“Ai chà, muội muội à, sao mọi người chuyển nhà mà không ai nhắn tẩu tẩu biết? Làm tẩu vất vả tìm mãi, còn lo mọi người đã gặp chuyện gì, lúc đó tẩu biết ăn nói sao đây?”
Viện nhỏ đã được thu dọn sạch sẽ, so với căn phòng nhỏ tồi tàn trước kia thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Hôm nay, Tiêu phu nhân làm búi tóc cao, cài trâm vàng sáng rực, đôi mắt phượng nhìn nghiêng về phía trước, khi nhìn thấy thân thể Tuyên phu nhân đã hồi phục, cả người toát lên vẻ anh khí, mắt bà ta chợt lóe lên.
“Ai là muội muội của ngươi? Đừng có giả vờ thân thiết.” Ngay khi bà ta bước vào, Tuyên phu nhân đã đuổi hết người trong nhà ra ngoài. Tuyên Nguyệt Ninh thì đứng trong thư phòng của Bùi Ngụ Hành, cố gắng rướn cổ ra xem.
Bùi Ngụ Hành đang chép sách, muốn dùng cách này đổi lấy chút tiền bạc. Nhìn bộ dạng nàng hận muốn chui vào căn phòng đó, hắn cười nói: “Đừng lo, ta đã kể hết mọi chuyện hôm đó với nương rồi, nương sẽ tự biết cách đối phó.”
Tiêu phu nhân đến, chắc chắn không mang ý tốt. Dù nương đã thất vọng với Tuyên gia, nhưng kiếp trước, nương biết mình bệnh nặng, sợ không thể bảo vệ được con cháu, nên đành phải gửi bọn họ cho Tiêu phu nhân chăm sóc.
Chính vì vậy, Tuyên Nguyệt Ninh càng lo lắng hơn, suy nghĩ mãi rồi bước ra, đứng nép bên khung cửa sổ, nghiêng người nhìn vào trong.
Nhìn bóng dáng của nàng, nhìn đến thất thần, khiến nét bút của Bùi Ngụ Hành trệch ra một điểm đen trên giấy Tuyên thành. Hắn định đưa tay chấm vết mực đó thì chợt rút lại, vứt tờ giấy đi, cúi đầu chép lại từ đầu.
Bên kia Tuyên phu nhân không khách khí đuổi người đi, đến một chén trà cũng không muốn cho Tiêu phu nhân uống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT