Trên đường phố liên tiếp có người ngã xuống, sau đó gào khóc rồi biến thành tang thi. Người thân bên cạnh họ hoảng loạn khóc lóc thét lên, vừa không dám lại gần, vừa không nỡ rời đi, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà lớn tiếng cầu cứu, đau đớn gào thét, từng tiếng như xé ruột xé gan.

Con đường vốn phồn hoa như thời thái bình trong chớp mắt bỗng biến trở lại cảnh tượng khi tận thế mới bắt đầu, người thân cận nhất bên cạnh có thể bất cứ lúc nào biến thành tang thi, từ đó âm dương cách biệt.

Đội phòng thủ thành bên cạnh lập tức chạy tới khống chế tang thi, dùng bao tải bóng tối bọc chúng lại. Đã có người hệ Mộc và hệ Ánh Sáng tiến lên thi triển thuật trị liệu, khống chế tiến trình biến hóa thành tang thi.

Bên trong đấu trường tạm thời yên tĩnh trở lại, đàn dơi đang lượn vòng trên không dần tụ lại thành một bầy lớn, cánh đập với cùng một nhịp độ, bắt đầu lao vút về phía tấm khiên bóng tối. Khói đen đặc cuộn lại thành mây đen khổng lồ, dữ dội đâm sầm vào tấm khiên.

Làn khói đen như những gợn sóng dập dờn lan ra, từng đợt từng đợt đánh mạnh vào tâm trí của đám khán giả đang ngẩng đầu phía dưới.

Khiên bóng tối vốn có thể hấp thụ mọi loại năng lượng khác, triệt tiêu sức mạnh hệ Ánh Sáng. Nhưng khi gặp phải đòn tấn công từ hệ Bóng Tối, dù có kháng tính nhất định, vẫn sẽ dần bị bào mòn. Tấm khiên mờ dần, bắt đầu run rẩy, bên dưới đấu trường, mọi người bắt đầu xôn xao.

Trong vọng tháp, Giang Dung Khiêm nói: “Vũ khí thông thường vô dụng. Không bắn được bằng súng tinh hạch sao?”

Trương Phàm đáp: “Không được, không với tới độ cao đó! Trừ khi dùng pháo tinh hạch! Nhưng pháo tinh hạch có uy lực quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến khán giả bên dưới!”

Giang Dung Khiêm có phần ảo nãoi: “Trước đó đã nói sẽ phát triển súng năng lượng tinh hạch gắn trên máy bay không người lái, nhưng vì kinh phí không theo kịp nên mới trì hoãn.”

Thẩm Lan lập tức lên tiếng: “Điều trực thăng qua, tôi đưa đạo trưởng và mọi người lên đánh.”

Giang Dung Khiêm dứt khoát bác bỏ: “Không được! Trực thăng quá mong manh. Đám dơi bóng tối kia sẽ tấn công máy bay, một khi bị cuốn vào động cơ, cả người lẫn máy sẽ tiêu tùng!”

Thẩm Lan bình tĩnh: “Chúng tôi đều mang khiên tinh hạch, chưa chắc đã nguy hiểm đến thế.”

Trán Giang Dung Khiêm lấm tấm mồ hôi: “Vẫn nên nghĩ cách an toàn hơn! Vẫn chưa liên lạc được bác sĩ Chu à? Còn Tần Thịnh?”

Thẩm Lan trầm mặc chốc lát: “Chưa. Họ còn đang liên lạc với thành chủ. Tần Thịnh đang xử lý đám tang thi. Mọi người cứ lo làm tốt việc của mình.”

Giang Dung Khiêm ấn mở màn hình máy tính bên cạnh, bật giao diện định vị. Đồng hồ đeo tay của Chu Vân có định vị trạm gốc, anh nhanh chóng xác định rõ vị trí của Chu Vân, ngay trung tâm đấu trường.

Anh thở dốc vì kinh ngạc: “Đây là chỗ nào vậy?” Trong sân đâu còn ai?

