Quan Viễn Phong nhanh chóng rời khỏi Quy Khư, trước khi đi còn cẩn thận căn dặn Đổng Khả Tâm và Giang Dung Khiêm ở lại trấn thủ, làm tốt công tác phòng bị.
Chu Vân thì vẫn kiên trì đến xem thi đấu mỗi ngày, nhưng theo yêu cầu của Quan Viễn Phong trước lúc lên đường, mỗi lần ra ngoài đều bí mật đi xe, không còn đạp xe như trước nữa. Mỗi ngày anh đều mang theo Sao Chổi bên người.
Nhậm Đóa Đóa dễ dàng lọt vào vòng chung kết, gặp lại Tất Phương ở trận cuối.
Trong khi đó, cuộc thi của nhóm người trưởng thành rõ ràng kịch liệt hơn hẳn, đến lúc này Chu Vân mới phát hiện các căn cứ lớn cũng đã có không ít dị năng giả đạt cấp 4.
Xem ra trong hoàn cảnh sinh tồn nghiệt ngã này, dị năng giả vẫn có sự tiến bộ vượt bậc.
Điều đó đã mang lại cho Chu Vân nhiều cảm hứng. Đây là kinh nghiệm quý báu mà kiếp trước anh chưa từng có. Kiếp trước anh luôn nghiên cứu trong Ám Cốc, người dị năng mà anh từng gặp hầu hết đều là những người tình nguyện tham gia thí nghiệm, đa phần là những người đã bị thương nặng hoặc mắc bệnh nan y không thể cứu chữa, vì người thân nên mới chọn thử nghiệm.
Đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy những người dị năng tràn đầy sức sống và sức chiến đấu như vậy.
Con người cũng đang nỗ lực tiến hóa để thích nghi với môi trường tự nhiên.
Ngày thi chung kết là một buổi sáng đầy nắng rực rỡ, Chu Vân từ sớm đã tới phòng riêng, chuẩn bị xem trận đấu hấp dẫn nhất.
Điện thoại rung lên một cái, Chu Vân mở ra thì thấy Tần Thịnh gửi cho anh tấm ảnh một nồi lớn bún ốc nóng hổi, lớp dầu đỏ đậm đà nổi trên mặt nước dùng thơm lừng, có măng chua xé sợi, cả bún xào và thịt bò thái lát ánh dầu trôi nổi phía trên.
Chỉ nhìn hình thôi cũng dường như ngửi được mùi chua cay hấp dẫn.
Tần Thịnh miêu tả một cách ngon lành: “Ốc nước ngọt biến dị vớt từ dòng chính của sông đó, tôi tận mắt thấy chủ tiệm nuôi trong bể nước khổng lồ, ông chủ nấu bún ốc mấy chục năm rồi.”
“Giờ ốc nước ngọt biến dị vị càng thêm tươi ngon, nhiều thịt, nấu cùng xương ống cho ra nước dùng đậm đà, măng là loại măng chua được lên men từ măng trúc long nam của bọn mình, hương vị chuẩn không cần chỉnh. Ăn xong toát cả mồ hôi, cả người phê đét.”
“Còn có cả cuộn da đậu chiên giòn!! Chiên đến thơm lừng luôn! Mà lạc với đậu nành cũng đều là đồ chiên mới.”
“Thế nào? Muốn ăn bún ốc luộc hay bún ốc xào? Tôi cho thêm cuộn giòn và đồ phụ. Nếu không muốn ăn bún ốc thì bên cạnh có tiệm hủ tiếu xào bò, bò mềm tươi, xào lửa lớn cực chuẩn! Tiệm đó còn có ruột heo nồi khô, ếch sắt, cháo thập cẩm tôm cua nồi đất, xíu mại hấp, có thể gọi chung mang qua.”
Chu Vân cười: “Cảm ơn, được cậu công nhận chắc chắn ngon. Bữa sáng ăn đơn giản thôi, cho tôi phần hủ tiếu xào, dễ mang theo.” Anh cầm điện thoại chụp lại gửi cho Quan Viễn Phong.
Nhưng Quan Viễn Phong đã hai ngày không hồi âm, sau khi bay đến Lâm Đông chỉ gọi điện ngắn gọn, nói là phải ra biển, trên biển đã bắt đầu có tuyết rơi, tín hiệu kém, có thể sẽ không liên lạc được.
Anh liếc nhìn khung trò chuyện vẫn im lìm, mở laptop, bật bài luận lên, đồng thời nhìn ra ngoài sân, nơi người dẫn chương trình đang hăng hái giới thiệu về vòng chung kết hôm nay.
Hôm nay là chung kết đơn và đồng đội của hai nội dung điều khiển dị năng và giao chiến bằng dị năng, chia làm nhóm thiếu niên và nhóm người lớn. Để dồn sức hút về cuối, trước tiên là thi xong phần điều khiển dị năng, sau đó mới đến phần giao chiến. Thiếu niên thi trước, phần gay cấn nhất là nhóm người lớn thi đơn và đồng đội được xếp vào cuối cùng.
Mục điều khiển dị năng chia làm tám hệ: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, quang, lôi. Mỗi hệ chọn ra hai người vào chung kết, quy trình thi cũng đơn giản, dùng đạo cụ do ban tổ chức cung cấp để hoàn thành mục tiêu trong thời gian quy định.
Chu Vân vừa uống cà phê sữa vừa xem trận đấu trên sân, cô bé hệ kim đang biểu diễn kỹ năng điều khiển kim loại, đan thành một nút thắt đồng tâm.
Dưới sân vang lên tiếng vỗ tay và hò reo, trong âm thanh náo nhiệt quen thuộc ấy, Chu Vân gõ một dòng vào cửa sổ văn bản: “Năng lượng tinh hạch cũng có thể làm nguồn cung cấp cho bộ xương ngoài, tạo nên vũ khí dạng giáp xương ngoài mới, chính là cái gọi là ‘giáp cơ giới’. Kỷ nguyên cơ giáp sắp đến.”
Tần Thịnh đứng trước tiệm bún ốc, vừa đợi ông chủ xào bún vừa nói với Hoa Nhu: “Mùi thì nặng thật, nhưng ăn vào thơm phức, nếu không quen thì ăn hủ tiếu xào bò ở tiệm bên cạnh đi.”
Hoa Nhu nói: “Vẫn nên mau mang về xem Đóa Đóa thi đấu thôi.”
Tần Thịnh đáp: “Không gấp, còn tám hệ điều khiển dị năng, thi xong thiếu niên và người lớn chắc cũng gần trưa.”
Lời vừa dứt, chợt có một người đàn ông đang ăn bún trong tiệm bỗng “á” lên một tiếng, lăn ra đất, r*n rỉ đau đớn. Những thực khách xung quanh và ông chủ tiệm đều giật mình hoảng hốt, có người chạy ra ngoài, ông chủ đặt vội chảo xào xuống, bước đến bên người bệnh mà không dám chạm vào, lúng túng nói: “Nguyên liệu đều tươi mà... gọi cấp cứu 120 nhé?”
Giữa cảnh hỗn loạn, có thứ gì đó đen ngòm bỗng vụt ra từ cửa tiệm, như tia chớp đen lao vút đi, thoáng cái đã biến mất.
Tần Thịnh và Hoa Nhu giật bắn người, Hoa Nhu nói: “Ngộ độc thực phẩm sao?”
Tần Thịnh nhìn sắc mặt người kia tái xanh, dữ tợn, nghiêm giọng đẩy cô ra sau, hét lớn: “Mọi người tránh xa!” đồng thời nói vào bộ đàm: “Tiệm bún ốc số 105 phía Tây phố Cành Trúc, có tang thi, lập tức sơ tán dân!”
Anh vung tay, một sợi xích sắt lao ra, quấn chặt người đàn ông kia lại. Quả nhiên, sắc mặt người nọ dần dần chuyển đen tím, mắt lồi lên, khóe miệng nứt toạc, hai chiếc nanh nhọn lộ ra, móng tay cũng dài ra nhanh chóng.
“Tang thi!”
Đám người trên phố đã bắt đầu gào thét, hoảng loạn.
Tần Thịnh hét lớn: “Đừng hoảng! Có đội phòng vệ thành phố ở đây, mọi người đừng chen lấn, từ từ rút về khu an toàn cổng Bắc! Ở đó có đội tuần tra túc trực, các tiệm lập tức đóng cửa rút vào trong, có sự cố gọi 110 lập tức báo vị trí!”
Giọng anh vững vàng, cộng thêm tang thi kia đã bị xích sắt trói chặt, chưa kịp phát điên, dòng người chưa đến mức hỗn loạn, các tiệm cũng lần lượt đóng cửa.
Tần Thịnh nghiêm mặt. Khi anh trai anh thi triển Dịch Bệnh Bóng Tối khiến người ta hóa thành tang thi, chính là cảnh tượng y hệt như vậy.
Nhưng chắc chắn anh trai không có mặt ở đây, vậy là ai? Cũng là dị năng giả hệ bóng tối sao? Ngoài anh trai và Tiểu Dực, trên đời còn ai nữa thuộc hệ bóng tối?
Bộ đàm nhanh chóng vang lên giọng của Thẩm Lan: “phía Đông phố Cành Trúc cũng xuất hiện người đang hóa tang thi, tất cả nâng cao cảnh giác, vừa thấy người hóa tang thi phải lập tức khống chế! Gọi người của công hội hệ mộc phối hợp trị liệu, thông báo bộ phận cấp cứu y tế đến ngay!”
