Cùng lúc đó, trong viện mà Trịnh gia thuê tại huyện Hàm Mãn, đèn lồng, ánh nến thắp sáng rực rỡ, bọn tôi tớ đều tất bật thu dọn hòm xiểng. Trịnh Tử Duệ sau khi từ huyện nha trở về, chỉ dặn một câu: sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành trở về Lạc Dương, rồi tự nhốt mình trong phòng.
Tên người hầu bị bắt vào đại lao trong huyện nha cũng theo Trịnh Tử Duệ trở về. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu hết tội trạng, nhưng chứng cứ của Bùi Ngụ Hành lại quá đầy đủ, không có kẽ hở để hắn chối cãi, đến lúc ký tên điểm chỉ cũng hoàn toàn tuyệt vọng, vạn lần không ngờ rằng lang quân còn có thể cứu hắn ra ngoài. 
Lúc bị Trịnh Diệc Tuyết gọi tới hỏi chuyện, hắn vẫn nhớ lời căn dặn của lang quân, chỉ nói mình vừa bị bắt đi thì lang quân đã lập tức đưa ra ngoài, che giấu việc bản thân đã điểm chỉ làm chứng.
Toàn thân hắn không hề có vết thương nào, nên Trịnh Diệc Tuyết rất tin lời hắn nói, nhưng nàng suy nghĩ vẫn là nên qua chỗ Trịnh Tử Duệ tìm hiểu thêm, nghĩ là làm, nàng liền qua chỗ a huynh.
Trịnh Tử Duệ đang bị mấy lời của Tuyên Nguyệt Ninh làm cho trăn trở, thấy nàng ta tới, hắn cũng biết rõ nàng tới để làm gì. Giờ đây, tuy bề ngoài hắn vẫn tỏ ra như bình thường, nhưng hắn biết trong lòng mình đã có phần khác xưa.
“Lên đường vào mùa đông rét mướt vốn rất vất vả, muội cứ về nghỉ ngơi sớm đi. Chẳng qua hôm nay lúc thấy Thuần Nguyên, huynh có tranh cãi đôi câu với huynh ấy, cho nên trong lòng hơi bức bối thôi.”
Trịnh Diệc Tuyết vội nói: “A huynh, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe. Mặt khác, chúng ta không thể ở lại huyện Hàm Mãn vài ngày nữa được à? Muội còn có chuyện muốn bàn với Bùi Huyện lệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play