Thẩm Lan nhìn thoáng qua, bất ngờ lắc đầu ra hiệu im lặng: “Địch ta chưa rõ, lúc này chỉ có thể mỗi người làm tốt bổn phận.” Anh nhấn mạnh từng chữ “mỗi người”.

Giang Dung Khiêm chợt hiểu ra, lần này rõ ràng có không ít nội gián trà trộn vào trong thành, việc Chu Vân không nghe máy, có lẽ cũng là vì lý do đó.

Anh nhìn chằm chằm vào chấm đỏ kia, rồi cũng phản ứng lại, đó chẳng phải là cây Vọng Thiên sao?

====

Chu Vân đang đứng trên ngọn cây Vọng Thiên cao vút, nhìn xuống toàn bộ đấu trường và phố Trúc Chi bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại giận dữ không kìm được.

Điện thoại không ngừng rung, nhưng Chu Vân chỉ đứng yên. Anh biết đó là Thẩm Lan và mọi người, chiến đội Niết Bàn không thấy anh chắc hẳn đã hoảng.

Nhưng trong đội phòng thủ thành chắc chắn có kẻ địch trà trộn, lúc này anh không thể hồi đáp. Thẩm Lan đã từng trải qua sóng gió, trong hiểm cảnh vẫn giữ được bình tĩnh, chắc chắn có thể tổ chức giữ vững trật tự.

Thành Quy Khư mở cửa tuyển người từ bên ngoài, tất yếu sẽ có đủ loại người lẫn lộn, đến từ các căn cứ và thế lực khác nhau, chuyện kẻ địch trà trộn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bọn họ không phải không có chuẩn bị.

Các căn cứ lớn chẳng qua là muốn dò la thân phận thật của Đông Quân, hoặc nhắm đến công nghệ vũ khí tinh hạch và kỹ thuật kích phát dị năng. Khi anh công khai toàn bộ công trình nghiên cứu liên quan đến khả năng dung hợp dị năng, cấy ghép tinh hạch, kích phát dị năng để chia sẻ với mọi người, những kẻ có ý đồ xấu cũng dần thu lại hành vi điều tra, lần lượt rút lui.

Khi khiên tinh hạch và pháo tinh hạch mới công bố, cũng từng thu hút một đợt kẻ dò la trà trộn. Thẩm Lan đã bắt được một nhóm, nhưng vẫn không ngăn nổi dòng người nối tiếp. May mà ngay từ đầu, họ đã phân tán khâu sản xuất từng bộ phận vũ khí cho các căn cứ khác nhau, vừa kiềm chế nhau, vừa hỗ trợ nhau, cùng chia lợi nhuận, nên ở thành Quy Khư không thể tra được gì hữu dụng.

Những ai tìm không thấy xưởng vũ khí, nhà máy công nghiệp nặng ở thành Quy Khư, dần dần cũng bỏ cuộc rời đi.

Tuy vậy, đa số người dù dò la hay trà trộn đều không làm tổn hại người dân thường. Đây là ranh giới ngầm giữa các căn cứ, hầu hết đều cùng chung nguồn gốc, cũng đều vì mong sống tốt hơn, đều muốn căn cứ của mình ngày càng mạnh, có cơm ăn áo mặc, đứng vững giữa tận thế.

Thế nhưng đợt tấn công lần này, hoàn toàn có thể định tội là hành vi khủng bố, khiến người ta căm giận tột độ.

Lửa giận bốc cháy trong lòng, nhưng Chu Vân vẫn đứng yên bất động – anh đang đợi.

Trên cây Vọng Thiên được lắp nhiều cameras truyền hình trực tiếp, đồng thời phát sóng hình ảnh đấu trường lên mạng. Những người theo dõi cuộc thi từ các căn cứ đều chú ý đến biến cố này.

“Cái gì vậy?”

“Dã thú biến dị tấn công à?”

“Dơi bóng tối biến dị, tôi từng gặp trong hang động, bị cắn là biến thành tang thi ngay, đáng sợ lắm. Từ đó tôi không dám vào hang nữa, đầy sinh vật hệ bóng tối kỳ quái, nào là ếch bóng tối, rắn bóng tối, thứ nào cũng khó đối phó.”

