Chương 4: Sau cơn mưa

Ở giữa phòng tiện tích có đặt một chiếc giường

“Tôi? Đê tiện?”

Không thể tưởng tượng nổi, Tần Hàm cô lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm tai hại này, mà giờ chả biết phải giải thích thế nào nữa. Chả nhẽ nói là, cô thấy anh giống thanh kiếm bén mà cô nhìn thấy trong tranh minh họa ở sách lịch sử ư?

Nói ra thấy ngu ngốc sao ấy. Lại còn kiểu đau đáu nghĩ về người ta nữa chứ.

Tần Hàm ôm chậu cây, chần chừ giải thích: “Tại tôi cũng không biết tên anh là gì, phải xưng hô như nào.”

“Trương Úc Thanh.”

“Trương là cây cung dài sao?”

“Ừ.”

“Ngọc trong khối ngọc thạch ạ?”

* Úc và Ngọc đồng âm /yù/

“… là Úc, chữ Hữu có tai”

“Ồ, thế /qing/ thì sao, là chữ /qing/ nào cơ?”

“………..”

Trương Úc Thanh đi ở phía trước quay đầu lại liếc Tần Hàm, có chút khó tin. Anh rất hiếm gặp kiểu người như này, chả biết sau này liệu còn gặp nhau không, mà cứ phải hỏi tên chữ kĩ càng làm gì. (ừa chắc hông có gặp lại nữa đâu anh :v)

Chắc là tật xấu của học sinh ngoan 5 tốt rồi, làm gì cũng phải nghiêm túc hơn người khác.

Tần Hàm mặc áo thủy thủ ngắn tay phối với quần jeans ngắn, tóc buộc đuôi ngựa cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không son phấn, vài sợi tóc lòa xòa lướt qua lông mày, đôi lông mày cong tự nhiên của cô đẹp hơn rất nhiều so với kiểu Hàn Quốc hay Nhật Bản. Dáng vẻ trông thông minh lanh lợi, nhưng để mà nói thật thì là cô nhóc ngốc nghếch không có mưu mô.

Trương Úc Thanh thu hồi ánh mắt.

Cũng phải thôi, trông nhỏ tuổi mà.

Ước chừng hẳn là học sinh trung học cơ sở, thì có mưu mô gì được chứ?

Tần Hàm không biết trong lòng Trương Úc Thanh đã giáng cấp cô xuống thành học sinh cấp hai, cười rạng rỡ, tiếp tục suy đoán: “Là Khuynh trong khuynh thành, hay là Khinh trong ánh sáng dịu dàng?”

“Thanh của màu xanh lơ cánh chả.”

“Trương Úc Thanh.”

Tần Hàm thấp giọng lặp lại cái tên, cười nói: “Tên của anh thật đặc biệt.”

Trương Úc Thanh không nói lời nào, nhưng Tần Hàm cảm thấy nếu đã biết tên thì sẽ không được tính là người xa lạ nữa, vậy thì chuyện xấu hổ ngày hôm qua liền biến mất thôi.

Cô cầm cây xương rồng nhỏ nhảy lên, túi xách nảy lên theo động tác của cô, rồi nhẹ nhàng đập xuống vòng eo mảnh mai.

“Tôi tên là Tần Hàm, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Hàm là chữ 晗 có nghĩa là blo bla (晗就是日子旁加今口含的晗,天将明的意思 editor từ chối dịch huhu).”

Cô vừa nhảy vừa nói. Giây tiếp theo, đôi giày trắng đạp vào hố làm văng ra vài giọt bùn.

Trương Úc Thanh: “…”

Tháng sáu ở thành phố Đế Đô thời tiết đã rất nóng, ve kêu râm ran trong vòm lá.

Chắc do hôm qua có mưa lớn, các thành phố khô ráo ở miền Bắc giờ đây lại như Tứ Xuyên với Trùng Khánh, có chút ẩm ướt trong cái nóng oi bức, khiến con người ta cảm thấy khó chịu.

Tần Hàm nhảy lò cò hai bước, vẻ rạng rỡ ban nãy đều biến mất, như bị nướng thui bởi ánh mặt trời, khuôn mặt khóc thảm: “Xong đời, nước ngấm vào trong giầy rồi.”

Trương Úc Thanh tùy ý vẫy tay: “Trong tiệm có dép lê, vào đổi dép rồi thổi quạt cho giầy mau khô đi.”

Tần Hàm thật sự rất xấu hổ khi lại làm phiền người khác. Dẫu sao hôm qua cũng vừa mới quen biết, lại để người ta tắt giùm cái phim bậy bạ kia, xong lại trú mưa nhờ dưới mái hiên, xong lại mượn ô, rồi giờ còn vào trong tiệm của người ta để ngồi nhờ quạt thổi giày nữa.

Nhưng có lẽ cũng chả còn cách nào khác, Tần Hàm gật gật đầu: “Trương Úc Thanh, anh quả là người tốt ạ.”

Trương Úc – đang yên đang lành bị người ta phát cho thẻ người tốt – Thanh: “…. ờ.”

Tần Hàm đi theo Trương Úc Thanh vào trong tiệm.

Nhìn anh ấy luôn trong bộ dạng đeo găng tay đen, Tần Hàm chắc mẩm anh ấy làm nghề trang trí nội thất.

Diện tích cửa tiệm không to lắm, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Bình hoa gốm trắng sáng bóng không hạt bụi, bên phải cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ dài, chiếc quạt đời cổ đang thổi mấy bản vẽ để trên bàn.

Tần Hàm lại ngửi thấy mùi giống mùi trong lành của rừng trúc.

Có lẽ do trần nhà đủ cao, xây thêm được một tầng lầu nhỏ, rất có cảm giác của căn hộ loft (căn hộ thông tầng).

Tay vịn cầu thang bằng sắt rèn màu đen, bên cạnh cầu thang thậm chí còn có một bảng giá vẽ treo bản phác thảo trên đó.

Tần Hàm nhìn cây bút chì trên bàn, tò mò hỏi: “Anh là họa sĩ ạ?”

“Thợ xăm.”

Tần Hàm trầm mặc giây lát, cô không phải người khéo léo trong giao tiếp chủ đề gì cũng có thể tiếp chuyện được, chưa kể cô không có tí hiểu biết gì về xăm hình.

Đối với xăm hình, cô hoàn toàn mù tịt, có ấn tượng duy nhất là hồi cấp ba, ừm chắc là lớp 11, nghe nói trong trường có nam sinh xăm lên người. Đại khái là trong một buổi chào cờ đầu tuần, cậu bạn đó đã bị gọi lên phê bình trước toàn trường.

Thời cấp ba, mọi người đều không có tí kiên nhẫn nào với tiết chào cờ, ngày hôm đó trong lúc cậu kia đứng kiểm điểm, Tần Hàm nhận thấy rõ ràng là mọi người xung quanh đang thảo luận cực kì hưng phấn.

Hôm đó cô hơi buồn ngủ, nên không hóng hớt gì, trên đường về lớp đi ngang qua phòng giáo vụ thì thấy nam sinh đó đang cúi gằm mặt đứng ở trong, chắc là bị gọi phụ huynh rồi.

Lúc đó Tần Hàm cực kì thắc mắc, xăm hình là việc nghiêm trọng đến thế sao? Hoặc là cực kì nghiêm trọng, bởi vì buổi sinh hoạt lớp của tuần đó, giáo viên chủ nhiệm lớp Tần Hàm tốn nguyên nửa tiết chỉ để nói về việc này, nhiều lần cảnh cáo học sinh trong lớp không được phép xăm hình. Do vậy trong nhận thức của Tần Hàm thì xăm hình, hút thuốc và đi chơi net đều giống nhau, đều là những việc chả ra làm sao.

