Tiếng chuông điện thoại dai dẳng đến mức tôi phải giật mình ngẩng đầu lên.
“À, hay đây không phải điện thoại của Cha Yoo Won nhỉ?”
Nghĩ bụng phải tìm chủ nhân của nó, tôi vội vàng trượt ngón tay để nhận cuộc gọi.
“Alo…?”
—Là tôi đây.
Ơ… Giọng nói này… Chẳng lẽ là Kwon Tae Beom?
Đúng rồi, giọng nói gợi cảm đến mức có thể cảm nhận được qua ống nghe này chỉ có thể là Kwon Tae Beom. Vậy thì cái điện thoại này đúng là do Kwon Tae Beom để lại rồi sao?
“Tae Beom à…?”
Ọc oẹc.
Đúng lúc đó, tiếng bụng lại réo lên lần nữa và củ hành tây trong tay đập vào mắt tôi. Bỗng nhiên mọi thứ trở nên tủi thân và buồn bã. Tôi đói bụng, đau lưng, muốn ngủ, và hơn hết là tôi thật sự rất muốn ăn táo.
“Hức… Tae Beom à. Em đói quá rồi…”
Dù giọng tôi bỗng nhiên nghẹn ngào, Kwon Tae Beom vẫn bình thản hỏi tôi đang ở đâu. Sau vài câu hỏi, anh ta nắm được tình hình của tôi rồi nói sẽ đến trước cửa hàng của bà và cúp máy.
“Cái gì…? Bây giờ anh ta sẽ đến đây sao?”
Tôi đã quyết tâm phải giữ khoảng cách với tên ‘bệnh hoạn ám ảnh’ đó, nhưng khi đang xử lý củ hành tây cuối cùng, cơn đói cồn cào bỗng trỗi dậy, buộc tôi phải giơ tay đầu hàng.
Tôi rửa tay thật kỹ dưới vòi nước lạnh để loại bỏ mùi hành tây rồi tranh thủ lúc bà không để ý mà lẻn ra khỏi quán. Mới chỉ một lát sau khi cúp điện thoại, nhưng vừa bước ra khỏi quán, Kwon Tae Beom đã đứng sẵn trước cửa như đã chờ tôi từ lâu rồi.
“Táo…”
Và trong tay anh ta là một rổ táo đỏ mọng, thơm lừng mùi ngọt ngào. Tôi vô thức bị nó mê hoặc, đến khi lấy lại tinh thần thì đã ở trong xe của Kwon Tae Beom từ lúc nào không hay.
Trong thâm tâm, tôi biết mình không nên gần gũi với tên ‘bệnh hoạn ám ảnh’ đó, nhưng vì quá đói, tôi đã ngấu nghiến hai quả táo, nhai rõ ràng cả tiếng giòn tan. Đang điên cuồng ăn táo, tôi lại bừng tỉnh, và lần này tôi đang đứng trước một nhà hàng Trung Quốc.
‘Mình có bao giờ nói muốn ăn đồ Trung Quốc đâu nhỉ?’
Nhưng có vẻ tôi cũng thèm lắm thì phải, dù sao thì có thể lấp đầy bụng nên cũng chẳng sao cả.
Có lẽ đây là nơi Kwon Tae Beom thường xuyên lui tới, anh ta bước vào và ngồi xuống một bàn ở phía trong. Kwon Tae Beom lập tức gọi đủ thứ món. Chẳng bao lâu sau, những món ăn bóng bẩy và hấp dẫn đã được đặt lên bàn.
Đang say sưa ăn mì tương đen và súp chua ngọt, một mùi thơm béo ngậy, ngọt ngào xộc vào mũi tôi.
‘Cái mùi thơm này là gì nhỉ?’
Tôi phồng mũi, đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy món tôm chiên kem đang phô bày vẻ đẹp hấp dẫn ở bàn bên cạnh. Món ăn trông quá ngon miệng, tôi vô thức cứ liếc nhìn sang bàn bên đó. Có lẽ thấy không hài lòng, Kwon Tae Beom lên tiếng với giọng điệu cứng rắn.
“Sao. Em muốn gọi món đó nữa à?”
“…Em không có tiền đâu, Tae Beom à.”
“Cái gì?”
Tôi lau vết sốt tương đen dính trên miệng, trả lời với vẻ mặt buồn bã. Năm mươi nghìn đồng tôi nhét trong túi lần trước đã biến mất từ lâu rồi. Bà giục tôi tắm rửa nhanh nên tôi vội vàng tắm xong, nhưng sau đó thì không tìm thấy năm mươi nghìn đó đâu nữa.
Nghĩ lại thì, tôi không có một xu dính túi mà Kwon Tae Beom lại tự ý gọi cả súp chua ngọt, tôi thấy ghét anh ta kinh khủng. Tôi còn nghĩ không biết có phải sau quán bà, tôi lại phải bóc hành ở cái quán ăn Trung Quốc này nữa không.
Tôi ấn ấn đầu ngón tay đã nhăn nheo như tay bà cụ rồi ngước nhìn Kwon Tae Beom. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi. Đừng có nhìn chằm chằm vào bàn bên cạnh như con chó đáng thương thế.”
Muốn ăn thì có thể gọi sao? Không được. Lỡ đâu mình phải trả tiền thì sao… Với lại, tiền ăn những món đã gọi giờ cũng phải vay Kwon Tae Beom rồi, làm sao có thể gọi thêm tôm chiên kem được nữa. Nhưng trái với quyết tâm đó, ánh mắt tôi cứ tự động hướng về bàn bên cạnh.
Hôm nay những con tôm được phủ lớp kem trắng ngần và bóng bẩy lạ thường, thu hút mọi ánh nhìn. Mùi thơm béo ngậy, ngầy ngậy thoang thoảng bay đến, làm cho lỗ mũi tôi tự động phập phồng. Dù đang ăn mì tương đen, mắt tôi vẫn cứ dán vào món tôm chiên kem.
Ting dong—
Đó là lúc tôi vừa chấm miếng súp chua ngọt vào nước sốt ngọt lịm sau mì tương đen. Kwon Tae Beom đột nhiên vươn tay, nhấn vào cái nút tròn gắn bên cạnh bàn. Ngay lập tức, một nhân viên tiến lại và cúi đầu hỏi anh ta.
“Quý khách cần gì ạ?”
“Cho một suất tôm chiên kem cỡ lớn.”
“Ta… Tae Beom à? Này, đợi đã.”
Trước cử chỉ vội vàng của tôi, nhân viên lúng túng nhìn tôi và Kwon Tae Beom thay phiên nhau. Thấy tôi như vậy, Kwon Tae Beom, ngẩng đầu lên và nói lại với nhân viên.
“Cứ mang ra cho cậu ấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
“À, không, không phải đâu ạ!”
“Cứ ăn đi.”
Kwon Tae Beom nhíu mày vẻ khó chịu, tôi rụt người lại trước ánh mắt đó rồi thì thầm với nhân viên.
“Cái đó… không phải cỡ lớn ạ, làm ơn cho cháu cỡ nhỏ thôi. Cỡ lớn nhiều quá…”
Không phải là không ăn. Chết tiệt… Tự nhiên Kwon Tae Beom làm tôi càng thêm xấu hổ.
Tôi cắn chặt môi dưới, tránh ánh mắt của nhân viên, vội vàng cúi đầu xuống gầm bàn.
Trời đất… Xấu hổ chết mất…
Trên bàn đã chất đầy mì tương đen, súp chua ngọt và bánh bao chiên mà anh ta đã hào phóng gọi. Vì đã đến giờ ăn trưa, Kwon Tae Beom đã ăn rồi nên không đụng đến món nào, tất cả đều là phần của tôi.
Haizzz… Không biết giá sẽ bao nhiêu đây. Yêu cầu Kwon Tae Beom trả tiền khi anh ta còn chưa đụng tay vào món nào thì lương tâm tôi lại cắn rứt quá. Giá như không làm mất năm mươi nghìn đó…
Mà Kwon Tae Beom chắc có đủ tiền thế này chứ? Tôi dùng khăn giấy lau khóe miệng rồi nói với Kwon Tae Beom. Anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị.
“Dạ, anh Tae Beom à.”
“Sao nữa, lần này lại muốn ăn món khác à?”
Trước tiếng gọi của tôi, Kwon Tae Beom tắt hẳn màn hình máy tính bảng, khẽ nhếch khóe môi và nhìn tôi.
“Dạ không phải vậy. Tiền… anh có chứ ạ…?”
“Cái gì?”
“Nếu anh có tiền mặt, anh có thể cho em vay năm mươi… không, một trăm nghìn không ạ?”
Cuối cùng, tôi cúi đầu thật sâu trước Kwon Tae Beom, kèm theo lời ‘Làm ơn ạ’. Chắc anh ta không giả vờ không biết đâu nhỉ…? Tôi nhìn Kwon Tae Beom với vẻ mặt cứng đờ rồi cười gượng gạo. Thời gian trôi qua, khóe miệng tôi run rẩy, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười và chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Này, nhóc.”