“Nhìn không giống thú triều tự nhiên, như thể có người điều khiển vậy, ai lại có thể nuôi được cả đám dơi bóng tối thế kia?”

“Lũ dơi này hình như nghe theo lệnh ai đó.”

“Người duy nhất có thể điều khiển sinh vật hệ bóng tối là hắn, dị năng hệ Bóng Tối duy nhất, Tần Mộ.”

“Chẳng lẽ đây là cái bẫy của thành Quy Khư? Dụ toàn bộ dị năng giả mạnh mẽ đến đây rồi diệt sạch, từ đó xưng bá thiên hạ?”

“...Tàn độc đến thế sao?”

“Khoan đã, nhìn lên trời kìa! Có trực thăng đến!”

Chiếc trực thăng lơ lửng trên không trung, mọi người trong đấu trường đều ngẩng đầu nhìn. Đổng Khả Tâm biến sắc: “Không phải trực thăng của ta!”

Trên vọng tháp, Giang Dung Khiêm đã ra lệnh dứt khoát: “Pháo bắn tỉa ngắm thẳng trực thăng! Chuẩn bị khai hỏa!”

Chiếc trực thăng sang trọng màu bạc lượn vòng giữa không trung, bỗng vang lên giọng nói: “Kính gửi Thành chủ Đông Quân đáng kính, đây là Liên bang Tự do phương Bắc. Hôm nay chúng tôi đường đột thể hiện thành ý, là muốn mời ngài đến phương Bắc làm khách.”

“Một vạn con dơi bóng tối biến dị là kết quả ngày đêm dày công tích lũy, dùng kỹ thuật cấy ghép tinh hạch bóng tối thuần dưỡng mà thành. Lần này toàn bộ đều được điều động, dốc hết toàn lực, là để ngài thấy được thành ý và thực lực của chúng tôi.”

Vừa dứt lời, một làn sóng âm thanh lạ vang lên, toàn bộ dơi bóng tối đồng loạt vỗ cánh, há miệng lộ nanh nhọn, phun ra sương mù đen kịt như hàng vạn mũi tên bóng tối, xuyên thủng khiên bóng tối!

Tấm khiên chấn động, vỡ tan tức khắc! Hàng vạn con dơi tràn vào đấu trường!

Tiếng la hét vang dội! Đám đông bắt đầu hỗn loạn!

Giang Dung Khiêm giận dữ đập bàn, mắt đỏ bừng: “Khốn kiếp!”

Thẩm Lan trầm giọng: “Đừng nóng vội! Chúng chưa định tấn công ngay.” Vũ khí chỉ gây uy hiếp khi chưa dùng đến, một khi ra tay, sẽ là không chết không thôi. Đối phương rõ ràng có mục đích khác, cứ chờ chúng lên tiếng.

Quả nhiên bầy dơi tràn qua lớp khiên, nhưng chỉ lượn vòng phía trên đấu trường, chưa lao xuống cắn người. Tuy vậy, tiếng vỗ cánh rào rào, cùng hình ảnh dơi đen đặc giăng kín, vẫn khiến người ta rợn tóc gáy, áp lực đè nén tới mức khó thở.

Giọng nam từ trực thăng cười lớn đầy đắc ý: “Mọi người đừng hoảng, chúng tôi sẽ không tấn công ai. Chúng tôi chỉ muốn mời Thành chủ Đông Quân đến Liên bang phương Bắc bàn chuyện tương lai.”

“Chỉ cần Thành chủ đi cùng chúng tôi, một vạn con dơi bóng tối này sẽ lập tức rút lui, không làm hại bất kỳ ai, tất nhiên cũng không gây thương tổn đến bất kỳ người dân nào của thành Quy Khư.”

