Chương 2: Cái ô
Chàng trai ấy cực kì sexy
“Cần tôi tắt giúp không?”
Tần Hàm giật mình xấu hổ, ngập ngừng hé môi, còn chưa kịp nói thì đã thấy anh chàng cầm lấy điện thoại.
Anh thoát khỏi phim và đưa trả điện thoại cho cô.
Những âm thanh mơ hồ trong phim đã dừng lại, Tần Hàm còn đang lúng túng lắm, chỉ cầm lấy góc điện thoại di động rồi lí nhí “Cảm ơn.”
Tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Anh ta nhướng lông mày lên một chút, rõ ràng là không quá hài lòng với lời cảm ơn này.
Mặt Tần Hàm vẫn nóng rực, cô có chút e ngại anh chàng này sẽ nhiệt tình mời cô vào bên trong để trú mưa.
Vừa trải qua chuyện như vậy, cô thật sự không có dũng khí ở chung một không gian với anh chàng bình tĩnh này.
Trong tâm lý trốn tránh, Tần Hàm xoay người quay lưng về phía cửa sổ.
Khi cô xoay lưng, mắt liếc thấy chàng trai phía trong cửa sổ đang rũ mi mắt xuống.
Anh ta có vẻ cũng không định nói chuyện với Tần Hàm nữa.
Tần Hàm không còn dựa vào bệ cửa sổ, cứng ngắc đứng dưới mái hiên nhìn những hạt mưa rơi, trong lòng không khỏi nghĩ:
Hình như anh ta chưa thấy những hành động ngớ ngẩn của cô, cũng như chưa nghe thấy tiếng lợn kêu ụt ịt của cô thì phải?
Hừm, có lẽ việc mở cửa sổ là do vô tình thôi nhỉ?
Nếu như chưa nghe hay nhìn thấy gì.
Vậy thì không có gì phải xấu hổ cả!
Nghĩ như vậy, Tần Hàm nghiêng đầu nhìn trộm anh chàng này.
Anh ấy rất cao, mắt cụp xuống, đang đeo một chiếc găng tay cao su màu đen.
Chiếc găng tay dùng một lần nhàu nát ôm lấy bàn tay mảnh mai và được kéo căng bởi các khớp xương, lớp cao su mềm khắc hoạ đường nét của đôi tay ấy.
Không biết tại sao, Tần Hàm đột nhiên cảm thấy xương cổ tay anh ta nhô lên lại mang theo một sự quyến rũ mê người của đàn ông.
Mưa to, bùn đất văng tung tóe, giày trắng của Tần Hàm lùi về phía sau một chút.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô bèn phá vỡ bầu không khí im lặng, nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: “Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng động lạ nào trước khi mở cửa sổ không?”
“Không.”
Ồ có vẻ không nghe thấy gì thật?
Gần như mọi sự ngượng ngùng tích tụ trong đầu đều tan biến, Tần Hàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc khi hơi thở này mới được nửa đường, Tần Hàm lại nhận thấy nụ cười giễu cợt xuất hiện trong mắt anh ta, lòng cô lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Không có âm thanh gì lạ cả.”
Người đàn ông đeo xong cả hai cái găng tay rồi và lại cầm chiếc máy giống như khẩu súng lục lên, giọng nói ẩn dưới khẩu kèm theo ý cười, “Cơ mà, hình như nghe thấy tiếng ai đó học tiếng lợn kêu.”
Tần Hàm: “!”
Anh ấy đã nghe thấy rồi!
Sự xấu hổ lại quay về rồi, tình cờ thấy một chiếc taxi có chữ “Còn chỗ” xuất hiện ở góc phố, cô không dám suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự xấu hổ này.
Tần Hàm giơ tay ra vẫy taxi.
Cô gần như nhảy dựng cả lên khi vẫy tay, không hiểu anh chàng phía sau bị chạm phải dây thần kinh cười nào, mà cô lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh ta lẫn trong tiếng mưa.
Xe taxi dừng cách Tần Hàm vài bước chân, cô đang định lao vào trong mưa, thì sau lưng truyền đến một tiếng gọi nhỏ: “Này.”
Tần Hàm nhìn lại, một chiếc ô đen bay ra ngoài cửa sổ, cô bắt lấy theo phản xạ có điều kiện.
Tần Hàm sững sờ, vừa ngẩng đầu lên định cảm ơn lần nữa thì cửa sổ đã bị bàn tay đeo găng đen của anh ta đóng chặt.
Khung cửa sổ bằng gỗ phát ra âm thanh cũ kỹ, “Này–“, lại bị tiếng mưa lấn át.
Khi Tần Hàm đến thư viện, mưa vẫn còn nặng hạt, như muốn làm ngập úng cả thành phố, một cảnh sát giao thông mặc áo mưa đang đứng ở ngã tư để phân luồng, điều tiết dòng xe ùn tắc.
Hồ Khả Viện và Từ Duy Nhiên từ trong ô cửa kính của quán trà sữa cạnh thư viện vẫy tay với cô.
Tần Hàm bây giờ rất không thoải mái khi nói chuyện với người khác qua khung cửa sổ, liền nhanh chóng xuống xe taxi, cũng không quên cầm chiếc ô đen.
Cô chạy về phía thư viện, nhưng Từ Duy Nhiên đột nhiên cầm ô chạy ra, che gần hết ô về phía Tần Hàm, có chút sốt sắng hỏi: “Tần Hàm Tần Hàm, cậu muốn uống trà sữa gì?”
Tần Hàm và Từ Duy Nhiên không thân, cô chỉ cúi đầu chạy, thản nhiên trả lời cậu ta: “Không uống đâu, cậu đợi tôi lâu như vậy rồi, vào thư viện thôi.”
Thư viện thành phố ngay tầng trên của quán trà sữa, nhưng đồ uống không được phép đem vào thư viện.
Tần Hàm và Từ Duy Nhiên chạy lên thư viện, Hồ Khả Viện bình tĩnh liếc nhìn bờ vai ướt đẫm của Từ Duy Nhiên, sau đó khoác tay chào Tần Hàm, cười hỏi: “Sao mà xuống nhầm trạm xe buýt?”
“Mải nhìn điện thoại quá, để bọn mày chờ lâu rồi.”
Hồ Khả Viện chú ý đến chiếc ô trong tay Tần Hàm, giúp cô gạt mái tóc ẩm sang một bên: “Mày có mang ô mà? Sao không mở ra dùng? Tóc ướt hết rồi.”
Tình bạn của Tần Hàm và Hồ Khả Viện luôn tốt trong suốt ba năm cấp ba, gần như họ đã kể cho nhau nghe về mọi chuyện, cô thở dài, “Đừng nhắc đến nữa, hôm nay tao xấu hổ lắm.”
Ba người đi vào thư viện, Tần Hàm sợ làm phiền người khác nên thấp giọng kể lại chuyện đã gặp phải ở đường Dao Nam Tà, tiện thể tức giận phàn nàn về bộ phim trong group chat.
Lỗ tai Tần Hàm có chút đỏ lên, nói nhỏ với Hồ Khả Viện: “Đừng xem, mất dại lắm.”
Trong thư viện có những hàng giá sách màu gỗ nhạt, những cuốn sách được xếp ngay ngắn toả ra mùi mực in.
Hồ Khả Viện đột nhiên hỏi: “Người đàn ông đó có đẹp trai không?”
“Ai cơ?”
“Người hôm nay mày vừa gặp ấy, đẹp trai không?”
Loại câu hỏi này, Tần Hàm bị hỏi suốt.
Dường như đi đến đâu, rồi gặp được ai, Hồ Khả Viện cũng sẽ hỏi cô câu này: Đẹp trai không? Có gặp được anh đẹp trai nào không? Đẹp trai lắm không?
“Khá đẹp trai.”
Mặc dù cô chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của anh ấy.
Sau khi Tần Hàm nói xong, Hồ Khả Viện cũng không cười nói chuyện với cô như mọi khi, mà hơi cao giọng nói: “Mày sẽ không yêu từ cái nhìn đầu tiên nữa chứ?”
Tần Hàm sửng sốt, bước chậm lại.
Từ Duy Nhiên nãy giờ vẫn luôn đi sau hai người họ, cũng nghiêng người hỏi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên gì cơ?”
Hồ Khả Viện lộ ra vẻ thân thiết quen thuộc đối với Tần Hàm, cười nói: “Tần Hàm trúng tiếng sét với một anh chàng, yêu thầm cũng nhiều năm rồi, đúng không, Tần Hàm?”
Tần Hàm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe thấy Hồ Khả Viện nói: “Lần này chắc cô ấy lại trúng chiêu tiếp rồi.”
Thư viện rất yên tĩnh, khu sách lịch sử chỗ ba người đang đứng cũng không có ai, vài bàn đọc sách trống không, chỉ có tiếng mưa táp vào cửa kính.
Tần Hàm đột nhiên có chút cáu kỉnh.
Từ Duy Nhiên hơi kinh ngạc, cũng không biết mình kinh ngạc cái gì.
