Qua giờ cấm đi lại ban đêm, Tuyên Nguyệt Ninh liền đưa tiền cho hai đứa nhỏ, bảo chúng đi mua bữa sáng và bốn bình rượu Lục Kiến.
Loại rượu này có hơi đục, có màu xanh lá cây nhạt, rót vào chén sứ trắng thì có thể thấy rõ lớp cặn rượu lơ lửng phía trên, màu xanh lá cây nhạt như loài kiến, vì vậy được gọi là rượu “Lục Kiến”.
Lục Kiến là loại rượu bình dân rẻ tiền, nên là loại rượu được hoan nghênh nhất ở Đại Lạc.
Bùi Cảnh Chiêu vừa ăn cơm vừa lượn lờ quanh rượu Lục Kiến, vẻ mặt say mê ngửi hương rượu rồi nói: “Rượu chưa say người, người đã tự say.”
Nhìn dáng vẻ đó của nàng, mấy người trong phòng đều bật cười.
Tuyên phu nhân hơi nhíu mày: “Có nhớ mình là nữ tử không, nhìn xem chỗ nào giống cô nương!”
Bùi Cảnh Chiêu lè lưỡi với bà, ôm một bình rượu chạy ra sân, ba bước đã leo lên cây hòe, khiến Tuyên phu nhân tức giận, đuổi đến gốc cây đòi đánh nàng. Từ sau lần khóc to hôm nọ, thân thể của bà càng ngày càng tốt lên, giờ chỉ hận không thể trèo lên cây kéo con bé xuống đánh.
Tuyên Nguyệt Ninh giúp Bùi Cảnh Ký buộc lại búi tóc, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao đệ không chơi cùng tỷ tỷ? Giờ đệ có cùng đi leo cây, nương có phạt thì cũng không phạt nặng đâu.”
Bùi Cảnh Ký rúc vào lòng nàng, ánh mắt nhìn Bùi Cảnh Chiêu đầy ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT