Chương 6: Số điện thoại
Quà cảm ơn hơi bị nhiều đấy
Tần Hàm chui vào xe của Từ Duy Nhiên, điều hòa trong xe bật hơi lạnh khiến cô bất giác xoa hai cánh tay.
Lúc đóng cửa xe, Tần Hàm còn ngoái nhìn cửa tiệm, Trương Úc Thanh vẫn ngồi ở ghế, lại cúi đầu tiếp túc vẽ bản thảo thiết kế rồi.
Ngón tay đặt ở nút cửa kính xe cuộn tròn lại, vốn dĩ muốn vẫy tay chào tạm biệt Trương Úc Thanh, nhưng trông bộ dạng của anh có vẻ cô đến hay đi thì cũng chả quan tâm.
Tần Hàm tự nhiên có ảo giác như cô chưa từng đặt chân vào trong tiệm xăm của Trương Úc Thanh. Nghĩ như vậy rồi lại cúi đầu nhìn xuống đôi tất hồng lộ ra ở đôi giày trắng dính bùn dưới chân.
Ổ, từng đến rồi.
Cô còn đi tất mà người ta đưa cho cơ mà.
Nhưng mà, sao Trương Úc Thanh lại có tất nữ nhỉ?
Là tất của bạn gái ư?
Đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ, thì đường Dao Nam Tà đã là một cái bóng mơ hồ, bị ánh mặt trời lay động như một bóng ma ở rìa thành phố.
Không biết Từ Duy Nhiên lôi ra từ đâu một đống đồ ăn vặt, quay cả người về phía sau: “Tần Hàm Tần Hàm, cậu ăn cái này không? Đây là loại socola có nhân chảy bên trong ngon lắm ý.”
Tần Hàm lắc đầu từ chối.
“Cậu sợ béo hả, vẫn còn loại khác nữa, kiên quyết không ăn à?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Aizz, tôi không nói cậu béo đâu, cậu siêu gầy ý, không cần phải giảm cân.”
Từ Duy Nhiên vò đầu bứt tóc, lại lôi từ trong hộc đựng bên ghế lái phụ ra một lô một lốc đưa ra phía sau: “Còn có cái này nữa, thạch rau câu này ngon cực, chị tôi toàn ăn cái này miết, có vị đào với dâu tây.”
Tần Hàm xua tay, trả lời rất lễ phép: “Tôi thực sự không ăn đâu, không phải tẹo nữa còn ăn bánh ngọt à, sẽ không ăn nổi nữa.”
“Ỏ, vậy được rồi, cậu đừng ăn nữa, nghe nói bánh ngọt ở tiệm đó ngon lắm, giữ bụng để ăn bánh vậy.”
Từ Duy Nhiên yên lặng chưa đến nửa phút, lại quay đầu: “Êi Tần Hàm, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp cấp 3, thêm wechat nhé, tôi vẫn chưa có wechat của cậu.”
Tần Hàm rất ngoan, thời đi học nhà trường nghiêm cấm sử dụng điện thoại, nhưng mà vẫn có nhiều người lén lút đem điện thoại đến trường, nhưng mà cô thì nghiêm chỉnh chấp hành suốt 3 năm, chưa bao giờ đem điện thoại đến lớp cả.
Điện thoại là do bố mẹ chủ động mua cho cô, năm nào cũng mua cái mới, nhưng mà cô chưa dùng bao giờ.
Bạn bè trong wechat trừ gia đình ra thì chỉ có mỗi Hồ Khả Viện.
Theo logic của cô, cô với Từ Duy Nhiên chả mấy thân thiết, Từ Duy Nhiên chỉ là bạn của Hồ Khả Viện. Thế là cô thành thực trả lời: “Không phải có nhóm lớp à, Khả Viện có wechat của tôi, tìm tôi có thể tìm qua cô ấy.”
“Ơ.” Từ Duy Nhiên đang chuẩn bị mở mã Qr để quét thì dừng lại động tác, quay người tựa vào ghế, cả đoạn đường tiếp theo không nói lấy một câu.
Xe dần tiến vào khu phố nhà Hồ Khả Viện, có lẽ do thời tiết quá nóng nên không trông thấy một ai, liếc mắt là thấy ngay Hồ Khả Viện đang đứng chờ dưới lầu.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, tay cầm ô che nắng, khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, vẫy tay về phía xe.
Từ Duy Nhiên không nhiệt tình vẫy tay như lúc đến đón Tần Hàm, chỉ có Tần Hàm ló qua cửa xe mà chào: “Khả Viện.”
Chỉ trong chốc lát thôi mà Tần Hàm chợt nhạy cảm phát hiện ra sắc mặt cứng ngắc của Hồ Khả Viện. Cô không hay có sự nhạy cảm này, thậm chí cô còn hoài nghi, hay tại nắng quá nên mình đã nhìn nhầm.
Nhưng mà không phải ảo giác.
Ẩn chứa dưới sự cứng ngắc đó là cảm xúc gì, Tần Hàm không thể đoán nổi, cô nghĩ, nhất định không phải sự vui mừng khi nhìn thấy bạn thân.
Hồ Khả Viện nhìn thấy cô nhưng chả vui vẻ gì.
Hồ Khả Viện mở cửa xe, đẩy đống đồ ăn vặt sang một bên, cười như thường lệ: “Aiya, ai đem lắm đồ ăn đến thế?”
Hôm nay Tần Hàm cực kì nhạy cảm, hoặc nói là, cô cuối cùng đã bước ra khỏi vùng an toàn.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến, khi ở cùng với người thân và bạn bè thì sao phải có sự nhạy cảm gì chứ, cũng chưa bao giờ ý thức được rằng khi nói chuyện thì phải cân nhắc đủ điều.
Nhưng hôm nay cô đã nuốt lời nói ở trên môi về.
Trực giác mách bảo, bất kể cô trả lời là “Từ Duy Nhiên mua đấy” hay là “Từ Duy Nhiên đặt ở đó” thì bầu không khí trong xe cũng vô cùng lúng túng.
Nhưng mà Từ Duy Nhiên rõ là thần kinh thô hơn Tần Hàm, cậu ta chỉ dựa vào ghế mà không quay đầu, trả lời Hồ Khả Viện: “Mua cho Tần Hàm đấy, nhưng cô ấy không ăn, mày thích thì ăn đi.”
Hồ Khả Viện trầm mặc 2 giây: “Tao không thích ăn.”
Ba người trong xe không tiếp tục nói gì nữa, điều hoà thổi lạnh ớn người, Tần Hàm bỗng hoài niệm khoản thời gian ở trong tiệm của Trương Úc Thanh ban nãy.
Tiệm của Trương Úc Thanh tên là “Dưỡng”, rõ ràng không có lấy một cái điều hoà, nhưng mà trong tiết trời oi bức của mùa hè mà vẫn khiến người ta thấy dễ chịu.
Đống đồ ăn đặt ở sau xe, mãi đến khi gần xe rẽ vào con đường hai cô muốn đến, thì bỗng Hồ Khả Viện mở lời: “Tần Hàm, sao mua cho mày mà mày không ăn.”
Tần Hàm tự nhiên thấy mệt mỏi, nhẫn nại nói thêm lần nữa: “Không phải đi ăn bánh ngọt à, ăn đồ này rồi thì tẹo không ăn nổi cái gì nữa.”
“Từ Duy Nhiên, Tần Hàm người ta không vừa mắt đống đồ của mày, mau đem đi đi.”
Dường như chưa bao giờ có khoảnh khắc giọng nói của Hồ Khả Viện khiến người ta chán ghét như này.
Khó chịu hơn cả thời cấp 3 nghe nói giáo viên chủ nhiệm sẽ chiếm dụng tiết thể dục, hay là bài phát biểu bất tận của thầy hiệu trưởng trong các buổi lễ.
Phiền quá đi mất!
Tần Hàm hít một hơi thật sâu để kìm hãm sự cáu kỉnh.
Tài xế nhà Từ Duy Nhiên dừng xe trước cửa tiệm bánh, cả ba người cùng xuống xe, biển hiệu của tiệm rất đáng yêu, font chữ tròn vành vạnh.
Vốn dĩ cô muốn thử bánh crepe ngàn làm, mà giờ tự nhiên mất hứng rồi.
Ánh mặt trời đang nướng cháy cánh tay Tần Hàm, cô bước vào tiệm trước, không phải là nóng đến nỗi không chịu được, mà chỉ muốn tránh khỏi bầu không khí kì quái khi Hồ Khả Viện đứng cùng Từ Duy Nhiên.
Vào đến trong tiệm, cô thở phào một hơi rồi cầm lấy menu.
Lúc Tần Hàm không ở đấy, Hồ Khả Viện kéo vạt áo Từ Duy Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Từ Duy Nhiên, sao trông mày không được vui?”
Từ Duy Nhiên cũng không tính là cao, nhưng cũng được m78 (ủa 78 còn không ai nữa hả, muốn kiếm bồ cao m78 mà khó lắm đây nài huhu), cậu chán nản gục đầu xuống bàn: “Nãy ở trên xe tao hỏi xin số wechat của Tần Hàm.”
“Cô ấy… cho mày rồi à?”
“Cô ấy nói để tao tìm qua mày là được, aiz, đến wechat cũng không muốn cho tao nữa.”
Hồ Khả Viện thở phào một hơi: “Cô ấy chính là như vậy đấy, khi nào mày muốn liên lạc với cô ấy thì cứ tìm tao, tao giúp mày hẹn.”
Trên bàn có một bình nước chanh đá được tặng kèm, Từ Duy Nhiêm trầm mặc cả nửa ngày bỗng ngồi thẳng dậy, nhấc bình rót cho Hồ Khả Viện một cốc nước chanh, đon đả lắm: “Êii Hồ Khả Viện.”
Mặt Hồ Khả Viện thoáng phiếm hồng, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Mày không phải bạn thân cô ấy à, hay là nói giúp tao đi, để cô ấy add wechat của tao.”
Hồ Khả Viện cắn môi dưới không trả lời.
Tiệm bánh ngọt này thiết kế tông vàng tươi, cảm giác như rơi vào một hũ phomai, trong không gian còn đượm mùi bơ và hoa quả rất ngọt ngào.
Tần Hàm cầm menu quay lại, chưa đến gần bàn đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.
Người nhà cô chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa bao giờ thấy người khác cãi nhau.
Có lần vô tình bước ra từ nhà wc thì nhìn thấy mấy nam sinh đang đánh nhau, cô cảm thấy rất khó hiểu.
Rốt cuộc sự việc lớn đến đâu mà phải đánh nhau thế này?
Cô đặt tầm mắt lên tấm menu, bên trên in hình bánh crepe ngàn lớp nhân dâu tây đỏ, còn có cả pancake cuộn nhân xoài, Tần Hàm không cảm nhận được đầu ngón tay đang động đậy, nhưng trong lòng thì vang lên một tiếng nói rất rõ ràng — Đây có lẽ là lần cuối cùng cô với Hồ Khả Viện hẹn hò nhau rồi.
Tần Hàm không phải cô nàng có tính cách đanh đá, cô nhẹ nhàng đặt menu lên bàn, hoà hoãn bầu không khí: “Hôm nay chúng ta thử cái gì nhỉ?”
Điện thoại trong tay bỗng vang chuông, lại là một số máy lạ, Tần Hàm đứng dậy: “Hai người gọi trước đi, tao đi nghe điện thoại.”