“Đấu trường lập tức kích hoạt khiên bảo hộ bên ngoài, chú ý giữ trật tự khu trong tránh giẫm đạp hỗn loạn, các đơn vị vào trạng thái cảnh giới! Chiến đội Niết Bàn lập tức bảo vệ mục tiêu!”
Tần Thịnh chợt nói: “Là hệ bóng tối! Khiên bảo hộ bên ngoài là bóng tối, chưa chắc có tác dụng!”
Anh bỗng ngẩng đầu, chú ý đến đàn chim đen nghịt bay tới nơi chân trời, hít sâu một hơi lạnh: “Là dơi!”
Bên trong đấu trường, khán giả vẫn còn hò reo vỗ tay, hoàn toàn không biết những biến động đang xảy ra ngoài tường thành.
Trời tháng Chín ở phương Nam vẫn trong xanh rực nắng, nhưng bầu trời phía trên dần bị một cảnh tượng bất thường bao trùm.
Đàn dơi bóng tối đen kịt không biết từ khi nào đã bay đến bên trên lớp khiên bóng tối, từng bầy từng bầy tấn công khiên bảo hộ.
Những con dơi đen đáng lẽ chỉ xuất hiện vào ban đêm nay lại hiện ra giữa ban ngày, vô cùng chướng mắt, chúng tụ lại như mây đen, lượn vòng trên không đấu trường, tựa như bị thế lực thần bí nào đó điều khiển.
Đôi cánh thịt đen sì rung lên giữa không trung, đầu cánh móng vuốt sắc nhọn bốc khói đen mờ mịt, gió thổi mang theo mùi tanh lạnh âm u, tạo nên bầu không khí kinh hoàng khó tả.
“Là hiệu ứng sân khấu sao?”
“Biểu diễn khởi động à?”
“Hình như là dơi biến dị hệ bóng tối. Nhìn sải cánh kia kìa, gần hai mét rồi. Dơi thường không lớn thế này.”
“Hệ bóng tối, chẳng lẽ do Tần Mộ điều khiển?”
Khán giả trong đấu trường đều ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, xì xào bàn tán, trong lòng dâng lên cảm giác bất an xen lẫn tò mò. Trẻ con nắm chặt tay cha mẹ, mắt mở to, vừa sợ vừa háo hức.
Lúc này, máy bay không người lái từ vọng gác bay ra, lập tức bị đàn dơi biến dị rú lên lao tới, dùng cánh thịt đập nát.
Lập tức có dị năng giả thất thanh kêu: “Là dơi bóng tối!”
Có người hét lớn: “Dơi bóng tối biến dị mang độc và vi khuẩn dịch bệnh bóng tối! Bị cắn sẽ truyền virus tang thi, biến người sống thành tang thi!”
“Bên ngoài có rất nhiều tang thi!”
Lại có người kêu to.
Trên sân chợt hỗn loạn, Đổng Khả Tâm bước nhanh lên sân giật lấy micro: “Kính thưa quý vị khán giả! Hiện tại khiên bảo hộ tinh hạch đang khởi động, xin mọi người giữ bình tĩnh, đứng yên theo chỉ dẫn, tránh giẫm đạp. Xin mọi người không di chuyển, không nói chuyện, giữ trật tự.”
Đổng Khả Tâm mặc quân phục, sắc mặt bình tĩnh, lời nói rõ ràng dứt khoát, mệnh lệnh rành mạch, khán giả trên sân lập tức lặng xuống.
Một nhóm đặc chiến mặc đồng phục đen đã nhanh chóng lao vào sân, bắt lấy những kẻ vừa hô hoán gây rối, trùm bao bóng tối lôi đi, hành động thành thục dứt khoát. Lúc này khán giả mới hiểu ra có lẽ những người đó cố tình gây rối. Trên sân có hàng vạn người, nhiều người còn là dị năng giả, nếu hỗn loạn dẫn đến giẫm đạp hay đánh nhau tự vệ thì hậu quả thật khó lường, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh. Mọi người không muốn bị chủ nhà xem là kẻ có ý đồ, ai nấy đều im lặng ngồi yên tại chỗ.
Trong phòng bao VIP, đạo trưởng Vân Ẩn của đội Niết Bàn dẫn người vội vã gõ cửa phòng Chu Vân, không thấy ai đáp thì lập tức đẩy cửa bước vào, nhưng bên trong trống không.
Sắc mặt đạo trưởng Vân Ẩn trở nên nghiêm trọng, nói vào bộ đàm: “Thành chủ không có trong phòng!”