Lần này, khuôn mặt đẹp trai của anh ta có vẻ không có tác dụng, nụ cười trên mặt Kwon Tae Beom đã khô héo. Tôi đang phân vân không biết có nên dùng ngón trỏ chọc vào má anh ta không thì Kwon Tae Beom hỏi với ánh mắt lạnh lẽo.
“Em nghĩ tôi là cái gì, hừ… Không, bây giờ em nghĩ tôi là người như thế nào?”
“Dạ? Thì…”
Tôi định trả lời ‘Đại ca xã hội đen?’ nhưng lại ngậm môi vào trong.
Điên mất. Suýt nữa thì làm thơ hai câu về ‘xã hội đen’ rồi. Nếu là ‘xã hội đen’ thì phải nói là ‘Yêu anh, ôm em thật chặt đi anh?’ sao?
Không, nhưng tại sao cứ toàn những lời thoại kiểu này cứ hiện lên trong đầu mình thế này? Cha Yoo Won! Rốt cuộc mày đã sống mà nghĩ cái quái gì vậy!
Tôi lau mồ hôi lạnh đọng trên trán, nhìn sắc mặt Kwon Tae Beom. Con dao đặt trước mặt anh ta hôm nay trông sắc bén hơn hẳn.
“Tôi hỏi em nghĩ tôi là cái gì?”
“…Dạ? Thì… tức là…”
“3 giây.”
“…Ơ…”
“2 giây.”
Không, quảng cáo còn cho 60 giây nữa là, có 3 giây thì ăn thua gì! Tôi bĩu môi, trợn mắt nhìn anh ta vì tủi thân, nhưng đương nhiên là Kwon Tae Beom không hề lay chuyển.
“Đẹp… đẹp trai ạ…”
“……”
“Giàu… giàu có nữa…”
“……”
“Cực kỳ ngầu ạ…”
Khuôn mặt anh ta vẫn ở ranh giới giữa giãn ra và nhăn nhó, tôi buột miệng nói ra lời mà mình đã do dự mãi.
“Đúng gu của em luôn ạ…”
Dứt lời, vẻ mặt nhăn nhó của Kwon Tae Beom lại tan biến. Tôi lén lau nước mắt, Kwon Tae Beom vươn tay ôm lấy mặt tôi. Hựt. Lần này tôi sợ rằng anh ta sẽ xé đôi mặt tôi ra mất, tôi nhắm chặt mắt lại.
“Ư ư?”
Đột nhiên một cảm giác mềm mại chạm vào môi, tôi mở mắt ra. Kwon Tae Beom đang chống cằm một bên tay và nhìn tôi với vẻ mặt thỏa mãn.
“Thật sự thì cái thứ này từ đâu chui ra vậy?”
Thót tim.
Không, chẳng lẽ anh ta đã nhận ra mình đến từ thế giới khác sao…?
Tôi nuốt nước bọt, nhìn Kwon Tae Beom với ánh mắt cầu xin anh ta tha mạng. Anh ta liền ấn nhẹ vào môi tôi.
“Cha Yoo Won, tôi nói điều này vì cảm thấy em đang nghĩ vớ vẩn đó…”
Ánh mắt Kwon Tae Beom lướt chậm rãi trên khuôn mặt tôi. Theo ánh mắt anh ta, mồ hôi lạnh tuôn ra dọc sống lưng, chân tôi cũng run lẩy bẩy. Tôi đang nuốt khan, chờ đợi lời anh ta nói thì một mùi thơm béo ngậy ập đến.
“Tôm chiên kem của quý khách đây ạ.”
“À…”
Tôi đảo mắt, ngước nhìn nhân viên đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt bối rối.
“Ta… Te Bưm…?”
Môi bị ấn nên phát âm bị ngọng. Má tôi nóng bừng vì giọng nói như trẻ con. Tôi chớp mắt lia lịa vì xấu hổ rồi quay mặt đi. Kwon Tae Beom bật cười khẩy rồi khẽ xoa môi dưới của tôi và rút tay về.
“Vậy thì, chúc quý khách ngon miệng.”
Nhân viên cố gắng tạo ra một khoảng trống, cẩn thận đặt món tôm chiên kem của tôi xuống rồi cúi chào và rời đi.
“Làm gì thế? Em muốn ăn mà.”
“À…”
Tôi vẫn còn cảm thấy hơi ấm nóng từ tay anh ta chạm vào. Tôi xoa xoa môi và cầm nĩa lên. Tôi xiên một con tôm lớn, chấm thật nhiều sốt rồi đưa vào miệng.