Giữa ánh cầu vồng, cây Vọng Thiên tựa như một người khổng lồ xanh sống dậy, hấp thu vô số năng lượng, nhanh chóng phình to, cành lá vươn dài vô tận, từng nhánh quét ngang trời mang theo sức mạnh khiến người rùng mình.
Nó giống như một cái lồng không đường lui, giam giữ toàn bộ bầy dơi bóng tối bay vào, lại tựa như roi thần giáng xuống kẻ địch giữa không trung!
Chiếc trực thăng sang trọng kia khi thấy bầy dơi mất kiểm soát, lao thẳng về phía cây Vọng Thiên, liền lập tức nhận ra tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, điều khiển máy bay bay lên định thoát nhanh.
Thế nhưng hàng vạn dây leo mang theo sét đã lao ra, quấn chặt lấy chiếc trực thăng, mềm dẻo như có linh tính, từng tấc một điên cuồng sinh trưởng, uốn lượn quấn quanh cánh, thân máy bay, chui vào động cơ và cánh quạt như rắn sống, xuyên qua lớp vỏ kim loại cứng như xé giấy mỏng. Những dây leo ấy còn mang theo điện quang xanh mờ, trói chặt chiếc máy bay.
Sấm sét vang dội!
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chiếc trực thăng xa hoa được truyền tụng như ngôi nhà trên không, giờ như món đồ chơi bị một bàn tay vô hình đùa nghịch, xoắn vặn biến dạng giữa điện quang, kèm theo một tiếng nổ long trời lở đất, hoàn toàn tan xác, hóa thành vô số mảnh vụn.
Những dây leo vẫn còn lóe điện mới chầm chậm rút về tán cây xanh, yên lặng rũ xuống như những nhành hoa thường ngày, hoa bạch hạc trắng muốt lặng lẽ rơi rụng.
Camera trên cây Vọng Thiên đã bị phá hỏng trong lúc nó sinh trưởng dữ dội và chiến đấu với bầy dơi, do bị sét đánh trúng.
Người ta chỉ có thể thông qua các camera gắn ở những vị trí khác trong đấu trường, nhìn thấy cảnh dây leo siết chặt chiếc trực thăng.
Những người đang nín thở dõi theo trước màn hình, lúc này mới thở phào một hơi dài, như thể họ cũng đang ngồi trên chiếc trực thăng kia, cùng trải qua cảm giác nghẹt thở như bị thần linh trừng phạt.
Bình luận trong khu vực chat tuôn ra như thác, máy chủ còn lag mất một đoạn mới nhả hết bình luận ra.
“Đó là hệ Lôi à? Không phải Đông Quân là hệ Mộc sao? Hóa ra là song hệ Mộc-Lôi?”
“Không! Không chỉ vậy! Còn có hệ Ánh Sáng, cả làn sương đó, là hệ Thủy nữa!”
“Sao có thể? Đó vẫn là con người sao?”
“Chỉ mình tôi lo không biết người trong trực thăng có còn sống không?”
“Sống cái gì mà sống, phần tử khủng bố, chết là đáng. Tự vệ phản kích, đây là phòng vệ vô hạn, giết người không tội.”
“Nói vớ vẩn gì thế, ai dám hỏi tội vị này? Anh ta còn được tính là người à? Đây là trời sinh tứ hệ hay công nghệ gì đấy? Chẳng lẽ hệ Mộc nào cũng làm được thế?”
“Ai lưu lại đoạn 30 giây đó chưa, liệu có bị xóa hết không? Đông Quân trước giờ không lộ mặt, chắc tỉnh lại thấy bị quay phim, đoạn đó sẽ bị xóa sạch mất.”
“Nhắc mới nhớ, mau lưu lại!”
Bình luận còn chưa hiển thị xong, màn hình đã hoàn toàn đen lại, đúng là phát sóng trực tiếp trận chung kết đã bị dừng lại.
Nhưng đoạn video Đông Quân xuất thần thi triển dị năng 30 giây kia đã bị những người nhanh tay cắt ra, lan truyền chóng mặt trên mạng.
Mà ở một góc khuất trên đấu trường, nơi không ai để ý, làn sương mỏng vốn nhàn nhạt không biết từ lúc nào đã dày đặc hơn, mùi hương cũng dần trở nên quyến rũ mê hồn.
======
Cuồng phong cuốn xoáy, giữa những tiếng rền vang như sấm động, sóng biển càng lúc càng cao, cuồn cuộn như những đỉnh núi hiểm trở, ào ào trào lên rồi ầm ầm đổ xuống, thế như muôn quân vạn mã, cuộn trào va đập dữ dội vào mũi thuyền.
Quan Viễn Phong đứng trên đài chỉ huy, qua ô cửa sổ nhìn ra biển, chau mày lại. Tần Mộ từ ngoài bước vội vào, lau đi nước biển bắn đầy mặt, vẻ mặt âm trầm: “Sắp đến rồi! Bị chúng dắt mũi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng lần ra được hang ổ của chúng!”
Bên cạnh, Nhậm Dược Phi tức giận chửi: “Chắc ăn không? Toàn đánh một cái rồi chạy. Là biết chúng ta có pháo tinh hạch nên sợ chúng ta phá được pháo bạch tuộc của chúng, hay là cố tình trêu đùa chúng ta đây? Nói thật, không có vệ tinh, chúng ta làm sao địch nổi chúng, quen thuộc địa hình biển cả nhiều năm như thế.”
Tần Mộ đáp: “Chắc chắn, thả ra nhiều ếch bóng tối như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được một thể năng lượng bóng tối rất lớn. Nhân chứng đều nói đã từng thấy con bạch tuộc bóng tối khổng lồ như một ngọn núi, vậy thể năng lượng của nó nhất định cực kỳ mạnh mẽ.”
Nhậm Dược Phi tràn đầy mong đợi: “Về cũng chẳng kịp xem trận chung kết nữa rồi, haiz, đã hứa với Đoá Đoá là xem con bé thi đấu… Lần này giúp Diệp Duật Khanh một tay, sau này kiểu gì cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời, tổn thất lớn quá.”
Anh ta rút điện thoại ra xem: “Chả có tí tín hiệu nào…”
Quan Viễn Phong nhíu chặt mày, không nói lời nào, gương mặt điển trai lộ vẻ trầm lạnh.
Tần Mộ ra hiệu bằng ánh mắt với Nhậm Dược Phi, anh ta cười khì khì: “Bác sĩ Chu liên lạc không được chắc lo sốt vó rồi. Diệp Duật Khanh lần này nợ chúng ta một ân tình to lắm đấy.”
Trung tâm chỉ huy truyền đến báo cáo của lính canh: “Hướng 060 độ, cách khoảng 10 hải lý, phát hiện một hòn đảo!”
Nhậm Dược Phi ra lệnh: "Báo cáo đặc điểm đảo, đồng thời khởi động radar và sonar kiểm tra, xác nhận xem có phải ảo ảnh không. Tiếp tục giám sát và duy trì liên lạc." Những ngày qua, bọn họ truy kích con bạch tuộc bóng tối kia, đã vài lần đụng phải ảo ảnh do nó tạo ra, giờ đã có kinh nghiệm, luôn ưu tiên dùng radar và sonar kiểm tra trước.
[Radar (Radio Detection And Ranging) là một thiết bị có thể phát hiện các vật thể xung quanh bằng sóng vô tuyến.
Sonar là thiết bị sử dụng sóng âm để phát hiện vật thể. (Thường để dò từ thuyền trên mặt biển xuống đáy biển).]
Lính canh báo cáo: “Hình dáng đảo rõ ràng, cây cối bao phủ tốt, nghi ngờ có công trình nhân tạo. Để tránh nguy cơ va chạm, đề nghị điều chỉnh hải trình, giữ khoảng cách an toàn.”
Radar và sonar cũng nhanh chóng phản hồi: “Hòn đảo là có thật, không phải ảo ảnh. Xin phê chuẩn thả máy bay không người lái để trinh sát.”
Nhậm Dược Phi lập tức phấn chấn: "Không cần phóng máy bay không người lái! Tránh rút dây động rừng!" Anh vỗ mạnh lên vai Tần Mộ: “Trông cậy vào cậu đấy, người anh em!”
Mặt Tần Mộ giật giật, cùng là hệ kim, mà sao bàn tay ông anh này lại cứng hơn cả thằng em mình. Anh chỉnh lại bộ đồ bảo hộ nửa ướt của mình, nhận mệnh rời khỏi đài chỉ huy, bước ra boong tàu. Trên boong, gió lạnh buốt da, không ngờ Quan Viễn Phong cũng đi theo ra, bất chấp gió biển cuồng nộ, đứng vững như bàn thạch, đưa mắt nhìn về phía xa.
Anh biết thật ra Quan Viễn Phong đang rất lo lắng, dù đã quen sống trên biển, nhưng vào những lúc thế này, trong lòng hắn chắc chắn càng nhớ nhà, và Tần Mộ rất hiểu cảm giác đó. Anh vung tay thả ra mèo bóng tối Tuyết Đậu, chú mèo nhẹ như khói lướt đi trên mặt biển, anh nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm đám ếch bóng tối nhỏ mà mình đã thả đi trước đó.
Dựa vào mối liên kết mơ hồ giữa họ, họ không bỏ cuộc, cuối cùng cũng lần ra được sào huyệt của "Thủy Triều Bóng Tối". Chiến thắng trước mắt, anh không dám lơ là. Một sinh vật đột biến dưới biển khơi lớn đến thế, vào thời điểm hiện tại, quả thật giống như thần thánh vậy. Không rõ tổ chức này đã làm cách nào thuần phục được một dị thú biển mạnh mẽ đến thế.
Mèo bóng tối chầm chậm lướt đi, dập dềnh trôi nổi, Tần Mộ dần cảm nhận được một luồng sức mạnh bóng tối đang hút anh như xoáy nước từ đáy sâu đại dương. Anh không tự chủ được, dường như bị hấp dẫn bởi sức mạnh đó. Anh quên mất mình là con người hay thứ gì khác, chỉ nhớ được đôi mắt âm u như bóng đêm kia, dụ dỗ mọi ham muốn tận sâu trong lòng anh, kéo anh chìm sâu vào biển cả.
Ở dưới đáy biển sâu thẳm, vô số xúc tu u ám phủ đầy giác hút rợn người đang lượn lờ trong làn nước biển.
Gió lớn nổi lên, mây đen dày đặc, sấm sét vang rền như bị thứ gì triệu hoán, sóng biển như được đánh thức bởi sấm sét, gào thét giận dữ.
Trong tiếng gió bão gào thét, sức mạnh của gió và sét tụ lại quanh Quan Viễn Phong, xoáy thành một cơn lốc điện, mang theo sức mạnh hủy diệt, lao thẳng xuống biển sâu.
Ầm!
Tần Mộ chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê vì tiếng sấm, mở mắt ra, thấy nước biển cuộn trào dữ dội, bọt sóng tung tóe, mùi máu tanh u ám tràn ngập không khí.
Trên mặt biển xuất hiện vài đoạn xúc tu bị chặt đứt, vẫn còn đang giật giật uốn éo, máu đen rỉ ra khắp nơi.
Bên cạnh anh, Nhậm Dược Phi cầm một thanh đại kiếm sắc bén, thở hồng hộc quay đầu hét lớn: “Tỉnh chưa?! Mau thu phục nó lại! Không thì tôi sẽ ra lệnh cho chiến hạm lùi lại và bắn pháo tinh hạch đấy! Cái thứ này có thể tái sinh! Vô tận không dứt!”
Bên cạnh anh ta là một nhóm dị năng giả tinh nhuệ của quân đội, liên tục tung ra các đòn tấn công vào làn sóng.
Tiếng sóng quá lớn, dù Nhậm Dược Phi có hét lên, Tần Mộ cũng chỉ nghe loáng thoáng. Anh cũng hét lại: “Tướng Quan đâu rồi?!”