Nhưng mà bây giờ im lặng có vẻ không hay cho lắm, cô rặn mãi mới được một câu: “…một nghề khá đặc biệt nhỉ.”

Chỉ vài phút ngắn ngủi mà cô nói “đặc biệt” những hai lần.

Nhưng Trương Úc Thanh có thể nghe ra được, khi cô nhắc đến nghề nghiệp của anh, thì không hề có tâm như lúc khen tên anh.

Trong nhận thức của Tần Hàm, thì thợ xăm không phải kiểu như Trương Úc Thanh. Cô lén lút nhìn cánh tay anh, sạch sẽ không có một hình xăm nào. Cổ cũng trắng trẻo, chỉ có yết hầu nhô ra.

“Nhìn cái gì.”

Tần Hàm cả kinh, thu hồi tầm mắt từ yết hầu của anh về: “Nhìn xem anh có hình xăm không.”

“Có.”

“Không có mà.”

Tần Hàm lại ngó Trương Úc Thanh một lượt: “Tôi không nhìn thấy mà.”

Trương Úc Thanh nói: “Ở vị trí mà em không thể nhìn thấy.”

Lúc này Tần Hàm mới phản ứng. Ở chỗ mà cô không thể nhìn thấy ư…

Tần Hàm quét mắt về phía áo phông đen của Trương Úc Thanh, rồi tới quần jeans của anh, sau đó nghe thấy tiếng nói chứa giọng cười: “Nhìn đi đâu thế hả.”

“Tôi không nhìn!” Tần Hàm cứng miệng phủ nhận.

Diện tích tiệm xăm rất lớn, trong căn phòng xăm đóng then cài ở tầng dưới, có một vị khách đang nằm sấp với hai cánh tay duỗi thẳng.

Không gian còn lại là tiền sảnh.

Anh cho rằng cô gái nhỏ da mặt sẽ mỏng lắm, khả năng cao là sẽ ngại thay giày trước mặt người lạ, Trương Úc Thanh cũng không nghĩ nhiều, liền dẫn người ta lên phòng ngủ trên lầu. Bước đến cửa phòng ngủ rồi, anh mới cảm thấy có chỗ không đúng.

Đưa một cô gái nhỏ vào phòng ngủ của mình…

Có vẻ càng không hợp lí nhỉ?

Tần Hàm không biết làm sao, từ lúc theo Trương Úc Thanh đi lên tầng thì chỉ chăm chăm nhìn xuống đôi giày của mình.

Cầu thang được trải vải nỉ đen, cô sợ đôi giày dính bùn của mình sẽ giẫm bẩn sàn nhà của cửa tiệm, mỗi bước chân đều bám vào tay vịn cầu thang, nhón nhón như nhảy lò cò ấy.

Cảm thấy Trương Úc Thanh dừng lại, cô cũng dừng lại, ngẩng đầu thăm dò phía trước.

Ở phía bên trái Trương Úc Thanh là một cánh cửa màu nâu, tay anh ấy đang buông thõng trước tay nắm cửa. Sau đó, anh ấy hơi dừng lại rồi cười nhẹ một tiếng, cả người đột nhiên đổi hướng, mở cánh cửa bên phải, hất hàm: “Vẫn nên là ở đây đi.”

Cánh cửa bên phải là phòng tiện ích, không ngăn nắp gọn gàng như ngoài phòng chính, không có cửa sổ, ánh sáng mờ tối nhá nhem.

Ở giữa phòng tiện tích có đặt một chiếc giường trông rất thô sơ, ván giường bằng gỗ, thậm chí không có cả đệm hay gối.

Nhưng trên giường thì rất lộn xộn, trên đó có một khung sắt, treo những chiếc vòng màu trắng như còng tay, còn cả những thứ giống như lò xo và dây da đen.

Dường như có thể treo người ở trên giường.

Hoặc là, có thể chói trặt người ta ở trên đó.

Sự hiện diện của cái giường này khiến căn phòng tiện ích mờ tối mang lại cảm giác cực kì nguy hiểm.