Hồ Khả Viện vẫn đang tiếp tục, trên mặt nở một nụ cười, lại hỏi câu quen thuộc: “Tần Hàm, mày nói tao nghe, anh chàng hôm nay đẹp trai, hay anh hồi trước đẹp trai hơn?
Họ cũng hay buôn về chủ đề riêng tư này.
Nhưng không phải nói trước mặt người lạ thế này chứ.
Không cần biết cô ấy có đang nói về tình yêu sét đánh hay không, cũng không cần phải dùng cái giọng điệu “cô ấy không phải đang yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà đang bước trên con đường tình yêu sét đánh”* để nói chuyện chứ.
* “她不是在一见钟情,就是在一见钟情的路上” câu này theo mình hiểu, ý là HKV dè bỉu TH suốt ngày trúng tiếng sét, dễ crush người khác quá, mọi người cho ý kiến ha.
Dường như bí mật nho nhỏ giữa bạn thân bỗng chốc bị phơi bày dưới ánh sáng khiến người ta bức bối khó chịu ghê.
Tần Hàm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của Hồ Khả Viện trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Tao qua đó đọc sách lịch sử.”
Nói xong, Tần Hàm không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía giá sách lịch sử.
Nhưng mà vẫn nghe thấy Hồ Khả Viện cười nói với Từ Duy Nhiên: “Hết cách với Tần Hàm rồi, rõ ràng đến để đọc tiểu thuyết, mà giờ lại thành đi học bài, đi thôi đi thôi, chúng ta qua kia đọc truyện tranh.”
Đứng trước một hàng sách lịch sử, Tần Hàm nghiêng đầu nhìn thấy Hồ Khả Viện đang đi bên cạnh Từ Duy Nhiên.
Ở một góc mà Từ Duy Nhiên không thể nhìn thấy, Hồ Khả Viện cẩn thận làm phẳng một nếp gấp nhỏ trên gấu váy của cô ấy, rồi lại giơ tay chỉnh lại phần tóc mái.
Hôm nay Hồ Khả Viện còn thoa cả son bóng.
Năm lớp 12, hai người suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí có giáo viên còn nói rằng Tần Hàm với Hồ Khả Viện như chị em sinh đôi vậy.
Bắt đầu từ khi nào mà có những thứ khác xen vào giữa tình bạn của họ?
Những cuốn sách trước mặt dường như đã lâu không có ai đọc, dưới ánh đèn của thư viện, có thể nhìn rõ một lớp bụi mỏng phủ ở trên.
Tần Hàm vốn dĩ đến để đọc tiểu thuyết, không có ý định đương lúc nghỉ ngơi sau kì thi đại học mà lại đọc sách lịch sử gì đâu, nhưng khu tiểu thuyết lại gần khu truyện tranh, giờ cô chả muốn nói chuyện với Hồ Khả Viện, đành miễn cưỡng chọn lấy một quyển lịch sử dày cộp.
Quyển sách rất nặng, Tần Hàm cầm ra khu ghế ngồi, tuỳ tiện giở ra xem.
Một cuốn sách lịch sử in hình minh họa đầy màu sắc, tờ giấy tráng có kết cấu rất đẹp trượt giữa các ngón tay của Tần Hàm, khi giở đến trang có hình ảnh bảo kiếm, Tần Hầm đột nhiên dừng lại.
Nền của bức tranh minh họa rất mờ, giống như tông màu của một bức tranh sơn dầu thời trung cổ, màu nâu pha với màu đồng trông hơi trầm.
Trong bức tranh có một thanh kiếm, tương phản rõ nét với phông nền, một phần của thanh kiếm lộ ra trong bao kiếm được chạm khắc sáng và sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tần Hàm chợt nhớ tới cảnh trước khi lên taxi:
Đường Dao Nam Tà cổ kính, không thấy gì mới mẻ dưới màn mưa, gạch ngói đều màu xám xịt.
Chỉ có tấm bảng trắng treo trong cửa hàng nơi cô trốn mưa là không có tì vết, viết một dòng chữ thể thảo thư đầy sắc sảo, và cũng không viết cửa hàng đó là làm cái gì, chỉ có độc một chữ “Dưỡng” mà thôi.
Người đàn ông đang đứng trong cửa sổ trên con phố Dao Nam Tà, giống như một thanh kiếm sắc bén được nhúng trên nền màu rám nắng.
Chiếc ô mà anh ném cho Tần Hàm đang ở trên bàn đọc sách trong thư viện, phần sơn mài trên tay cầm ô có chút bong tróc.
Tần Hàm nghĩ, xấu hổ thì xấu hổ, nhưng đợi khi nào tạnh mưa, cô vẫn nên quay lại đường Dao Nam Tà để trả lại ô cho anh.