Trong nha môn huyện Hàm Mãn, Tuyên Nguyệt Ninh mặc áo bông váy dài, bên ngoài khoác thêm áo choàng, còn đội mũ choàng che kín đầu mình, tuy vậy, cả người vẫn giống như chiếc lá khô đang lay động trong gió.
Trong tai chỉ toàn tiếng gió gào thét giận dữ, khiến nàng buộc phải dùng tay che mũi miệng mới có thể thở gấp. Tỳ nữ mới mua về tên là Tuyết Đoàn, thấy nàng tới liền vội vàng chạy ra đón, đưa nàng vào phòng khách, giúp nàng cởi áo choàng, sau đó lại vấn lên đầu nàng một đóa hoa.
“Thất nương, Vương Đại lang nói giường đất sắp sửa chuẩn bị xong, có cần qua xem một chút không?”
Trong gương trang điểm, tiểu nương tử mắt ngọc mày ngài, khung xương nhỏ nhắn đã trưởng thành, nhẹ chớp mắt, nốt ruồi nơi đuôi mắt phải càng thêm rõ ràng. Nàng theo bản năng dùng ngón tay phủi phủi lông mi, than nhẹ: “Huyện Hàm Mãn gió sao mà to thế, ta thật sự không muốn động đậy thêm nữa.”
“Thất nương quen dần là ổn thôi, một năm mười hai tháng, huyện Hàm Mãn thổi gió đến mười tháng.” Tuyết Đoàn từ trong hộp trang điểm chọn ra một bộ diêu trân châu cài lên đầu nàng, nàng liếc mắt nhìn thấy, thuận miệng nói: “Đừng dùng bộ diêu này, đổi cái khác đi.”
Bộ diêu trân châu đã được cài lên tóc nàng, bàn tay khéo léo của Tuyết Đoàn búi lên kiểu phi thiên, chuỗi viên trân châu rũ xuống, theo nàng khẽ lay động, đẹp không sao tả xiết.
Tuyết Đoàn vốn vừa mới được cứu khỏi nhà thân hào, nghe nàng bất ngờ nói vậy thì hoảng sợ tái mặt, lập tức khuỵu gối xuống đất: “Là nô tỳ sai rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT