“Đây là Chu Vân, mục tiêu lần này của chúng ta.”

Trên màn hình lớn hiện ra một tấm ảnh thẻ. Trong giấy chứng nhận dược sư, đôi mắt của Chu Vân trong trẻo, mang đậm khí chất học sinh.

“Môn sinh tâm đắc của Diêu Hoán, vị hôn phu của Quan Viễn Phong, người duy nhất có khả năng cao là thành chủ thành Quy Khư - Đông Quân.”

“Người này thông minh xuất chúng, tiểu học và trung học đều học vượt cấp, 14 tuổi đã vào đại học y, học liền một mạch từ cử nhân, thạc sĩ đến tiến sĩ. Chỉ là ngành y cần nhiều thời gian, thêm vào đó bản thân sống kín đáo, nên không mấy người để ý đến.”

“Sở thích là một mình chơi mô tô, y học cổ truyền và trồng cây hoa cỏ.”

“Tính cách coi trọng tình cảm, có thể vì mẹ mà từ bỏ sự nghiệp, tính tình ôn hòa, tránh xung đột trong giao tiếp, không thích tiếp xúc với người lạ. Người của chúng ta từng tiếp cận cậu ta với thân phận sinh viên, đồng nghiệp bệnh viện, bệnh nhân,… bề ngoài trông có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất lại thấy người là né hàng ngàn mét, không thể kết thân.”

Trên tường, các tấm ảnh trong buổi chiếu slide lần lượt hiện ra: Chu Vân mặc áo blouse trắng đứng giữa đám sinh viên y khoa hướng dẫn thí nghiệm, Chu Vân mặc áo sơ mi đạp xe đi chợ giữa dòng người đông đúc, và Chu Vân được vệ đội bảo vệ vây quanh. Tần Thịnh đeo kính râm mở cửa xe cho anh, Chu Vân hơi khom người như đang chuẩn bị lên xe, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, ánh mắt sáng rực.

“Cậu ta sống ở Vân Đỉnh Sơn Uyển, nơi này được canh phòng nghiêm ngặt, có thiết bị bay không người lái giám sát 24/24, còn có rất nhiều thực vật biến dị, không thể tiếp cận. Nơi làm việc là bệnh viện và vườn dược Nam Sơn, ra ngoài đều có vệ đội bảo vệ. Cậu ta là dị năng giả song hệ Thủy - Mộc cấp cao. Dù chúng ta dùng kính viễn vọng công suất cao và máy ảnh ống kính dài để chụp, vẫn bị cậu ta phát hiện, may mà chúng ta rút lui rất nhanh và thu hồi toàn bộ tuyến, không thì đã bị lộ.”

“Người của chúng ta ở thành Quy Khư, chỉ có thể tiếp cận cậu ta trong trạng thái người thường làm việc bình thường, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vì vậy chúng ta đã cài ba mươi người thường vào các ngành nghề khác nhau trong thành Quy Khư, tập trung vào ngành nghiên cứu khoa học, y học và giáo dục, ẩn náu trong thành Quy Khư rất lâu, còn đi tìm thầy cô và bạn học cũ của cậu ta trước tận thế, truy xuất dữ liệu lớn trước tận thế, mới thu thập được những tin tức này. Những trải nghiệm sau tận thế gần như không thể tra ra, chỉ có thể suy đoán là do làm hàng xóm với Quan Viễn Phong nên mới quen biết.”

“Hiện tại xem ra, Đông Quân không hề giống như lời đồn trước đây là bị Quan Viễn Phong dùng anh túc biến dị khống chế, mà có tính chủ động rất mạnh, điều này trùng khớp với kết luận chúng ta suy đoán trước đó. Cây anh túc biến dị ở thành Thương Sơn, thật ra là kỹ năng hệ Mộc riêng biệt của Lê Hùng, người chết rồi thì kỹ năng cũng hoàn toàn biến mất.”

“Kỹ năng có thể hoàn toàn dung hợp đặc tính của thực vật biến dị và biến thành năng lực của bản thân như vậy, suy đoán là một dạng dị năng hệ Mộc đặc biệt sở hữu, nguyên lý vẫn chưa rõ. Dị năng giả hệ Mộc hiện nay, phần lớn chỉ có thể xúc tiến sinh trưởng của thực vật, bị động khởi phát, chưa thể dung hợp vào kỹ năng bản thân.”

Có người mặt không cảm xúc lên tiếng hỏi: “Có thể đánh giá được cậu ta đang ở cấp mấy không?”

Người thuyết trình chuyển sang một trang chiếu khác: “Không thể đánh giá chính xác. Mời xem cây vọng thiên trong đấu trường này, chúng ta đã thử dùng dị năng giả hệ Mộc cấp bốn hiện có để xúc tiến trồng cây vọng thiên như vậy, dù thế nào cũng không thể khiến nó lớn được đến mức này. Mà Chu Vân, từ hạt giống đến khi trồng thành cây, chỉ mất nửa tháng. Hạt giống đó được mua ở Trung Châu và căn cứ Khổng Tước, chúng ta giả làm người mua khác đi hỏi, bên bán khẳng định rằng hạt giống đội trưởng Quan mua là hạt giống bình thường.”

Có người phản bác: “Cây Vọng Thiên này rõ ràng là giống biến dị, Đông Quân có thể kích phát dị năng của con người, không chắc là không thể kích phát được dị năng của thực vật. Điều này chưa chắc chứng minh được năng lực dị năng của cậu ta. Dị năng hệ Mộc xưa nay vốn yếu trong chiến đấu, chúng ta nên chú trọng vào dị năng hệ Băng của cậu ta hơn. Hiện tại đã biết cậu ta có thể điều khiển bão tuyết, triệu hồi sương mù dày đặc, những thứ này bị dị năng hệ Phong và hệ Hỏa khắc chế, chắc cũng không quá khó giải quyết.”

Người thuyết trình đáp: “Vẫn không thể đánh giá thấp sức chiến đấu của cậu ta. Trước đó đội Sơn Tiêu đã mang bản thỏa thuận hợp tác bị lấy mất, tổ hành động đặc biệt nhận nhiệm vụ đuổi giết. Tối hôm đó đúng lúc Chu Vân không về Vân Đỉnh Sơn Uyển, mà ở lại bệnh viện. Năm người trong nhóm, đều là chiến lực cấp bốn hàng đầu, toàn bộ bị bắt. Người đội Sơn Tiêu phái đi cứu viện bị sương mù cản lại, thậm chí còn chưa gặp được nhau. Suy đoán rằng một mình Đông Quân đã bắt được bọn họ sống, đến giờ vẫn chưa điều tra được nơi giam giữ. May mắn là những người đó với cấp trên chỉ có liên hệ một chiều, nhiệm vụ nhận cũng chỉ là thu hồi bản thỏa thuận, mạng lưới tình báo của chúng ta cũng toàn là người thường liên hệ đơn tuyến, cho nên chưa bị diệt trừ tận gốc.”

“Còn cả trước đó đội Thiên Lang của nhà họ Diệp, e là cũng bị diệt toàn bộ dưới tay cậu ta. Đây là tin tức điều tra được từ phía căn cứ Lâm Đông.”

Phòng họp tối om khẽ xôn xao, có người nhỏ giọng thầm thì. Lại có người hỏi: “Vậy Đông Quân ít nhất đã là cấp 5 rồi sao?”

“Song hệ Thủy - Mộc cấp năm, cộng thêm Quan Viễn Phong, tuy bề ngoài luôn tuyên bố là cấp 4, nhưng thực lực hệ Phong - Lôi thực tế đã vượt cấp 5 từ lâu, chưa kể thành Quy Khư còn có khiên tinh hạch và đạn pháo tinh hạch, loại vũ khí giết người này. Trong tình huống như vậy mà muốn bắt sống Đông Quân, đúng là nhiệm vụ bất khả thi.”

“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa, cuộc thi đấu là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Những tuyến cài cắm trước đó liên tục bị nhổ, Diệp Duật Khanh ở phía bắc thì như kẻ điên, nếu lần này không thể bắt được Đông Quân, chúng ta đến quê cũng không về được.”

“Sau thời gian dài trinh sát, phát hiện khiên tinh hạch và pháo tinh hạch hoàn toàn không được chế tạo trong thành Quy Khư. Nơi đó không có điều kiện. Nếu xét như vậy, thì căn cứ Lâm Đông, căn cứ Tam Sở, căn cứ Tây Ninh đều có nhà máy quân dụng lâu đời, rất có thể đang chia nhau chế tạo từng bộ phận, đều được canh giữ nghiêm ngặt, không lấy được tài liệu gì. Chỉ có Đông Quân, có cậu ta thì có tất cả.”

“Nói thử về phương án đi.”

“Điều tiên quyết là phải tách Quan Viễn Phong ra. Hai người họ mà ở chung, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội. Ngoài ra còn có Tần Mộ, hệ Bóng Tối rất khó khắc chế, chúng ta cũng nhất định phải khiến hắn rời đi.”

“Thẩm Lan và Tần Thịnh, một người là thủ lĩnh đội phòng vệ thành, một người là người đứng đầu quản lý dị năng, đều có dị năng giả dưới quyền, bản thân cũng đã lên cấp bốn, chỉ có thể áp dụng biện pháp kiềm chế có mục tiêu.”

“Cốt lõi của kế hoạch là lợi dụng điểm yếu trong tính cách của Đông Quân. Lợi dụng khán giả tại hiện trường làm con tin, nếu có cơ hội thì bắt cậu ta, rồi nhanh chóng lên máy bay rời đi. Chỉ cần có Đông Quân trong tay, những người khác sẽ không dám hành động bừa bãi.”

“Kế hoạch hành động cụ thể và phân công nhóm hiện đang được phát xuống, mọi người xem thử còn chỗ nào cần hoàn thiện, thì nhanh chóng đề xuất.”

“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tất cả tuyến đã cài đều phải ra mặt, nếu thất bại, sẽ không có cơ hội thứ hai, nên nhất định phải thận trọng, không tiếc mọi giá, bắt sống Đông Quân.”

========

Quan Viễn Phong sau khi họp xong thì xử lý mấy việc trong tay, lúc vội vàng tới trường thi đấu, chương trình khởi động trước trận đang được phát trên sân.

Vì hôm nay là vòng thi của nhóm thiếu niên, nên có rất nhiều trẻ em và phụ huynh đến xem, màn biểu diễn mở màn là trận chiến giữa chó biến dị và thỏ biến dị.

Chính là Sao Chổi và con thỏ vua núi lửa. Một chó một thỏ đều đeo vòng cổ năng lượng tinh hạch, kích hoạt lá chắn năng lượng hệ hỏa trên người, đang giằng co quyết liệt trong sân. Khán giả trên khán đài, đặc biệt là bọn trẻ, kích động la hét từng tràng từng tràng.

Bộ lông mềm mại rực rỡ như lửa tung bay trong gió, hình dáng nổi bật của con thỏ núi lửa khiến mọi người chăm chú theo dõi. Đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc vẫn có vẻ ngây ngô, nhưng khi cái miệng ba cánh nhỏ há ra, một luồng lửa dữ dội liền phun ra, cuồn cuộn lao về phía Sao Chổi như muốn nuốt chửng.

Sao Chổi hoàn toàn không né tránh, há miệng lao thẳng tới con thỏ núi lửa, phun ra một luồng lửa còn to hơn nữa, không khí xung quanh bị nướng đến méo mó vì nhiệt độ cao.

Thỏ lanh lẹ nhảy vòng quanh cây, tốc độ cực nhanh, một chó một thỏ di chuyển nhanh đến nỗi chỉ còn thấy tia lửa đỏ và tia chớp đen.

Khán giả reo hò vang dội, có vài đứa trẻ siết chặt nắm tay, hô to: “Cố lên thỏ ơi! Thỏ ơi cố lên!”

Sao Chổi vốn đã nổi tiếng từ các đoạn video quảng bá trước đó, nên trên sân cũng có không ít tiếng hô “Cố lên Sao Chổi!”

Nhậm Đóa Đóa và Triệu Dực đứng bên cửa sổ xem thi đấu, nắm lấy lan can căng thẳng theo dõi Sao Chổi chiến đấu, còn vừa xem vừa bàn luận:

“Con thỏ kia trông thì đáng yêu, nhưng chỉ cần đá một cái là cành cây rung cả lên, trước đó mấy người lớn đánh nhau cũng không có lực mạnh vậy.”

“Dù sao cũng là dã thú, thể hình lớn hơn Sao Chổi mà, Sao Chổi cũng giỏi lắm, nó còn nhảy lên cây cao được cơ mà!”

“Cắn nó đi! Cắn nó!”

Lúc Quan Viễn Phong bước vào, Diêu Hoán cười nói: “Quan tướng quân đến rồi, là đến cổ vũ cho chó cưng hả?” Quan Viễn Phong gật đầu: “Chào thầy Diêu.” Hai đứa nhỏ cũng quay đầu lễ phép chào: “Chào tướng quân Quan.”

Chu Vân đang gõ máy tính liên tục, thấy anh đến cũng cười: “Họp xong rồi à? Ăn trưa chưa?”

Quan Viễn Phong thấy trên bàn hắn đặt một đĩa bánh nếp đường đỏ, trong phòng còn có mùi thơm của canh hoành thánh, liền biết họ đã ăn rồi, chỉ hỏi: “Trưa không nghỉ sao?”

Chu Vân đáp: “Chiều còn có trận thi đấu của Đóa Đóa.”

