Chương 3: Trữ mưa
Tinh thần hăng hái chỉ thuộc về tuổi trẻ

Trên đường từ thư viện về nhà, Tần Hàm cũng không ba la bô lô nói chuyện với Hồ Khả Viện như trước nữa.

Tình bạn suốt 3 năm cấp ba đột nhiên xuất hiện một lớp thủy tinh mờ, khiến người ta không thể nhìn thấu được.

Tần Hàm vẫn nhớ lần đầu tiên nói cho Hồ Khả Viện nghe chuyện “tình yêu sét đánh” là từ năm lớp 10.

Hồi đó hai người ngồi bàn trước bàn sau, giờ nghỉ trưa lũ con trai đều chạy đi chơi bóng rổ, hai cô nàng từ wc trở lại liền túm lại một chỗ với nhau luôn, dưới ánh nắng giữa buổi trưa bị che bớt bởi tấm rèm, gục lên mặt bàn sát cạnh nhau, thì thầm to nhỏ kể chuyện.

Đấy là lần đầu tiên Tần Hàm kể cho người khác nghe về chuyện này, trước đó cô chỉ viết vào nhật kí mà thôi.

“Từ rất nhiều năm về trước rồi.” Tần Hàm làm thanh cổ họng, tỏ vẻ trịnh trọng, nhưng lại làm màu làm mè có chút trẻ con.

Cô chỉ mới mở đầu câu chuyện như thế, Hồ Khả Viện liền cười: “Tần Hàm, mày như bà cô già ấy”.

“Đừng nói leo, để bà cô này kể tình sử cho mày nghe.”

“Hahaha được rồi mau nói đi, hứa không chen ngang nữa!” Hồ Khả Viện còn làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ bản thân đã bịt kín miệng rồi.

Đó là lúc học cấp hai, nhà trường tổ chức cho các lớp đi Viện Bảo tàng Địa chất. Xe bus của lớp Tần Hàm bị kẹt ở ngã tư, bên cạnh là công viên, trên sân cỏ cắm đầy lá cờ màu sắc của các trường Đại học Sư phạm trong thành phố, không biết đang tổ chức hoạt động gì. Tắc dài cả dãy phố, khiến Tần Hàm cảm thấy hơi say xe rồi.

Giáo viên chủ nhiệm không ở trên xe, hai bạn nam phía sau thì ồn ào hỏi tổ tông gốc gác của nhau, rồi lại gọi nhau bằng tên của bố người kia, tranh giành một cái điện thoại để chơi game.

Phía trước cũng là hai bạn nam, đang tranh luận với cậu bạn to béo ngồi cạnh Tần Hàm xem hiện nay ngôi sao bóng rổ nào là đỉnh nhất.

Trên xe ồn ào khiếp đi được, Tần Hàm càng lúc càng không thoải mái.

Cô mở cửa sổ xe để hít thở không khí.

Gió thổi đến mùi cây cỏ, từ xa vọng lại một tràng cười lớn khiến Tần Hàm hóng về phía đó, thấy mấy anh chàng trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng.

Nắng chiếu vào quần áo màu trắng có chút chói mắt.

Trong số đó có một anh chàng cực kì thu hút, dáng người rất cao, xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay nổi “dây điện” chằng chịt, làm động tác đúng chuẩn mà nhẹ nhàng thư thái ném chiếc mũi tên ở trong tay đi.

Ngay khi mũi tên được ném đi, bàn tay đang giơ lên không trung của anh ta chuyển động tác thành số “1”. Trông cái vẻ nắm chắc mười mươi.

Đuôi mũi tên làm bằng lông vũ màu nhàn nhạt, bay một đường đẹp mắt trên không trung rồi đáp chuẩn xác vào trong thùng gỗ cách đó vài mét.

Những người xung quanh anh ta hò hét nhốn nháo, có người còn huýt sáo vang, mà anh chàng này chả biết hai chữ “khiêm tốn” là gì, tuỳ tiện xoa xoa tóc mai rồi cười nói: “Ném bừa thôi.”

Nắng chiếu lung linh, còn anh ấy thì đang cười dưới ánh nắng rạng ngời đó.

Lúc anh ấy cười, Tần Hàm đột nhiên cảm thấy bản thân phải xin lỗi giáo viên Ngữ văn vạn lần, vì cô không thể dùng được từ ngữ gì để có thể miêu tả anh ấy cả.

Lúc mà kể chuyện này với Hồ Khả Viện, trong lòng cô nghĩ: Đó có lẽ là tinh thần hăng hái chỉ thuộc về tuổi trẻ, đã làm chấn động lòng dạ cô gái Tần Hàm bị say xe trong một ngày hạ nóng bức.

Rồi cô lại nghĩ, đợi đến lúc cô trưởng thành thì sẽ tìm người như vậy làm bạn trai nữa cơ.

Thực ra anh chàng crush đó trông dáng vẻ thế nào cô chả nhớ nổi nữa, “tiếng sét tình yêu” chỉ là một cách gọi đùa cợt mà thôi, lúc mà kể cho Hồ Khả Viện nghe, trong lòng cô rất rõ ràng điều này.

Tần Hàm thật sự coi Hồ Khả Viện là chị em thân thiết thì mới kể cái chuyện tâm tình thiếu nữ đầy ngại ngùng này cho cô ấy nghe, thẳng thắn tâm sự về khoảnh khắc trái tim mình nảy mầm xuân.

“Tao còn mong sẽ tắc đường lâu thêm chút, mà đáng tiếc là đợi thêm hai cái đèn đỏ thì đường thông thoáng rồi.”

Tần Hàm ôm mấy quyển sách lúc nãy vừa mượn ở thư viện về đặt trên bàn học.

Lúc chia tay, Hồ Khả Viện nói “bai bai” với cô mà cô cũng chỉ buồn bã vẫy tay lại.

Ngày hôm sau, thời tiết quang đãng nắng ráo, nắng chiếu rọi vào bàn học, quyển sách lịch sử dày cộp đang mở ra ở trên bàn, thanh kiếm bị nắng chiếu vào có chút chói mắt.

Tần Hàm chuẩn bị đi đường Dao Nam Tà để trả ô.

Lúc ra khỏi cửa thì Hồ Khả Viện gọi điện tới. Cô ấy trầm mặc hai giây, đột nhiên xin lỗi: “Tần Hàm ơi, tao xin lỗi nhé.”

Tần Hàm cũng trầm mặc theo, cô không giỏi tranh cãi cho lắm.

Cô là kiểu gái ngoan được bao bọc trong gia đình hạnh phúc đầm ấm.

Hồi cấp 2 có lần giải một bài toán giải kiểu gì cũng không ra được đáp án như trong sách, Tần Hàm vò đầu bứt tai suốt cả tiết học, lúc hết tiết bạn bàn trên quay xuống bảo cô, đừng cố nữa, chắc chắn là đáp án trong sách bị sai rồi.

Giáo viên luôn đúng, sách xuất bản thì sẽ không sai, đến tận khi lên cấp ba cô vẫn luôn có suy nghĩ này, thời kì phản nghịch một xu cũng không liên quan đến cô.

Bởi vì không màng thế sự, nên tính cách cũng tốt đến lạ kì.

“Tần Hàm, hôm qua mày giận tao lắm phải không, xin lỗi nhaaa, tao biết lỗi rồi, đáng ra không nên nói chuyện đó trước mặt Từ Duy Nhiên.”

Ngữ khí của Hồ Khả Viện mềm mỏng, Tần Hàm thì không phải kiểu người thích bắt chẹt so đo với người khác, im lặng một lúc rồi lòng cô mềm nhũn cả ra: “Bỏ đi, cũng chả có gì to tát.”

Hồ Khả Viện lập tức vui vẻ: “Thế tẹo nữa bọn mình đi ăn gì đi, đoạn đường Thể Dục có tiệm bánh crepe ngàn lớp ngon lắm, tiệm đó còn có cả mèo Garfield với mèo Anh lông ngắn cho mình sờ nữa”.

“Giờ tao cần ra ngoài một xíu, hẹn chiều nhé.”

“Đi đâu đấy? Qua nhà bà nội hở?”

Nếu là trước kia, Tần Hàm sẽ thành thật nói rằng cô đi trả ô ở đường Dao Nam Tà, nhưng mà giờ thì khác rồi, có một rào cản vô hình giữa hai người.

Tần Hàm chỉ nói: “Không phải.”

Hồ Khả Viện cũng không cố hỏi Tần Hàm chuẩn bị đi đâu, chỉ cười rồi dặn dò chiều nay phải đi ăn với nhau.

Lúc Tần Hàm đến đường Dao Nam Tà, cảm giác bản thân đã đi lạc đến nơi khác rồi, nó đã khác xa với vẻ tĩnh lặng dưới màn mây mù ngày hôm qua.

Cạnh bia đá ở đầu đường, có vài người già đang ngồi đánh cờ, quân cờ làm bằng gỗ, khi đặt xuống bàn cờ thì phát ra tiếng giòn giã, ông lão hào sảng hô to: “Chiếu tướng!”

Cách đó không xa có một gian hàng treo tấm biển bằng bìa cứng, ghi chữ “Nước ô mai đá lạnh”

Phía trong ô cửa sổ của tiệm cắt tóc, người thợ đang cạo râu cho vị khách bằng phương pháp dao cạo truyền thống.

Lại cũng có những người xách làn rau đi ngang qua, rồi không biết ai đã mở hí khúc bằng chiếc máy radio cũ kĩ.

Con đường này có một sự ồn ào náo nhiệt khác xa với nhận thức thường ngày của Tần Hàm, giống như một vườn hoa đào nằm lạc lối giữa những dòng xe cộ tấp nập và những toà nhà cao chót vót trong thành phố.

Nhưng mà con đường ở vườn đào này sửa chữa chả ra làm sao cả.

Ngày hôm qua sau khi mưa một trận như vậy, thì hôm nay cả đường toàn ổ gà và bùn sình, có một bà cụ đẩy một chiếc xe đầy hoa và cây cỏ, bánh xe bị kẹt trong hố, kéo đẩy thế nào cũng không thoát nổi. Bà cụ đặt tay kéo xe xuống dưới đất, loạng choạng đi tới kéo mép xe, bánh xe chuyển động nhỏ vài cái, nhưng vẫn không thể ra khỏi cái hố.

Tần Hàm chạy qua đó, đặt tay lên phần thân xe bằng gỗ, dùng lực đẩy mạnh: “Để cháu giúp bà ạ.”

Trước khi giúp đỡ, cô không hề nghĩ chiếc xe lại nặng như vậy, trên xe chất đầy các chậu hoa, với vô vàn chủng loại xanh đỏ tím vàng to to nhỏ nhỏ.

Tần Hàm dường như phải dùng hết sức lực của mình, giầy trắng đạp lên đống bùn đất mà xe thì vẫn cứ ngoan cố như vậy.

“Aiya, cảm ơn cháu gái, nhưng mà cháu gầy như vậy nên cũng chả có tí sức lực nào, cứ để bà tự làm thì hơn.” Cụ bà cười nói.

“Bà đừng vội, để cháu thử lại ạ.”

Tần Hàm bỏ chiếc ô vào trong túi xách, rồi xoay túi ra sau lưng, hít một hơi thật sâu rồi lại dùng sức đẩy chiếc xe về phía trước.

Mà không biết từ lúc nào, phía sau lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

Chàng trai đeo găng tay màu đen, nhẹ nhàng nắm lấy phần tay cầm của xe, dùng sức đẩy một cái.

Lúc này Tần Hàm cũng dùng lực đẩy. Nhưng chả tốn tí sức nào, chiếc xe đã thoát khỏi cái hố bùn rồi.

Tần Hàm vẫn chưa ý thức được người phía sau đã giúp sức cho cô, cô vẫn đang ngu ngơ nhìn bàn tay mình.

“Quả nhiên người trẻ tuổi khoẻ mạnh, bà già cả rồi.”

Cụ bà cười nói cảm ơn: “Cảm ơn hai đứa nhé.”

Lúc này Tần Hàm mới bừng tỉnh.

Cảm ơn hai đứa?

Hai đứa?

Cô ngạc nhiên quay lại mới thấy người đứng phía sau mình.

Chàng trai vẫn y như ngày hôm qua, mặc áo phông đen, đeo khẩu trang đen, và dáng người thì rất cao.