“Được biết Thành chủ Đông Quân nhân từ, thương xót chúng sinh, chắc chắn sẽ thấu hiểu thành ý của chúng tôi và vui lòng đồng ý. Cây Vọng Thiên quá cao, cao quá dễ lạnh, Thành chủ không nên đứng lâu.” Giọng điệu lễ độ, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng một bài văn bóng bẩy cho ngày hôm nay.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cây Vọng Thiên khổng lồ. Nhưng tán cây xanh rì, lá cành rợp bóng, không chút lay động.

“Chỉ cần ngài bước lên trực thăng, chúng tôi lập tức rút quân, không chậm trễ một khắc nào.” Giọng nói trong trực thăng vô cùng quả quyết.

“Tất nhiên, nếu có người chống cự, hoặc bỏ chạy, thì lại là chuyện khác. Dù sao dã thú cũng chỉ là dã thú, nếu mất kiểm soát mà lao xuống cắn người, thì chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.”

“Bây giờ, xin mời toàn bộ người trên sân khấu rút xuống dưới, nhường sân khấu lại cho Thành chủ đáng kính của chúng tôi.”

“Chúng tôi đếm tới mười. Trong vòng mười giây, người trên sân khấu phải rút hết, còn Thành chủ xin mời lên đài để tiện chúng tôi tiếp đón. Đương nhiên, xin đừng tùy tiện tìm ai đó giả làm Thành chủ, chúng tôi rất quen thuộc với Chu Vân, xin ngài hiểu rằng chúng tôi đã chuẩn bị cho ngày này nhiều năm rồi.”

“Xin đừng hành động liều lĩnh, đừng khiêu khích bầy dơi bóng tối của chúng tôi. Đặc biệt là các dị năng giả có khả năng độn thổ, ví dụ như Bộ trưởng Thẩm Lan, xin hãy giữ đúng bổn phận. Chúng tôi chỉ muốn gặp Thành chủ Đông Quân, tương lai vẫn sẽ hợp tác cùng thành Quy Khư, biết đâu sau này lại là đồng nghiệp thì sao.”

Trên sân khấu, Tất Phương vốn đang đứng cạnh Nhậm Đóa Đóa, thấp giọng chửi: “Nói nhảm nhiều thế, phản diện lắm lời là dễ chết lắm đấy.”

Nhậm Đóa Đóa: “…”

Tên phản diện trên trực thăng đã khoe khoang châm chọc đủ, cuối cùng cũng ngậm miệng, bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám…”

Đổng Khả Tâm nghiêm giọng ra lệnh cho những người trên sân khấu: “Tất cả lui xuống!”

Trên đấu trường ban đầu chỉ có trọng tài và hai tuyển thủ sắp đối chiến là Tất Phương và Nhậm Đóa Đóa, lúc này cũng đành phải nhảy xuống đài.

Việc đếm ngược vẫn đang tiếp tục, giọng nói chậm rãi mang theo vẻ đắc ý: “Rất tốt… xem ra Thành chủ Đông Quân của chúng ta khá dè dặt… Năm, bốn, ba…”

Tất cả mọi người trên đấu trường đều dán mắt nhìn về phía cây Vọng Thiên khổng lồ và trầm mặc ấy.

Tất Phương động động mũi: “Mùi gì vậy?”

“Thơm quá.”

Nhậm Đóa Đóa cũng hít hít mũi, mắt khẽ sáng lên: “Là bác sĩ Chu… sương mù bốc lên rồi.” Cô từng ngửi thấy mùi hương này, giống nhân sâm, lại lẫn chút hương sen thanh thoát.

Mùi hương mê hoặc lòng người ấy tan vào trong làn sương trắng sữa, từng luồng từng luồng cuộn lên như một lớp màn mỏng, lan tỏa khắp đấu trường.

Và phản ứng đầu tiên lại đến từ những con dơi biến dị lơ lửng trên không như một đám mây đen nặng nề. Dù khứu giác của chúng không mấy nhạy, nhưng mùi hương này lại có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại với tất cả dã thú biến dị.

