"Yoo Won à, dậy ngay cho bà coi!"
"Mẹ… cho con năm phút nữa thôi mà. Hôm qua con làm thêm về muộn lắm…"
"Trời đất quỷ thần ơi, cái thằng này còn chưa tỉnh rượu hả? Nói năng như mấy con ma đói ăn trộm gạo vậy đó!"
Chát—!
"Ai da!"
Lưng đau rát như bị bỏng, tôi bật dậy khỏi giường như cái lò xo bị nén lâu ngày. Dụi lưng xong, tôi ngẩng lên rồi chết sững. Ai vậy? Tôi đâu có quen người này… Tự dưng vào nhà người ta là sao chứ?
"Á á! Bà là ai vậy ạ?!"
"Trời đất! Cái thằng này… sợ ăn đòn nên giờ bày trò hả?"
Tôi định hỏi “Bà là ai? Sao lại ở đây?”, nhưng đôi môi tròn trịa của bà cụ đã làm tôi nuốt hết lời vào trong. Đôi tay to bè như cái chảo, chỉ cần tát nhẹ cũng đủ tiễn người ta sang thế giới bên kia.
"Thôi, tỉnh rồi thì đi rửa mặt lẹ đi. Hôm nay việc nhiều lắm đó. Nhanh nhanh lên!"
Chưa hiểu đầu đuôi gì, tôi chỉ chớp mắt liên tục. Bà cụ thở dài đánh thượt, tự đập vào ngực mấy cái như tức giận vì tôi quá ngu ngơ. Rồi không biết từ đâu, một cái xẻng to tướng lóe lên ngay trước mặt tôi.
Tỉnh liền!
"Dạ dạ! Cháu… cháu dậy rồi ạ!"
Trời ơi, cái xẻng đó mà bổ xuống thì chắc nằm viện hai tuần là ít. Tôi vội bật dậy, cắm đầu chạy thẳng vào phòng tắm.
"Yoo Won à! Nhớ kỳ cọ sạch sẽ nghe chưa!"
"Dạ dạ!"
Tôi luống cuống trả lời trong lúc đóng sập cửa lại, tay vặn khóa cửa thật chặt vì sợ bà xông thẳng vào trong. Chỉ đến khi khóa cửa xong, cơ thể mới được thả lỏng đôi chút.
“Phù… Bình tĩnh. Mình phải gọi cảnh sát. Đây là xâm nhập gia cư trái phép đúng không? Hay bắt cóc? Chuyện gì đang xảy ra vậy trời…”
Tôi lục tìm điện thoại trong đống quần áo vừa lột, nhưng tệ thật, hình như để quên trên giường rồi.
“Chết tiệt… Mà khoan, nhà tắm mình sao sạch vậy ta?”
Phòng tắm ở chỗ trọ trước giờ đầy những hình dán cầu vồng và cá heo do người thuê cũ dán lên. Còn bây giờ thì sao? Không một con cá, không một cầu vồng, chỉ có vài đốm mốc loang lổ trên tường.
“Chẳng lẽ… mình vẫn chưa tỉnh rượu sao?”
Tôi dụi mắt, lắc đầu để xua đi ảo giác.
“Thôi, rửa mặt cái đã.”
Tôi bật nước lạnh rồi tạt lên mặt mấy lần. Nước lạnh làm cho đầu óc tỉnh táo hơn. Làn da dưới tay cũng mịn màng lạ thường. Kỳ lạ hơn nữa, cảm giác như chỉ cần một bàn tay là che kín hết mặt.
“Quái thật. Sao tự nhiên mặt mình nhỏ vậy? Mà thôi, tỉnh rồi thì… ÁÁÁÁÁ!”
…Cái gì vậy trời?! Ai đây?!
Trong gương không phải là gương mặt tôi vẫn thấy mỗi ngày, mà là một cậu trai trông vừa trẻ vừa điển trai, lại còn rất dễ thương. Mặt không có lấy một nếp nhăn nữa chứ.
“Cái quái gì đang diễn ra vậy? Không lẽ... mình bị dính phim Beauty Inside hả?”
Tôi la lớn thì người trong gương cũng la lớn. Tôi cau mày thì cậu ấy cũng cau mày. Sau một hồi đấu mắt, tôi bèn… véo nhẹ má mình.
“…Không đau?”
Tôi tiếp tục véo, má vẫn mềm mềm, không thấy đau. Nghĩa là… đây là mơ rồi.
“Mà mà khoan, mơ gì kiểu này thì… đỉnh thật đấy chứ?”
Nhìn kỹ lại, tôi có cảm giác đang trúng số độc đắc. Gương mặt kia đúng kiểu idol K-pop, chỉ cần đi dạo ngang qua mấy công ty giải trí ở Cheongdam-dong là kiểu gì cũng có người dúi danh thiếp tận tay.
“Nếu đây là mơ, mình không được tỉnh đâu nha!”
Tôi sung sướng tới mức quên cả nước vẫn lạnh ngắt, tắm nhanh chưa từng thấy. Xong xuôi, tôi quấn khăn rồi mở tủ chọn lấy bộ đồ coi được nhất trong đám. Bôi thêm tí kem dưỡng da trên bàn, mặt tôi lập tức sáng bóng như idol vừa ra mắt.
‘Phải tranh thủ đi ra ngoài thôi!’
Giấc mơ quý giá hơn cả mộng thấy trúng số, tôi không muốn nó tan biến giữa chừng.
‘Nhưng mà… bà cụ đó đáng sợ thật đấy.’
Tôi thận trọng hé cửa, len lén bước ra, mắt liếc quanh tìm giày. Vớ lấy đôi sneakers đầu tiên thấy được, tôi mang vào rồi nắm lấy tay nắm cửa.
"Xong rồi—"
“Thằng trời đánh kia, định trốn đi đâu hả!”
“Á á! Bà… bà ơi!?”
Mà bà ơi… nói chuyện thôi chứ đừng cầm cái đó theo được không!
Tay tôi vừa xoay được nửa cái nắm cửa thì bà cụ đã đứng sừng sững phía sau, tay dứt khoát túm lấy gáy tôi.
Chát—!
"Người ta nói bận mà cháu không nghe à?! Cái thứ như con lươn này, lần sau mà còn trốn nữa thì coi như hôm nay là ngày giỗ đầu của cháu đó, nghe chưa?!"
“D- dạ vâng ạ!”
Tôi hoảng hồn cởi giày, răm rắp nghe lời. Bà cụ dúi vào tay tôi một đống đồ, tôi vừa ôm vừa nghĩ thầm:
‘Chết tiệt… phải tranh thủ trước khi tỉnh mơ mới được.’
Nơi bà đưa tôi đến là một tiệm ăn nhỏ xíu.
‘Thì ra đây là việc bận của bà ấy.’
Tiệm nhỏ nhưng đông nghịt khách, vừa mở cửa đã kín bàn.
“Yoo Won à, trứng cuộn bàn số 2 nha!”
“Dạaa!”
Tôi vừa xoa cánh tay đau nhừ vừa tất bật bưng bê. Đây là cái quái gì thế này? Khi tỉnh ra thì tôi thấy mình đang ở trong giấc mơ, rồi tỉnh tiếp thì lại đang bưng đồ cho khách.
“Haizz… với cái mặt đẹp trai này thì phải ra Gangnam chứ, ở đây kiếm ai được.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Chỗ nào cũng là những khuôn mặt không cân xứng, mắt lệch, mũi to, miệng như mỏ vịt.
“Không biết có vị khách đẹp trai nào tới không nhỉ…”
“Bà ơi! Tụi con tới rồi!”
Đúng lúc đó, cửa tiệm bật mở, một luồng sáng lấp lánh ùa vào. Mặc dù trời đã tối hẳn, sao cũng đã mọc, nhưng ánh sáng đó không phải tưởng tượng. Nó thực sự tỏa ra từ người kia.
"Bọn khốn đó lại tới nữa rồi hả, thiệt tình…!"
“Haha… bà ơi, con nói thật, chửi thề mà bà nói nghe cứ như thơ. Bởi vậy nên khẩu vị ở đâu cũng không bằng ở đây đó chớ!”
“Cha mày, ăn lẹ rồi về nhà lăn ra mà ngủ đi! Cái thứ trời đánh không chết. Hứ.”
