Rời khỏi Hoa Đình, sắc mặt Tiêu Kiến Thâm không vui.
Rời khỏi hoàng cung, lòng hắn lại càng buồn bực không yên.
Đợi đến khi trở về phủ Thái tử, khó khăn lắm mới có thể an tọa trong thư phòng, định đem tấu chương hôm nay ra xem xét kỹ lưỡng, thì lão hoạn quan hầu hạ bên người – Vương Nhượng Công, đã lén lút ló đầu từ ngoài cửa mà dòm vào.
Tiêu Kiến Thâm: “……”
Hắn suýt nữa đã sai người kéo kẻ cả gan dám nhìn lén thư phòng của mình ra ngoài đánh đòn.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dẫu cho là một kẻ ngu xuẩn, thì ngu xuẩn mà còn sống vẫn dễ nhìn hơn ngu xuẩn mà chết.
Hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
Vương Nhượng Công lập tức bước vào, trên tay nâng một chiếc khay, bên trên úp bảy tấm bài, mặt mày nịnh nọt cười nói: “Điện hạ, hôm nay nên chọn người nào đây?”
“Không chọn ai cả.”
Sắc mặt Tiêu Kiến Thâm không đổi.
Vương Nhượng Công liền khuyên giải: “Điện hạ hôm nay tuy chịu ấm ức trước mặt bệ hạ, nhưng nương nương vẫn luôn yêu thương điện hạ. Vì nương nương, điện hạ cũng nên thương quý long thể mới phải.”
Thương quý long thể mà lại chơi Long Dương? Đây có lẽ là câu chuyện nực cười nhất mà Tiêu Kiến Thâm từng nghe qua. Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhượng Công.
Vương Nhượng Công cũng không hẳn là ngu ngốc đến không hiểu sắc mặt chủ tử, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết hôm nay điện hạ thực sự không có hứng thú với bảy người trong phủ. Nói thực, y cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ là nhịn không được mà âm thầm thở dài, nghĩ tới câu: “Chỉ thấy tân nhân cười, nào hay cố nhân khóc”, rồi lại liên tưởng đến câu thơ: “Hồng nhan chưa lão ân tiên đoạn, xiêu ỷ huân lung tọa đáo minh.” ( người đẹp còn xuân sắc nhưng tình nghĩa đã sớm phai tàn)
Trong lúc ấy, y chợt nhớ đến vị thư sinh họ Tiết mà hôm nay Tiêu Kiến Thâm đặc biệt lưu tâm.
Vốn dĩ y định mở miệng nhắc nhở chủ tử, nhưng nghĩ đến số bạc vừa thu được từ tay mấy vị kia, y do dự một chút, quyết định thử thêm lần nữa.
Chỉ thấy Vương Nhượng Công lặng lẽ thu lại khay, im lặng lui ra ngoài. Đợi hai khắc sau mới quay lại, trên tay bưng theo một vật khác tiến vào thư phòng.
Lúc này, Tiêu Kiến Thâm đang tập trung xem tấu chương, bút son phóng khoáng phê xuống những nét chữ rồng bay phượng múa.
Vương Nhượng Công nhẹ nhàng tiến tới bên người Tiêu Kiến Thâm, đem chén thuốc trên khay đặt xuống cạnh tay hắn, lại cúi giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, dùng hai ngụm đi.”
Tiêu Kiến Thâm không để ý, tùy ý cầm lên uống một hơi.
Ai ngờ vừa mới nuốt xuống, hắn lập tức cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bụng bốc lên tận thiên linh!
Động tác hắn dừng lại ngay tức khắc, ánh mắt đang dán chặt vào tấu chương cũng chuyển dời sang chén thuốc, sau đó là đến gương mặt Vương Nhượng Công.
Vương Nhượng Công bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, chỉ nghe Tiêu Kiến Thâm cất giọng lạnh lùng: “Đây là thứ gì?”
“Là bổ thang của Trương công tử dâng lên.”
Vương Nhượng Công vội vàng thay Trương Tranh Lưu mời công, nịnh nọt nói: “Trương công tử vì chén bổ thang này mà túc trực dưới bếp suốt hai canh giờ, mới nấu ra được một chén này kính dâng điện hạ.”
