“···Ngon quá!”
Cảm giác căng thẳng chỉ kéo dài trong giây lát rồi tan biến khi hương vị ngập tràn trong miệng. Tôi bất giác mỉm cười. Dù hơi nóng một chút, nhưng vị ngọt tươi của con tôm giòn dai quyện với lớp vỏ chiên giòn rụm cùng nước sốt thật hoàn hảo.
Khi tôi đang mải mê thưởng thức, Kwon Tae Beom ngồi đối diện khẽ nghiêng đầu và nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Không biết anh ta có định bỏ việc thật không, chiếc máy tính bảng từ nãy vẫn nằm im lìm, không màn hình. Tôi ngượng ngùng nuốt miếng trong miệng rồi lại chọc chiếc nĩa vào con tôm sốt kem và đưa về phía anh ta.
“Tae Beom à, anh ăn thử miếng này đi. Ngon lắm...”
“······.”
“Thật đó, ngon lắm mà…”
Tự mình ăn hoài thấy cũng kỳ, nên tôi cố rủ anh ta nếm thử. Đôi môi mím chặt kia khẽ hé mở, Tae Beom chỉ hơi nghiêng đầu rồi chờ đợi.
...Muốn tôi đút cho ăn sao?
Thật là... Tay không có, chân cũng không chắc? Tôi suýt bật cười với ý nghĩ đó, nhưng rồi nỗi lo lắng xen vào. Lỡ nóng quá, anh ta bị bỏng thì sao? Tôi thổi nhẹ lên con tôm đang bốc khói, để nguội bớt rồi đưa cho anh ta.
“Đây ạ.”
“...Ngon thật.”
Anh ta ăn rất tự nhiên rồi khẽ cười với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Không hiểu sao ăn mà chẳng dính chút xốt nào quanh miệng. Lẽ nào làm nam chính thì cái gì cũng hoàn hảo đến vậy sao? Ý nghĩ ấy bất giác lướt qua tâm trí tôi.
Mà nghĩ lại thì... không ngờ lại gặp nhau lần nữa. Nếu không vì cái đói quỷ quái kéo tới từ địa ngục ấy thì chúng tôi có lẽ chẳng gặp lại. Nhưng thôi, mới chỉ là lần thứ hai, mình vẫn còn thời gian để tránh xa anh ta.
Mới gặp hai lần thì tình cảm gì cho cam. Khoảng cách sẽ khiến mọi thứ nhạt đi. Chỉ cần không gặp lại nữa, tôi sẽ dần biến mất khỏi ký ức của anh ta. Tôi tự trấn an, nở một nụ cười nhẹ. Trước tiên phải tìm hiểu xem Cha Yoo Won là ai, và sau đó... trốn càng xa Kwon Tae Beom càng tốt.
Ừ, đúng rồi. Làm như vậy đi.
Tôi còn đang gật gù tự nhủ thì ánh mắt của Tae Beom bỗng chạm vào tôi.
“Cha Yoo Won, lại đây.”
Anh ta khẽ ngoắc tay gọi. Không hiểu lý do, tôi đành từ tốn ghé mặt lại gần, cố không làm anh ta mất hứng. Tae Beom bất ngờ đưa ngón cái lên lau đi vệt xốt còn dính nơi khóe môi tôi.
“À… em, em tự lau được mà…”
Chắc tôi vừa ăn mà chẳng biết gì, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi luống cuống định lùi ra thì đột nhiên ngón tay anh ta ấn nhẹ vào môi tôi. Tôi giật mình trừng mắt. Tae Beom cong môi cười rồi vỗ nhẹ ngón tay lên môi tôi.
“Thấy em cứ nghĩ ngợi lung tung nên tôi nói trước.”
“...Hả?”
Mỗi lần anh ta di chuyển ngón tay, môi tôi như bị bỏng lên. Tôi toan quay mặt đi thì anh ta bất ngờ siết nhẹ, giữ chặt lấy cằm tôi.
“Muộn rồi, Yoo Won à.”
Nói rồi, Kwon Tae Beom nở một nụ cười rạng rỡ đến mức làm tôi thấy rùng mình. Anh ta chắc chắn đã biết tôi sợ anh ta, biết tôi muốn chạy trốn.
“Kh… Hic.”
Tôi giật mình đến mức nấc lên. Cơ thể khẽ giật theo từng nhịp nấc, làm tôi lỡ cắn phải ngón tay anh ta đang chạm vào môi mình.
“Trời ạ…”
“Khụ… Xin, xin lỗi…”
“Miệng thì bé mà cứ đòi ăn thêm nữa.”
Kwon Tae Beom ấn nhẹ đầu lưỡi tôi bằng ngón tay, làm cho nước bọt dồn lại đầy miệng. Tôi khó khăn nuốt xuống, ngước mắt nhìn anh ta. Tae Beom vẫn nhìn tôi, ánh mắt như đang thưởng thức trò tiêu khiển thú vị.
“Ư… Hức…”
Cứ thế này tôi sắp nghẹt thở mất. Tôi vội vàng đưa hai tay bám lấy cổ tay anh ta để cầu cứu.
“A-Anh Tae Beom… E-Em… nghẹt thở rồi…”
Anh ta nhìn xuống tay tôi rồi chậm rãi rút ngón tay ra khỏi miệng tôi. Một sợi nước mỏng manh lấp lánh nối giữa tay anh ta và môi tôi.
Tôi lập tức túm lấy hộp khăn giấy in dòng chữ "Hong Baek Won" trên bàn rồi đưa cho anh ta. Tae Beom nhìn qua rồi rút từ trong áo khoác ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch tay dính nước bọt.
Tôi vội vàng cầm khăn giấy chấm quanh miệng như đang làm gì đó để giảm bớt xấu hổ.
“Đấy, hết nấc rồi.”
“Vâng… C-Cảm ơn anh.”
Thật ra thì chẳng cảm ơn chút nào. Nấc chỉ cần nín thở là hết, có cần thiết phải làm tới mức đó không chứ?
Kwon Tae Beom thực sự là một người đàn ông quá nguy hiểm. Tôi cần phải nghĩ cách thoát khỏi anh ta càng sớm càng tốt. Và trong suốt bữa ăn còn lại, ý nghĩ ấy không rời khỏi đầu tôi dù chỉ một giây.
***
“Có giấu hũ mật ong gì ở nhà à?”
“Dạ?”
“Chứ có gì đặc biệt đâu?”
Tae Beom thì thầm một câu gì đó như nói với chính mình nên tôi không nghe rõ. Tôi nhíu mày nhìn anh ta, và ngay sau đó bị gõ một cái rõ đau vào trán.
“Á!”
Chết tiệt… cái ông chú này! Tôi lườm Tae Beom sắc lẹm. Ừ thì đúng là chú thật, nhưng mà một người chú quyến rũ đến phát điên. Anh ta nắm vô lăng bằng một tay, dáng vẻ lái xe làm tim tôi lỡ nhịp.
“Muốn ăn thêm à?”
“Hở?”
“Nhìn tôi bằng ánh mắt dính nhớp như thế, tôi tưởng lần này tới lượt mình chứ.”
“Gì, gì cơ…!”
Tae Beom bật cười khẽ rồi dừng xe khi đèn đỏ. Khi anh ta quay đầu sang nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi lập tức đỏ bừng mặt.
“Mà này, Cha Yoo Won.”
“Dạ?”
“Ngày mai em có bận không?”
“Ngày mai ạ?”
Hỏi để làm gì? Chẳng lẽ tôi nói: “Vì chưa biết anh sẽ làm gì nên đang tính kế chạy trốn,” thì chắc khỏi về nhà luôn quá…
Tôi liếc nhìn cửa xe khóa chặt, đầu óc hoạt động hết công suất.
“Chắc… ở nhà thôi ạ.”
“Vậy mai tôi tới đón. Chuẩn bị sẵn đi.”
“Sao cơ…?”
Ngày mai lại nữa à? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như muốn hỏi rõ nguyên nhân, Tae Beom liếc sang rồi nói:
“Em bảo dù có đuổi cũng không đi còn gì.”
Tôi có bảo thế đâu! Chỉ là… tôi không nói là sẽ đi thôi mà. Lẽ nào… cái tên này thực sự thích tôi rồi?
Thấy Tae Beom bóp méo ký ức theo ý mình, tôi bắt đầu thấy nghiêm trọng thật. Như tôi đoán, tôi quá dễ thương, đáng yêu và hoàn hảo nên cuối cùng anh ta đã rơi vào lưới tình mất rồi.
Chả trách… cứ bất an mãi thế. Tôi thở dài thườn thượt rồi nói:
“Tae Beom à, em xin lỗi thật, nhưng ngày mai chắc em không đi được đâu ạ.”
“Tại sao?”
“Tại… em chưa tốt nghiệp cấp ba… em, em phải học…”
“Tại sao?”
Hả? Hỏi tại sao tôi học á? Tôi từng nghe người ta hỏi “sao không học?” chứ hỏi kiểu này thì lần đầu gặp thật.
“Tại vì… học thì mới vào được đại học tốt chứ ạ…?”
“Tại sao?”
Tôi biết cái này! Lúc làm thêm ở khu vui chơi trẻ em cũng bị đám nhóc dưới bảy tuổi chơi trò “Tại sao?” suốt.
“Thì mới có công việc tốt, rồi gặp được người tốt mà kết hôn.”
Tôi nhanh nhảu trả lời liên tiếp, không để anh ta hỏi thêm. Nhưng Tae Beom lại nhìn tôi như thể thật sự không hiểu.
“Tại sao?”
“Dạ…? Hỏi tại sao gì cơ…?”
“Em gặp rồi còn gì.”
“…Gặp rồi?”
Đừng nói là… ý anh ta là chính anh ta đó nhé?
Tôi đang ngập ngừng thì Tae Beom nhấn thêm một câu:
“Có tôi rồi, em còn lo gì nữa?”
Khỉ thật… tôi muốn mở cửa xe rồi nhảy ra chạy luôn cho rồi. Thật lòng, tôi muốn làm vậy đến phát khóc.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc xe vẫn lướt nhanh qua.
Từ bé tôi đã quen với sự cô đơn vì bố mẹ quá bận bịu. Tính cách lại rụt rè, bạn bè chẳng có mấy. Lớn lên rồi cũng chẳng khác là bao.
Có lẽ vì thế, tôi luôn mơ về một người sẽ yêu thương mình thật lòng. Và rồi chúng tôi sẽ sống bên nhau hạnh phúc, bình yên mãi mãi.
“Nhưng mà anh là đàn ông mà… em thì lại rất thích có con…”
Tôi biết mình thích con trai từ lâu lắm rồi, nên chuyện con cái chỉ là cái cớ. Dù rất thích trẻ con, tôi cũng hiểu cả tôi lẫn người tôi yêu đều không thể sinh con, vậy nên tôi từng nghĩ đến chuyện nhận con nuôi.
Tôi vừa lắc đầu, vừa cười gượng thì Tae Beom nhướng một bên mày.
“Yoo Won, em là omega mà, lo gì?”
“Hả?”
Omega…? Cái gì cơ?
“Omega… ơ, ý anh là omega-3…?”
Tôi chỉ biết có mỗi loại đó thôi mà. Còn nghĩa gì nữa à?
Tôi chớp mắt hỏi lại thì Tae Beom nhíu mày. Nhìn thấy vầng trán cau lại của anh ta, tôi bắt đầu thấy run.
“Sao em toàn nói mấy thứ lạ lùng vậy?”
Tae Beom nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt như đang phát hiện ra điều gì đó không bình thường.
“Đừng nói là…”
Gương mặt anh ta hơi nhăn lại, và trong đầu tôi lập tức bật lên tín hiệu cảnh báo.
Chết rồi. Nếu cứ thế này, anh ta sẽ nhận ra tôi không phải Cha Yoo Won thật mất. Có khi thế giới trong cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn khác với thế giới tôi từng biết…
Phải về nhà tra cứu ngay. Tôi cố cười gượng.
“Em đùa thôi mà, ha ha… đùa thôi…”
Tae Beom nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng đèn giao thông đã chuyển xanh nên anh ta buộc phải quay đầu lại.
Cuối cùng cũng về đến nhà. Tôi lập tức mở cửa xe và lao như bay về phía trước, trên đường còn quay đầu nhìn lại xem có bị bám theo không. Vừa vào tới nhà Cha Yoo Won, tôi vứt giày sang một bên rồi đóng chặt cửa phòng và khóa lại.
“L-Laptop…”
Thông tin quá thiếu thốn. Tôi bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách, từ bàn học cho đến dưới gối, chỉ mong tìm thấy thứ gì đó có thể kết nối mạng và tra cứu. Nhưng cái laptop vẫn không thấy đâu, lòng tôi càng lúc càng rối bời…