Nhậm Dược Phi gào lên: “Trên người con bạch tuộc!”
Tần Mộ hít sâu một hơi lạnh, nhìn về phía biển. Chỗ biển sâu kia, sóng lớn gầm rống như thiên binh vạn mã hỗn chiến, dòng chảy ngầm dữ dội va chạm với vòi rồng trên không.
Trong cơn lốc xoáy cuồng loạn, quả nhiên thấp thoáng một dáng người thẳng tắp đứng giữa trung tâm bão tố, chao đảo theo sóng dữ nhưng không hề bị cuốn đi. Những đợt sóng dữ có sức phá hủy kinh khủng cũng không thể xuyên qua được lớp lốc xoáy bảo hộ quanh thân người đó.
Xúc tu của bạch tuộc như rắn độc trong đêm, linh hoạt luồn lách trong bão, liên tục cố gắng siết lấy và công kích cơn lốc điện, nhưng liên tục bị sét đánh trụi, teo tóp lại. Thế nhưng nó không hề biết đau, xúc tu mới lại mọc ra liên tục, toàn thân tỏa ra khí tức bóng tối cuồng bạo, từng đợt xúc tu như thủy triều tràn về phía lốc xoáy.
Nhưng Quan Viễn Phong lại như hòa làm một với gió lốc và sấm sét giữa trời biển, thuận theo nhịp điệu lên xuống của sóng dữ, tự nhiên như trời sinh.
Hắn gỡ cây cung sau lưng xuống, từ từ kéo căng dây cung, đặt mũi tên lên, ánh sét chớp lóa tích tụ nơi đầu mũi tên. Giữa cuồng phong và sóng lớn, cơ thể hắn vẫn vững vàng như núi, cánh tay rắn chắc như thép, không hề lay động. Mũi tên phát sáng xanh biếc, thẳng tắp nhắm vào con quái vật khổng lồ dưới biển sâu.
Giữa tiếng sóng gào và trời biển gầm rống, chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc, hắn lại sực nhớ đến lần đầu tiên Chu Vân trao cho hắn cây cung này.
Lúc đó tận thế vẫn chưa bắt đầu, mỗi ngày trôi qua đều rất bình thường. Hắn vẫn bị mắc kẹt trong chiếc xe lăn nhỏ hẹp, ngày qua ngày chìm trong tuyệt vọng, chẳng thể thoát ra, chẳng có tương lai.
Thế mà Chu Vân lại đột nhiên lấy ra một cây cung trông cực kỳ đắt đỏ, nói là mua từ trước, để hắn luyện tập.
Sau này hắn tra ra, cây cung đó thời chưa tận thế đã có giá hơn vạn tệ. Kỳ lạ là, từ sau lần đó, Chu Vân chưa bao giờ động vào cây cung đắt tiền kia nữa, cũng chưa từng tỏ ra hứng thú với vũ khí tầm xa.
Cung làm bằng sợi carbon, dẫn điện tốt, vô cùng thích hợp với hệ điện… Đây là vũ khí Đông Quân đã tỉ mỉ chọn lựa cho Quan Viễn Phong của tương lai, vậy mà lại được trao đi nhẹ nhàng trong một ngày bình thường.
Em ấy đang đợi mình quay về để cưới nhau.
Quan Viễn Phong lòng lặng như nước, buông tay thả dây cung.
ẦM!
Kèm theo tiếng sét nổ vang trời, mũi tên sét hóa thành tia sáng chói lóa, xé gió lao ra, xuyên thẳng qua làn nước biển xám đục, bắn thủng trái tim con bạch tuộc, xuyên phá cơ thể to lớn của nó.
Ở bên kia chiến hạm, Tần Mộ giơ hai tay lên, tụ năng lượng. Làn khói đen lạnh lẽo bao trùm lên hàng vạn xúc tu, giữa tiếng gào rú thê lương vang vọng trời biển, anh thi triển kỹ năng thuần hóa bóng tối.