Không phải từ tên nói lắp lắp phía trước mà là từ người đàn ông mặc vest đen đứng sau lưng người đó. Ánh mắt lạnh tanh, khí chất đè ép cả không gian xung quanh.
“Mời anh ngồi ạ! Đây, đây là quán ruột tụi em hay ghé.”
Người đàn ông mặt mày hầm hầm ấy vừa mở miệng thì giọng lại… the thé. Sự chênh lệch ấy làm tôi suýt nữa bật cười, phải bịt miệng lại mới nhịn được.
“Ừ, được rồi.”
Trời ơi… giọng nói gì mà nghe muốn rụng tim. Từ đầu đến chân anh ta tỏa ra thứ khí chất đắt tiền, đến mức chỉ cần bước qua đâu là thần thái cũng nhỏ giọt lại ở đó.
“Mời anh một ly.”
Haa… đến cả ngón tay cầm ly rượu cũng đẹp đến nao lòng.
Chính là người này.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt không rời nổi khỏi dáng người ấy. Đây rõ ràng là hình mẫu lý tưởng mà tôi đã mòn mỏi đi tìm.
Không đúng, không phải "gần giống" mà là đúng chuẩn gu luôn ấy chứ! Đây là giấc mơ của mình cơ mà, mơ mà không thấy hình mẫu lý tưởng thì mới là chuyện lạ.
Nhưng phải làm sao để cưa đổ anh ta bây giờ? Nhỡ đâu giấc mơ này lại thành giấc mơ bị bẽ mặt thì chết dở…
Không, nếu là gương mặt cũ thì không dám nói, chứ gương mặt hiện tại thì ổn, body cũng ổn, cộng thêm tính cách của tôi nữa. Khỏi chê luôn! …Chỉ có điều, tôi chẳng biết bắt chuyện sao cho trúng.
“Chậc… làm sao để tán trai ta?”
Tôi cắn nhẹ môi, ngồi vặt đầu giá đỗ như đang suy tính mưu kế lớn. Sau một hồi vò đầu bứt tai, tôi quyết định tách anh sexy-dynamite khỏi cái tên ngồi đối diện trước đã.
"Hừm… không có kế gì ngon ăn sao? À há, đây rồi."
Lục trong kho chứa đồ linh tinh, tôi tìm được một hộp thuốc đa năng. Và may mắn là trong đó có thuốc… táo bón.
“Xin lỗi anh nhé… Nhưng mà đây là giấc mơ của tôi, nên tôi sẽ tự quyết định thôi. Gấp lắm rồi.”
Tôi lắc nhẹ lọ thuốc rồi lẻn vào bếp.
“Sao lại vào đây nữa hả?”
“Dạ, cháu muốn nấu mì ăn khuya một chút thôi.”
“Ra ngồi đó đi. Bà nấu cho.”
Có lẽ vì cả ngày bắt tôi làm việc quá nhiều nên bà cụ hơi áy náy, đẩy tôi ra với giọng mềm hơn hẳn.
Thế thì hỏng mất…
Tôi siết chặt lọ thuốc trong túi quần rồi bất ngờ nắm lấy tay bà cụ.
“Bà ơi!”
“Ể…?”
“Bà vất vả suốt rồi còn gì. Thôi bà ra ngồi nghỉ đi ạ…”
Tôi vừa nói vừa cúi đầu, lòng đầy áy náy vì đang nói dối với người lớn tuổi. Nhưng bà cụ dường như cảm động trước sự quan tâm bất ngờ của tôi, chỉ khẽ tặc lưỡi rồi ra ngồi trước tivi và đắm chìm trong phim truyền hình phát lại.
Tôi tranh thủ bật bếp.
“Hành lá xắt nhỏ, đập thêm trứng, ớt cho thật cay…”
Tôi vừa lẩm bẩm vừa huýt sáo khe khẽ. Nồi mì sôi sùng sục, mùi thơm bốc lên nghi ngút. Qua lúc nãy rình bàn đối diện, tôi để ý anh chàng đẹp trai hình như không ăn cay được, còn cái tên ria mép rậm kia thì thích cay cực độ.
Tôi cười đầy âm mưu, rút lọ thuốc giấu trong túi ra rồi nhẹ nhàng rắc thuốc táo bón vào tô mì đang sôi…