chủ nhục thần chết, Thái tử đã có suy nghĩ như vậy, đúng là tội đáng tru di! Xin Bệ hạ hãy nói cho tiểu nhân biết thói quen sinh hoạt hàng ngày của hắn, đồng thời ban cho tiểu nhân một bộ y phục trong ngoài, tiểu nhân lập tức thay bệ hạ giết chết Thái tử!"
"......" Hoàng đế.
Ông ta nhìn kẻ mặc dạ hành với vẻ nghi hoặc, cảm thấy đối phương nhận lời quá nhanh, yêu cầu lại có chút kỳ lạ...
Tiếng trống canh vang lên từng hồi, giọt nước trên đồng hồ nhỏ giọt cho đến khi trời sáng.
Khi Tiêu Kiến Thâm trở về cung, trong đầu vẫn còn nghĩ về những điều vừa bàn bạc với ngoại công, nên hắn hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vương Nhượng Công khi y bước lên nghênh đón.
Vì vậy, hắn cũng hoàn toàn không để ý khi đẩy cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng có người.
Gặp người thân trong phòng ngủ của mình là cảm giác thế nào? Đương nhiên là chuyện bình thường.
Nhưng nếu người thân này lại đang chăm chú nhìn hắn, đồng thời chậm rãi cởi bỏ y phục thì sao? Đây chắc chắn không thể nào là chuyện bình thường!
Tiêu Kiến Thâm cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sự hoang mang này khiến hắn đứng sững trong phòng ngủ hồi lâu... Mãi đến khi hắn nhớ ra mình nên quay ra ngoài để kiểm tra xem có vào nhầm phòng không.
Nhưng hắn phát hiện mình vẫn có thể bình tĩnh lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng đây là đang làm gì?"
Người trong phòng dừng động tác lại.
Giọng nói của y mang theo ba phần bất đắc dĩ, ba phần tự giễu, và ba phần cay đắng: "Trẫm đang làm gì, hoàng nhi còn không biết sao?"
"......" Tiêu Kiến Thâm thật sự không hề biết chút nào.
Hoàng đế bắt đầu đi đi lại lại.
Y tuy đã có tuổi, nhưng vẫn là một nam nhân đang ở thời kỳ trưởng thành nhất. Những nếp nhăn sâu trên trán không hề làm ảnh hưởng đến dung mạo thanh thoát của y, ngược lại còn khiến gương mặt vốn dĩ tôn quý nhất thiên hạ này tăng thêm vài phần u sầu đáng thương.
Y nói: "Phụ tử chúng ta đã ở bên nhau hai mươi mốt năm, chớp mắt ngươi đã từ một đứa trẻ bi bô tập nói trở thành một người có thể..."
Y nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Phủ tay xoay chuyển càn khôn."
"......" Tiêu Kiến Thâm định mở miệng nói gì đó.
Hoàng đế chậm rãi dừng bước, nhìn Tiêu Kiến Thâm thở dài một tiếng: "Phụ hoàng nghĩ rằng không thể cho con thêm điều gì nữa. Vậy nên, đêm nay cứ như vậy đi."
Dứt lời, ngoại bào rơi xuống đất, đai áo cũng bị kéo ra.
Lúc này, y đã bước đến trước mặt Tiêu Kiến Thâm.
Tiêu Kiến Thâm phát hiện, mình vừa đánh giá thấp bản thân, nhưng đồng thời cũng đánh giá quá cao bản thân.
Hắn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng hai chân lại như mọc rễ xuống đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cha mình...
Hoàng đế vừa cởi y phục, vừa bước đến trước mặt hắn. Tiêu Kiến Thâm cảm nhận được đôi tay đối phương chạm vào eo mình...
Tiêu Kiến Thâm đột ngột đưa tay ra ngăn cản đối phương!
"Ngươi là ai?"
"Hoàng nhi đang nói gì vậy?" Hoàng đế hỏi.
"Phụ hoàng có một nốt ruồi son trên ngực."
Tiêu Kiến Thâm nói gọn lỏn, nhưng cũng không muốn nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt-dù khuôn mặt này giống phụ hoàng hắn như đúc.
Điều này cũng không quan trọng, hắn tin rằng một câu nói của mình đã đủ để phá tan khung cảnh bối rối lúc này.
Dù đối phương có ý đồ gì, sau khi bị vạch trần chắc chắn sẽ lập tức lộ chân tướng!
Sau đó, Thái tử nghe thấy đối phương bật cười.
Tiếng cười ấy không giống nam cũng chẳng ra nữ, tựa như kim loại chạm vào nhau.
Ánh mắt Tiêu Kiến Thâm sắc bén như điện, lập tức nhìn chằm chằm kẻ trước mặt-kẻ này mang gương mặt phụ hoàng hắn, nhưng lại khẽ thở dài:
"Thì ra là vậy, thì ra Thái tử đã sớm có thú vui này, ta còn định mượn cớ này để..."
"......"
Cái gì cơ?
"Nhưng cũng không sao." Kẻ mặc dạ hành ung dung nói, "Thái tử đã từng có được Hoàng đế, mà giờ Hoàng đế cũng không muốn gặp Thái tử. Chi bằng Thái tử dùng tạm ta đi? Không phải ta tự khoe khoang, nhưng ta từ nhỏ đã luyện tập kỹ thuật biến đổi thân thể, không chỉ giọng nói, mà cả vóc dáng cũng có thể giống y hệt Hoàng đế. Thái tử thấy sao?"
".................."
Bầu trời đêm đen kịt bỗng có những cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như những vì sao không ngừng rơi xuống nhân gian.
Trong phòng ngủ của Thái tử, ánh đèn vẫn sáng, trên khung cửa sổ phủ vải mỏng thỉnh thoảng phản chiếu hai bóng người quấn lấy nhau, khi ẩn khi hiện.
Chốc chốc lại có vài tiếng rên nhẹ lọt qua khe cửa, khiến đám thái giám và thị vệ ngoài sân không khỏi xao động.
Vương Nhượng Công dù sao cũng là đại thái giám của Đông Cung, vào thời điểm quan trọng lại càng trầm ổn hơn.
Hắn dùng phất trần gõ vào lưng đám người xung quanh, nhỏ giọng quát:
"Còn chần chờ gì nữa? Nhanh lên, nhanh lên! Mau rải hoa lên con đường nhỏ, quấn lụa màu lên thân cây, treo thêm đèn lồng lên! Để Thái tử vừa bước ra là thấy cảnh tượng rực rỡ ngay! Chúc mừng Thái tử cuối cùng cũng toại nguyện!"
"...... Có người..."
Một giọng nói mơ hồ truyền ra từ trong phòng, không rõ là của ai.
"Có vẻ hơi kịch liệt nhỉ." Thống lĩnh thị vệ nhận xét.
"Thái tử long tinh hổ mãnh, đương nhiên phải vậy rồi." Vương Nhượng Công tán thưởng bằng giọng chân thành, lần này hắn chẳng hề hạ thấp âm lượng-bởi lẽ, bất kể một người đàn ông có tài trí hay quyền cao chức trọng đến đâu, thì ở phương diện này, ai cũng như nhau.
Thống lĩnh thị vệ vốn hơi nghi hoặc, nhưng nghe Vương Nhượng Công nói vậy thì lập tức bị thuyết phục.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa đại điện trong viện bị đẩy mạnh ra!
Tiêu Kiến Thâm đứng ở cửa, y phục xộc xệch, ánh sáng từ trong phòng chiếu hắt ra, khiến mọi người không thể lập tức nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Vẫn là Vương Nhượng Công phản ứng nhanh nhất, lập tức quỳ xuống, cao giọng hô:
"Chúc mừng Thái tử toại nguyện-"
"Chúc mừng Thái tử toại nguyện-"
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, đám cung nhân ẩn mình trong bóng tối lập tức thắp sáng những cây đèn đã chuẩn bị từ trước, chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ sân viện rực rỡ ánh sáng.
Gương mặt Tiêu Kiến Thâm cũng bị ánh đèn nhuộm thành một màu đỏ rực.
Vương Nhượng Công vừa cẩn thận quan sát Thái tử, vừa mang theo chút tự hào.
Nhưng ngay lúc đó, hắn nghe thấy Thái tử dùng giọng điệu vô cảm nói:
"Tìm hai người vào dọn dẹp."