Loại mùi này dường như bắt nguồn từ bản nguyên của tự nhiên, sâu thẳm và xa xôi, ẩn chứa một sức hấp dẫn kỳ bí khó diễn tả thành lời, đánh thức bản năng nguyên thủy trong lòng chúng: khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có mạnh, mới có thể sống sót. Chính sự hấp dẫn mãnh liệt ấy khiến chúng bất chấp tất cả mà truy đuổi nơi phát ra nó.

Bầy dơi biến dị lơ lửng giữa không trung bị mùi hương cuốn hút sâu sắc, đồng loạt vỗ cánh, cả cụm mây như bị một sức mạnh vô hình kéo theo, lao thẳng về tán lá rậm rạp của cây khổng lồ kia.

Cả cây Vọng Thiên phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cành lá rậm rạp vươn ra, dường như cũng đang tắm mình trong làn sương tràn đầy sức sống, hương thơm và ánh sáng theo lớp sương lan rộng không ngừng. Những ai trên đấu trường hít thở làn sương ấy đều cảm thấy lòng ngực nhẹ nhõm, không thể ngăn nổi cảm giác khát khao sức mạnh nguyên thủy trong sâu thẳm tâm hồn.

Lớp sương mỏng như những đợt sóng lan ra ngoài đấu trường, bao phủ lấy những người vừa bị virus xác sống làm biến dị, còn đang nằm dưới đất đau đớn vật vã. Những tia sáng li ti rơi vào da thịt, mũi miệng của họ cùng với làn sương. Họ ngừng giãy giụa, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, sắc da từ từ mất đi màu xám xanh, đôi mắt cũng dường như lấy lại được thần trí.

Trang bị camera trí tuệ toàn cảnh gắn trên cây Vọng Thiên nhạy bén cảm nhận được luồng dị năng mạnh mẽ ấy, nhanh chóng xoay ống kính, bắt được hình ảnh người đang thi triển dị năng.

Vị Thành chủ Đông Quân xưa nay chưa từng lộ diện trước công chúng đang đứng trên ngọn cây, toàn thân toả ra ánh sáng trắng sữa dịu nhẹ, ánh sáng tỏa ra theo làn sương mù, ánh nắng xuyên qua sương mỏng khúc xạ tạo thành một vòng cầu vồng bảy sắc rực rỡ treo trên tán cây, tựa như thần tích.

Trong ánh sáng cầu vồng và làn sương mù, Đông Quân mang dáng vẻ trẻ trung hơn hẳn tưởng tượng của mọi người, anh tuấn hiên ngang. Gò má anh như bị lửa giận thiêu đốt, ánh lên sắc đỏ từ trong ra ngoài, lan tới đuôi mắt, ánh mắt rực sáng, môi mím chặt, ngực phập phồng, rõ ràng đang vô cùng phẫn nộ.

Anh đứng trên cành cây thon dài, dáng người bất động, thần sắc lạnh lùng như sương giá, chiếc sơ mi mỏng rộng thùng thình bị gió lớn vù vù cuốn bay, cả người toát ra khí thế nghiêm nghị không ai dám xâm phạm, như một vị thần giận dữ đứng trên đỉnh ngai vàng.

Vị thần bị xâm phạm lãnh địa ấy đưa tay vung xuống, không nói một lời, nhưng mang theo sức mạnh quyết tuyệt không thể làm ngơ.

Hàng vạn dây leo dưới sự ghi hình toàn diện của camera trí tuệ toàn cảnh bỗng như xúc tu giận dữ bùng lên, cuộn thẳng vào bầy dơi đang lao tới trong tán cây rậm rạp!

Từ ống kính nhìn lại, những con dơi biến dị mang vuốt và răng nanh đáng sợ ấy, tựa như bướm lao vào lửa, tự chui vào lưới, đâm vào tấm lưới xanh từ dây leo mở ra. Ngay lập tức lưới siết chặt, tầng tầng lớp lớp quấn lấy, bóp nghẹt, giữa những tia điện lam nhấp nháy, đôi cánh rộng và vuốt bị vặn gãy từng đoạn, tinh hạch năng lượng hắc ám vỡ nát ngay tại chỗ!

Camera phát trực tiếp trung thực ghi lại cảnh tượng ấy, truyền tải nguyên vẹn lên mạng.