Dành hai canh giờ hầm một chén dương thang sao?
Gương mặt Tiêu Kiến Thâm gần như không thể duy trì nét vô cảm được nữa.
Hắn trầm mặc nhìn Vương Nhượng Công hồi lâu, cho đến khi đối phương sắp chịu không nổi mà quỳ xuống, mới buông tay, để chén thuốc trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành!
Tiếng sứ vỡ thanh thúy vang lên, Vương Nhượng Công liền “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, trong ống tay áo còn giấu nào là trâm cài, khăn tay, thư tình, những thứ tín vật định tình như củ khoai lang nóng bỏng tay!
Y hối hận đến mức muốn cắn lưỡi, trong lòng không ngừng oán trách chính mình: Sao lại ngu ngốc như thế chứ? Biết rõ tính tình điện hạ, đáng ra nên khuyên hắn đi tìm vị thư sinh kia, sao còn khờ khạo dâng tới những kẻ đã mất sủng ái thế này?
Lúc này, Tiêu Kiến Thâm cũng đã điều chỉnh hơi thở, dần dần bình tâm lại.
Nói thẳng ra thì… hắn vốn đã quen với sự ngu xuẩn của kẻ bên cạnh rồi.
Cho nên khi hắn thản nhiên gọi Vương Nhượng Công đứng lên, sai người đến quét dọn đất đá vỡ vụn, trong lòng chỉ nghĩ muốn ra ngoài dạo một vòng cho thoáng khí.
Nhưng Vương Nhượng Công vì muốn bù đắp lỗi lầm vừa rồi, lập tức tinh ý tiến lên hỏi: “Điện hạ có phải cảm thấy phiền muộn trong cung? Nếu vậy, sao không ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa?”
Chỉ cần nghĩ đến bảy người trong hậu viện và lão hoạn quan bên cạnh, Tiêu Kiến Thâm thực sự phiền muộn không chịu được.
Nghe Vương Nhượng Công đề nghị, hắn trầm tư chốc lát, cuối cùng vẫn không yên tâm người bên cạnh, bèn dặn dò: “Chọn hai thị vệ, ngươi không cần đi theo. Ở lại phủ trông coi thư phòng, cô vi phục xuất hành, nhiều nhất một canh giờ sẽ trở về.”
Rõ ràng rồi, điện hạ quả nhiên có ý đó!
Vương Nhượng Công lập tức hăng hái hẳn lên. Nhưng có ý là một chuyện, nếu vị thư sinh họ Tiết kia cứ lồ lộ dâng mình lên, chỉ e trong mắt điện hạ, mỹ nhân cũng sẽ hóa bùn lầy, hương hoa cũng hóa lá khô dưới chân, chẳng thể khiến hắn vui vẻ.
Thế nên…
Vẫn cần bọn họ giúp một tay vậy.
Nghĩ thông suốt điều này, Vương Nhượng Công tự thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, liền hí hửng sai người hầu giúp Tiêu Kiến Thâm thay y phục, rồi nhanh chóng đến thương nghị kế hoạch với vị thống lĩnh cấm vệ.
Bước chân ra khỏi Đông Cung, hòa vào dòng người tấp nập, tâm trạng Tiêu Kiến Thâm cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Từ khi trưởng thành, hắn ít khi xuất môn, phần lớn thời gian đều dành cho tấu chương triều chính. Giờ phút này, đơn độc đi giữa phố phường, hắn cũng không để ý việc mình vô tình làm cho dân chúng xung quanh tự giác nhường lối, tạo thành một con đường ngay giữa phố, chỉ tùy ý bước về phía trước, không có mục đích nhất định.
Thị vệ khẽ cười, nói: “Chuyện này dễ thôi.”
Dứt lời, hắn ghé sát tai đồng bạn, thì thầm vài câu, hai người liền lập tức có chủ ý, lặng lẽ lẩn vào đám đông rồi rời đi.
Tiêu Kiến Thâm một mình dạo bước giữa phố, chẳng hề để tâm đến hai thị vệ phía sau, đương nhiên cũng không hay biết rằng họ đã rời đi từ lúc nào.