Anh đứng dưới cái nắng gắt ban trưa của mùa hè, mày hơi nhướng lên, nhìn Tần Hàm với vẻ ngạc nhiên lắm: “Ồ, là em hả.”

Bà cụ bán hoa nhiệt tình tặng cho hai người họ mỗi người một chậu cây: “Nhặt thoải mái nhe, đây đều là do bà trồng hết, dễ trồng lắm, mấy chậu này là sen đá, mấy đứa nhỏ các cháu hay thích loại này phải không?”

Tần Hàm có chút ngại ngùng xua xua tay: “Bà ơi, không cần đâu ạ…”

“Chê hoa của bà già này không đẹp hả?”

“Không phải ạ!”

Tần Hàm có chút sốt ruột, trực giác cảm thấy chàng trai phía sau sẽ có kinh nghiệm ứng phó tình huống như này hơn cô, đôi mắt nhìn anh cầu cứu, còn giơ tay ra níu lấy cánh tay anh.

Người này rõ ràng hiểu ý cô, nhưng lại cố tình phát ra âm mũi: “Ừm?”

Tần Hàm nhìn anh ấy, sốt ruột muốn nhảy cẫng lên.

Anh chàng cười nhẹ một tiếng, rồi dùng giọng điệu thân thiết: “Không phải bà muốn nhanh nhanh ra hội chợ sao? Còn dây dưa trì hoãn ở đây thì chỗ đẹp bị người ta tranh hết đấy.”

“Nhưng vẫn phải cảm ơn cô bé chứ.”

Hiển nhiên là cụ bà có quen anh chàng này, “Cháu thì thôi, nhưng để cho cô bé nhặt một chậu đi, coi như tấm lòng của bà.”

Anh chàng hất cằm về phía xe đẩy: “Chọn đi, bà cụ cứng đầu lắm, em còn không chọn thì bà không chịu đi đâu.”

Mắt Tần Hàm quét nhanh một vòng, hoa cỏ của cụ bà thật sự rất đẹp, màu xanh mướt mượt, cô chọn lấy một chậu, nhấc lên, cười nhẹ nhàng nói: “Cháu thích chậu này ạ.”

“Đổi cái khác đi, cái này không đẹp.” Cụ bà nói.

“Không cần đâu, cháu thực sự thích cái này mà.”

Đây là chậu kém sắc nhất chỗ này.

Cây xương rồng nhỏ bằng ngón tay cái, không biết có phải bị vật gì va vào không, thân cây hình bầu dục ở phía trên hơi nứt ra rồi hình thành những vết sẹo màu nâu nhạt.

Chậu cây sứt sẹo này chắc chắn không bán nổi, dám cá là chỉ có thể để tặng cho khách.

Không nghĩ rằng cô sẽ chọn chậu này, đến chàng trai đứng ở bên cạnh đang xỏ tay đút túi quần cũng nghiêng đầu nhìn cô nhiều hơn.

Sau khi bà cụ đi, Tần Hàm một tay ôm chậu xương rồng bằng nhựa, một tay rút chiếc ô từ trong túi chìa ra phía anh: “Cảm ơn chiếc ô và mái hiên của anh ngày hôm qua.”

Chàng trai nhận ô, nhàn nhạt đáp: “Khách sáo rồi.”

Tần Hàm nhìn chậu cây trong tay, cảm thấy ngượng ngập khi nhận được món quà này.

Rõ ràng người bỏ sức giúp đỡ là anh ấy, thế mà cô lại nhận được chậu cây.

Nghĩ như vậy, hai vành tai cô phiếm hồng, giơ chậu cây ra trước mặt: “Chậu xương rồng này…”

“Tặng em rồi thì cứ cầm lấy.”

Không xa phía trước là cửa tiệm tên “Dưỡng”, mắt thấy anh bước chân muốn quay lại tiệm, Tần Hàm liền sốt ruột, mà lại không biết xưng hô thế nào.

Cô chợt nhớ đến những bức tranh minh họa trong sách lịch sử, vội bật thốt lên: “Kiếm!”

Chàng trai dừng bước, điệu cười có chút sâu xa khó đoán tâm tình: “Tôi? Đê tiện?”

* Kiếm /jiàn/ và Tiện (đê tiện) /jiàn/ đồng âm

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play