Từ Duy Nhiên lập tức cầm lấy menu rồi nhìn Tần Hàm: “Cậu ăn cái gì? Tôi gọi giúp cậu?”
“Khả Viện biết tôi thích ăn gì, để cô ấy gọi đi.”
Tần Hàm không biết tại sao bản thân đột nhiên nói như vậy, có lẽ trong khoảnh khắc tháng 6 đứng tại tiệm bánh này, cô bỗng chốc trưởng thành rồi.
Tần Hàm đi sang bên cạnh nhận điện thoại: “Xin chào, ai vậy ạ?”
“Trương Úc Thanh.”
Tiệm bánh rất đông khách, còn bật một bài nhạc thịnh hành. Tần Hàm sợ mình nghe không rõ nên áp chặt điện thoại vào tai, tiếng của Trương Úc Thanh lọt rõ vào tai, không biết có phải do điều hoà quá lạnh, mà Tần Hàm bỗng rụt cổ lại, từ tai đến vai đều có vẻ bị bó chặt.
Sao Trương Úc Thanh lại biết số điện thoại của cô?
Rõ ràng cô chưa từng nhắc qua số của mình mà!
Có thể do sự trầm mặc của Tần Hàm quá rõ ràng, Trương Úc Thanh ở trong điện thoại đột nhiên cười lên, tiếng cười lại truyền từ điện thoại vào trong tai cô, anh ấy nói: “Tôi ấy mà, là người có trí nhớ khá tốt, là người tốt.”
Bị anh ấy cười mỉa, Tần Hàm lại nhớ ra rồi, lúc cô đứng trong tiệm của Trương Úc Thanh nhận điện thoại của Từ Duy Nhiên, giọng Từ Duy Nhiên oang oang đọc số điện thoại của cô, còn nói đã gọi nhầm một lần.
Chắc là Trương Úc Thanh đã nghe thấy.
Nhưng mà giờ thì anh ấy gọi điện làm gì vậy?
“Anh… có chuyện gì sao?”
Câu này nghe ra thì có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng thực sự Tần Hàm không có ý đấy, chỉ là cô không biết cách nói chuyện thôi.
Thực tế thì cô cảm thấy vô cùng biết ơn khi Trương Úc Thanh gọi điện đến, rốt cuộc cô có thể viện cớ đi nghe điện thoại mà tạm thời lánh xa bầu không khí bí bức kia.
Bỗng Trương Úc Thanh nói: “Cô bé, em khách khí quá.”
“Hả?”
“Quà cảm ơn hơi bị nhiều đấy?”
Tần Hàm nghe anh nói vậy thì tiếp tục ngơ ngác rồi lại “hả?”, xong lại thấy liên tục nói chữ này có vẻ ngốc quá.
Cô sững sờ một lúc rồi mới nói: “Không phải chỉ có mỗi chậu xương rồng à.”
“Túi xách.”
Lúc này Tần Hàm mới nhớ ra khi mình đến đường Dao Nam Tà thì có đeo túi, đến lúc đi thì cầm mỗi điện thoại: “Là do tôi quên cầm theo, ngại quá.”
Nói xong Tần Hàm lại hốt hoảng, cả đôi tất bẩn cô cũng vứt ở đó???
Nghĩ đến đây cô bỗng thấy xấu hổ quá, nay cô đi tất màu trắng, sau bị dính bùn trông rất bẩn.
Hình như đôi tất đó đang nằm chình ình trong phòng tiện ích, đã bị Trương Úc Thanh nhìn thấy chưa nhỉ?
Mất mặt quá đi thôi.
Trương Úc Thanh trong điện thoại lại cười rồi, vẫn cái điệu giễu cợt ấy.
Anh nói: “Cho nên, tất cũng tặng cho tôi à?”
“Không phải!”
Trương Úc Thanh vẫn tiếp tục cười: “Được rồi, lúc nào rảnh thì qua lấy nhé.”