Chương 5: Hong khô

Vậy yêu đi, cũng không tính là sớm

Trước ánh mắt sợ hãi nghi ngờ không thể bình tĩnh của Tần Hàm, Trương Úc Thanh khóe miệng kéo lên, miễn cưỡng vẫy tay với cô: “Em lại đây.”

“Làm gì chớ.” Tần Hàm miễn cưỡng lê nửa bước chân.

“Đứng ở đây rồi nhìn đi.”

Trương Úc Thanh móc chiếc khẩu trang đen đeo trên ngón trỏ, tùy ý dựa vào lan can sắt màu đen.

Anh nói vọng xuống lầu một giá tiền, rồi nhàn nhạt dặn dò: “Về thì bỏ màng bọc ra rồi lau sạch, cố gắng dùng sữa tắm dành cho trẻ em như trước đây nhé.”

“Anh Thanh, vẫn không thể ăn thịt bò xiên que à? Ngâm nước nóng thì sao?”

Người phụ nữ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen thoải mái, cánh tay đang được bọc một lớp màng bọc. Tần Hàm rất hiếm gặp được người xinh đẹp lộng lẫy như vậy, cô ấy còn trang điểm đậm, lông mi dày như gắn một lớp lông quạ.

Có điều là…

“Làm” mà cô ấy nói, hóa ra là chỉ việc xăm hình.

Tần Hàm chớp chớp mắt.

Người ở dưới tầng là khách mà Trương Úc Thanh cũng chả có thái độ “khách hàng là thượng đế”, không mặn không nhạt trả lời: “Em nói thử xem.”

Cô gái “xùy” một tiếng, dùng điện thoại quét mã Qr thanh toán. Trả tiền xong, lại giơ điện thoại càu nhàu Trương Úc Thanh: “Anh Thanh, anh là thợ xăm đỉnh nhất khu này nếu không thì em cũng chả đến đây làm, nhưng mà lạnh lùng quá, chả nhiệt tình gì sất.”

Người bị mắng không nhiệt tình chả thèm phản ứng lại, vẫn là cái bộ dáng nhàn nhã như vậy.

Tần Hàm đứng bên cạnh, nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh.

Sau khi bỏ khẩu trang xuống, khuôn mặt lộ ra ra ngoài, ngay cả khi không nói chuyện cũng có một loại khí chất kiêu căng, ngạo mạn.

Người phụ nữ ở tầng dưới ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Hàm, “Em gái anh hôm nay ở đây à?”

Trương Úc Thanh liếc sang Tần Hàm: “Không phải em tôi.”

“Ái dà, thế bạn gái hả?”

Chị ta đi qua đoạn cầu thang bị khuất tầm nhìn, vẫy tay với Tần Hàm, sau đó lại bật cười, “Anh Thanh, bạn gái anh trông còn bé lắm nha.”

Trương Úc Thanh mở miệng: “Trẻ vị thành niên.”

Đến cả người trì độn như Tần Hàm cũng nghe ra ý của Trương Úc Thanh muốn nói với người phụ nữ xăm hoa trên cánh tay, rằng cô hãy còn là vị thành niên, không phải bạn gái.

Nhưng mà chị ta đơ hai giây rồi che miệng đánh giá: “Anh thật là, cầm thú quá đấy nhé.”

Trương Úc Thanh lười không muốn phí lời với chị ta, hất cằm về phía cửa: “Về đi.”

“Được rồi, không làm phiền hai người nữa, bye em gái nha.” Người phụ nữ còn quay đầu gửi Tần Hàm một nụ hôn gió.

Chị ta đi rồi, căn phòng lại rơi vào yên lặng.

Trương Úc Thanh cũng không thèm chấp nhặt Tần Hàm lúc nãy hiểu lầm anh mà tỏ ánh mắt phòng bị, anh tìm dép lê và quạt đưa cô rồi đi xuống lầu.

Tần Hàm nhận lấy quạt điện, phát hiện ra anh còn tìm cho cô một đôi tất nữ chưa bóc tem mác nữa.

Tần Hàm ngồi hong giầy trong phòng tiện ích, thay đôi tất mới mà Trương Úc Thanh đưa cô, có chút ngượng ngùng đứng ở đại sảnh không mấy rộng rãi dưới lầu.

Trương Úc Thanh đặt một chiếc kẹp tranh bằng gỗ trên chân, cầm một cây bút chì, không biết đang vẽ gì.

Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, một ít tia nắng rọi vào tay anh, đầu ngón tay phát sáng như ngọc bích.