Hắn vừa rẽ qua một góc phố, bỗng nghe tiếng trống chiêng vang lên từ đằng xa. Đang lúc tản bộ thư thái, nhưng hắn cũng cảm thấy dọc đường quá mức yên tĩnh, chẳng khỏi có chút nhạt nhẽo. Nay đột nhiên nghe được một thanh âm khác biệt, Tiêu Kiến Thâm vốn chẳng có đích đến, liền thuận theo tiếng động mà tìm tới.
Dọc đường đi, quả nhiên cảnh náo nhiệt dần hiện ra trước mắt. Khi hắn lại rẽ qua một góc nữa, đã tới một ngã ba rộng rãi, trước mặt xuất hiện một tửu lâu khách khứa đông nghịt. Hắn tính toán vào trong nghỉ chân đôi chút, nhân tiện ăn lót dạ.
Nào ngờ, đúng lúc này, một thanh âm kéo dài, từ trên cao vọng xuống:
“Tiêu công tử——”
Giọng nói này, thực quen thuộc vô cùng.
Tiêu Kiến Thâm lập tức khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy tại khung cửa sổ mở rộng trên lầu hai của tửu lâu, một người đang tựa mình vào lan can, tay cầm chén rượu, y phục tùy ý vén lên để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần. Trong chén rượu còn sót lại một ít, phớt qua đôi môi đỏ thắm, ánh mắt y hờ hững liếc xuống, đuôi mày khẽ nhướng, chẳng còn vẻ nhã nhặn khách sáo của lần gặp trước tại yến tiệc trong cung, mà mang theo một nét yêu mị tận xương.
Cơn gió lạnh bất chợt thổi tới, Tiêu Kiến Thâm liếc mắt, thấy trời đột nhiên đổ mưa. Trên phố, đã có người hô hoán: “Tránh mưa thôi——”
Hắn lại nhìn về phía người nọ, chỉ thấy y lay lay chén rượu, từ trên cao hờ hững dõi theo hắn. Trong đôi mắt đen láy kia, như có vô vàn sợi mưa rơi vương vãi, tầng tầng lớp lớp, dây dưa quấn lấy tâm can.
Chợt trong lòng hắn thoáng qua một câu thơ:
“Xuân lộ vũ thiêm hoa, hoa động nhất thành xuân.” (Mưa xuân đọng trên hoa, cả thành đều nhuốm sắc xuân)
Trời đã đổ mưa, phía trước lại chính là tửu lâu mà hắn định vào. Tuy rằng có người trên lầu kia khiến hắn đôi chút mất hứng, nhưng Tiêu Kiến Thâm vẫn sải bước tiến vào, thậm chí còn trực tiếp đi về phía y.
Kẻ có mưu đồ bất chính, hắn đã thấy không ít, đương nhiên sẽ không vì thế mà nảy sinh lòng hiếu kỳ. Nhưng nếu kẻ ấy có thể nhanh chóng truy ra hành tung của hắn, lại xuất hiện trước mặt hắn ngay tức khắc, tất nhiên thế lực phía sau y cũng chẳng phải hạng tầm thường. Đã vậy, tránh né cũng chẳng phải cách hay, chẳng bằng cứ gặp gỡ trực diện, xem y rốt cuộc muốn làm gì, rồi sau đó tính kế ứng phó.
Tiêu Kiến Thâm bước lên lầu hai, nơi đây đông đúc ồn ào, duy chỉ có y là độc chiếm một bàn, nổi bật vô cùng.
Hắn ngồi xuống đối diện y.
Dường như lúc này y mới nhận ra bản thân ăn mặc quá mức tùy tiện, nhưng cũng không hề vội vàng, chỉ ung dung rời khỏi lan can, chậm rãi chỉnh lại y phục. Mãi đến khi tất cả đều ổn thỏa, y mới mỉm cười với Tiêu Kiến Thâm, nói:
“Công tử đã vi phục xuất hành, vậy hôm nay chẳng cần luận thân phận, chỉ xếp theo huynh đệ mà xưng hô thôi?”
“Được.”
Tiêu Kiến Thâm chẳng hề để tâm, sau đó nói thêm:
“Ta hẳn lớn tuổi hơn ngươi.”
Y cũng không thực sự muốn so đo tuổi tác với hắn, nghe vậy bèn chắp tay cười nói:
“Tiêu huynh.”
“Hiền đệ.”
Tiêu Kiến Thâm hờ hững đáp.
Y nâng chén rượu, nhàn nhã hỏi:
“Tiêu huynh hôm nay sao lại nhàn rỗi một mình dạo phố vậy?”
Lời nói vô tâm, nhưng người nghe lại suy ngẫm.
Tiêu Kiến Thâm khẽ nhướng mày, thầm nghĩ, y đã có bản lĩnh truy tìm ra hành tung của hắn, chỉ e chuyện trong cung trước đó cũng chẳng thể giấu nổi y. Nay lại đột nhiên hỏi như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì? Chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này phá vỡ phòng tuyến trong lòng hắn?
Nếu nghĩ vậy thì quá ngây thơ rồi.
Tiêu Kiến Thâm bình thản đáp:
“Chỉ là tùy ý đi dạo thôi. Hiền đệ cũng chỉ có một mình mà ngồi uống rượu sao?”
Y khẽ cười:
“Ta trọ lại ở tửu lâu này.”
Vừa rồi còn ngồi ngay ngắn chưa được bao lâu, lúc này lại có vẻ thấy chán, liền lần nữa lười biếng tựa vào tay, nhàn nhạt nói:
“Ở trong phòng mãi cũng buồn chán, xuống đây ngồi một lát, chẳng ngờ lại có diễm phúc gặp được Tiêu huynh.”
“Đúng là trùng hợp.”
Tiêu Kiến Thâm cười nhạt.
Nghĩ bụng, nếu có người cố tình sắp đặt, thì làm sao mà không gặp được?
Y lại nâng chén, cười nói:
“Tiêu huynh đã tới đây, chẳng bằng cạn một chén, cùng trò chuyện đôi lời?”
“Nói về chuyện gì?”
“Xuân hoa thu nguyệt, đao thương kiếm kích; tinh tượng y bốc, thiên văn địa lý. Tùy huynh chọn lựa.”
Y cười rạng rỡ.
Đúng lúc hai người trò chuyện hợp ý, thì phía sau tửu lâu, một màn kịch lặng lẽ được dàn dựng…
"Ta tạm thời trọ ở tửu lâu này."
Trước đó, hai tên thị vệ đi theo Tiêu Kiến Thâm đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch, vậy nên giờ phải bắt đầu bước thứ hai!
Vương Nhượng Công quả nhiên không hổ danh là người thân cận nhất của Đông Cung. Ánh mắt hắn đảo qua, lập tức nảy ra ý hay, quay sang nói với vị thống lĩnh thị vệ bên cạnh: "Điện hạ hiện đang trò chuyện rất vui vẻ với Tiết thư sinh, nhìn hai người bị đối phương thu hút, chúng ta không thể để họ bị chia cắt, thật là đau lòng."
"Rất đúng." Thống lĩnh gật đầu.
"Nhưng nếu đi thẳng đến bước cuối cùng thì lại quá lộ liễu, e rằng Thái tử và Tiết thư sinh sẽ không vui."
Vương Nhượng Công nói, thực chất là vì chén canh vừa rồi bị Tiêu Kiến Thâm hất đổ, khiến hắn nhất thời có bóng ma tâm lý với mấy thứ thuốc trợ hứng.
"Rất đúng." Thống lĩnh lại gật đầu.
"Vậy thì ta có thể giở một chút mưu kế, để Tiết thư sinh có lý do hợp lý mà theo Thái tử hồi phủ. Theo như ta đã điều tra, Tiết thư sinh vào kinh một mình, hiện đang trọ tại một khách điếm. Nếu như chúng ta đốt sạch hành lý của hắn, trước mặt Thái tử hắn mất hết lộ phí, vậy thì Thái tử đương nhiên có lý do trực tiếp ra tay giúp đỡ. Đến lúc đó, dù là đưa người về Đông Cung hay là sắp xếp một biệt viện để cất giấu mỹ nhân, tất cả đều dễ như trở bàn tay..."