 

---

Tác giả nhắn lại:

Quyển thứ nhất của truyện là giai đoạn hai nhân vật chính quen biết nhau, cùng đơn độc chống chọi trên đảo giữa trời. Quyển thứ hai là giai đoạn tập hợp lực lượng, thu hút bạn đồng hành. Quyển thứ ba có ba tuyến cốt truyện chính (cũng là xuyên suốt toàn văn):

Tuyến thứ nhất là tuyến sự nghiệp: Thành Quy Khư được thành lập → chiêu mộ, thu nhận người thường, phổ cập phúc lợi cho nhóm người yếu thế → công bố thử nghiệm kết hợp dị năng với giấy test→ công bố phương án kích phát tinh hạch để trị liệu → dùng các thành quả nghiên cứu khoa học như nhện núi lửa, thỏ núi lửa làm cơ sở để thu hút ngày càng nhiều nhân tài → liên kết với các căn cứ thân thiện như Tam Sở, Tây Ninh, Tĩnh Nam, Lâm Đông → không ngừng mở rộng lực lượng đồng minh → công bố vũ khí tinh hạch nhằm bảo vệ thành quả → tổ chức du lich tận thế và đại hội thi đấu dị năng, thành lập trường học để tiếp tục thu hút nhân tài nghiên cứu khoa học và dị năng cường giả, giành lấy quyền phát ngôn chính trị và quân sự → công bố ấn phù ràng buộc tinh thần lực với tinh hạch để bảo vệ người có dị năng → đánh bại nhiều thế lực phản diện mưu đồ chiếm đoạt thành quả, mở rộng lực lượng hoà bình, giành lấy một thế giới tốt đẹp hơn, hướng tới tương lai tốt đẹp hơn cho nhân loại. Ý nghĩa chính là: ánh sáng không ngừng lan toả, bóng tối mới có thể dần bị xua tan (nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất).

Tuyến thứ hai là tuyến tình cảm: Quan Viễn Phong dứt khoát rời Trung Châu quay về, lựa chọn cùng Chu Vân xây dựng thành phố trong mơ của mình → tình cảm giữa hai người được làm rõ → cả hai cùng phiêu bạt, thấu hiểu và yêu thương nhau, tình cảm ngày một sâu sắc → chia tay Chu Vân tại căn cứ Tam Sở → tiếp tục cùng nhau làm việc, sống chung mỗi ngày, ấm áp bên nhau, chuẩn bị cho một hôn lễ hạnh phúc. Tuyến này nhằm làm đối chiếu với kiếp trước đầy bi thương, những điều hạnh phúc nhỏ nhặt trong đời thường (như cùng nhau ăn một tô bún ốc trên phố) lại là điều mà kiếp trước khao khát cũng không có được.

Tuyến thứ ba là tuyến thu hồi cốt truyện kiếp trước: từ khi Diệp Duật Khanh thất bại đến khi Diệp Thời Khanh xuất hiện, nhà họ Diệp bị diệt, viện nghiên cứu dị năng bị phá huỷ, đồng thời thu hồi tuyến cốt truyện của nhà họ Cung, tuyến thầy trò, tập trung vào việc Chu Vân và Quan Viễn Phong đã làm những gì – giống như hiệu ứng cánh bướm – từng việc từng việc nghịch chuyển lại bi kịch kiếp trước. Ngoài ra còn cố gắng để phần lớn các nhân vật đều có cái kết hợp lý, tránh để độc giả thấy hụt hẫng ở đoạn kết.

Toàn bộ cốt truyện của quyển ba đều xoay quanh ba tuyến này. Cuối năm bận rộn, sợ viết sẽ xảy ra lỗi, có thể tiến độ sẽ chậm lại một chút, tôi sẽ cố gắng hết sức, mọi người kiên nhẫn chờ thêm vài ngày nhé.

___

🐟: Nói chung là tuyến sự nghiệp là chủ yếu, tiếp theo là tuyến tình cảm và cuối cùng là tuyến nhân quả =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play