Tần Hàm ngọ nguậy ngón chân ở trong giầy, mở miệng với vẻ mất tự nhiên: “Cảm ơn anh, tất… tôi sẽ sớm trả lại cho anh nhé.”

“Không cần đâu.”

Trương Úc Thanh nghiêng đầu qua, trong mắt chứa nét cười, dùng bút chì gõ vào bảng vẽ rồi hỏi Tần Hàm: “Nói thử xem, tôi có phải người tốt không?”

Tần Hàm gật đầu thật mạnh: “Phải ạ.”

Trương Úc Thanh nở nụ cười hài lòng.

Lúc nãy ở trên lầu, Tần Hàm đã lén lút dùng điện thoại tìm thử giường Pilates, cái giường trông rất 18+, nhưng lại đúng như Trương Úc Thanh đã nói, nó thực sự là một loại dụng cụ để tập thể dục. Tần Hàm cảm thấy bản thân lúc đó đã phòng bị người ta như vậy thật là không có xíu lễ phép nào. Cô muốn xin lỗi anh vì hiểu lầm lúc nãy, nhưng ngượng ngập không dám mở miệng.

Tần Hàm nghĩ một lúc, chỉ đành uyển ngữ (nói giảm nói tránh) nhắc đến cái giường kia và khẳng định thân phận cho nó: “Giường Pilates ở trên tầng là của anh hả?”

“Không phải, hồi trước có vị khách để lại đó, cứ đặt đó mà chưa chuyển đi.”

“Ồ.”

Hai ngày nay anh ấy đã giúp Tần Hàm vô số lần, mà trên người cô lúc này lại chả có lấy một thứ gì có thể dùng để đáp lễ cả.

Lúc nãy tìm giường, cô cũng tranh thủ ngó qua, quanh khu này không có tiệm trà sữa hay quán đồ uống nào nhận ship, chỉ có đúng một quán thịt nướng thôi. Mà cũng không thể gọi thịt nướng đến đây nhỉ?

Tần Hàm lúc này túng quá thôi, còn chả bằng Hoàng Tử Bé. Hoàng Tử Bé thảm vậy mà còn có cây bao báp* và một bông hoa hồng, còn cô chỉ có mỗi chậu cây xương rồng hơi xấu xí này.

* Bao báp là cây quốc gia của Madagascar. Trong truyện “Hoàng tử Bé” của Antoine de Saint-Exupéry, Hoàng tử Bé đã rất lo lắng là các cây bao báp (được miêu tả như là “các cây to như những con bò”) có thể mọc trên tiểu hành tinh rất nhỏ của mình, chiếm hết toàn bộ không gian và thậm chí tách nó ra thành nhiều mảnh.

Sớm biết thế này, ban nãy cô đã chọn chậu đẹp nhất để tặng Trương Úc Thanh rồi, đã vậy còn giúp bà cụ kiếm được một khoản tiền.

Lúc nãy không thể nghĩ có giờ phút này mà.

“Vậy… chậu cây xương rồng này… tặng cho anh nhé…”

Giọng Tần Hàm khi hỏi câu này mang ngữ điệu mềm mỏng nhỏ nhẹ, tựa như lúc bị giáo viên đột nhiên gọi tên trả lời câu hỏi, biết món quà đáp lễ này của bản thân rất bèo bọt, nên tiếng càng lúc càng nhỏ.

Trương Úc Thanh có thể nhìn ra nếu cô bé mà không để lại được cái gì ở đây thì sẽ không yên lòng.

Anh lại nổi hứng trêu đùa, xoay cái bút trong tay: “Không phải là dè bỉu nó xấu hử?”

Tần Hàm mở to đôi mắt, dáng vẻ muốn giải thích mà không biết giải thích thế nào cho ổn, sốt ruột đến mức giậm chân: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi…”

“Biết rồi, cảm ơn nhé, tôi thấy chậu cây này của em cũng khá thuận mắt.”

“Chuyện nên làm mà, tôi nên cảm ơn anh mà.”

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Hàm ở trong túi xách reo chuông lên. Cô lôi điện thoại ra, thấy một dãy số lạ, rất lễ phép nghe máy: “Xin chào? Xin hỏi ai thế ạ?”

Tiếp điện thoại trong không gian tĩnh mịch này, âm thanh trong điện thoại bỗng chốc khuếch đại cực lớn. Tần Hàm nghe thấy giọng của Từ Duy Nhiên: “Tần Hàm à Tần Hàm, là tôi, Từ Duy Nhiên đây.”