Quan Viễn Phong ngồi xuống nhìn ra sân: “Sao Chổi đấu với con thỏ núi lửa đó, mà đánh lâu vậy à?”

Chu Vân cười: “Rõ ràng là đang đùa nó thôi, hiệu ứng tiết mục ấy mà. Sao Chổi thông minh lắm, bảo nó đánh mười phút thì nó có thể thật sự kiểm soát để kết thúc trong mười phút.”

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Sắp xong rồi đấy.”

Quả nhiên vừa dứt lời, trên sân Sao Chổi đã dồn thỏ núi lửa vào lồng thỏ, rồi đóng lồng lại, tiếng hò reo dưới sân như sóng trào.

Diêu Hoán đứng dậy nói: “Tôi đưa hai đứa nhỏ xuống nghỉ ngơi một lát, chiều còn thi, phải dưỡng sức cho tốt.” Ông gọi Nhậm Đóa Đóa và Triệu Dực đi, Chu Vân tiễn ông ra ngoài, thấy có người đến đón họ rời đi rồi mới quay lại phòng, thấy Quan Viễn Phong cầm bản in trên bàn mình xem: “Ồn vậy mà em còn viết được luận văn à?”

Chu Vân nói: “Ừm… nếu chỉ viết luận văn thì lại không viết ra được, cứ muốn làm chuyện khác. Nhưng nếu vừa xem thi đấu vừa có vài ý tưởng luận văn thì lại viết ra được, hiệu quả còn khá tốt.”

Anh ngồi xuống cạnh Quan Viễn Phong: “Anh chưa ăn đúng không? Em bảo người đội hộ vệ đi khu ẩm thực mang cho anh một phần hoành thánh gà, thêm chút ngọn đậu Hà Lan nữa, quán đó ngon lắm, anh thử xem.”

Quan Viễn Phong cười: “Dạo này em chắc đã nếm hết đặc sản khu ẩm thực quanh đây rồi chứ?” Ngày nào đến giờ cũng chụp ảnh gửi cơm nước cho hắn.

Chu Vân đáp: “Ừm.” Anh nhìn sắc mặt Quan Viễn Phong: “Có chuyện gì sao?”

Quan Viễn Phong biết không giấu nổi Chu Vân: “Phía Đông Hải không yên, trước đây Diệp Duật Khanh trấn giữ ở đó thì không sao, giờ anh ta mới vừa lên phương Bắc, thì hải tặc đã xuất hiện.”

“Hải tặc 'Thủy triều bóng đêm’, theo con đường tà giáo, sẽ phát triển tín đồ ở các căn cứ ven biển, tuyên truyền về cổ thần tận thế, còn điều khiển hải thú. Nhân chứng nói là một con bạch tuộc hệ bóng tối, có thể tạo bão, tạo ảo ảnh. Trước kia chỉ cướp bóc ngoài biển, giờ thì bắt đầu tấn công các căn cứ nhỏ ven biển, có căn cứ bị phá hoàn toàn, gần như không có người sống sót, cướp xong là lên tàu rút lui, không chỉ vậy, còn chiếm luôn mỏ dầu trên biển của ta.”

“Tình hình có vẻ kỳ lạ, thời điểm ra tay rất chuẩn, giờ nếu Diệp Duật Khanh quay về phòng thủ thì phía Bắc sẽ mất kiểm soát, công sức trước đó coi như uổng phí. Dù đã lập tức sắp xếp cho Nhậm Dược Phi dẫn hải quân đến ứng cứu, nhưng con bạch tuộc bóng tối kia rất khó đối phó, anh vẫn phải đích thân qua xem, tránh tổn thất vô ích.”

Chu Vân nói: “Quân vụ quan trọng, anh cứ đi đi, bên Quy Khư có em lo.”

Quan Viễn Phong nắm lấy cổ tay Chu Vân xoa nhẹ: “Hôn lễ…” Trong lòng hắn có chút chua xót, trước đây cảm thấy tình riêng nhỏ bé nên nhường chỗ cho đại nghĩa quốc gia là lẽ đương nhiên, đến khi rơi vào chính mình mới biết anh hùng cũng có lúc mềm lòng.

Chu Vân bật cười không nhịn được: “Anh tranh thủ xử lý xong rồi quay về, em đã chuẩn bị xong hết, đợi anh về là tổ chức hôn lễ ngay. Đã là hệ bóng tối, thì mang theo Tần Mộ đi, nếu thu phục được con bạch tuộc đó thì cũng là một trợ thủ đắc lực.”

“Có điều như vậy thì Tần Mộ càng lúc càng giống đại phản diện nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play