Ánh mắt Tần Hàm rơi vào đống đồ kim loại không rõ tên gọi kia, dần dần trở nên ngỡ ngàng mù tịt.

Một loạt những từ ngữ không mấy tốt đẹp hiện lên trong đầu cô, rất là phóng đại, thậm chí cô còn nghĩ đến việc bỏ t.ù.

Trương Úc Thanh đang định tìm một đôi dép lê cho Tần Hàm, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, bất giác nhướng mày.

Trong lòng cô gái nhỏ nghĩ gì thì đã viết rõ ràng trên mặt, Trương Úc Thanh liếc nhìn những thứ trong phòng tiện ích rồi khẽ “xìiiit”.

Trên bức tường đối diện với cửa ra vào là một đống những bản vẽ hình xăm đã bị vứt bỏ, cái trên cùng với thiết kế hình xăm kín lưng, trùng hợp là trông không giống người tốt theo quan niệm truyền thống. Đó là bức tranh sư tử hoang dã đang gầm thét, phong cách giống như những người du thủ du thực.

Mấu chốt của bức tranh này vẫn là bức tranh hiệu ứng được Trương Úc Thanh in theo yêu cầu của khách hàng, với hình xăm trên lưng trần.

Nhìn chiếc giường Pilates, Trương Úc Thanh lại cười. Anh liếc nhìn về hướng Tần Hàm.

Khuôn mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, tay ôm ghì chậu hoa xương rồng, có thể thấy cô đang bất an lắm.

Trương Úc Thanh không đề cập với Tần Hàm rằng đây là giường Pilates. Cũng chả thèm phổ cập kiến thức cho cô, Pilates không khác Yoga là mấy.

Anh đứng dựa vào cánh cửa, hứng trí bừng bừng trêu chọc cô: “Sao nào, cảm thấy tôi lại không phải là người tốt nữa à?”

Tần Hàm cứng ngắc quay người lại, không cần trả lời, trong ánh mắt đã hiện rõ vài phần cảnh giác.

Trương Úc Thanh từ từ đưa tay lên, móc ngón trỏ tháo khẩu trang ra.

Anh chỉ vào mặt mình, trêu ghẹo cô: “Cô bé, người xấu thì không đẹp trai đâu.”

Đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa ở dưới tầng vọng lên, tiếp theo là giọng của một người phụ nữ: “Anh Thanh? Em nghỉ ngơi ổn rồi, về trước nhé?”

“Ừ.”

Là người phụ nữ với cánh tay xăm đầy hoa trong phòng xăm ở tầng dưới, phỏng chừng là muốn đi về rồi.

Trương Úc Thanh đứng thẳng người, chuẩn bị đi xuống lầu.

Dù gì cũng là khách hàng, cần phải tiễn bước người ta nha.

Trước khi đi, anh chỉ vào giữa phòng tiện ích: “Cái này là giường Pilates, là dụng cụ để tập thể dục.”

Sau đó lại chỉ vào mình, “Còn tôi, là người đoan trang, hiểu chưa?”

Người phụ nữ ở dưới tầng lại hét vọng lên: “Êi, thanh toán tiền trước nhé, lúc trước chúng ta thoả thuận rồi… là bao nhiêu tiền một tiếng ấy nhỉ?”

“Nhưng mà kĩ thuật của anh Thanh rất ổn, làm chả đau tí gì, em suýt thì ngủ quên mất tiêu, thoải mái lắm ý.”

Chị ta vừa vặn eo vừa lẩm bẩm một mình, rồi lại cao giọng: “Chiều mai lại tiếp tục nhé?”

Trương Úc Thanh cảm thấy tư duy của cô bé trước mặt lại chạy xa tám trăm dặm rồi, quả nhiên thấy cô còn đang nhìn anh trừng trừng, trong mắt viết năm chữ to tướng: Anh – không – phải – người – tốt.

Trương Úc Thanh: “…..”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play