“… sao cậu lại biết số của tôi?”

“Hồ Khả Viện cho tôi đấy, aizz, ban nãy tôi còn gọi nhầm số 176xxx12300 bị người ta mắng cho một trận, số của cậu phải là 176xxx00123 dễ nhớ như này mà tôi còn nhớ nhầm được, thật là.”

Ai oán mấy lời xong giọng của Từ Duy Nhiên lại rất phấn khởi: “Cậu đang ở đâu đấy? Tôi đi đón cậu, chiều đi chơi chung đi.”

Trước khi Tần Hàm đến đường Dao Nam Tà, quả thực đã chốt hẹn đi ăn vặt với Hồ Khả Viện. Chả có nhẽ Từ Duy Nhiên lại muốn đi chung hả?

“Khả Viện đâu?”

“Tôi đón cậu trước, rồi sau đó cùng đi đón cô ấy, giờ cậu đang đâu?”

“Đường Dao Nam Tà.”

Có vẻ Từ Duy Nhiên quay sang nói địa chỉ với tài xế nhà mình, nói xong thì lại bảo Tần Hàm: “Biết rồi nha, cậu đợi tội 10 phút là tới nơi.”

“Ừ.”

“Tần Hàm ơi Tần Hàm, cậu uống trà sữa không?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” (TH không uống nhưng editor thì có nha huhu)

“Nước ép hoa quả thì sao? Cậu uống không? Cho thêm đá nhé?”

“… thật sự không cần, cảm ơn cậu.”

“Vậy được rồi, lát gặp nha.”

“Ừ.”

Tần Hàm cúp máy, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Trương Úc Thanh. Người này ban nãy còn trêu cô, giờ thì dựng thẳng bản vẽ lên chân rồi chống cằm lên. Anh bày ra vẻ mặt của phụ huynh, mở miệng: “Yêu sớm à?”

Tần Hàm hoang mang Hồ Quỳnh Hương: “Dạ?”

Trương Úc Thanh hỏi: “Em lên lớp sơ* mấy rồi? Được 15 tuổi chưa?”

* Bên Trung Quốc, sơ trung tương đương với cấp 2 (trung học cơ sở) ở Việt Nam, mà bên mình gọi lớp 6-9, bên đó thì lại sơ nhất/nhị/tam/… nên câu này khó dịch mượt ghê á, mọi người cho ý kiến ha~

Tần Hàm vốn còn đang đắm chìm trong nghi hoặc “Anh ấy nói ai yêu sớm cơ? Mình á hả? Sao mình lại yêu sớm được?”, đột nhiên nghe thấy Trương Úc Thanh hỏi cô học sơ mấy, cô lập tức mất vui ngay.

Cô dù gì cũng cao hẳn m65 đấy nhá!

“Tôi tốt nghiệp cấp 3 rồi!”

“Ồ, vậy yêu đi, cũng không tính là sớm.”

Hai tai Tần Hàm nóng bừng lên, không nghĩ phải phản bác lại sự bao đồng của anh, mà lại chỉ lo giải thích: “Không phải đâu, Từ Duy Nhiên chỉ là bạn của bạn tôi thôi.”

Trương Úc Thanh nhếch khóe miệng không nói gì nữa.

Bạn của bạn?

Thế mà quan tâm bạn của bạn hơn đó nhóc con?

Tần Hàm ngồi cạnh bàn để đợi Từ Duy Nhiên, vô ý nhìn thấy một xấp bản thảo thiết kế hình xăm, bên trên cùng chính là bản thiết kế bông hoa trên cánh tay cho người con gái kiều diễm ban nãy.

Bức tranh trên bản thiết kế là một người phụ nữ mang nét quốc phong hóa, rất đẹp, tóc dài ngang vai, còn mặc một bộ trang phục cổ đại rườm rà.

Tần Hàm vốn tưởng đây là nhân vật truyện tranh nào đó, nào ngờ nhìn thấy một tấm ảnh được dán ở góc dưới bản thiết kế.

Lúc Tần Hàm cầm bản vẽ lên đã sững sờ ngay, trong ảnh là một cô gái, mặc bộ trang phục cổ đại nữ. Là một bức ảnh nghệ thuật chụp trong studio, chỉ là trông đã cũ rích, các chi tiết ảnh không còn nhìn rõ nét, chỉ có thể nhìn ra được cô gái trong ảnh rất đẹp mà thôi.

Bản vẽ hình xăm là dựa trên người thật trong ảnh mà làm ra.

Đằng sau tấm ảnh còn viết một đoạn chữ:

“Yêu cầu thiết kế: Đây là bức ảnh của mẹ tôi lúc bà chưa qua đời, hãy làm cho tôi một cánh tay đầy hoa, gần đây thường xuyên phải tăng ca đến đêm muộn, tôi muốn mẹ sát cánh bên tôi, cho tôi thêm dũng khí.”

Tần Hàm rất đỗi ngạc nhiên, cầm bức ảnh mà một lúc vẫn không biết phải nói gì.

Trước đấy trong mắt cô, xăm hình chả có ý nghĩa gì hết, là một việc xoàng xĩnh, chỉ có mấy người đầu đỏ đầu xanh thanh niên nổi loạn mới đi xăm thôi.

Nhưng mà lí dó xăm của cô gái ban nãy…

“Mẹ cô ấy…”

Trương Úc Thanh nghe tiếng hỏi thì quay đầu lại, nhìn bức ảnh trong tay Tần Hàm. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Tần Hàm, một tay chống lên mặt bàn, một tay thì chìa qua cầm lấy bức ảnh đặt về chỗ cũ: “Mất lâu rồi, bị tai nạn xe.”

Tần Hàm mím môi không nói gì. Cô nàng như Tần Hàm, cuộc sống quá êm ả thuận buồm xuôi gió. Gia đình hạnh phúc, tính cách ngoan ngoãn, thành tích cũng tạm chấp nhận, chưa bị giáo viên phê bình bao giờ, thuộc dạng chưa từng phải trải qua trắc trở nào.

Mãi cho đến hôm qua, mới phải trải nghiệm sự khủng hoảng lớn nhất cuộc đời là đứng tránh mưa ở dưới mái hiên rồi đối diện cửa sổ có người mà học tiếng heo kêu.

Bỗng nhiên nghe phải điều bất hạnh của người khác, Tần Hàm cũng bị lây nhiễm, cảm xúc tuột dốc không phanh.

Trương Úc Thanh liếc nhìn cô, cô bé khẽ cụp mắt, nhìn tấm ảnh đến ngơ ngác.

“Thôi xong rồi”

“Hả?” Tần Hàm ngơ ngác ngẩng đầu.

Trương Úc Thanh gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi đặt ngón trỏ ở trước môi, làm ra động tác giữ bí mật.

Anh cười mà nói: “Đây là việc riêng của khách hàng, không thể tiết lộ, em nhớ phải giữ bí mật đấy.”

Lực chú ý của Tần Hàm bị xoay chuyển, mau chóng gật đầu, trịnh trọng đảm bảo: “Tôi sẽ không nói với người khác đâu.”

Phòng xăm hình của Trương Úc Thanh không có điều hòa, chỉ có mỗi một chiếc quạt cổ lỗ sĩ, nhè nhẹ thổi gió trong không khí. Nhưng có lẽ thời tiết quá oi bức, gió thổi qua đều đem theo hơi ấm, có chút nóng.

Một chiếc Mẹc đen bóng đỗ ngoài cửa, một chàng trai nhảy khỏi xe rồi thò người qua cửa sổ: “Tần Hàm!”

Tần Hàm quay lại thấy Từ Duy Nhiên đang cười toe toét vẫy tay với cô.

Nên đi rồi.

Tần Hàm đổi dép lê rồi đặt ngay ngắn ở bên cạnh, đôi giày trắng của cô đã được hong khô, bên trên vẫn còn vết bùn ố, trông không được sạch sẽ.

Cô nhảy lò cò để xỏ giầy, rồi cầm lấy điện thoại: “Trương Úc Thanh, tôi phải đi rồi.”

“Đi thong thả, không tiễn.”

Cô cúi đầu nhìn phần tất màu hồng lộ ra ở mắt cá chân, nhỏ giọng: “Cảm ơn tất của anh nhé.”

“Tần Hàm, đi thôi, chúng ta đi đón Hồ Khả Viện nào.” Từ Duy Nhiên lại la to.

Tần Hàm lại vẫy tay với Trương Úc Thanh rồi mới đi, Từ Duy Nhiên đi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu, phóng tầm mắt về phía Trương Úc Thanh.

Trương Úc Thanh lười biếng dựa vào ghế, đón lấy cái nhìn không thân thiện của Từ Duy Nhiên, anh chỉ nhếch khóe môi.

Thằng nhóc thối.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play