Cảm xúc bùng nổ qua đi, Tuyên Nguyệt Ninh đã dịu lại tâm trạng, phát hiện mình đang ở trong lòng Bùi Ngụ Hành, hai má nàng đỏ bừng, dán sát vào ngực hắn nàng cảm thấy rất vững chãi, không nỡ rời đi.
Vừa rồi khóc đến quên cả trời đất, nước mắt đều thấm hết lên vạt áo trước của hắn, giờ đây bình tĩnh lại, mới cảm nhận được lớp vải lạnh lẽo ướt át dính sát người, cũng không hiểu sao hắn không đẩy mình ra, mà lại chịu đựng được như vậy.
Nàng khe khẽ hít mũi một cái, nỗi đau thấu tim cũng dần rút đi, chỉ còn lại lo lắng. A huynh của nàng đã đoán ra rồi.
Bàn tay đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng cử động, khẽ vỗ vỗ, Bùi Ngụ Hành mang theo đùa giỡn, hỏi: “Không khóc nữa?”
Tuyên Nguyệt Ninh hơi vặn người rồi rút ra khỏi vòng tay hắn, cũng may nơi này là nhà mình. Nàng phát hiện ra Bùi Ngụ Hành không thích nàng thoa phấn, nên ở nhà nàng đều không thoa phấn lên mặt, bằng không sau một trận khóc thế này, thật không dám tưởng tượng bộ dạng mình trước mặt hắn sẽ thê thảm tới mức nào.
Hắn đánh giá tiểu nương tử đang cúi đầu trước mặt, thỉnh thoảng len lén liếc hắn một cái. Da như sương đọng, ánh lên màu đỏ ửng như quả vải chín, đôi mắt sau trận nước mắt càng thêm long lanh. Khiến cho lời trách mắng nặng nề ban đầu trong lòng hắn đều biến thành lụa mềm, ngữ khí cũng dịu lại: “Bát lang mạnh mẽ hơn nàng nghĩ, nàng không cần để trong lòng.”
“Ta không để trong lòng.” Tuyên Nguyệt Ninh khẽ nói, nàng chỉ là đột nhiên dâng lên bi thương, nên không khống chế được bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play