Tuyên Nguyệt Ninh vùi đầu vào việc vẽ, chưa bao lâu lại thay một tờ giấy mới, đối diện nàng là Diêu Tam nương, nàng ta không kìm được ghen tị với bộ dụng cụ nàng đang dùng, châm chọc: “Vẽ không ra hồn thì trước hết nghĩ trước trong đầu đi, có bao nhiêu giấy cũng không đủ cho ngươi lãng phí!”
Tay nàng khựng lại, trên giấy xuất hiện một nét ngang dài, tờ giấy đó coi như bỏ.
Nàng lại lấy ra một tờ giấy mới, không thèm để ý đến Diêu Tam nương, tiếp tục vẽ. Diêu Tam nương thấy không thú vị, cũng không trêu chọc nữa, trong phòng chỉ còn âm thanh của cây bút vẽ sột soạt trên giấy.
Nếu Diêu Tam nương ngẩng cổ nhìn sang phía Tuyên Nguyệt Ninh, hẳn sẽ phát hiện ra nàng không vẽ bản thiết kế cây trâm vàng, mà là bản phác họa đế của một bộ hoa tai.
Sau khi vẽ xong toàn bộ phần đế của món trang sức, nàng cuộn hết giấy lại, chỉ để lại một tờ bản vẽ cây trâm vàng trên bàn.
Trong mắt Diêu Tam nương, hành động của Tuyên Nguyệt Ninh là vì sợ chưởng quầy phát hiện nàng dùng quá nhiều giấy, là kẻ vô dụng nên lén đem bản vẽ bỏ lấy về.
Nhân lúc Tuyên Nguyệt Ninh vừa ra ngoài một chút, nàng ta liền đến bàn nàng, liếc mắt đã thấy trên bản vẽ cây trâm vàng toàn những đường nét lúc mờ lúc đậm, hoa văn thì thô tục xiêu vẹo, khinh bỉ lẩm bẩm: “Với trình độ này mà cũng đòi làm họa sĩ chính.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT